Kiếm của Hướng Quân dừng trước ngực Giao nhân ba thước, ta rõ ràng trông thấy hắn như trút được gánh nặng.
“Bệ hạ, dung nhan của Minh Tuệ giữ được là nhờ Giao châu, bệ hạ muốn giết Giao nhân e là đã lấy oán báo ân, mong bệ hạ nghĩ lại.” Dung Sâm quay đầu nhìn Sưởng đế, từ tốn nói.
“Giao châu để bảo toàn dung nhan cho Minh Tuệ cũng chưa chắc đã phải là nước mắt của Giao nhân này, sao phải nhắc đến ân với oán.” Sưởng đế bước lên hai bước, hứng thú nhìn Giao nhân trên đất, “Mắt của nó là màu lam, thật quái dị. Nghe nói nó nhìn thấy nước mắt của nữ nhân mới có thể rơi lệ, vì sao nam nhân khóc nó lại thờ ơ? Chẳng lẽ nước mắt của nam nhân không đáng để đồng tình? Trẫm rất tò mò đôi mắt và trái tim của loài này đến tột cùng có gì khác với loài người ta.”
Giao nhân nhìn Sưởng đế khẽ ngâm nga mấy tiếng, giọng ca dịu dàng uyển chuyển không nói nên lời, chẳng lẽ nàng không hề có một tí ti ý thức nào đối với tình thế cấp bách này ư? Thiên nhiên, động vật, thậm chí cả thực vật đều có bản năng phát giác ra nguy hiểm bẩm sinh, ta thật sự không hiểu nổi sao nàng lại dửng dưng không có một chút sợ hãi nào như vậy.
Sưởng đế đi vòng quanh nàng mấy lượt, đột nhiên chỉ vào ta ra lệnh: “Ngươi lại đây khoét mắt đào tim nó ra thử xem?”
Đến tột cùng là kẻ có tâm địa hung tàn, ác độc thế nào mới có thể lạnh nhạt thong dong nói ra lời lẽ vô tình đến thế này, ta không kìm được sự kinh hoàng phẫn nộ, bật thốt lên: “Phong cách hành động của bệ hạ thật giống Trụ vương.”
Những lời này một mực quanh quẩn trong ta, ẩn nhẫn lâu nay cuối cùng lúc này cũng nói ra được rồi, tự ta cũng hơi kinh ngạc, nhưng tên đã rời cung, không thể lùi về phía sau nữa.
Sưởng đế ngẩn ra, ngược lại mỉm cười: “Trẫm? Sao trẫm có thể giống Trụ vương? Hắn là hôn quân vong quốc, còn trẫm, trẫm là đế quân khai sáng thời đại thịnh thế.”
“Không có lòng nhân ái thì dù có tứ hải thần phục, độc bá vũ nội, kết quả cuối cùng cũng sẽ như Trụ vương thôi.”
Sắc mặt Sưởng đế trầm xuống, ánh mắt âm u như cơn gió rét thổi qua mặt ta. Hắn im lặng nhìn ta chằm chằm, cuối cùng nhếch môi, ngược lại cười âm trầm: “Ái khanh chán sống rồi?”
Mi Vũ vội vàng móc kim bài từ trong ngực ra nhét vào tay ta, lắp bắp nói với Sưởng đế: “Bệ hạ, xin bệ hạ tha thứ cho Linh Lung, đây là kim bài miễn tử, thảo dân không cần nữa, thảo dân cho tỷ ấy, cầu xin bệ hạ khoan thứ cho cái miệng không biết lựa lời của tỷ ấy.”
Ta nắm tay Mi Vũ, ngực như có một dòng nước ấm mãnh liệt chảy qua.
Trước ranh giới sống chết, nàng luôn nghĩ cho ta, vì ta, nàng có thể bất chấp hiểm nguy, bất chấp tính mạng. Sống trên đời này có được một tri kỷ như vậy là đủ rồi. Ta không hối hận mình đã buông tay tình cảm với Dung Sâm, so với Mi Vũ cùng ta sống chết, nàng đương nhiên đáng giá để ta quý trọng hơn.
Ta đặt kim bài miễn tử lại vào tay nàng, dũng cảm thản nhiên đón ánh mắt của Sưởng đế, chậm rãi nói: “Trên chiếc thuyền này ta là đại phu duy nhất, nếu bệ hạ tự tin thân thể mình cường tráng, cả hành trình xa xôi này sẽ không bị bất cứ ốm đau bệnh tật gì, vậy thì cứ giết ta .” Ta không biết mình lấy khí phách này từ đâu ra, lại dám nói ra những lời đại nghịch như vậy.
Quanh ta yên lặng không một tiếng động, chỉ có tiếng sóng vỗ không ngừng, nụ cười trên mặt Sưởng đế ngưng lại.
Hắn nhất định không ngờ rằng ta dám can đảm trái lời hắn, càng không ngờ rằng tình hình lại bị ta xoay chuyển thành ra thế này. Trên biển mênh mông bát ngát, thuyền rồng như một hòn đảo đơn độc, còn ta là đại phu duy nhất. Hắn có là chân long thiên tử thì cũng chỉ là thân xác của kẻ phàm, sẽ có sinh lão bệnh tử, trước khi tìm được tiên thảo Thập Châu, hắn không thể đảm bảo chắc chắn mình sẽ không bị bệnh, không cần đến đại phu.
Cho nên, ta cá là hắn không dám xử ta. Bởi hắn không thể bỏ được tất cả những thứ hắn đang có trên thế gian này, quyền thế khuynh quốc, phú ẵm thiên hạ, nhất ngôn cửu đỉnh, muốn gì làm nấy,… Hắn muốn có những thứ này vĩnh viễn, cho nên hắn sẽ không muốn chết, biết được trên thế gian này có Thập Châu Tam Đảo, có tiên thảo trường sinh, hắn càng không muốn chết.
Không nhịn việc nhỏ ắt sẽ hỏng việc lớn, hắn nhất định sẽ nhịn ta, nhịn đến ngày hắn tìm được tiên thảo Thập Châu kia.
Dung Sâm buông kiếm Hướng Quân ra: “Mong bệ hạ nghĩ lại, ra biển viễn hành nhanh thì mấy tháng, lâu thì mấy năm, ai có thể bảo đảm thân thể của bệ hạ sẽ luôn an khang?” Hắn dừng một chút: “Sợ rằng chính bệ hạ cũng không thể bảo đảm chuyện này.”
Cả thuyền im lìm như đều bị ta và Dung Sâm dọa.
Ta chưa từng nghĩ có một ngày ta sẽ dám to gan chống lại Sưởng đế thế này, nhưng vào giờ phút này, trong lòng ta hoàn toàn không hề sợ hãi. Ta là đại phu duy nhất trên cả đoàn thuyền này, loại duy nhất này giúp ta trở nên đủ lớn mạnh, có thể chống lại quyền thế của Sưởng đế.
Không có chỗ dựa là quyền thế, hắn cũng chỉ là một người bình thường, sẽ mắc bệnh, sẽ già đi, sẽ cần người khác giúp đỡ. Hắn phải dựa vào khả năng xem tinh đồ của Dung Sâm để tìm được Thập Châu, hắn phải lệ thuộc vào y thuật của ta để bảo vệ hắn cả đường khỏe mạnh. Tại nơi mênh mông một màu nước này, hắn không còn là đế vương chí cao vô thượng, không còn là kẻ một tay che trời, hắn có cố kỵ, mà cố kỵ này lại đến từ chính hắn. Vô dục sẽ vô cầu, nhưng dục vọng của hắn còn sâu hơn biển, cao hơn trời, sao hắn chịu buông được?
Trong đôi mắt của Sưởng đế biến ảo rất nhiều cảm xúc, cuối cùng cười lạnh: “Ngươi rất to gan.”
“Gan không hề to thưa bệ hạ.” Ta một lời hai nghĩa.
Nguyên Chiêu yên lặng đứng sau Mi Vũ nãy giờ cũng thấp giọng nói: “Bệ hạ, Giao nhân là bán nhân còn không đả thương tính mạng ai cả, vậy nên chúng ta càng phải lương thiên hơn họ mới không uổng công là người, xin bệ hạ hãy thả cho Giao nhân này đi.”
Mắt Sưởng đế căng ra, cười lạnh: “Được, hôm nay trẫm nể mặt ngươi, thả ả Giao nhân này.”
“Tạ ơn bệ hạ.”
Sưởng đế xoay người phẩy tay áo bỏ đi, tiếng bước chân lên lầu buồn bực nặng như sấm, ta biết, hắn nhất định đang rất phẫn nộ.
Giao nhân trên đất ngước đôi mắt màu xanh lam lặng lẽ nhìn Dung Sâm, mấp máy môi như có lời muốn nói với hắn. Dung Sâm ngồi xổm xuống, tháo dây thừng trên người nàng ta, dịu dàng bảo: “Mau về đi”.
Giao nhân lại nhìn sang ta, đuôi cá đột nhiên cong lên, nhẹ nhàng đập lên chân ta ba cái.
Ta không hiểu, đây là ý gì? Là muốn cảm ơn ta ư? Nhưng nàng chưa chắc đã hiểu được ngôn ngữ của loài người, làm sao biết ta đã cứu nàng?
Giao nhân nhảy về biển cả, nhưng nàng không lập tức đi ngay mà lơ lửng trên mặt nước chăm chú nhìn ta và Dung Sâm, mãi một lúc lâu sau mới lặn vào lòng biển, biến mất trong bóng đêm bao la vô tận. Bốn phương trở lại một màu yên tĩnh, chuyện vừa xảy ra như tiếng ca dưới trăng, mơ hồ như một giấc mộng.
“Linh Lung, vừa rồi tỷ làm muội sợ muốn chết.” Mi Vũ nắm tay ta, bàn tay rất lạnh lẽo.
“Thật ra thì chính ta cũng sợ gần chết.”
“Thế mà tỷ còn dám làm như vậy.”
“Ta rất sợ, nhưng ta không thể vì ham sống mà hại người khác, có sát thân thì phải xả thân.”
“Lúc nãy tỷ khí thế mạnh mẽ như…” nàng cắn cắn môi, cười vui vẻ, “một trượng phu vậy”.
“…” Muội này, muội đang khen ta đấy à?
Ta cười, cảm khái: “Sư phụ bảo, người sống ở đời nhất định phải có một bản lĩnh đặc biệt để phòng thân, quả nhiên rất có đạo lý. Nếu ta không phải là đại phu duy nhất trên thuyền này thì sợ là lúc này đã chết vêu đầu ra rồi.”
Mi Vũ gật đầu, xúc động: “Đúng vậy, xem ra muội không nên học thuật dịch dung, chỉnh dung, lúc tính mạng nguy hiểm thì ai còn quan tâm mặt mũi làm gì nữa cơ chứ.”
Ta chưa kịp bật cười, sau lưng đã vang lên tiếng phì cười trước. Ngoảnh đầu lại, thấy ngay Nguyên Chiêu lúng túng và Dung Sâm ranh mãnh.
Mi Vũ bận cười mỉa: “Mạng sống mới là lẽ phải.”
Dung Sâm gật đầu: “Cô nói một chân lý rất chân thực.”
Sau màn biến động bất ngờ vừa rồi, mọi người trên boong thuyền rối rít trở về trong khoang an giấc, ta và Mi Vũ cũng về phòng mình ngủ.
Mị Sinh theo ta vào phòng, đóng cửa cẩn thận xong mới hỏi ta: “Đại sư phụ, người biết Giao nhân đó ạ?”
Ta khó hiểu, “Ta sao biết Giao nhân đó được?”
“Nhưng người ấy nói, lâu rồi không trông thấy người.”
Ta lấy làm kinh hãi, đột nhiên nhớ ra Mị Sinh hiểu được ngôn ngữ của động vật, chỉ không ngờ nó còn có thể hiểu được cả ngôn ngữ của Giao nhân.
Giao nhân đó sao lại biết ta? Lẽ nào là vì Già La ở ven bờ Đông Hải, ta lại thường xuyên đi lại bên bờ biển nên nàng từng nhìn thấy ta?
“Nàng ta còn nói gì nữa?”
“Nàng nói với Sưởng đế, ngài còn sống.”
Ta càng khó hiểu, ngẩn ra hỏi: “Con cũng biết Giao nhân đó đã hát gì chứ?”
“Nghe rất giống một bài đồng dao. Nhớ chàng mãi không về, người hao gầy, nhớ chàng mãi không về, trăng thôi sáng.”
Là ý gì?
Lòng ngập tràn những câu hỏi khiến ta không ngủ nổi, suy đi nghĩ lại, ta bò dậy đi tìm Dung Sâm.
Không ngờ hắn còn chưa ngủ, đang dựa người trên lan can nhìn biển đêm. Sao đêm như bảo thạch sáng giữa bầu trời, gió đêm thổi bay vạt áo hắn, phập phồng chập chờn như sóng biển.
“Sao còn chưa ngủ?”
Ta và hắn gần như cùng đồng thời cất tiếng, dứt lời, hai bên nhìn nhau bật cười.
“Cô tìm ta có chuyện gì sao?”
“Mị Sinh hiểu được những gì Giao nhân kia nói.”
Mắt hắn sáng lên, “Giao nhân đó đã nói gì?”
“Nàng nói hai câu, một câu là lâu rồi không trông thấy ngươi, một câu khác là nói với Sưởng đế, ngươi không chết.”
Sắc mặt Dung Sâm chợt biến, kinh ngạc nhìn ta.
“Huynh biết nàng ta nói vậy là có ý gì đúng không?”
Hắn ngoảnh mặt sang chỗ khác, nhìn biển rộng trầm mặc không nói gì.
Ta có trực giác hắn biết ý của Giao nhân đó, chỉ là đang do dự có nên nói cho ta biết hay không mà thôi. Hắn thần bí khó lường, khiến ta mặc dù đang đứng sau lưng hắn mà vẫn thấy như cách cả một phương xa không thể chạm tới, làm ta bỗng trào dâng một nỗi buồn mơ hồ, hắn luôn có rất nhiều bí mật, ta vĩnh viễn không đoán được suy nghĩ của hắn.
Hắn ngoảnh đầu lại, dịu dàng nói: “Cô có cảm thấy Sưởng đế rất giống một người nào đó không?”
“Ai cơ?”
Hắn lẳng lặng nhìn ta: “Cô nghĩ kĩ một chút.”