Khoang thuyền an tĩnh như càng tĩnh lặng hơn, bốn chữ đơn giản mà như cây búa lớn gõ thẳng vào lòng ta.
Chàng áo trắng hơn tuyết, dung nhan như ngọc, bàn tay thon dài sạch sẽ nâng chiếc khăn lụa trắng, bên trên là thứ món ăn tầm thường nhất thế gian, nhưng cũng là thứ quý báu nhất trước mắt, quý hơn tất cả vàng bạc châu báu hay quyền thế phú quý trên đời này.
Đây không phải là bánh bao, đây là cơ hội sống còn, là ngọn nguồn sinh mệnh.
Bây giờ, chàng muốn nhường nó cho ta.
Ta không biết nên miêu tả tâm tư cuồn cuộn trong lòng mình lúc này thế nào, cũng có thể là do đang lúc đói khát, sống chết mất còn, vậy nên đặc biệt yếu đuối đa cảm, nước mắt lặng lẽ trào ra khỏi mắt, rơi xuống bánh bao.
Chàng giơ cánh tay còn lại lên dịu dàng lau đi nước mắt trên mặt ta, cười khẽ, “Thêm chút nước muối sẽ ăn ngon hơn sao?”
Ta không hề muốn rơi lệ trước mặt chàng, nhưng nước mắt lại không thể nào ngừng được. Qua hàng lệ mông lung, bóng dáng chàng trắng mờ như mây như khói, nửa thật nửa ảo, như gần như xa.
Ta không nhịn được hỏi chàng: “Là bởi vì ta giống nàng ấy, vậy nên chàng mới không nỡ để ta chết đói?”
Chàng cười: “Sống chết trước mắt mà vẫn còn so đo những thứ này sao.”
Ta dùng sức hít mũi, “Bởi vì so với sống chết, chuyện này đối với ta cũng rất quan trọng.”
Ta không hề muốn mình chua ngoa thế này, rối rắm thế này, càng không hề muốn mình rơi vào bế tắc như thế này. Nhưng ta không thể nào khống chế chính mình. Ta bất cần(1) nghĩ, dù sao cũng sắp chết đến nơi rồi, còn chú ý hình tượng làm cái gì nữa, mang lọ giấm trong lòng đổ ra chìm chết chàng đi cho xong.
Chàng không đáp lời, đột nhiên kéo ta ôm chặt vào ngực. Chàng luôn là người ôn hòa như ngọc, nho nhã lễ độ, đây là lần đầu tiên ta thấy chàng luống cuống thế này, dường như đang dùng hết sức lực toàn thân, chỉ muốn mang ta hòa vào chàng, vĩnh viễn không chia cách nữa.
Vòng ôm này khiến ta quá xúc động, ta đẩy chàng ra, nghẹn ngào hỏi: “Tại sao chàng không ăn?”
“Ta không đói.”
“Chàng là thần tiên chắc?”
Chàng nghiêm trang ngẫm nghĩ chốc lát, cười như không cười nhìn ta nói: “Ừ, bán tiên thôi.”
Ta: “…”
Ta khẽ hắng giọng, lại tính đến đống giấm tràn khắp Kim Sơn(2) kia, “Còn nữa…”
Chàng nhìn ta chăm chú, lộ ra nét dịu dàng cưng chiều, cười thong dong(3): “Nàng nói đi.”
Nhiệt độ nơi lòng bàn tay chàng làm cháy da thịt ta, ánh mắt cũng nóng rực chân thành, ta tránh khỏi ánh nhìn chăm chú của chàng, nói: “Thứ tình cảm mà ta mong muốn rất đơn giản, ta là duy nhất của chàng, chàng cũng là duy nhất của ta. Không phải một phần thay thế, cũng không phải một phần hoài niệm. Mỗi người đều có quá khứ, ta không đòi hỏi chàng phải quên đi quá khứ của mình, ta chỉ không muốn bản thân trở thành một con cờ hoài niệm.”
Chàng nghiêm túc đáp: “Linh Lung, nàng không phải thế thân của nàng ấy, nàng là chính nàng, độc nhất vô nhị.”
“Ta và nàng ấy giống nhau, có lẽ ngay chính cả chàng cũng chưa chắc đã biết rốt cuộc là chàng thích ta, hay là bởi vì nàng ấy mà thích ta.”
“Có một biện pháp có thể chứng minh.”
“Biện pháp gì?”
Chàng cầm tay ta đặt lên ngực chàng: “Nơi này có một viên châu tương tư thuộc về nàng.”
Ta ngẩn ra.
Chàng lặng lẽ nhìn ta, đáy mắt thấu suốt sáng rực rỡ: “Nàng nói ta có quá nhiều bí mật, nàng chưa bao giờ đi vào trái tim ta. Giờ ta mang trái tim mình mở ra cho nàng xem.”
“Chàng đừng có nói bừa.” Ta khiếp sợ không thôi, hốt hoảng muốn rút tay về, thế nhưng chàng lại nắm chặt không buông, “Ta rất nghiêm túc, ta không nói bừa, ta tin tưởng y thuật của nàng.”
Chàng thật sự không giống đang nói đùa, đôi mắt thấu suốt tràn đầy kiên định cứng rắn.
“Không, ta không muốn.”
Chàng rút từ bên sườn ra một con dao găm, gằn từng chữ một: “Muốn tháo gỡ khúc mắc trong lòng nàng thì chỉ có thể mở trái tim của ta ra.”
Ta cực kỳ sợ hãi, đoạt lấy con dao trong tay chàng, không chút nghĩ ngợi ném thẳng nó ra ngoài cửa sổ.
“Tõm”. Một tiếng vang nhỏ vang lên, ngực ta thoáng cái nhẹ nhõm hơn hẳn, tựa như khúc mắc trong lòng cũng đã theo con dao kia bị ném vào đáy nước.
Chàng vin vào khung cửa kêu lên: “Con dao kia đắt lắm đó! Là bảo vật của Tần Thủy Hoàng đấy!”
Ta không nhịn được bật cười: “Ai mà thèm tin, chàng đừng có lừa ta.”
“Đền dao cho ta.” Eo bị xiết chặt, bị chàng ôm từ phía sau.
Ta nhịn cười: “Không đền.”
Môi chàng sát đến bên tai ta: “Vậy trừ khi nàng nói với ta, của ta cũng là của nàng, nàng là của ta.”
Ta vén vén tóc, “Câu gì mà khóc đọc thế, ta không biết.”
“Vậy để ta dạy nàng.” Chàng ngừng một chút, “Miệng đối miệng dạy có được không?”
Ta kinh ngạc: “Không được! A…ô!”
Đáng tiếc thể lực khác xa nhau, cuối cùng phản kháng không có hiệu quả, bị chàng ra sức dạy…
Sau một hồi lâu, Dung tiên sinh đỡ eo ta, nồng nàn chân thành hỏi: “Học được chưa?”
Ta thành thật trả lời: “Học hành quả là không dễ dàng.” Nụ hôn sâu này làm eo ta sắp bị uốn cong rồi.
Chàng cong môi cười đầy thành tựu, lúm đồng tiền mị hoặc mê ly như ánh trăng, ta nhìn mà đáy lòng rung động, vội chuyển tầm mắt. Nhìn nhiều hơn nữa không dám đảm bảo ta sẽ không mất khống chế, chủ động đòi học chút gì gì đó.
“Sắc trời tối rồi, nàng sớm đi ngủ đi. Bánh bao nàng cất đi, mấy ngày kế tiếp sẽ rất khổ, vượt qua được là sẽ ổn.”
Ta gật đầu: “Ta chỉ cần một cái. Còn lại chàng cầm đi.”
“Nàng lo cho ta?”
“Nếu chàng chết đói thì chúng ta đi tìm Thập Châu Tam Đảo kiểu gì?”
“Nàng yên tâm, ta sẽ không chết.”
Ta hung ác nói: “Nếu chàng dám chết, ngay ngày hôm sau ta sẽ quên sạch chàng.”
Chàng cười: “Thật là độc ác.”
Ta gói chặt chỗ bánh bao lại, nhét vào lòng chàng.
“Sớm đi ngủ đi.” Chàng cười dịu dàng, mở cửa rời đi.
Ta đứng ngẩn ra một lát, lúc đóng cửa sổ lại phát hiện bọc vải lụa ấy vẫn còn ở trên bàn của ta.
Ta cầm trong tay, đáy mắt từ từ nóng bừng.
Tháo bỏ khúc mắc, đêm này ta ngủ hết sức an ổn, nhưng khi tỉnh lại, thực tế vô tình lại bày ra trước mắt.
Ngày nào Huyền Vũ cũng hướng về trời cao cầu xin thương xót, sáng sớm hôm đó, trời cao rốt cuộc mở lòng nhân từ, cho xuống một trận mưa.
Mọi người trên thuyền như mạ khô sắp chết, trải qua trận mưa này lại sống lại. Có thêm ít nước mưa này, mọi người lại có thêm một tia hy vọng sống.
Sưởng đế ngồi trên gác lái, chăm chú nhìn chằm chằm vào nơi biển xa. Xung quanh đều là biển xanh mênh mông bát ngát, không thấy một chút màu lá, chỉ có trời xanh mây trắng. Đôi khi có vài con chim biển bay vút qua, tỏ vẻ thời gian không phải là đã dừng lại ở nơi bất tận này.
Trong sự lo lắng giày vò nung nấu, cuối cùng cũng đến ngày thứ sáu. Ai cũng biết đây là ngày cuối cùng. Qua hôm nay sẽ không còn chút thức ăn nào nữa. Không khí trên thuyền ngột ngạt đáng sợ.
Sưởng đế sai Hướng Quân cắt bánh bao ra, mỗi người chỉ được phát một miếng bánh rất mỏng và một ít nước lã. Sau đó, hắn sai Thần Uy quân xuống biển bắt cá.
Dung Sâm nói: “Bệ hạ, mọi người đều đã quá đói, hơn nữa chúng ta lại không có công cụ gì, cứ thế xuống biển bắt cá thật sự là làm khó cho họ.”
Hướng Quân liếc Nguyên Chiêu, “Người đời đều nói Thần Uy quân dũng mãnh như thiên binh, lại luôn tự cao tự đại, không để Ngự Lâm quân chúng ta vào mắt. Thiết nghĩ mới chỉ là đói bụng một chút, Thần Uy quân không đến nỗi vì thế mà mấy con cá cũng không làm gì được chứ?”
Lời này giễu cợt rõ ràng, tức khắc liền rước lấy ánh nhìn trợn trừng và đầy châm biếm lại của Thần Uy quân.
Liên Duy cũng nổi giận, khàn giọng hỏi: “Sao bệ hạ không phái Ngự Lâm quân xuống biển?”
Lời của Liên Duy như châm một ngọn đuốc, Thần Uy quân liền phẫn nộ kêu lên.
“Lão tử đói đến mức đầu váng mắt hoa rồi, lấy đâu ra sức bắt cá nữa chứ.”
“Chưa bắt được cá lão tử đã vùi thây dưới đáy biển rồi còn đâu.”
“Này danh của Thần Uy quân là do đánh giặc mà có được, không phải bắt cá!”
“Tên nào không phục ra đây đánh một trận xem.”
Hướng Quân lạnh mặt phẩy tay áo bỏ đi.
Nguyên Chiêu giơ tay lên cắt đứt tiếng nói của mọi người, bất đắc dĩ nói: “Bắt được cá mới có đồ ăn, coi như là vì chính chúng ta đi.”
Nói xong, hắn dẫn đầu nhảy xuống biển, mười mấy lính Thần Uy thấy vậy cũng đành bất đắc dĩ xuống theo. Đáng tiếc, người người đều tay không quay lại. Phen này xuống biển không chỉ không bắt được cá, ngược lại còn hao hết hơi sức của bọn họ.
Bọn họ nằm dài trên boong thuyền, mệt mỏi kiệt sức.
Sưởng đế chắp tay bước đến boong thuyền, từ cao nhìn xuống, lạnh nhạt nói: “Đây chính là Thần Uy quân vang danh thiên hạ?”
Sắc mặt Nguyên Chiêu lạnh nhạt, khom người nói: “Bệ hạ, Thần Uy quân là quân lính, không phải người đánh cá.”
Đây là lần đầu tiên ta thấy Nguyên Chiêu chống đối Sưởng đế, nhưng không phải vì mình.
Sưởng đế lộ vẻ không vui, hừ mũi: “Đã bao che cho bọn chúng như vậy thì cắt phần ăn của ngươi cho bọn chúng luôn đi.”
Nguyên Chiêu ngẩng đầu: “Thần nhất định sẽ cùng họ đồng sinh cộng tử.”
Sưởng đế cười lạnh phẩy tay áo bỏ đi. Ta rõ ràng nhìn thấy ánh mắt Thần Uy quân sau lưng hắn tràn đầy sát khí. Bọn họ đều là những người xông pha từ sa trường chém giết, lâm vào bước đường cùng, nhất định có thể nổi lên ác tính.
Ta theo Sưởng đế trở lại phòng.
Hướng Quân đi vào, trong tay cầm theo một chiếc bánh bao.
“Mời bệ hạ dùng.”
Sưởng đế cau mày: “Không phải trẫm đã bảo ngươi cắt bánh ra thành nhiều miếng nhỏ sao?”
Hướng Quân khẩn thiết cung kính, khom người, một mực kính cẩn đáp: “Bệ hạ thân thể vạn kim, nào có thể chỉ ăn một miếng bánh bao.”
“Trẫm chỉ ăn một miếng, trẫm sẽ cùng mọi người động cam cộng khổ.”
Sưởng đế nhìn qua rất mệt mỏi, tiết kiệm sức lực không muốn nhiều lời, chỉ khẽ vung tay bảo Hướng Quân lui ra.
Hướng Quân đờ ra, vẻ mặt như muốn nói lại thôi, cuối cùng dè dặt cầm chiếc bánh bao kia khom người lui xuống.
Hành động của Sưởng đế khiến ta hơi bất ngờ.
“Lúc đang đói bụng cực kỳ, con người không khác gì dã thú, sĩ khí quân kỷ cùng quyền thế uy áp đều phải duy trì bằng hai chữ công bằng, nếu như trẫm ăn nhiều thức ăn hơn, binh lính sẽ có thể bất ngờ làm phản.”
Từ xưa đến giờ, đây là câu nói có nhân tính nhất ta nghe được từ miệng Sưởng đế. Chắc là vẻ mặt ta đã để lộ ý nghĩ của ta, hắn nhíu mày hỏi: “Có phải ngươi luôn cho rằng trẫm là một hôn quân vô năng?”
Ta cười gượng, trái lương tâm mà lắc đầu, thầm nghĩ bệ hạ ngài chẳng lẽ không phải thế sao?
“Giang sơn này là do trẫm một tay gây dựng, ăn kham uống khổ, chảy máu bị thương, so với bất kì tướng sĩ nào trẫm đều nhiều hơn. Trẫm từng dựa vào ăn tuyết, nhịn ba ngày ba đêm.” Ánh mắt Sưởng đế đột nhiên sáng lên: “Lâu lắm rồi không được kích thích như thế này, trẫm rất kích động, có cảm giác thật giống lúc đánh giặc.”
Sự kích động của hắn khiến người ta câm nín. Ta đã không còn sức tranh luận với hắn nữa. Bởi vì được ăn quá ít, lúc đi bộ ta có cảm giác như đang mộng du, lung lay mơ hồ.
Hôm sau, không khí tuyệt vọng trên thuyền càng đậm, im ắng ngột ngạt như giông tố đen kịt trước khi gió bão ập tới, bao phủ trên đỉnh đầu mỗi người, khiến người ta sắp hít thở không thông.
Thân là thầy thuốc, nhìn, nghe, sờ, hỏi là bốn kỹ năng căn bản, quan sát sắc mặt của mọi người càng là thói quen nghề nghiệp của ta. Ta hồ như có thể thấy được ánh mắt nồng nặc sát khí ở vài tướng sĩ. Loại sát khí này khiến ta mơ hồ có dự cảm xấu, sự tĩnh lặng kỳ dị trên thuyền như càng chứa thêm mùi máu tanh mưa gió sắp tới.
Ban đêm, trên thuyền yên tĩnh như không có bóng người, ngay cả gió biển cũng như đã ngừng lại. Ta ngồi trong phòng, vừa khát vừa đói, ánh nến leo lắt khiến ta nhớ tới bếp lò ấm áp ở Già La, còn có cả hương thơm của thức ăn ngon tỏa ra khắp nơi trên đó nữa.
Khi đó, Mi Vũ uyển chuyển bận rộn trong phòng bếp, tuyệt vời như thêu hoa ca múa, còn giờ khắc này, nàng ủ rũ nằm gục trên bàn, tựa như một đóa hoa hạnh suy nhược.
Ta nuốt ngụm nước bọt, không còn hơi sức thì thào: “Thì ra trước kia chúng ta sống hạnh phúc như thế.”
Mi Vũ đáp lại bằng một tiếng ừ vô cùng khẽ.
Chưa từng nếm mùi đói bụng thì sẽ vĩnh viễn không bao giờ biết, có thể có được một bữa cơm no đã chính là hạnh phúc.
Thật ra thì hạnh phúc là thứ rất nhỏ bé bình thường, nó giống như những viên trân châu vậy, nhưng lại bị chôn vùi trong bụi bặm cuộc sống, ngày qua ngày, năm lại năm, bởi vì không có ánh sáng rực rỡ nên người ta coi thường sự tồn tại của nó. Mãi đến một ngày, khi cuồng phong bão táp ập tới rửa trôi những bụi bặm phủ trên hạt châu kia, cuối cùng người ta mới nhìn thấy được ánh sáng ấm áp nhẹ nhàng của nó, nhưng đáng tiếc, lúc ngươi nhìn thấy vẻ đẹp lấp lánh của nó, nó đã bị cuốn đi theo mưa gió mất rồi.
Ta vô cùng nhớ nhung Già La, nhớ nhung sư phụ. Vào giờ phút này, cuộc sống quá khứ lại hạnh phúc như thế, trong bình thường giản đơn tự nhiên sinh ra vẻ đẹp đạm bạc êm đềm. Thế nhưng, chúng ta không thể trở về được nữa rồi.
“Linh Lung, có phải là chúng ta sẽ phải chết đói ở đây không?” Giọng Mi Vũ suy yếu vô lực, chứa cả bi thương đau xót.
Thật ra thì ta cũng đã vô số lần nghĩ tới khả năng này, nhưng khi thật sự nghe thấy Mi Vũ nói ra những lời ấy, màng nhĩ vẫn như bị một cây kim đâm phải, tâm tình tuyệt vọng bi ai như suối nước tuôn ra từ đáy lòng. Ta liều mạng muốn đè nó xuống mà chỉ phí công.
Mi Vũ nắm tay ta, rất nghiêm túc nói: “Muội rất xin lỗi, Linh Lung, muội không thể chết chung một chỗ với tỷ được. Muội phải đi tìm chàng ấy đây.”
Ta ngẩn ra: “Nguyên Chiêu?”
Mi Vũ gật đầu, mắt lấp lánh nước: “Đúng vậy, muội phải đi nói cho chàng ấy biết, muội thích chàng ấy.” Mắt nàng rưng rưng, dung nhạt mỏi mệt bỗng toát lên sức sống dạt dào, mỹ lệ không gì sánh được. “Nếu như chàng ấy cũng thích muội thì dù ngày mai có chết, cuộc đời này của muội cũng không còn gì tiếc nuối nữa.”
Nàng nói đúng, nếu cái chết đang ở ngay trước mắt thì hãy mau chóng hoàn thành mọi tâm nguyện còn dang dở trong cuộc đời này đi, để không còn gì tiếc nuối.
Ta vỗ vỗ tay nàng, nói: “Muội đi đi.”
Nàng mở cửa đi ra ngoài.
Ta không hề cảm thấy nàng thấy sắc quên bạn, gần ranh giới sống chết, còn có một người để nàng nhớ thương, còn có một phần tình cảm để nàng không phải tiếc nuối, ta mừng thay cho nàng. Ta cũng rất kính nể khí phách không sống uổng một giây trước ranh giới sống chết của nàng.
Trong phòng chìm vào yên tĩnh, một ý nghĩ chợt nảy lên trong đầu ta.
Tại sao ta không thể đi tìm Dung Sâm như Mi Vũ làm? Nếu ngày mai ta sẽ chết thì sao, ta còn chưa từng nói với chàng là ta thích chàng nữa.
.
Chú thích:
(1) bất cần: Nguyên là: 破罐子破摔: Đập chiếc bình vỡ vẫn thành bình vỡ, biết không đúng mà còn cố làm, ý ở đây là bất cần.
(2) Kim Sơn (金山): một nơi thuộc Thượng Hải
(3) Nguyên là: 好整以暇: bận tối mắt mà vẫn thong dong; dù bận vẫn nhàn (tuy vô cùng bận rộn, vẫn biết cách sắp đặt mà ung dung thực hiện)