• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ta hơi nghẹn ngào: “Tướng quân nhất định hiểu ý của ta. Một khắc hạnh phúc cũng có thể thiên trường địa cửu. Đừng để mình phải ân hận cả đời. Cả đời này, có thể là một ngày, có thể là trăm năm, nhưng nhưng mặc kệ là trăm năm hay một ngày, cũng nên trải qua không một chút tiếc hận, vậy mới không uổng công một đời.” Ta chưa từng kích động dâng trào như thế này, chỉ hận không thể mang tất cả ngôn ngữ của mình ra để thuyết phục hắn gỡ xuống nút thắt trong lòng.

“Đa tạ.” Hắn hơi hạ tầm mắt, nhìn lọ cao triêu nhan trong tay, khóe môi cong lên chút buồn bã bất đắc dĩ: “Nhưng có đôi khi, buông tay chính là một loại quý trọng khác.”

Ta quả quyết bác bỏ: “Không, nếu quý trọng thì nên nắm trong lòng tay vĩnh viễn không buông.”

Hắn ngước mắt lên, đáy mắt trong suốt sâu sắc, như có ánh sáng.

“Đừng cự tuyệt nàng. Cũng đừng cự tuyệt mình.”

Nói xong, ta nhẹ nhàng ra khỏi phòng.

Đi lên boong thuyền, cả bầu trời sao ập tới trước mặt, dường như nhấc ống tay là có thể tô điểm đầy váy.

Gió biển tạt tới từ bốn bề, thổi lên chút chua xót trong lòng ta.

Trời cao xiết bao rộng lượng, vậy mà sao lại keo kiệt thế, cho hắn thành tựu vang danh thiên hạ, nhưng lại khiến hắn mắc bệnh nan y, để hắn gặp được người ngưỡng mộ trong lòng, nhưng lại sắp sẵn một màn ly biệt.

Chiếu theo cách làm của Nguyên Chiêu trong quá khứ, hắn nhất định sẽ cự tuyệt tình cảm của Mi Vũ. Không biết đôi lời của ta hôm nay có thể cảm động hắn, thay đổi tâm ý của hắn không. Tìm được Thập Châu Tam Đảo không phải là chuyện dễ, nhưng phàm là còn một tia hy vọng, nhất quyết không thể từ bỏ, ta không muốn hắn phải ân hận, càng không mong Mi Vũ phải ân hận.

Lúc nhàn hạ không phải hầu hạ Sưởng đế, ta tăng tốc viết sách, dạy cho Mị Sinh chút y lý căn bản. Nó nghe bảo Vũ Nhân quốc đã gần ngay trước mắt, tâm trạng có phần bất ổn, ngày nào cũng quấn lấy Dung Sâm hỏi thăm chuyện của Vũ Nhân quốc.

Ta dịu dàng an ủi nói: “Mị Sinh, nơi đó đều là những người giống con, con nhất định sẽ sống vui vẻ thoải mái.”

Nó im lặng không nói, gương mặt tuấn tú xinh đẹp ngập tràn lo lắng.

Ta biết rõ tâm sự của nó. Vũ Nhân quốc tuy là quê hương của nó, nhưng nó lại chưa bao giờ đặt chân đến nơi ấy, thấp thỏm bất an là không thể tránh khỏi. Thật ra thì trong lòng ta cũng rất mâu thuẫn, một mặt thì không cam lòng để nó ở lại, một mặt khác lại cảm thấy chỉ có ở lại Vũ Nhân mới là tốt nhất với nó, nó ở cùng chúng ta, vĩnh viễn vẫn là ngoại tộc.

Dung Sâm cười xoa đầu nó: “Con đừng lo, người ở đó cũng rất lương thiện, ta sẽ giao con cho một vị bạn cũ của ta, người đó nhất định sẽ chăm sóc cho con thật tốt.”

Mị Sinh lập túc trợn tròn mắt: “Thúc thúc ở đó cũng có bạn cũ cơ ạ?”

Ta cũng vô cùng hiếu kỳ, hỏi tới: “Sao ở đó mà chàng cũng có bạn cũ? Lẽ nào trước kia chàng đã từng tới Vũ Nhân quốc rồi?”

Dung Sâm quay đầu lại, khẽ mỉm cười với ta, “Năm xưa lúc cùng sư phụ nàng ra biển có đi qua nơi này.”

“Sao không thấy chàng nhắc đến?”

Ánh mắt của hắn sâu kín, “Nàng có khi nào quan tâm đến ta đâu?” Dứt lời, văn văn vẻ vẻ thở dài một hơi đầy ý vị sâu xa, ai oán mập mờ không nói cũng hiểu.

Tiểu quỷ Mị Sinh phì cười hì hì.

“…” Ta hơi quẫn bách, dắt tay Mị Sinh, “Đi nào, sư phụ có cái này cho con.”

Trong phòng, Mi Vũ đang ngồi trước cửa sổ khâu vá sửa lại y phục cho Mị Sinh.

Ta lấy sách thuốc đã viết xong ra, đưa cho Mị Sinh.

Mi Vũ đón trước, nhìn mấy lượt mới đưa lại cho Mị Sinh, nghiêm trang nói: “Học được năm phần bản lĩnh của Đại sư phụ là con có thể xưng bá thiên hạ rồi.”

Ta khiêm tốn sờ mũi: “Nào có, nào có, tại hạ chẳng qua chỉ là du y giang hồ, kiếm chút cơm ăn mà thôi.”

Mi Vũ bất mãn huých một cái vào eo ta: “Khiêm tốn quá là đạo đức giả.”

Ta đáp ứng tình hình nặn ra một nụ cười không biết là khiêm tốn hay giả dối: “Khiêm tốn quen rồi, nhất thời khó sửa.”

Mị Sinh kéo ống tay áo ta, lộ ra vẻ mặt quyến luyến, “Đại sư phụ, con không nỡ xa mọi người.”

Trong lòng ta cũng thấy hơi ê ẩm không rõ mùi vị, nắm tay nó nói: “Mị Sinh, sư phụ cũng không nỡ xa con. Nhưng Vũ Nhân quốc mới là quê hương của con, nơi đó là những người giống con, sẽ không có ai coi con như quái vật ngoại tộc. Con sẽ không bị người ta kỳ thị, cũng sẽ không bị vây xem bàn tán. Dựa vào thiên trí của con, con sẽ nhanh chóng thích ứng được với cuộc sống ở đó thôi. Huống chi Dung thúc thúc đã nói ở đó thúc ấy còn có một vị bạn cũ, con không cần sợ.”

“Nhưng con sẽ nhớ sư phụ lắm.”

Ta lau đi nước mắt bên khóe mắt nó, dịu dàng nói: “Ta cũng sẽ nhớ con lắm, nếu có duyên, ngày khác sẽ gặp lại, tựa như Dung thúc thúc và bằng hữu của thúc ấy vậy.”

Mi Vũ chọc ta, “Linh Lung, không phải công tử từng vẽ cho tỷ một bức họa tỷ sao, tỷ đưa cho Mị Sinh làm vật nhớ người là được rồi.” Còn chưa chờ ta trả lời, nàng đã cười khanh khách đứng dậy: “Hay là tỷ không nỡ? Sau này bảo công tử vẽ cho tỷ năm bức mười bức là được chứ gì. Dù sao người cũng là tỷ, bảo công tử vẽ cho tỷ mấy bức thì có khó gì?”

Mặt ta nóng lên, vôi vàng lấy bức họa kia ra đưa cho Mị Sinh.

Mị Sinh vui mừng nhận lấy, mở bức họa ra.

Nắng mai xuyên qua cửa sổ đổ lên bức họa, chiếu lên dung nhan sống động như thật của nữ tử trong tranh, da thịt dường như tỏa ra ánh sáng mềm mại, một cây hoa đào nở rộ như mây, giọt sương trong đọng trên đóa hoa dường như cũng sáng lấp lánh trong nắng mai.

Bức họa này ta vẫn luôn mang theo bên người, ngắm mãi không chán. Không phải bởi vì người trong tranh là ta, mà là bởi vì kỹ thuật vẽ tranh của Dung Sâm dúng là xuất thần nhập hóa. Nhưng ngắm nhìn nhiều, trong lòng ta dần dần có một tia nghi ngờ.

Ngày đó lúc chàng vẽ ta chẳng qua mới chỉ gặp ta lần đầu, hơn nữa phong ấn giữa trán ta còn chưa xóa, diện mạo khác xa với hiện tại, thế mà chàng lại có thể vẽ ra dáng vẻ của ta bây giờ, tựa như hình dáng của ta đã in vào lòng chàng, căn bản không cần nhìn ta cũng có thể đặt bút vẽ ra. Chẳng lẽ chàng ngoài tài năng vẽ tranh thần kỳ còn có bản lĩnh nhìn một lần là nhớ?

Hơn nữa nhìn nữ tử trong tranh kia, ta thường xuyên có một loại cảm giác kỳ lạ, tựa hồ là ta, nhưng dường như cũng không phải là ta. Mặt mày nàng mặc dù giống ta như đúc, nhưng trên người lại như phảng phất có sự ưu sầu thấm ra từ xương tủy. Còn ta, mặc dù trước kia giữa trán có đeo theo một vết đen to đùng, dung mạo chẳng ra gì, nhưng ta vẫn là một Dạ Xoa sung sướng, không biết sầu lo là cái gì.

Mị Sinh không nhịn được khen ngợi: “Vẽ giống quá, giống y như sư phụ ấy ạ.”

Ta thuận miệng hỏi: “Thật không?”

Mị Sinh gật đầu: “Thật ạ. Nhưng mà con nhớ là trên đầu ngón trỏ của sư phụ hình như không có cái chấm đen này thì phải.” Vừa nói, nó vừa nhìn qua tay phải của ta.

Ta vội vàng nhìn lên bức họa, giữa hoa xuân ngập tràn, “ta” trong tranh đang giơ tay lên định hái một đóa hoa đào đã nở rộ. Trên ngón tay ngọc dài và nhỏ kia đúng là có một nốt ruồi đen nhỏ, nếu không nhìn kỹ, rất khó phát hiện ra.

Khả năng quan sát của Mị Sinh đúng là kinh người, ta đã xem bức họa này vô số lần, lại chưa từng chú ý đến nét vẽ này.

Trên ngón trỏ của ta không có nốt ruồi đen.

Lòng ta không khỏi có cảm giác kỳ quặc.

Mi Vũ cầm bức hoạ lên, cuộn kĩ lại rồi đặt vào trong bọc quần áo của Mị Sinh, “Nhóc con quả là tinh tường, rất có thiên phú học y. Đáng tiếc thuật dịch dung của ta con không học được, nếu không nhất định sẽ trở thành đệ nhất thần y của Vũ Nhân quốc, tiếc quá, tiếc quá.”

“Nhị sư phụ, chờ con trưởng thành, con sẽ lại tới tìm người.”

“Được, một lời đã định.” Mi Vũ móc ngón út với Mị Sinh, hai người nhìn nhau bật cười.

Ta giơ ngón tay không có nốt ruồi đen kia, cảm thấy thật rối rắm. Có nên đi hỏi Dung Sâm không? Nhưng hỏi thế nào đây? Biết đâu chỉ là chàng lỡ bút thôi, hoặc biết đâu nữa, chỉ là ta quá nhạy cảm mà thôi.

Ta chắp tay sau lưng, sau khi đi qua đi lại mấy vòng trên boong thuyền, quyết định mình làm một nữ tử rộng rãi độ lượng, không so đo từng tý với một cái chấm nhỏ nữa.

Thoáng qua mấy ngày, bình minh lên, ta theo thường lệ theo Sưởng đế lên gác lái ngắm cảnh. Dõi mắt nhìn, nơi giao nhau giữa biển và trời xuất hiện một đường sắc xanh kéo dài bất tận, so với Phù Sơ càng bao la hơn nhiều.

Sắc mặt Sưởng đế hoàn toàn thay đổi, vội vàng cho gọi Dung Sâm tới, chỉ vào dải xanh kia hỏi: “Đó chính là Vũ Nhân quốc?”

“Đúng vậy ạ.”

Sưởng đế vui mừng quá đỗi, lập tức phân phó Nguyên Chiêu chuẩn bị lên bờ.

Thuyền ở trên biển đã hơn một tháng, nay lại thấy được đất liền, còn có thể gặp người Vũ Nhân có cánh biết bay, tất cả mọi người trên thuyền đều khá kích động, ai ai cũng lộ ra vẻ hăm hở khi sắp được theo Sưởng đế đi mở mang tầm mắt, ta đương nhiên cũng không ngoại lệ. Đang lúc mọi người kích động vạn phần, Sưởng đế vô cùng vô nhân đạo phủ đầu tất cả bằng một chậu nước lạnh, tạt sạch sẽ sự hân hoan vui mừng của mọi người.

Hắn không hạ lệnh lên bờ, chỉ phân phó Nguyên Chiêu và Huyền Vũ mang theo thủ dụ và văn điệp của hắn đi lên mua ít đồ tiếp tế, còn lại ở hết trên thuyền, sẵn sàng đợi lệnh.

Bởi vì hồi sáng Dung Sâm đã đề cập tới vấn đề tìm chốn về cho Mị Sinh nên Sưởng đế cũng đồng ý để chàng mang theo Mị Sinh cùng Nguyên Chiêu lên bờ.

Nguyên Chiêu mang theo hai trăm Ngự Lâm quân lên một chiếc thuyền.

Dung Sâm dắt tay Mị Sinh, đi cuối cùng.

Hai con thuyền dùng xích sắt để nối với nhau, mặt trên đặt một tấm gỗ dài, bên đầu kia, Nguyên Chiêu một thân quân trang, hông đeo trường kiếm, ăn mặc như ra trận.

Mi Vũ ngây ngốc nhìn hắn, mắt đầy lo lắng.

Ta kéo góc áo nàng, khẽ nói: “Đừng lo. Dung Sâm đã nói, người Vũ Nhân đều khá lương thiện.”

Mi Vũ mím môi: “Bệ hạ rõ ràng mang đến mấy nghìn người, thế mà lần nào cũng bắt ngài ấy làm tiên phong.”

“Sứ giả là đại diện cho hình tượng và quốc uy của thiên triều ta. Đại tướng quân Thần Uy của chúng ta bản lĩnh giỏi nhất, làm việc chắc chắn thỏa đáng nhất, diện mạo lời nói cũng xuất chúng nhất.”

Mi Vũ nghe đến đó liền cười xinh đẹp: “Sưởng đế đúng là kỳ quặc. Lần trước ở Phù Sơ thì bày đặt rõ là phô trương rêu rao khí thế, sao lần này đến Vũ Nhân quốc lại khiêm tốn thế này nhỉ? Thế này cũng đâu phải phong cách thường thấy của hắn, lẽ nào hắn không tò mò phong mạo của Vũ Nhân quốc, không muốn đại giá quang lâm, để cho thần dân Vũ Nhân đến chiêm ngưỡng thiên nhan thần uy của hoàng đế thiên triều hắn ư?

“Bởi vì hắn không phải là kẻ kích động lỗ mãng.” Sau lưng vang lên tiếng cười đáp của Dung Sâm. Chàng đúng là thính lực hơn người, mấy lời ta và Mi Vũ rỉ tai nhau nói mà cũng nghe được.

“Hắn thân là vua của một nước, đương nhiên có chỗ minh mẫn cơ trí mạnh mẽ quyết đoán hơn người, bụng dạ tâm cơ sâu không lường được. Hắn không lên bờ là bởi vì Vũ Nhân không giống Phù Sơ, chỉ là một đảo quốc nho nhỏ tứ cố vô thân. Nơi này đất rộng của nhiều, người dân lại có cánh biết bay, nếu xung đột nổi lên, hoặc là phát sinh bất trắc gì, chúng ta đương nhiên sẽ đánh không lại bọn họ. Tục ngữ có nói, rồng dữ không đấu nổi rắn nhà, tuy rằng hắn là vua của thiên triều, nhưng rời khỏi hậu thuẫn Trung thổ hùng mạnh thì cũng chỉ còn là uy danh hão mà thôi. Hư danh này có thể cản được một mũi tên ngầm, nhưng không ngăn được mười vạn đại quân của Vũ Nhân. Bọn họ có cánh trên lưng, chính là đạo quân vô địch.”

Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, sự khiêm tốn của Sưởng đế lúc này đích thực là hành vi sáng suốt.

Nguyên Chiêu đứng ở đầu thuyền, tay găm bội kiếm, khôi giáp bạc trên người phản quang lại, như có một vòng ánh sáng bao quanh bóng dáng uy vũ tuấn tú của hắn.

Mi Vũ nói thầm: “Muội dắt Mị Sinh qua, tỷ và công tử nói mấy câu đi.”

Ta cười hì hì: “Là muội muốn sang đầu kia nói mấy câu với Thần Uy Đại tướng quân mới đúng.”

Mặt Mi Vũ đỏ lên, hờn dỗi lườm ta một cái, dắt Mị Sinh đi về phía Nguyên Chiêu.

Mị Sinh bịn rịn không rời quay đầu nhìn ta, nước mắt lưng tròng.

Trong lòng ta cũng cực kỳ khổ sở, quay đầu nói với Dung Sâm: “Ta muốn lên bờ với chàng, muốn gặp bạn cũ của chàng xem người đó gia cảnh thế nào, tính tình thế nào, vậy ta mới có thể yên tâm.”

“Nàng không thể đi.”

“Vì sao?” Ta nhìn chàng, không hiểu. Chàng đã đổi thành quan phục màu tím đậm, trâm gài tóc màu mây trắng và mũ quan xanh, nhìn trông phong tư nhanh nhẹn, tuấn nhã vô cùng.

“Chuyện của Mị Sinh nàng không cần lo, vị bạn cũ kia của ta nhất định sẽ chăm sóc cho nó thật tốt.”

“Nhưng sao ta lại không thể đi xem?”

Chàng nhìn ta, như muốn nói lại thôi.

Ta nóng nảy: “Chàng không nói rõ nguyên nhân, ta không đi không được.”

Hắn day trán, kì kèo nửa ngày mới rất không tình nguyện buông lại một câu: “Bởi vì, nàng quá xinh đẹp.”

Ta làm sao cũng không nghĩ đến chàng sẽ nói ra lý do như vậy. Đột nhiên như có một dòng nước lũ cuốn đến, vọt tới chân ta, ta vịn lan can, lung la lung lay nhìn chàng. Ta không nghe nhầm đấy chứ? Chàng đang khen ta xinh đẹp đấy ư?

Không phải là đang nằm mơ chứ. Ta quen nếp thò tay định bấm chàng một cái, chàng lại nhanh nhẹn nắm lấy cổ tay ta, thở dài thườn thượt: “Đời người đắc ý hãy vui tràn(*), đang vui thì cười đi.”

Ta: “…”

Nói thật, ta đang nhịn hớn hở khó khăn lắm rồi, kìm nén đến sắp nội thương rồi.

Ta đương nhiên đang rất rất vui, ông trời chứng giám, đây là lần đầu tiên có một người khen ta xinh đẹp, hơn nữa còn là chàng. Dựa vào sự hiểu biết của ta về Dung “đại nhân” những ngày qua, tầm mắt của người này luôn cao vời vợi, thẩm mỹ quan cũng khác xa bình thường, luôn dùng lời nói ác độc trứ danh, vạn năm cũng chẳng được nghe thấy chàng tán thưởng lấy một người, không ngờ hôm nay lại phá lệ lần đầu khen ta xinh đẹp, đúng là khiến ta có phần được khen mà sợ, không thể tin nổi.

“Dung đại nhận, lời này của chàng không phải là giả chứ?”

Chàng che môi, hắng giọng: “Nàng có thể cho rằng nó đều là thật.”

“Nói thật đi, sao chàng lại đột nhiên khen ta thế?”

Chàng nghiêng mặt, cười như không cười: “Nói thật là, ta không muốn nói.”

Ta hừ: “Chàng không nói, ta không lên bờ không được.”

Dừng một lát, chàng mới bất đắc dĩ đáp: “Vũ Nhân cực ít nữ, nam giới một khi ái mộ một nữ tử nào đó thì sẽ kiên trinh một lòng, cả đời không thay đổi.”

Ta không nhịn được sợ hãi than: “Trời ạ, trên đời này thật sự có nam nhân tốt như vậy ư?”

Dung đại nhân đối với vẻ mặt thèm nhỏ dãi lộ ra từ tận đáy lòng này của ta hiển nhiên có phần bất mãn, nhíu mày nói: “Nàng không phát hiện ra ta chính là người như vậy sao?”

Ta: “…”

“Nếu nàng không cẩn thận chọc phải một đống hoa đào, hoặc là có một đống hoa đào chọc nàng thì thật là không ổn. Cho nên tốt nhất vẫn là ở lại trên thuyền thì hơn.”

Chàng đây là đang ăn một bình giấm phòng ngừa chu đáo sao?

Ta hơi buồn cười: “Dung đại nhân, ngài tự tin lên chút.”

Chàng im lặng không đáp, chỉ nhìn ta khẽ cười, trong nháy mắt, trước mặt ta như tràn đến một dải sáng xuân sắc vô biên lung linh bay lượn… Được rồi, ta thừa nhận, dáng dấp như chàng mà còn không tự tin thì đúng là quá phụ lòng ông trời rồi.

Mi Vũ lưu luyến bịn rịn quay lại.

Dung đại nhân vén vạt áo lên, phong nhã bước lên tấm gỗ, sang đến đầu kia liền ngoảnh đầu lại nhìn ta cười.

Tấm gỗ được bỏ đi, xích sắt được tháo ra, chiếc thuyền chậm rãi chạy về phía bờ.

Ta nhìn bóng dáng màu tím bên đầu thuyền kia, lòng chợt thấy hơi bất an.

.

.

Chú thích:

(*) Đời người đắc ý hãy vui tràn (bản dịch của Hoàng Tạo, Tương Như): Nhân sinh đắc ý tu tận hoan (trích Thương tiến tửu – Lý Bạch) (nguồn: thivien.net)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK