Đột nhiên, bên tai vang lên một âm thanh trong trẻo: "Bệ hạ chậm đã, có một biện pháp có thể cứu Minh Tuệ."
Xung quanh yên lặng không tiếng động, vạn vật trống không. Ta mở mắt ra, bắt gặp một đôi mắt sâu thẳm khôn lường, tựa như thủy triều biển đêm.
Ánh mắt mọi người đều dán chặt trên người hắn. Hắn đứng đó thật bình tĩnh, khí phách hiên ngang. Bộ áo tơ trắng gắn kết ngàn vạn ánh mắt, chợt sinh ra khí thế bễ nghễ thiên hạ.
Ánh mắt Sưởng đế căng thẳng: "Biện pháp gì?"
"Giao châu bảo vệ dung nhan không thay đổi, ly châu bảo vệ hồn phách. Bệ hạ chỉ cần phái người đi lấy giao châu và ly châu bảo vệ thần hồn của Minh Tuệ cô nương, sau lại ra biển tìm tiên thảo trên Thập Châu là có thể khiến nàng cải tử hồi sinh."
"Tiên sơn trên biển? Thập Châu tam đảo?"
"Dạ. Chắc hẳn bệ hạ đã từng xem 'Thập Châu ký'. Trong ‘Thập Châu ký’ ghi lại, đất Tổ Châu có sinh trưởng loài cỏ linh chi dưỡng thần. Người chết chưa đến ba ngày ăn cỏ có thể sống lại, dùng cỏ cũng có thể trường sinh."
Ta bỗng nhiên nhớ lúc còn nhỏ sư phụ cũng từng nói với ta. Người nói, chờ ta lớn lên, người sẽ dẫn ta ra biển, hái cỏ linh chi dưỡng thần đó cho ta ăn.
"Nhưng, tìm được Tổ Châu thì đã sớm qua ba ngày rồi."
"Người chết ba ngày hồn bay phách tán, chỉ cần lấy được ly châu trong vòng ba ngày sẽ không sao."
"Trên biển thật sự có tiên sơn Thập Châu?"
"Có. Mạc Quy đã từng đi về. Huynh ấy từng nói cho ta biết, huynh ấy đã trường sinh bất lão."
Ta kinh hãi. Chẳng lẽ những lời sư phụ nói với ta ngày đó đều là sự thật?
Xung quanh yên lặng như tờ, mỗi câu của Dung Sâm đều ngắn gọn mà trấn định.
Hắn vốn là kẻ có khí chất xuất trần thoát tục hiếm có thế gian, giờ phút này nói lời khiến mọi người kinh sợ cũng không có cảm giác hoang đường. Hắn đứng chắp tay như ngọc thụ chi lan, tự dưng sinh ra cảm giác khiến người ta tin phục, tựa như thần tiên hạ phàm, bễ nghễ nhìn chúng sinh thiên hạ.
Sưởng đế nhìn chằm chằm Dung Sâm, dường như đang xác định lời hắn thật hay giả.
Dung Sâm cũng không có vẻ sợ hãi, thong dong chào đón, dung nhan thanh nhã biểu lộ khí phách đạm mạc thản nhiên.
Lệ khí trong mắt Sưởng đế dần tan đi, như mây mù được ánh nắng xua tan.
Hắn tin lời Dung Sâm nói, thanh kiếm gác trên cổ ta bất giác đã cách xa.
Trong không gian tĩnh lặng, tay phải ta bị một bàn tay mềm mại trắng nõn cầm lấy, Mi Vũ quỳ gối trước mặt Sưởng đế: "Giao Nhân thấy nữ tử khóc thút thít sẽ rơi lệ, dân nữ nguyện đi Đông Hải lấy giao châu."
Ta nắm lại tay nàng thật chặt, có một người bạn thế này, cuộc đời không còn gì hối tiếc.
"Thần nguyện đi hồ Bích Nguyệt lấy ly châu."
Người nói là Nguyên Chiêu. Ta bất ngờ kinh ngạc.
Lấy ly châu chính là chuyện cửu tử nhất sinh, cho dù Sưởng đế có vừa định gả ta cho hắn, nhưng hắn cũng đâu cần vì ta chịu chết. Nếu dung mạo ta được xinh đẹp khuynh thành như Mi Vũ, ta còn có thể cho rằng hắn đối với ta là vừa gặp đã thương, tình nguyện vì ta vào sinh ra tử. Nhưng dung mạo ta lại như vậy, thật chẳng có cái tự tin tưởng rằng mới chỉ lần đầu gặp gỡ đã có thể khiến hắn vì ta mà xông pha khói lửa bất chấp gian nguy.
Vì sao hắn lại làm vậy?
Ánh mắt Dung Sâm dừng trên cổ ta, chậm rãi nói: "Mạc Quy từng để lại một bức tinh đồ. Ta nguyện dẫn người ra biển, tìm cỏ linh chi dưỡng thần."
Ta nhìn hắn, trong lòng khiếp sợ vô cùng. Hắn đã từng nói với ta trong thái y viện, có hắn ở đây, hắn sẽ không để ta chết. Hắn xưa nay thích cười đùa trêu ghẹo, lúc ấy ta không để ý. Đâu ngờ, giờ này khắc này, hắn lại thật sự cứu ta. Ta vừa sợ vừa ngờ.
Vì sao hắn phải cứu ta? Lẽ nào vì ta là đệ tử của Mạc Quy, mà hắn là bạn tri kỷ của sư phụ? Nhưng vì một đệ tử của tri kỷ mà đi mạo hiểm, thậm chí có thể vứt bỏ tính mạng, lý do này thật chẳng thể khiến người ta tín phục, ít nhất là ta không thể.
Núi cùng nước tận bỗng có hi vọng, hoang mang trùng trùng, mờ mịt khắc sâu. Nhưng mặc kệ Nguyên Chiêu với Dung Sâm giúp ta vì lý do gì, có thể đứng giữa ranh giới sống chết bỗng nhiên nhận ra vẫn có người không muốn mình chết, quả khiến người ta chết cũng không hối tiếc. Sống mười bảy năm trên đời, ta bỗng thấy không hề uổng phí.
Sưởng đế thu hồi thanh kiếm trên cổ ta, mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm Dung Sâm: "Được, trẫm tin ngươi một lần."
Trường kiếm trong tay hắn chỉ Hướng Quân, "Nhanh chóng dẫn một cánh Ngự Lâm quân đưa nàng ta tiến về Đông Hải. Nguyên Chiêu, tinh tuyển hai trăm binh lính có tài bơi lội từ Thần Uy quân, lập tức lên đường đến hồ Bích Nguyệt."
Ra lệnh xong, giọng hắn chợt lạnh lẽo: "Ba ngày sau, nếu các ngươi mang tay không về, có thể hạ táng cùng Minh Tuệ luôn."
Thừa Thiên môn hoàn toàn tĩnh mịch, âm thanh Sưởng đế quanh quẩn bên tai mỗi người, như một luồng sát khi thật lâu chẳng tiêu tan. Giờ khắc này, hắn như kẻ thâm tình nhất trên thế gian này, nhưng cũng như kẻ vô tình nhất.
Minh Tuệ được người đưa về Cúc Nguyệt uyển. Sưởng đế quát tất cả lui ra, lệnh ta thay y phục chữa thương cho nàng.
Đối diện với Minh Tuệ, ta bi thương khó đè nén. Mới vừa rồi nàng còn tràn đầy sức sống, giờ đây lại như khối ngọc đã vỡ tan tành. Thân là thầy thuốc, ta chỉ hy vọng tất cả mọi người đều có thể khỏe mạnh trường thọ, mắt thấy người trẻ tuổi như hoa lại hương tiêu ngọc vẫn, thật sự khiến người ta đau đớn vô cùng.
Ta tẩy vết máu trên người nàng, thay cho nàng một bộ áo trắng tinh khiết, chỉnh lại dung nhan cho nàng. Vết thương trên đầu bị mái tóc như mây che đi, ta giúp nàng cài lên đó một đóa ngọc phù dung.
Vẻ mặt nàng an bình, dung mạo vẫn như xưa, nằm trong quan tài kính như lâm vào giấc mộng.
Sưởng đế lẳng lặng ngồi một bên, nhìn Minh Tuệ không chớp mắt, mãi đến khi ta làm xong xuôi cả hắn mới lên tiếng:
"Ngươi có biết vì sao nàng lại tự tử không?" Giọng hắn như hơi thở đi ra từ hầm băng, ngập tràn sát khí. Ta tự dưng cảm thấy rất lạnh lẽo.
"Thảo dân không biết." Ta cũng muốn biết vì sao. Rõ ràng nàng đã từng nói, nàng không ngại trinh tiết.
"Nếu có một nam nhân như trẫm đối xử với ngươi, ngươi có tự tử không?"
"Không có ai đối với thảo dân như vậy, cho nên thảo dân không thể trả lời câu hỏi này. Thân là thầy thuốc, thảo dân cũng sẽ không suy nghĩ đến chuyện chỉ là giả thiết." Bị người mình không thích thích mình chẳng phải điều hạnh phúc gì. Có lẽ cảm giác như vậy kẻ như Sưởng đế sẽ chẳng bao giờ rõ. Người như hắn, làm sao biết đến cảm nhận của người khác.
Hắn trầm mặc.
Ta không biết có nên cáo lui không.
Không gian tĩnh lặng, ngoài trời nổi gió, cành lá nức nức nở nở.
"Dung Sâm là gì của ngươi?"
"Huynh ấy là tri kỷ của sư phụ thảo dân."
"Sư phụ ngươi từng nói với ngươi về Thập Châu tam đảo, cỏ linh chi dưỡng thần chưa?"
"Lúc thảo dân bảy tuổi người đã từng nói đến. Người không phải người nói năng bừa bãi, bệ hạ nên hiểu rõ phẩm hạnh của người." Đến giờ phút này, dù ta vẫn chưa tin trên đời có Thập Châu tam đảo, nhưng ta vẫn phải nói vậy. Nếu không ta và Dung Sâm sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
"Không tồi. Trẫm tin tưởng Dung Sâm, nhưng thật ra là tin tưởng Mạc Quy. Nghe nói hai mươi năm trước hắn có một người bạn tri kỷ mắc bệnh hiểm nghèo, hắn vì kẻ đó đã dốc cả gia tài dẫn người ra biển tìm thần tiên. Hắn từng nhắc đến chuyện này với ngươi chưa?"
"Sư phụ chưa từng nói. Chỉ có duy nhất một lần lúc thảo dân còn bé người nói với thảo dân, chờ thảo dân lớn lên người sẽ dẫn thảo dân ra biển, hái cỏ linh chi dưỡng thần cho thảo dân ăn."
Sưởng đế nheo mắt nhìn ta chằm chằm, tia máu đỏ ngầu khiến đôi mắt hắn càng thêm sâu xa.
"Dõi mắt khắp thiên hạ cũng không có ai y thuật có thể cao hơn Mạc Quy. Hắn làm việc cũng có vẻ khác hẳn người thường, mang ý vị của kẻ thế ngoại cao nhân."
Xa cách thần bí là phong cách trước sau như một của sư phụ. Xem ra người làm như vậy cũng hoàn toàn có lý cả. Như giờ khắc này, Sưởng đế rõ ràng tin tưởng Dung Sâm hơn rất nhiều.
"Khí chất của ngươi rất giống Mạc Quy, đáng tiếc quá xấu."
"…". Bệ hạ, rốt cuộc người định nói gì?
"Thật ra thì trẫm cũng không định để ngươi chết. Thái y đã chết hết rồi, sư phụ ngươi lại ra biển chẳng biết đi đâu, ngộ nhỡ trẫm có gì khó chịu vẫn cần đến đại phu. Mặc dù ngươi xấu xí khó nhìn, nhưng y thuật đúng là chân truyền của Mạc Quy, so với đám thái y kia tốt hơn rất nhiều."
"Tạ bệ hạ nâng đỡ."
"Tuy nhiên, lúc tâm tình trẫm không tốt khá thích giết người. Ngươi lại chẳng khiến người ta vui tai vui mắt, cho nên rất khó đảm bảo trẫm sẽ không giết ngươi."
Ta: "…"
"Tương lai ra biển trên thuyền không thể thiếu đại phu. Chờ lấy được ly châu, ngươi hãy cùng Dung Sâm ra biển."
"Vâng."
Sưởng đế phất tay, ý bảo Hà công công đưa ta về điện Phượng Nghi.
Dung Sâm thấy ta, mày kiếm khẽ dãn ra, nhìn ta mỉm cười. Ta lại một tia cười cũng không chèn ra được. Tìm được đường sống trong chỗ chết cũng không khiến ta cảm thấy may mắn, ngược lại còn áp lực hơn rất nhiều.
Lấy giao châu không nguy hiểm gì. Giao Nhân rất thích những thiếu nữ xinh đẹp. Mi Vũ trời sinh lệ chất, hoàn toàn có thể dễ dàng lấy được nước mắt của Giao Nhân. Nhưng lấy ly châu dưới miệng Ly Long là chuyện hung hiểm vô cùng. Cho dù Nguyên Chiêu có là Thần Uy tướng quân bách chiến bách thắng đi chăng nữa thì cũng chỉ là thân thể người phàm, đấu với Ly Long chỉ sợ lành ít dữ nhiều. Dung Sâm ra biển tìm thần tiên cũng là chuyện nghìn lẻ một đêm. Giả như trên đời thật sự có cỏ linh chi dưỡng thần, nhưng ra biển hung hiểm khó lường, không may có thể vùi thân dưới đáy biển. Hắn, rốt cuộc hắn có thể nắm chắc bao phần?
Ta nhìn chăm chú gương mặt hắn, rất muốn tìm ra đáp án từ đôi mắt ấy. Đáng tiếc, hắn luôn một vẻ bình tĩnh ung dung, giờ phút này cũng vẫn vậy. Dù núi Thái Sơn sụp đổ ngay trước mặt hắn cũng không thay đổi phong thái, tựa như việc đời đều nằm trong tay hắn.
Ta không nhịn được nhỏ giọng hỏi thầm: "Thật có chuyện có tiên thảo trên Thập Châu sao?"
Hắn nhướn mày: "Cô tin không?"
Ta trả lời thật lòng: "Ta không biết."
Dừng một lát, ta lại ghé vào tai hắn thầm thì: "Không phải huynh định lừa gạt Sưởng đế rồi tìm cơ hội để chúng ta chạy chốn à?"
Hắn nghiêm túc: "Không phải. Sư phụ cô nói Thập Châu là có thật. Huynh ấy đã ăn cỏ linh chi dưỡng thần, đã trường sinh bất lão."
Ta động lòng. Sư phụ không phải người nói năng bừa bãi, chuyện này chắc là thật rồi.
Dung Sâm nhoẻn miệng cười: "Huynh ấy nói lúc say rượu."
Ta: "…"
"Chúng ta cứ coi như đó là thật đi. Dù sao cũng rảnh rỗi không có việc gì làm. Biết đâu tìm được tiên thảo chúng ta lại có thể thành tiên."
Ta dở khóc dở cười: "Ngộ nhỡ chết trên biển thì sao?"
"Dù sao cũng hơn chết ngay hôm nay. Sống một ngày thêm một ngày chứ sao."
"…"
Công tử, ngài quả là người nghĩ thoáng.
Hắn cười cười nhìn ta: "Ta cứu cô, cô có định lấy thân báo đáp không???"
"…"
Công tử đang đùa giỡn hay nhạo báng ta vậy?
Ta cười gượng: "Ta xấu xí như vậy, đâu dám ăn mật trả gừng."
"Chớ tự ti." Hắn đánh giá ta từ trên xuống dưới mấy lần, "Dáng người cô rất được."
Mặt ta nóng lên, chuyển đề tài: "Hồ Bích Nguyệt sâu không lương được, Ly Long lại hung hãn lúc ẩn lúc hiện, làm thế nào mới có thể lấy được ly châu?"
"Lấy ly châu chỉ có một biện pháp."
"Biện pháp gì?"
"Chờ khi Ly Long ngủ say, tức tốc lấy ly châu, nhanh chóng lên bờ trước khi nó tức giận."
"Ly Long ngụ dưới đáy nước, làm thế nào biết được nó ngủ hay không ngủ?"
"Cái này rất dễ."
"Dễ?"
"Xuống nước xem, cược vận may."
"Nếu Ly Long chưa ngủ chẳng phải lành ít dữ nhiều sao?"
"Vậy thì phải xem ngươi có nhanh hơn Ly Long không."
"…"
Công tử, đây không phải cược vận may đâu, là cược tính mạng đấy.
Chuyện lấy ly châu này nhìn đâu cũng giống đi chịu chết. Ta càng nghĩ càng lo cho Nguyên Chiêu.
Đúng lúc ấy, ngoài cửa bỗng vọng đến giọng ngây thơ của trẻ con: "Hà công công, vị thần y kia là nữ sao? Lẽ nào là thần tiên tỷ tỷ?"
Ngoài cửa vang đến tiếng ho, Hà công công dẫn một cậu nhóc chừng bảy tám tuổi đi vào, bụ bẫm kháu khỉnh, thật là đáng yêu.
Nó vừa thấy ta liền hét lên một tiếng rồi trốn sau lưng Hà công công, thò một ngón tay tròn trịa trắng mập, run rẩy chỉ vào ta: "Hắc… Hắc Vô Thường."
Tiếng "Thần tiên tỷ tỷ" ta vừa nghe nhất thời rơi bẹp một cái, vỡ thành hai mảnh.
"Nguyên Bảo, vị này chính là thần y Linh Lung."
Hà công công nhìn ta: "Nó là ấu đệ của Thần Uy tướng quân, Hoàng thượng ra lệnh để nó đến ở tạm trong cung."
Thì ra là một con tin.
Nguyên Bảo núp sau lưng Hà công công nhìn ta, đôi mắt to tròn đảo lòng vòng, sau đó bỗng thi lễ với ta: "Chào thần y tỷ tỷ."
Chỉ khác "thần tiên tỷ tỷ" một từ, lòng ta rất an ủi, cười híp mắt sờ sờ đầu nó: "Ngoan lắm."
Nguyên Bảo ôm chân ta, cười nịnh nọt: "Thần y tỷ tỷ, nghe nói y thuật của tỷ rất cao siêu. Nếu ca ca đệ không lấy được ly châu, Sưởng đế muốn răng rắc đầu của đệ xuống, tỷ nhất định phải đón giúp đệ nhé."
Trái tim ta co lại, ôm nó cố cười: "Ca ca đệ là Thần Uy tướng quân, Ly Long không phải đối thủ của ngài ấy. Đệ yên tâm đi."
Nguyên Bảo ồ lên, ưỡn ngực: "Thật ra thì đệ cũng không sợ chết đâu nhé… Chỉ có điều,…. đệ cảm thấy cuộc đời mình vẫn còn chút tiếc nuối thôi."
"Ồ, đệ tiếc gì?"
"Tiểu nữ của An quốc hậu nói với đệ, đợi khi tóc muội ấy dài đến gót chân, muội ấy sẽ thành thân với đệ. Bây giờ tóc muội ấy mới dài đến ngang hông."
Ta mỉm cười.
Dung Sâm cười gật đầu: "Ừ, đúng là tiếc thật."
"Thần y tỷ tỷ, tỷ có tiếc gì không?"
Ta…. Ta suy nghĩ, nói: "Lớn đến ngần này tuổi mà vẫn chưa tiễn được nụ hôn đầu đi."
Nguyên Bảo biến sắc, bưng miệng.
Dung Sâm phụt cười.
"…."
Ta trừng mắt nhìn hắn, cái này có gì đáng cười hả?
Hắn ho một tiếng, bỗng vịn vai ta.
Sau đó, cúi đầu.