Khi trời dần mát hơn, gió đêm thổi áo mỏng đơn bay phe phẩy, mang chút ý vị sang thu. Bình minh, Sưởng đế theo thường lệ lên gác lái tuần tra bốn bề. Mặt trời mới mọc, mặt biển vô cùng bao la, muôn vàn tia sáng phủ kín mặt biển vàng lóng lánh.
Sưởng đế ngưng mắt trông về màn biển bát ngát nơi xa, áo dài thêu vàng cũng nhuộm màu nắng, càng làm tôn lên dung mạo hăng hái của hắn, cho dù chỉ là đứng trên gác lái, vẫn mang cái khí thế bễ nghễ thiên hạ như trước.
Hắn nhìn hồi lâu, không chán không phiền. Còn ta, mỗi ngày theo hắn ngắm biển, đã hứng thú rã rời.
Biển cả hay thay đổi nhưng cũng đơn điệu, bất kể nhìn bao lâu cũng nhìn không thấu, y như lòng người.
Nhớ tới Dung Sâm, ta lại chán nản đau lòng. Ta cố ý tránh chàng, nhưng không một ngày nào không nghĩ đến chàng.
“Đằng kia có một vùng bảy sắc, là cái gì vậy?” Sưởng đế chợt lên tiếng, ngón tay chỉ phương xa.
Đằng xa như có một vầng mặt trời nữa, bảy màu óng ánh, có thể so với vẻ đẹp của ráng ngũ sắc.
Sưởng đế phân phó Hướng Quân: “Lái thuyền qua xem.”
Thuyền đi khoảng một canh giờ thì đến gần vùng sáng màu kia, sắc màu lấp lánh ùn ùn rọi tới, khiến cho mặt trời trên biển cũng mất đi màu sắc. Tất cả mọi người đều khiếp sợ không nói nên lời. Đây là một tòa đảo báu không thể nào tưởng tượng cũng không thể nào sánh được.
Vô số châu báu rải rác khắp nơi, chất đống như núi, ta lần đầu được thấy(1), chỉ lơ mơ nhận ra được mấy loại. San hô đỏ cao cả trượng, mọc thành bụi như cổ thụ. Hồng ngọc(2) to như trứng ngỗng, phỉ thúy rải rác trên mặt đất, tựa như chỉ là đá. Dạ minh châu to bằng nắm tay cùng ly châu lẫn lộn với nhau, viên này còn sáng mịn hơn viên khác.
Bao nhiêu báu vật quý hiếm không biết tên tụ thành ánh sáng muôn màu, chọc thẳng vào mắt khiến người ta gần như không mở mắt ra được.
Mọi người trên thuyền đều sôi trào, chưa từng có ai nhìn thấy nhiều bảo bối hiếm có trên đời như thế này.
Ngay cả người thường thấy nhiều báu vật khắp thiên hạ như Sưởng đế cũng lộ rõ vẻ mặt hưng phấn, hạ lệnh Hướng Quân dẫn người lên đảo báu xem xét tình hình.
Hướng Quân mang theo mười mấy thủy thủ lên đảo báu, một lát sau quay lại trình lên một vài báu vật, trong đó có một khối hổ phách đỏ thẫm trong suốt. Sưởng đế giơ khối hổ phách về phía ánh mặt trời cẩn thận ngắm nghía, trong nó có một con bươm bướm sống động như thật, hoa văn trên cánh cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, cực kỳ xinh đẹp.
Sưởng đế nheo mắt kinh ngạc tán thán: “Trẫm chưa từng thấy viên hổ phách nào lớn như thế này.”
Mấy báu vật khác cũng đều sáng rực chói mắt, ta căn bản không biết nó là cái gì.
Sưởng đế cao giọng cười: “Đây chẳng lẽ là lễ vật trời cao ban cho trẫm?” Hắn nghiêng đầu phân phó Hướng Quân: “Mang tất cả mọi thứ lên thuyền.”
“Mong bệ hạ nghĩ lại.” Dung Sâm tiến lên nói: “Bệ hạ, tất cả thuyền bè đều đã chở đầy, nếu muốn mang theo những báu vật này thì chỉ sợ phải dùng trọn đến hai cái thuyền mới chở được, mà trên thuyền đã chứa đầy hàng hóa, lương thực, nước uống, mức ngậm nước đã rất nặng, không thể gánh thêm sức nặng nữa.”
Sưởng đế ngẫm nghĩ chốc lát: “Vậy thì mang đao kiếm quần áo tiếp tế trên thuyền bỏ bớt đi.”
“Bệ hạ, không may gặp phải hải tặc hoặc là xảy ra phân tranh với một quốc gia nào đó thì đao kiếm là không thể thiếu được. Quần áo cũng vậy, đến đông nhất định phải có đầy đủ quần áo chống lạnh.”
“Dọc đường không còn quốc gia nào nữa?”
“Có.”
“Nếu có thì lúc đó lại đi mua thêm đồ tiếp tế là được. Những báu vật này tùy ý lấy một món cũng mua được cả một tòa thành, có những thứ này thì lo gì không mua được đồ.”
Tướng sĩ trên thuyền không nhịn được cũng nhao nhao phụ họa.
“Ngang qua núi báu mà không lấy, thực quá thiệt thòi.”
“Đúng vậy, đúng vậy, bảo bối thế này tùy ý lấy một cái thì cả đời khỏi phải lo.”
Dung Sâm nói: “Bệ hạ, những báu vật này khi đói không thể ăn, lúc khát không thể uống. Nếu bệ hạ thích thì chọn lấy mấy thứ mang theo là được, nhất thiết không thể vứt bỏ lương nước vật tư, đi biển quan trọng nhất chính là những thứ này, một khi hết lương thiếu nước, tính mạng cả thuyền khó mà kham nổi. Mạng mà mất, nhiều tiền bạc châu báu hơn nữa cũng không có ích gì.”
Tiếng bàn luận biến mất.
Sưởng đế có phần mất kiên nhẫn, nhấc tay ngắt lời khuyên can của Dung Sâm, quay người phân phó Hướng Quân: “Chọn vài thứ báu vật triều ta không có hoặc chưa từng thấy mang theo.”
Hướng Quân lập tức chỉ huy Ngự Lâm quân và Thần Uy thủy quân chia ra chọn lựa vài báu vật quý hiếm mang lên thuyền hàng.
Sưởng đế đứng trên boong thuyền, xem qua từng báu vật được chọn lựa. Ta đứng ở phía sau hắn, bị ánh sáng của báu vật che phủ, hoa mắt chóng mặt.
Chẳng trách có nhiều người thích châu báu như vậy. Những thứ đồ này đúng là khiến người ta hoa cả mắt, yêu không nỡ buông, hơn nữa chúng không chỉ đẹp mà còn rất đáng tiền. Cái này cũng giống như mỹ nhân đẹp cả trong lẫn ngoài, ai lại không thương?
Binh lính vận chuyển vô cùng mừng rỡ, mặc dù những thứ này không thuộc về bọn họ, nhưng chỉ nhìn một chút, sờ một cái cũng đã đủ làm cho người ta kích động không thôi rồi. Lực lượng ham muốn hưởng thụ vật chất quả không thể khinh thường!
Mọi người đều đang mê muội trong đống châu báu khó gặp trên đời, không gì sánh nổi ấy, hoàn toàn không phát giác ra âm thanh kì quái nổi lên trên biển, tựa như bão lớn gào thét đang đến.
Gần đây cảm giác của ta luôn bén nhạy hơn người thường, vô thức ngẩng đầu, phát hiện Dung Sâm đang đứng một bên cũng có sắc mặt khác thường.
Chàng ngắm nhìn ngoài xa, đôi mày kiếm càng lúc càng nhăn lại, theo ánh mắt của chàng, bầu trời chẳng biết từ lúc nào đã tối sầm. Chàng đột nhiên biến sắc, cất cao giọng: “Bệ hạ, nhanh lái thuyền rời khỏi nơi này.”
Mọi người lập tức yên lặng, bầu trời đột nhiên âm u ầm ù, tựa như mây đen đầy trời đều đã hội tụ về đỉnh đầu, vốn mặt trời mới lên, giờ này lại mờ tối như lúc tịch dương sắp tắt.
Sưởng đế hơi chần chừ, lập tức hạ lệnh lái thuyền rời đi.
Từng hồi lại từng hồi rít gào truyền đến, nước biển bắt đầu cuộn trào dữ dội, như nước đang sôi. Sóng biển ngập trời, tiếng nổ điếc tai. Đoàn thuyền chao đảo bập bềnh trong những tầng sóng cao hết lớp này đến lớp khác, như một chiếc lá rụng yếu ớt.
Mọi người đứng không vững, ngã trái ngã phải, có người bắt đầu nôn mửa không ngừng.
Sóng thần ư? Ta bấu chặt vào tay vịn thang gác, sợ hãi nhìn Dung Sâm. Sắc mặt của chàng càng thêm nghiêm trọng, lo âu như mưa bão sắp đến.
Lòng ta bắt đầu lo lắng, có thể khiến cho Dung Sâm biến sắc, nhất định không phải là chuyện nhỏ.
Khói mù trên trời như núi non dịch chuyển, theo tiếng rít gào và sự chấn động của sóng biển, nháy mắt đã đến trên đỉnh đầu.
Đột nhiên, trên thuyền có người kêu lên: “Người khổng lồ!”
“Thiên thần.”
Đoàn khói mù ngăn trở ánh mặt trời kia lại là một hàng người khổng lồ.
Bọn họ giẫm biển bước đến, thân hình cao lớn hồ như chạm được đến trời, nước biển chỉ cao đến ngang đùi họ. Bọn họ đi lại trên biển như loài người bước trên khe suối nhỏ.
Tất cả mọi người đều khiếp sợ không nói nên lời, ngẩng đầu trợn mắt há mồm.
Bọn họ lẽ nào chính là thiên thần?
Đoàn người khổng lồ kia bước nhanh tới, trong lúc bọn họ chuyển động, nước biển giữa hai chân họ như sóng thần, nhấp nhô dữ dội. Thuyền rồng bị sóng đánh thẳng vào, lắc lư chìm nổi, đầy nguy hiểm.
Bọn họ đứng đó như những cây cột lớn chống trời. Thân thể che kín ánh mặt trời, tạo thành bóng ma to lớn, phủ kín đội thuyền.
Ta ngóc cao đầu mới có thể nhìn thấy toàn thân bọn họ. Đầu họ dường như đã chọc vào nóc trời, cao đến mức không thể nhìn rõ, chỉ có cảm giác như Thái Sơn đè đầu, khiến người ta không thể thở nổi.
“Tiểu nhân lớn mật, dám trộm báu vật của bọn ta, thật là không thể tha thứ.” Âm thanh to lớn mang theo sự tức giận lôi đình, đinh tai nhức óc.
Lần đầu tiên ta thấy Sưởng đế lộ ra thần sắc sợ hãi, so với những người khổng lồ này, hắn đứng trên gác lái chỉ như chim nhốt trong lồng.
Sưởng đế cứng cỏi giữ vững tư thái quân lâm thiên hạ, cất cao giọng nói: “Trẫm không hề biết những vật này là của các ngươi.”
“Không biết còn dám tùy tiện lấy đi? Tiểu tặc vô sỉ!”
Người khổng lồ tức giận thét mắng, âm thanh cơ hồ muốn chọc thủng màng nhĩ của ta.
Sưởng đế giận dữ đến mức mặt mũi trắng bệch, có lẽ từ khi sinh ra đến giờ, đây là lần đầu tiên có người dám suồng sã mắng hắn như vậy.
Người khổng lồ vươn tay túm châu báu trên thuyền lên, bỏ vào một túi lớn, sao đó lại đem tất cả châu báu trên đảo cất vào.
Ánh sáng chói mắt của đống châu báu lóe ra qua những kẽ tay của người khổng lồ, tựa như ánh mặt trời loang lổ lóe ra từ những kẽ lá, đâm thẳng vào mắt người. Người khổng lồ vẫn chưa hết tức giận, vừa nắm báu vật vừa lớn tiếng phẫn nộ mắng: “Tiểu tặc vô sỉ! To gan lớn mật, tham lam hèn hạ, thấy tiền sáng mắt, một chút phong thái quân tử cũng không có.”
Sắc mặt Sưởng đế hết tái lại trắng, đã giận dữ đến cực độ. Còn mọi người trên thuyền im không một tiếng, mặc cho tiếng mắng chửi của người khổng lồ gào thét bên tai.
“Thần Uy tướng quân, toàn lực kháng địch.” Sưởng đế rốt cuộc không dằn được xấu hổ, lớn tiếng quát Nguyên Chiêu.
Mọi người vừa nghe hiệu lệnh của Sưởng đế liền lộ ra thần sắc run sợ. Trên mặt Nguyên Chiêu cũng thoáng qua một chút do dự, bội kiếm nắm trong tay, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên. Vào giờ phút này, Thần Uy tướng quân tung hoành tứ hải, thanh danh hiển hách đứng trước mặt người khổng lồ cũng có vẻ nhỏ bé bất lực.
Hắn và Dung Sâm cùng kêu lên: “Bệ hạ không thể.”
Sưởng đế tức giận, cáu kỉnh quát lên: “Các ngươi thân là thần tử, nhìn quân vương chịu nhục chẳng lẽ không nên lấy cái chết để chống lại?”
Hướng Quân lập tức giương kiếm lên, thét lớn: “Bắn tên!”
Trong lúc vội vàng, binh lính bắt đầu bắn tên về phía những người khổng lồ kia.
Kỳ dị là, những mũi tên kia tuy rơi vào trên người họ như mưa nhưng bọn họ lại chẳng tổn hao tí gì, tất cả đều bật xuống biển.
Mọi người trợn mắt há hốc mồm. Chẳng lẽ bọn họ thật sự là thiên thần đao thương không làm gì được? Kinh hoàng hoảng hốt và sợ hãi, binh lính bắn tên rối rít buông nỏ xuống, lộ ra vẻ mặt vô cùng kính sợ.
Người khổng lồ tức giận mắng: “Tiểu nhân tham tài vô sỉ, đã trộm đồ của bọn ta còn dám đến khiêu khích, xem ta có ném đám tiểu tặc xấc láo các ngươi xuống biển làm mồi cho cá không.”
Tiếng nói như tiếng sấm vang rầm rầm bên tại, bọn họ nâng tay lên, túm lấy mạn thuyền, ban tay to lớn túm được chừng nửa chiếc thuyền dài. Trong tiếng thét hốt hoảng chói tai, chiếc thuyền trong tay họ chỉ như một chiếc thuyền giấy nhỏ, thoáng cái đã bị họ giơ tay nhấc cao lên, ném mạnh xuống biển.
Người trên thuyền tựa như bánh chẻo vào nồi tùm tùm tõm tõm rơi xuống biển rộng.
Trên biển ngập tràn tiếng gào thét.
Người khổng lồ vẫn chưa hết thịnh nộ, liên tiếp lật ngược bảy tám chiếc thuyền, trong nháy mắt, mặt biển toàn người là người, gần nghìn người vùng vẫy giữa biển khơi, tiếng kêu cứu vang bên tai không dứt.
Người trên thuyền rồng khiếp sợ nhìn toàn bộ khung cảnh xảy ra trước mắt, kinh hoàng sợ hãi, bó tay chịu trận, đối mặt với người khổng lồ, bọn ta chỉ như con sâu cái kiến.
Ta chưa từng cảm thấy loài người nhỏ bé đến vậy, không chịu nổi một kích. Đang lúc kinh hoàng, một bàn tay khổng lồ đã vươn tới, trên thuyền ngập tràn tiếng gào thét sợ hãi, Ngự Lâm quân trên boong thuyền như chim sợ cành cong tứ tán khắp nơi, Sưởng đế giật mình đứng đờ trên gác lái, ngón tay người khổng lồ vươn vào, kéo Sưởng đế ra.
Sưởng đế hùng bá thiên hạ cũng chỉ như một con kiến hôi trong ngón tay người khổng lồ, ta không biết hắn là vì ngại mặt mũi mà không vùng vẫy, hay là đã kinh sợ quá độ.
Như hất một phiến lá rụng, người khổng lồ nhẹ nhàng vứt hắn xuống biển. Một con sóng đánh tới, cuốn hắn vào lòng biển, thoáng cái đã không thấy đâu.
“Mau cứu bệ…” Tiếng thét của Hướng Quân bị vô số tiếng kêu gào chói tai át mất, một hồi trời đất quay cuồng, thuyền rồng bị người khổng lồ ném đi, tiếng thét chói tai vang không ngừng bên tai, trước mắt ta tối sầm, thân thể như rơi từ vách núi xuống, chỉ một khắc ngắn ngủi, nước biển chợt ngập đầy lỗ mũi, trước mắt một màu đen như mực. Ta liều mạng giãy giụa muốn vùng lên, nhưng lại bị một áp lực khổng lồ đè ép đến không thể động nổi.
Kinh hoàng tuyệt vọng! Tim ta gần như muốn ngừng đập. Chẳng lẽ ta cứ thế này mà vùi thân dưới biển rộng ư?
.
Chú thích:
(1) Nguyên là 见所未见闻所未闻 (kiến sở vị kiến, văn sở vị văn): thấy những điều chưa từng thấy, nghe những điều chưa từng nghe.
(2) Hồng ngọc: Chính là ru-bi đấy ạ.