Bình minh, ngoài cửa vang lên tiếng gõ nhẹ.
“Ai vậy?” Một đêm không ngủ, cổ họng ta tắc nghẹn khô khốc, giọng như đã già đi cả mười tuổi.
“Là ta.”
Lưu Yên đẩy cửa đi vào, nắng sớm theo nàng tràn vào cung thất. So với thường ngày, hôm nay nàng ta càng xinh đẹp, yểu điệu động lòng người hơn nhiều, giữa hai mày ngập tràn thần thái quyến rũ đưa tình. Ta tránh mắt, cảm giác nặng nề mỏi mệt ập tới, chỉ muốn ngủ một giấc, có lẽ những gì mình đã nhìn thấy nghe thấy sẽ chỉ là một giấc mộng mà thôi.
“Dung Sâm có ở đây không?”
Nàng ta gọi thẳng tên của chàng. Cũng đúng, đêm qua hai người thân mật thế cơ mà.
“Công tử không có trong này.”
“Thật sao? Ta tưởng chàng ấy đi tìm cô.”
“Không có.”
“Có một chuyện ta muốn nói cho cô biết.”
“Cô nương cứ nói.”
Sắc mặt nàng ta đỏ lên, trù trừ chốc lát mới lên tiếng: “Vốn là ta thấy cô với chàng ấy thân mật như tình lữ, tưởng là chàng ấy thích cô, ai ngờ tối qua chàng ấy lại đến nói cho ta biết, chàng ấy vừa gặp đã yêu ta, nguyện cùng ta làm một đôi thần tiên quyến lữ.”
“Ồ, chúc mừng cô nương.”
“Cô và chàng ấy thật sự là không có gì chứ?”
“Thật sự không có gì cả. Ta chỉ là đại phu trên thuyền mà thôi.”
“Vậy thì tốt, ta còn sợ cô cũng thích chàng ấy, dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng, dây dưa không rõ. Sau này ba người cùng ở Doanh Châu, nếu thế sẽ rất bất tiện.”
“Cô nương khéo lo, ta sẽ không ở lại đây.” Đây là quyết định ta đưa ra sau một đêm không ngủ. Ta ra biển tìm tiên là vì chàng, nhưng bây giờ tất cả đã không còn ý nghĩ gì nữa. Ta giống Sưởng đế, đều đã mất đi ước nguyện ban đầu, chẳng qua là ta sẽ không mất nhất cầu nhì, ấm ức cầu toàn.
Lưu Yên cực kỳ vui vẻ, “Vậy thì tốt quá. Chúng ta cùng đến Kinh Mộng đi.”
“Được.” Đứng lên, đầu hơi choáng váng, ngồi lặng cả một đêm, người ta giờ như không phải của mình.
Sưởng đế đã đến, Bích Tâm cười nhẹ nhàng, đang nói chuyện với hắn.
Cử chỉ của nàng ta đúng là phong thái của tiên nhân, đôi chân trần xinh đẹp, dáng ngồi tùy ý mà yểu điệu mềm mại vô cùng, mỗi một đường cong trên cơ thể đều như một nốt nhạc tuyệt diệu, ghi dấu trong lòng mỗi người.
“Đêm qua ngủ ngon không?” Nàng cười tủm tỉm nhìn ta và Lưu Yên, ôn hòa mà tao nhã.
“Ngon lắm.” Mặt Lưu Yên lại đỏ lên.
Ta kéo khóe miệng, nặn ra một nụ cười.
Ngay sau đó, hướng quân và Liên Duy lần lượt đi vào.
“Sao Dung Sâm còn chưa đến?” Lưu Yên ngóng ra ngoài, thấp thỏm lên tiếng.
“Chư vị đã nghĩ xong là sẽ đi hay ở chưa?”
Sưởng đế trả lời đầu tiên: “Ta bằng lòng ở lại.”
Bích Tâm cười tươi sáng, đôi mắt xanh biếc lấp lánh tràn đầy vui sướng. Thần tiên cô quạnh, khó khi có người đến được Doanh Châu, có lẽ nàng ta muốn mọi người ở lại để bầu bạn.
Hướng quân thấy Sưởng đế đồng ý, đương nhiên cũng sẵn lòng ở lại.
Liên Duy lại quay đầu hỏi ta: “Linh Lung cô nương, cô đồng ý ở lại không?”
Ta cười cười: “Ta sẽ đi.”
Sưởng đế và hướng quân đều ngẩn ra, “Vì sao?”
“Bởi vì ta và mi vũ đã có dự định, ta phải đi tìm đầu thai của muội ấy.”
Sưởng đế cảm thấy khó mà hiểu nổi, “Không lẽ lời hứa đó còn quan trọng hơn cả trường sinh bất tử?”
Ta không trả lời, bởi vì lý do rời đi còn một điều nữa, nhưng ta không thể nào nói ra nổi. Ta không thể nhìn chàng và Lưu Yên cùng ra cùng vào, nếu ở lại đây trường sinh bất tử tương đương với việc phải chịu nỗi đau khổ bất tận, ta tình nguyện rời đi.
“Ngươi bằng lòng ở lại không?” Bích Tâm chuyển mắt nhìn về phía sau lưng ta.
Dung Sâm bước vào, áo trắng lỗi lạc, như lan như ngọc tao nhã vô song.
“Ta sẽ không ở lại.” Chàng bước tới, nắm lấy tay ta.
Ta ngẩn ra, theo bản năng rút tay lại. Đúng lúc ngước mắt, trông thấy ánh mắt sửng sốt của Lưu Yên.
“Chàng đi đâu vậy? Ta tỉnh dậy đã tìm chàng khắp nơi.” Nàng ta hốt hoảng chạy tới bắt chặt tay chàng, “Vì sao chàng lại không đồng ý ở lại? Bỏ lỡ Doanh Châu, nếu không tìm được những châu đảo khác, chúng ta sẽ lỡ mất cơ hội trường sinh bất tử. Không phải đêm qua chàng đã nói muốn vĩnh viễn ở bên ta, cùng ta làm một đôi thần tiên quyến lữ đó sao?”
Nàng ta gấp đến mức rơi lệ, như hoa lê trong bão khiến người ta thương xót.
Dung Sâm cau mày, “Ta nói với cô những thứ đấy bao giờ?”
“Đêm qua, cùng giường, chàng, chính chàng đã nói mà!”
Dung Sâm đanh mặt: “Ta chưa bao giờ nói với cô những lời như thế, đêm qua ta cũng không hề ở cùng cô, xin cô tự trọng, đừng tự vấy bẩn trong sạch của mình.”
Lưu Yên khóc thút thít: “Chàng, chàng dám làm mà không dám nhận?”
“Nếu như đó là chuyện ta đã làm, ta nhất định sẽ nhận. Nhưng ta thật sự không hề ở cùng cô, cũng chưa bao giờ nói những lời đấy.” Sắc mặt Dung Sâm tối đi, in băng hằn tuyết, lạnh lùng xa cách vạn dặmp.
Ta thờ ơ quan sát, trong lòng lẫn lộn trăm vị.
“Được, được lắm, Dung Sâm, hôm nay coi như ta đã nhìn rõ ngươi.” Nàng ta giơ tay gạt nước mắt, cười to mấy tiếng, nháy mắt đã khôi phục dáng vẻ như lần đầu ta gặp, lạnh lùng băng sương.”Ngươi lợi dụng lòng ái mộ của ta đối với ngươi để ta cam tâm tình nguyện bất chấp nguy hiểm tính mạng cứu hắn ra, giờ ngươi lại qua cầu rút ván, trở mặt vô tình.”
“Ta chưa bao giờ lợi dụng cô. Cứu hắn ra là trao đổi bằng trường sinh bất tử, ta tuyệt đối không dùng tình cảm của mình làm hàng hóa, cả đời Dung Sâm ta giữ mình trong sạch, đời này kiếp này, ta chỉ yêu một mình nàng ấy.”
Chàng nhìn về ta, ánh mắt thẳng thắn trong sáng, không có một tia mờ ám hay né tránh. Ta nhìn vào đôi mắt sáng trong ấy, đôi mắt như vậy liệu có dối gạt không? Nhưng mà đêm qua ta rõ ràng đã nghe Lưu Yên nói, và chàng thực sự cũng không có ở phòng.
“Linh Lung, nàng phải tin ta.”
“Đêm qua chàng đi đâu?”
“Ta không ngủ cả đêm, bởi vì thuyền bị phá, ta phải vá lại.”
“Thuyền bị phá?”
“Hôm qua lên bờ ta để quên tiêu ở trên thuyền, sau khi rửa mặt ta mới chợt nhớ đến, liền quay lại thuyền để tìm, không hiểu sao lại thấy nó bị thủng. Ta vội vàng chặn lại, thoát nước biển ra, lại đi tìm đồ để vá vào, mãi đến lúc trời sáng mới xong. Nếu nàng không tin, hãy theo ta đi xem.”
Ta nhìn Lưu Yên, lẽ nào tiếng rên và lời nói của nàng ta hôm qua là mê sảng?
Sưởng đế hỏi nàng ta: “Cô bảo cô và Dung Sâm ở cùng nhau một đêm, có bằng chứng gì không?”
Lưu Yên đỏ bừng mặt, oán hận trợn mắt lườm Sưởng đế.
“Theo ta thấy là cô thầm mến hắn, khó kìm lòng nổi, mơ thấy mộng xuân thì có.”
Dung Sâm rất có tu dưỡng ngắt lời ác độc của Sưởng đế, nói với Lưu Yên: “Ta thật sự không làm gì cả.”
Liên Duy nói: “Đi xem thuyền xem có thủng nữa không.” Ý của hắn dĩ nhiên là muốn ta và Lưu Yên cùng đi nghiệm chứng lời nói của Dung Sâm.
Mấy người cùng ra khỏi Kinh Mộng, không lâu lắm đã đến bên bờ.
Thuyền được buộc bởi một sợi dây thừng trắng để dưới thành.
Dung Sâm nắm tay ta, “Nàng nhất định phải xem, thuyền còn, ta trong sạch.”
Ta bước lên thuyền, quả nhiên nhìn thấy đầu thuyền có dấu vết vá lại, trong lòng lập tức thả lỏng, tựa như tảng đá ngàn cân đã rời đi, nháy mắt trời quang mây tạnh.
Lưu Yên nhìn Dung Sâm và chiếc thuyền không thể tin nổi, lẩm bẩm: “Không thể nào, không thể nào.”
Ta không biết là nàng ta đang cố ý ly gián ta và Dung Sâm, hay là nàng ta đã mơ thấy mộng xuân mà không biết thật, tất cả đều không quan trọng nữa. Dung Sâm không phụ ta, không có chuyện gì khiến ta vui mừng mừng hơn điều này. Nếu báy giờ để ta lựa chọn giữ tiên thảo trường sinh và sự trung trinh của Dung Sâm, ta sẽ không chút do dự lựa chọn vế sau.
Bích Tâm đứng dưới tấm biển Doanh Châu, nhìn mọi người từ trên cao, váy trắng bồng bềnh như con hải âu trắng, bất cứ lúc nào cũng có thể đạp mây bay đi.
Dung mạo tao nhã, tự nhiên phóng khoáng, “Nếu các ngươi bằng lòng ở lại, ta sẽ cho các ngươi tiên thảo trường sinh. Còn nếu quyết định rời đi, ta cũng sẽ không miễn cưỡng, chúc các ngươi lên đường thuạn buồm xuôi gió.”
Lưu Yên lớn tiếng nói: “Tiên tử, ta sẵn lòng ở lại, xin hãy ban cho ta một cây tiên thảo.”
Sưởng đế và Hướng Quân cũng tuyên bố ở lại lần nữa.
Bích Tâm cười gật đầu, sau đó lại hỏi Liên Duy, “Còn ngươi? Đi hay ở?”
“Ta đi.”
Ta và Dung Sâm hơi bất ngờ.
Liên Duy xoay người nói với ta: “Mạng của ta là nhờ tướng quân cứu, tất cả mọi thứ ta có đều là do Tướng quân cho, có thể có được cơ hội trường sinh bất tử lúc này cũng là ơn ngài ấy ban tặng. Thế nên ta không thể ở lại chỗ này, nếu như có cơ hội, ta muốn cùng cô trở lại Trung thổ, đi tìm đầu thai của ngài ấy. Không thể báo đáp ngài ấy kiếp này, vậy thì ta sẽ báo đáp kiếp sau.”
Hốc mắt ta nóng lên, trịnh trọng gật đầu: “Được.”
Đã từng tưởng trường sinh bất tử là theo đuổi trọn đời của con người, nhưng trải qua đoạn đường gập ghềnh này, ta mới phát hiện không hẳn là vậy, còn có rất nhiều thứ quan trọng nhiều, chẳng hạn như tình nghĩa, chính nghĩa, tự do, vân vân.
Dung Sâm nhìn Sưởng đế, nói: “Bệ hạ, ngoài Doanh Châu còn có những tiên sơn khác, ví như Tổ Châu, Phượng Lân Châu, Bồng Lai,… đều có tiên thảo trường sinh, không nhất định phải là Doanh Châu. Ở lại đây tuy trường sinh bất tử nhưng lại vĩnh viễn không thể rời khỏi, mất đi tự do, trường sinh để làm gì?”
Sưởng đế cười: “Ta bằng lòng ở lại, ở đây bốn mùa đều là mùa xuân, hoa tươi mãi nở không tàn, hơn vinh hoa nhân gian gấp trăm lần, ta lại có tuổi thọ vô tận. Nếu rời khỏi đây, ngộ nhỡ không tìm được những châu đảo đảo khác, chẳng phải sẽ chết quá oan? Cơ hội nghìn năm có một, nếu bỏ lỡ, tương lai hối hận không kịp.”
Hướng quân phụ họa: ” Đúng vậy, qua thôn này có thể sẽ không có điếm nữa, chi bằng cứ ăn tiên thảo trước, sau này nếu muốn rời khỏi đây thì đi năn nỉ tiên tử là được. Tiên tử trông cực kỳ dịu dàng, chắc sẽ không thật sự bắt chúng ta ở lại chỗ này vĩnh viễn đâu.”
“Bệ hạ hãy suy nghĩ kỹ.”
Sưởng đế thở dài: “Trải qua quá nhiều đau khổ, ta đã rất rõ, gặp được thì hãy biết nắm lấy, đừng cố vọng tưởng đòi hỏi quá đáng. Tất cả khổ ải đều đến từ tham niệm của ta, vậy nên hiện tại ta rất vừa lòng rồi.”
Lời của Sưởng đế khiến ta quá đỗi bất ngờ. Khổ nạn làm cho người ta trưởng thành, hắn hôm nay đã mất đi sự tàn ác và ngạo mạn trước kia, thay vào đó là nụ cười đầy tang thương.
“Nếu đã vậy thì chúng ta cáo từ trước, sau khi tìm được Tổ Châu sẽ trở lại gặp mọi người sau.” Dung Sâm chắp tay từ biệt, đáy mắt lưu luyến, tunhf cảm của chàng đối với Sưởng đế quả là một điều bí ẩn.
Bích Tâm đứng trên đỉnh thành phất tay tung dải lụa trắng ra, đáy mắt xanh lóe sáng.
Gương mặt Lư Yên ngập tràn hận ý và bi thương.
Yêu một người không thương mình là chuyện bất lực nhất trần đời.
Bích Tâm tháo bỏ dây thừng, thuyền vòng qua thành tiếp tục đi về phía trước.
Ta chưa bao giờ nghĩ có một ngày trên thuyền cuối cùng lại chỉ còn ba người chúng ta.
Dung Sâm đứng ở mũi thuyền, áo dài tung bay, phóng khoáng như trích tiên. Liên Duy nắm chặt mạn thuyền, ánh mắt kiên định đuổi theo bóng Dung Sâm.
“Liên Duy, huynh thật sự tin rằng chàng ấy có thể dẫn huynh đến Tổ Châu ư?”
Liên Duy cười: “Ngoài chọn tin tưởng ra thì còn con đường nào khác sao?”
Ta không nhịn được cười, Dung Sâm quay đầu lại, “Huynh lựa chọn rất đúng. Ta nhất định sẽ tìm được Tổ Châu, vì nàng.” Chàng cười tủm tỉm nhìn ta, trong mắt tình nồng như rượu.
Ta nhìn gương mặt tuấn tú vô ngần của chàng, tim như ngấm rượu, có được mối lương duyên này, còn cầu gì hơn nữa.
Mặt biển xa vẫn hiện những màu sắc bất đồng như cũ, màu này chợt xen lẫn màu kia, nước chảy càng thêm xiết, căn bản không chèo thuyền cũng đi như bay. Bầu trời thay đổi nhanh như điện, nháy mắt sắc trời đã tối sầm.
Sao đêm càng thêm sáng, gần ngay trước mắt.
Trên biển lại vang lên tiếng nhạc, xen cả tiếng ngâm xướng của giao nhân, màn trời đen đặc đột nhiên sáng lên một vùng.
Dung Sâm và ta đồng thời nhìn sang.
Mây trôi lững lờ, giữa không trung hiện ra một tòa thành, lầu gác trắng như tuyết, cảnh xuân phồn hoa, chính là Doanh Châu.
Liên Duy đứng một bên, kinh ngạc hỏi: “Hai người đang nhìn gì đấy?”
Ta càng kinh ngạc, “Huynh không nhìn thấy gì sao?”
“Ngoài đêm với sao ra thì còn gì nữa?”
Ta và Dung Sâm nhìn chăm chú, thầm ngạc nhiên. Bởi vì khung cảnh trong thành giờ như hoa trong gương trăng đáy nước, vừa mơ hồ lại vừa sống động. Ta thấy rõ Sưởng đế, Lưu Yên, hướng quân, và cả Bích Tâm. Nàng ta như chú chim nhỏ nép trong vòng tay Sưởng đế, tay Sưởng đế đang cầm một cây tiêu thổi một khúc nhạc, tiếng nhạc theo gió bay đến, chính là ca khúc Giao nhân thường xuyên ngâm xướng, Trở về.
Nhưng Liên Duy lại không nhìn thấy gì cả. Ta kinh ngạc nhìn Dung Sâm, chàng nắm chặt tay ta, ngón tay khẽ run. Thứ ta và chàng có thể nhìn thấy nhưng người thường không thấy được, thường chính là hồn. Không lẽ mấy người Sưởng đế đều đã không còn trên trần thế nữa?
“Không, không thể nào. Tiêu Ly đâu có xuất hiện.”
Sắc mặt Dung Sâm tối đi, hắn cũng lấy tiêu ra thổi, không lâu sau thì Giao nhân xuất hiện, tóc họ xõa dài, uyển chuyển ngân nga theo tiếng nhạc, nhưng lại không thấy bóng dáng thủ lĩnh Giao nhân đâu.
Kèm theo tiếng tiêu du dương, tiếng hòa ca của Giao nhân, khung cảnh trong thành càng lúc càng rõ. Bích Tâm rời khỏi ngực của Sưởng đế, bay xuống thành, mà thủ lĩnh Giao nhân cuối cùng cũng nổi lên trên mặt nước.
Theo sự xuất hiện của nàng ta, khung cảnh trong thành bắt đầu trở nên mơ hồ, tựa như bị bao phủ bởi một màn khói trắng mịt mùng, không nhìn thấy bóng dáng mấy người Sưởng đế đâu nữa. Lúc này, tòa thành như thành trời, mơ hồ lơ lửng giữa không trung, bên dưới là một biển trầm tiên mộng nở rộ!
Dung Sâm buông tiêu, “Chúng ta bị Bích Tâm lừa rồi, nơi đó không phải là Doanh Châu.”
Thật ra thì lúc gặp Bích Tâm ta cũng từng cảm thấy kinh ngạc, bởi vì nàng ta có dung mạo rất giống thủ lĩnh Giao nhân, nhưng nàng ta lại có chân, nhịp bước như thơ như ca.
“Chẳng lẽ nàng ta với thủ lĩnh giao nhân có quan hệ gì đó?”
“Nàng ta chính là thủ lĩnh Giao nhân, tòa thành mà chúng ta đi vào kia là ảo ảnh do nàng ta dùng hương trầm tiên mộng tạo thành, chúng ta đã ở trong giấc mộng của nàng ta.”
Ta và Liên Duy nhìn nhau, giật mình.
Thủ lĩnh Giao nhân lẳng lặng ngồi trên biển hoa, mái tóc đen dài, đôi mắt xanh biếc bình yên điềm tĩnh, không nhiễm khói lửa nhân gian. Đuôi cá dài ẩn trong biển hoa, ta mơ hồ nhớ lại bước chân của nàng ta, nhẹ nhàng linh động là thế, như cánh hoa rơi trong gió.
Dung Sâm buông thõng tiêu, khoảng cách xa xôi, nhìn Giao nhân, Bích Tâm.
Đôi mắt xanh biếc kia vẫn trong suốt xinh đẹp như vậy.
“Nhất định là nàng ta đã phá thuyền. Nếu như ta không quay lại thuyền tìm tiêu, sợ là giờ này thuyền đã bị chìm, cho dù chúng ta không muốn ở lại thì cũng không thể rời đi.”
“Kỳ thật nếu không có nàng ta, chúng ta đã sớm chết ở trên biển. Nàng ta đối với chúng ta cũng không có ác ý, chỉ là nàng ta muốn hoàn thành giấc mộng của mình mà thôi.”
Ái mộ của nàng ta đối với sư phụ, cách thời gian, cách biển rộng, cách giới hạn chủng tộc không thể vượt qua, dù vậy cũng không thể ngăn trở. Nàng ta đợi người hai mươi năm, hát bài Trở về hai mươi năm, cuối cùng cũng chờ được đến ngày gặp lại “người” ở nơi này. Trong giấc mộng của nàng ta, nàng ta và người ấy là người giống nhau, có đôi chân xinh đẹp, cuối cùng cũng có thể gắn bó bên nhau.
Còn Lưu Yên, nhất định là nàng ta cũng đã sa vào trầm tiên mộng.
Dung Sâm thở dài: “Hết thảy đều có nhân quả luân hồi, kiếp trước nợ kiếp này đền, có lẽ đây chính là ý trời.”
“Là sao?”
Chàng im lặng không đáp, chậm rãi buông tiêu xuống.
“Bọn họ đã bị nhốt lại ở trong mộng cảnh của Bích Tâm.”
Giọng chàng ngập tràn đau thương và mất mát.
Ta nắm tay chàng, khẽ nói: “Chàng đừng tự trách mình, không phải cá sao biết cá vui không(1), mấy người Sưởng đế, Hướng Quân, Lưu Yên đều tự nguyện ở lại, đối với họ mà nói, mộng cảnh của Bích Tâm chính là Doanh Châu trong lòng họ.”
Không phải cá sao biết cá vui không: Một câu nói rất nổi tiếng trong cuộc trò truyện giữa Huệ Thi và Trang Tử.