“Chuyện gì?”
“Để ta chỉnh dung cho ngài, xóa vết sẹo kia đi.”
“Ta thực sự không để ý đến nó, cô nương không cần phí tâm.”
Mi Vũ dậm chân, đôi mắt to ngập nước long lanh nhìn hắn: “Sao ta có thể trơmắt nhìn ngài vác một con rết to đùng rêu rao khắp nơi hả? Ngài có bao giờ nghĩ đến cảm nhận của ta không?”
Nguyên Chiêu quẫn bách, cúi đầu không đáp.
Ta nhịn cười, nhịn đến mức đau hết cả bụng. Bản lĩnh nói chuyện khiến người ta hiểu lầm của Mi Vũ quả là cao cường. Từ trước đến nay nàng luôn rất tự tin với thuật dịch dung của mình, luôn tự khoe mình là cao thủ dịch dung đệ nhất thiên hạ, bây giờ ai cũng biết nàng đang ở trong phủ tướng quân, nay Nguyên Chiêu lại ngày ngày vác khuôn mặt kia đi ra ngoài, chuyện này đương nhiên rất có hại cho danh tiếng của nàng. Lại nói, sư phụ ta cũng có một tật xấu, đó là bệnh nhân rơi vào tay người hễ trị không được đến hiệu quả người hy vọng là sẽ không cho đi, bất hạnh thay, ta và Mi Vũ đều thừa kế cái tật xấu này.
Trơ mắt nhìn một bệnh nhân mình có thể thi triển bản lĩnh, sao lại không ngứa nghề, ngứa tim, ngứa tay được? Thân cũng là một đại phu, ta rất hiểu cảm giác của Mi Vũ.
“Mời cô nương tránh ra.”
Mi Vũ nhíu mày: “Ngài đừng hòng thoát khỏi lòng bàn tay ta.”
Xong rồi, hiểu lầm càng sâu hơn.
Nguyên Chiêu lùi lại một bước, mặt đỏ bừng.
Ta rất buồn cười nhưng vẫn cố nhịn không nói, hiếm khi mới nhìn thấy Tướng quân anh minh thần võ bách chiến bách thắng đỏ mặt lúng túng, đương nhiên phải nhìn cho đã.
Liên Duy nháy mắt ôm quyền: “Tướng quân, mạt tướng đi an bài chuyện trong doanh trước. Tướng quân cứ ở lại trong phủ cùng hai vị thần y cô nương thảo luận chuyện chữa thương thoải mái đi ạ.” Dứt lời liền cười khanh khách đi ra ngoài.
Nguyên Chiêu quẫn bách, Mi Vũ hả hê vừa cười vừa chặn hắn lại, gương mặt xinh đẹp khiến người người ghen tị.
Nguyên Chiêu đỏ mặt lùi lại hai bước, tiến sát đến bên cửa sổ, đột nhiên chống tay nhảy vọt ra ngoài.
Mi Vũ ngẩn ra, lập tức đuổi theo: “Ngài đứng lại.”
Nguyên Chiêu chạy như bay, Mi Vũ nâng váy theo sát không buông, ta và Mị Sinh cũng theo sát phía sau để xem náo nhiệt.
Đúng lúc ấy thì vừa hay gặp được Nguyên Bảo từ cửa hoa viên Nguyệt Lượng đi ra, ta vội kêu nó giúp một tay: “Mau chặn ca ca đệ lại.”
Nguyên Bảo lập tức giang tay chặn Nguyên Chiêu lại.
Nguyên Chiêu bất đắc dĩ phải dừng bước, vô thức ôm mặt.
Nguyên Bảo kinh ngạc nhìn hắn. “Ca ca, ca ôm mặt làm gì? Mi Vũ tỷ tỷ muốn hôn ca à?”
Ta phì cười.
Nguyên Chiêu càng thêm lúng túng.
Mi Vũ thở hổn hển chạy đến cạnh Nguyên Chiêu, nũng nịu dậm chân: “Tướng quân, ngài mà mang khuôn mặt thế này ra ngoài thì sẽ rất tổn hại đến hình tượng của ta, ngài không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho ta một chút chứ.”
Nguyên Chiêu quẫn bách lúng túng nghiêng người, lời này muốn không khiến người ta hiểu lầm cũng khó.
Mi Vũ lại nói tiếp: “Tướng quân, cao này ta bán cho người khác cũng phải đến nghìn lượng, nay cho ngài miễn phí để bôi trừ sẹo, ngài rốt cuộc còn muốn ta phải thế nào với ngài nữa?”
Nguyên Chiêu đỏ mặt tới mang tai.
“Ngài đối xử với ta thế này khiến ta quá đau lòng rồi đấy.”
Nguyên Chiêu cuối cùng cũng không chịu được nữa, chạy bán sống bán chết.
Ta cười đến đau cả bụng. Mi Vũ này, muội đang cố ý hay vô tình đùa giỡn ngài ta đấy?
Mi Vũ vẫn hoàn toàn không ý thức được mình đã gây ra hiểu lầm lớn thế nào, nhìn bóng lưng Nguyên Chiêu tức giận: “Sao trên đời này vẫn còn có người mong mình xấu xí nhỉ? Đúng là đồ ngốc.”
“Việc này không thể dùng sức mạnh được, không bằng thế này đi…” Ta ghé vào tai Mi Vũ nói mấy lời, Mi Vũ gật đầu liên tục.
Nguyên Bảo mở đôi mắt to nhìn chằm chằm bọn ta: “Không phải hai tỷ đang bàn kế bẫy ca ca đệ đấy chứ?”
“Đương nhiên không phải rồi. Bọn ta đang bàn chuyện để xóa sẹo giúp ca ca đệ, đệ có muốn ca ca mình đẹp lại giống trước kia không?”
Nguyên Bảo gật đầu ngay tắp lự.
“Bé ngoan, vậy ca ca đệ đang ở phòng nào?”
“Đệ đưa hai tỷ đi.”
Trúng rồi! Ta và Mi Vũ bắt đầu cùng nhau thương nghị kế hoạch tác chiến cụ thể.
“Ban ngày ban mặt mà hai người các cô lén lút to nhỏ gì đấy?”
Dung Sâm chắp tay nhàn nhã đi tới. Bên hành lang thanh đằng tươi tốt, ánh nắng xuyên qua kẽ lá chiếu lên trường sam màu lam của hắn, giữa những bước chân, ánh sáng trên trường sam thay đổi liên tục, khiến người ta không tài nào nắm bắt nổi. Dung nhan này thường xuyên khiến ta có cảm giác thất thần, mơ hồ như đã từng thấy vô số lần nhưng lại chẳng biết thật ra ở chốn nào, hệt như một giấc mộng.
Ta cười lấp liếm: “Không có gì. Ta với Mi Vũ đang thảo luận đôi chút về mấy loại bệnh nghiêm trọng thôi mà.”
Dung Sâm cong môi cười rằng: “Thế à?”
Mi Vũ mỉm cười không nói, cúi đầu mân mê vạt áo, cứ gặp Dung Sâm là Mi Vũ nhanh mồm nhanh miệng linh hoạt khéo léo biến thành Mi Vũ nết na dịu dàng tiểu thư khuê các ngay.
Ta giả bộ chợt nghĩ ra: “Ai da, ta phải đi giặt quần áo đây, hai người nói chuyện đi nhé.”
Mắt Dung Sâm lóe lên, muốn nói lại thôi.
Ta xoay người rời đi.
Trở lại phòng mình, ta lấy một gói thuốc mê cùng một bọc thuốc tê từ hòm thuốc ra, vừa pha xong tỉ lệ của hai loại thuốc này đã thấy Mi Vũ đi vào, ta ngạc nhiên: “Sao muội nói chuyện với hắn nhanh thế?”
Mi Vũ phiền muộn: “Mặc dù muội rất có tình cảm với huynh ấy, nhưng mỗi lần ở riêng với huynh ấy là muội lại hồi hộp luống cuống tay chân, không biết nên nói gì với huynh ấy cho phải. Muội không nói, huynh ấy cũng không nói, thế là im lặng kéo dài, thế là muội liền quay lại.”
“Quái, lúc hắn ở cùng ta nói nhiều lắm mà.”
“Trước mặt người muội không quan tâm muội cũng nói rất nhiều, dù sao thì cũng không để ý, cứ thoải mái nói thôi. Nhưng nếu như ở trước mặt Hà công công chẳng hạn, có đánh chết muội muội cũng không nói.”
Nói như vậy là hắn không thèm quan tâm đến ta? Không hiểu sao ta bỗng mơ hồ cảm thấy có chút buồn bã.
“Linh Lung, muội phải làm thế nào bây giờ? Lúc nào da mặt tỷ cũng dày hơn muội, tỷ có sáng kiến nào không?”
Ta sờ da mặt, “Dựa trên tình hình của hai người hiện tại, theo ta phân tích thì vấn đề chính là ở chỗ hai người bọn muội chưa bao giờ chịu quan tâm làm thế nào để có được trái tim của người khác, quen cái thói làm ông chủ được chọn hàng giao tận nơi, lúc nào cũng có một đống trái tim bày trước mặt rồi, đương nhiên là không am hiểu việc chủ động theo đuổi người khác. Việc này cũng giống như một tên công tử bột luôn có cơm đưa tới tận miệng đột nhiên chán nản muốn đi xin cơm vậy, kẻ như thế đương nhiên không thể chuyên nghiệp bằng người ăn xin đúng không.”
Mi Vũ trưng ra vẻ mặt “Tỷ nói rất đơn giản nhưng muội nghe chẳng hiểu gì cả”.
Ta đành giải thích gọn gàng hơn: “Nói tóm lại, theo đuổi một người cũng giống như đi xin cơm vậy, da mặt phải dày, xuống tay phải nhanh, ăn được vào miệng mới tính là của mình được.”
Mi Vũ: “…”
Sau bữa tối, ta và Mi Vũ bưng một bát canh rượu nếp đến viện Nguyên Chiêu ở.
Hai bên chái nhà Đông, Tây cũng sáng đèn, nhưng ánh đèn gian giữa có sáng hơn một chút, chính là thư phòng của hắn.
Mi Vũ tiến lên gõ cửa.
Cửa mở ra, Nguyên Bảo đứng trong, hai mắt vụt sáng hỏi bọn ta: “Hai tỷ đến tìm ca ca đệ?”
“Đúng vậy. Mi Vũ tỷ tỷ cố ý làm một bát canh rượu nếp cho ca ca đệ này.”
Nguyên Chiêu đứng dậy khỏi bàn đọc sách, lạnh nhạt buông một câu: “Ta không ăn đồ ngọt.”
Dưới ánh đèn, vết thương trên mặt hắn trông càng thêm kinh hãi, chỉ nhìn nửa trên thì sẽ là mày kiếm mắt sáng, phong thần tuấn lãng, nhưng nếu dời mắt xuống dưới, mọi thứ sẽ như trời đất đảo lộn, khiến người ta nghẹn lời. Ta nhìn còn thế này huống chi là người luôn muốn đạt tới sự hoàn mỹ như Mi Vũ. Mắt nàng sáng quắc nhìn chằm chằm Nguyên Chiêu, ta biết, lúc này chắc nàng chỉ hận không thể ngay lập tức nằm sấp trên mặt hắn để cạo sạch vết sẹo kia đi thôi.
Nguyên Chiêu né tránh ánh mắt của nàng, cúi đầu đọc sách.
Nguyên Bảo đảo mắt nhìn bát canh rượu nếp trong tay Mi Vũ, liếm môi: “Tỷ tỷ cho đệ ăn đi.”
Ta vội nói: “Trẻ con không thể uống rượu.”
Nguyên Bảo chớp mắt: “Canh rượu nếp cũng được coi là rượu ạ?”
Ta đáp bừa: “Ừ.”
Mi Vũ trực tiếp bước tới: “Tướng quân, canh rượu nếp này có được cho thêm hai vị thuốc, rất có lợi cho vết thương mau liền sẹo. Coi như ngài không biết xấu hổ thì cũng phải biến quan tâm đến thân thể mình chứ.”
Mi Vũ dứt lời, sắc mặt của Tướng quân ta lại đỏ bừng.
Ta không nhịn được phì cười: “Tướng quân, ý Mi Vũ là, trên người ngài còn có những vết thương khác nữa.”
Nguyên Chiêu bất đắc dĩ nhận lấy bát canh, khó khăn uống cạn, bộ dạng như vội đi giết giặc, chỉ muốn đuổi bọn ta đi thật nhanh.
Mi Vũ chớp mắt vài cái, vui vẻ cười với ta.
“Nguyên Bảo, đệ mau về ngủ đi, ngủ muộn có thể không lớn được đâu.” Bọn ta dụ dỗ Nguyên Bảo rời khỏi. Theo kế hoạch đã bàn trước, Mi Vũ giả vờ hóng mát ở hành lang, còn ta thì nhanh chóng lẻn về phòng mang hòm thuốc qua.
Lúc ta quay lại không hiểu sao lại không thấy Mi Vũ đâu, lẽ nào nàng đã vào phòng trước rồi? Cửa phòng khép hờ, tia sáng le lói khẽ lóe qua khe cửa, ta khẽ đẩy cửa ra, hòm thuốc trong tay suýt nữa rơi xuống đất.
Nguyên Chiêu đang nằm trên giường, nhưng Mi Vũ lại đang nằm dưới người hắn, rốt cuộc là vừa xảy ra chuyện gì?
Ông Trời ơi…
Ta đứng ngoài cửa tiến không được mà lùi cũng không xong, hoàn toàn không hiểu tình hình lúc này.
Nguyên Chiêu đang nằm trên người nàng nên không rõ vẻ mặt, nhưng Mi Vũ đang ngẩng đầu nên ta nhìn thấy rất rõ, mặt nàng ửng hồng, mắt long lanh mờ sương lóng lánh gợi tình, hai tay chống lên ngực Nguyên Chiêu vừa như cự tuyệt lại vừa như mời chào, dáng vẻ lại thẹn thùng không dám nói. Ta lập tức không thuần khiết nghĩ đến quyển sách bí thuật kia, lại tự động nhớ lại từng trang một, tư thế này, phải là thế thứ nhất không nhỉ?