Mục lục
Vô Địch Lục Hoàng Tử
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nỗi khổ của Bắc Hoàn, nàng đã từng nghe ân sư Ban Bố kể lại từ nhiều năm trước.

Mặc dù Bắc Hoàn cũng trồng trọt, nhưng đất đai và khí hậu khắc nghiệt nơi đây đã định sẵn rằng không phải loại cây lương thực nào cũng có thể sinh trưởng.

Không phải người Bắc Hoàn không thích ăn cơm gạo hay bánh mì, mà là Bắc Hoàn không có nhiều vùng đất thích hợp để trồng lúa mì và lúa gạo. Năng suất lúa mì và thanh khoa lại thấp đến mức đáng thương.

Chính vì vậy, Bắc Hoàn thường xuyên phải chịu đựng t·hiên t·ai. Một khi d·ịch b·ệnh bùng phát dẫn đến gia súc c·hết hàng loạt, Bắc Hoàn phải mất rất nhiều thời gian mới có thể khôi phục nguyên khí.

Chính những hạn chế này đã dẫn đến sự hoang vắng của Bắc Hoàn. Thực tế, lãnh thổ Bắc Hoàn còn rộng lớn hơn Đại Càn rất nhiều. Nếu người Bắc Hoàn đều có thể no bụng, nhà nhà đều có thể an cư lạc nghiệp, dân số Bắc Hoàn đã sớm tăng vọt!

“Thôi, đừng cứ mãi nhớ nhung khoai lang nữa.” Vân Tranh im lặng nói, “So với khoai lang, còn có rất nhiều món ngon khác! Ta nói các ngươi cũng thật là, có nhiều đất như vậy, sao không nuôi gà vịt các loại? Nếu các ngươi có mấy vạn con gà vịt, châu chấu thì đáng là gì?”

Kiếp trước, chẳng phải có những đội quân gà vịt chuyên môn để tiêu diệt châu chấu sao? Gà vịt được vỗ béo, châu chấu cũng bị tiêu diệt, thật là tốt biết bao!

Không có nguồn cung cấp thực phẩm ổn định, dân số của họ đương nhiên không thể tăng lên!

“Ngươi nghĩ thì thật nhẹ nhàng!” Già Diêu hừ nhẹ một tiếng, “Người chúng ta còn không có lương thực để ăn, còn nuôi gà vịt? Gà vịt cả ngày ăn cỏ sao? Các ngươi Đại Càn quan nội chẳng phải có rất nhiều người chăn nuôi lợn sao? Sóc Bắc sao không chăn nuôi lợn với số lượng lớn?”

Trên thảo nguyên, người ta nuôi bò, dê và ngựa, là bởi vì những loài này đều ăn cỏ! Gà vịt mặc dù cũng ăn cỏ, nhưng không thể chỉ ăn cỏ mãi được!

Nếu thật sự dễ dàng như Vân Tranh nghĩ, với vùng đất rộng lớn như Bắc Hoàn, đã sớm có gà vịt khắp nơi!

“Được rồi! Được rồi! Coi như ta nói chuyện không suy nghĩ.” Vân Tranh cười nhạt một tiếng, “Nhưng mà, theo ta được biết, những loại cây trồng thích hợp với Bắc Hoàn cũng không ít, chỉ là các ngươi vẫn chưa tìm ra mà thôi!”

Không nói đâu xa, chỉ cần Bắc Hoàn có thể tìm thấy và trồng trọt củ cải đường với số lượng lớn, đây chính là con đường dẫn đến sự thịnh vượng nhanh chóng.

“Bây giờ nói những điều này thì có ích gì?” Già Diêu thở dài một tiếng, khuôn mặt đầy vẻ khổ tâm, rồi ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Vân Tranh, “Chúng ta đều bỏ qua những toan tính, định ra lời quân tử, như vậy chẳng phải rất tốt sao?”

“Lời quân tử gì?” Vân Tranh có chút tò mò hỏi.

Trong mắt Già Diêu lóe lên tia sáng, trầm giọng nói: “Bắc Hoàn ta thành tâm quy phục, nhưng ngươi không được chủ động hủy diệt Bắc Hoàn! Tương lai, nếu như ngươi nói dung hợp dân tộc thật sự không thể tránh khỏi, ta sẽ chấp nhận!”

“Được!” Vân Tranh sảng khoái đáp ứng, “Tin ta đi, khi Bắc Hoàn thật sự thần phục, những gì các ngươi nhận được sẽ nhiều hơn những gì đã mất! Ngươi nhìn xem, những phiên thuộc quốc ở phía nam Đại Càn ta, quốc gia nào không sống tốt hơn trước kia?”

Hắn vốn không có ý định dùng vũ lực để triệt để hủy diệt Bắc Hoàn. Bắc Hoàn rộng lớn như vậy, nếu người Bắc Hoàn quyết tâm chạy trốn, thậm chí bỏ qua lãnh thổ Bắc Hoàn, hắn cũng không thể đuổi theo và g·iết sạch bọn họ!

Muốn hủy diệt Bắc Hoàn, chỉ có thể dùng kế sách lôi kéo, từng bước xâm chiếm lòng dân của họ.

“Được! Ta tin tưởng ngươi!” Già Diêu ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm Vân Tranh: “Xin hãy nhớ kỹ, nếu như ngươi nuốt lời, ta nhất định sẽ liều mạng, nghĩ hết tất cả biện pháp để g·iết c·hết ngươi! Dù là phải đồng quy vu tận!”

“Tốt!” Vân Tranh không bận tâm, “Ta cũng mời ngươi nhớ kỹ, trong mắt ta không thể chứa hạt cát! Nếu Bắc Hoàn dám có hai lòng, Nhặt Bảo ta nhất định sẽ làm hết sức mình để người Bắc Hoàn biến mất khỏi thế gian!”

Hai người đều nói ra giới hạn cuối cùng của mình. Đây cũng là sự thẳng thắn!

Già Diêu thở dài một tiếng, bất lực gật đầu. Hôm nay nàng thật sự bị loại v·ũ k·hí kia chấn nh·iếp. Nàng không dám tưởng tượng hậu quả khi Vân Tranh sử dụng loại v·ũ k·hí này trên chiến trường.

Im lặng một lúc lâu, Già Diêu mới nói với Vân Tranh: “Lão giả kia đến từ một quốc độ tên là Lạp Đồ Á, quốc độ đó cách chúng ta rất xa, bọn họ chỉ để đóng một con thuyền có thể đi xa, đã mất ròng rã mười năm...”

Sau đó, Già Diêu cẩn thận kể cho Vân Tranh nghe về quốc độ của lão giả kia.

Từ những gì lão giả kia miêu tả, Lạp Đồ Á có lẽ không giàu có bằng Đại Càn, năng lực sản xuất của họ có lẽ cũng không bằng Đại Càn. Tuy nhiên, người Lạp Đồ Á dường như có tinh thần mạo hiểm hơn.

Họ luôn tìm kiếm thế giới tận cùng của đại dương mênh mông. Trước lão giả kia, đã có người bắt đầu làm việc này. Nhưng một số người ra đi nhiều năm vẫn chưa trở về, có lẽ đã chìm sâu dưới đáy biển.

Theo lời lão giả, bọn họ cũng đã lênh đênh trên biển nhiều năm, đi qua rất nhiều nơi mà Già Diêu chưa từng nghe đến.

Lão giả kia nói rằng thế giới này rất rộng lớn. Nhưng rốt cuộc lớn đến mức nào, lão giả cũng không thể nói rõ. Bởi vì, hắn cũng chưa từng đặt chân đến mọi ngóc ngách của thế giới này.

Nói xong những điều này, Già Diêu lại nghiêm túc nhắc nhở: “Nếu ngươi muốn phái người ra biển tìm kiếm Lạp Đồ Á, ta khuyên ngươi tốt nhất nên đóng một con thuyền lớn có thể vượt qua sóng gió.”

“Được!” Vân Tranh mỉm cười.

Hắn hiểu rõ những nguy hiểm trên biển hơn Già Diêu rất nhiều. Hắn đoán rằng với kỹ thuật đóng thuyền của Đại Càn, muốn đóng một con thuyền đi vòng quanh thế giới cơ bản là không thể.

Nhưng đi loanh quanh các quốc gia xung quanh, cơ bản vẫn không có vấn đề gì lớn. Dù sao Đại Càn cũng có thủy sư, mặc dù thủy sư Đại Càn chẳng ra gì.

Trước tiên hãy phái người ra ngoài! Có thể mang về bao nhiêu thứ thì mang.

Trong khi Vân Tranh đang suy tư, Già Diêu đột nhiên thở dài một hơi thật dài, sâu xa nói: “Giá mà lúc đó ở Sóc Phương, ngươi cho ta xem những gì ta thấy hôm nay thì tốt biết mấy...”

Nếu lúc đó nhìn thấy, nàng rất có thể sẽ chủ động đề nghị hòa thân. Nếu lúc đó hòa thân, sẽ không có chuỗi thất bại sau này.

Nếu lúc đó hòa thân, Bắc Hoàn đâu đến nỗi lưu lạc đến mức này? Mà nàng và Vân Tranh, có lẽ thật sự có thể trở thành vợ chồng thực sự?

Đi qua bao nhiêu đường quanh co, c·hết bao nhiêu người, mất đi bao nhiêu đất đai, kết quả vẫn phải đi đến bước hòa thân này.

Điều này giống như một trò đùa lớn mà ông trời dành cho nàng.

Chỉ là bây giờ, cho dù có hòa thân, cho dù nàng và Vân Tranh có chung chăn gối, cũng chỉ là đồng sàng dị mộng.

Nàng biết, phụ vương và huynh trưởng đều c·hết trên chiến trường. Trên chiến trường, ngươi c·hết ta sống là điều bình thường.

Nhưng mà, nàng vẫn sẽ hận Vân Tranh. Có những thứ, vốn không thể nói lý lẽ.

“Có lẽ vậy!” Vân Tranh vẫn lắc đầu mỉm cười, “Nhưng lúc đó, rất nhiều chuyện, không phải ngươi có thể kiểm soát.”

“Đúng vậy!”

Già Diêu cười nhẹ như trút được gánh nặng, nói: “Ta sẽ không chơi những trò nhỏ với ngươi nữa, ta cũng sẽ làm chính mình!”

“Vậy thì tốt.” Vân Tranh thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy nói: “Thôi, ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi! Nếu ngươi muốn đi dạo chỗ khác, cũng có thể nói với ta.”

Già Diêu gật đầu.

Vân Tranh liếc nhìn Già Diêu, quay người đi ra ngoài.

“Vân Tranh!”

Già Diêu đột nhiên đứng dậy gọi Vân Tranh.

“Còn có việc gì?” Vân Tranh quay đầu lại.

Già Diêu nắm chặt đôi bàn tay trắng như phấn, trên mặt lộ ra nụ cười rạng rỡ.

“Chúng ta sẽ sớm là vợ chồng danh chính ngôn thuận!”

“Ngươi nói đúng, chúng ta vẫn nên duy trì danh nghĩa vợ chồng là tốt rồi!”

“Ngươi tốt nhất cầu nguyện rằng ngươi sẽ không yêu ta, càng không được để ta thích ngươi!”

“Bằng không, ta nhất định sẽ t·ự s·át trước mặt ngươi, để ngươi áy náy cả đời!”

Già Diêu dùng nụ cười rạng rỡ nhất, nói ra lời lẽ tàn độc nhất.

Vân Tranh hơi dừng lại, gật đầu thật mạnh...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
13662
04 Tháng ba, 2024 11:16
thơ mà bác dịch như vậy thì thấy ngang quá….
rBdVo39193
03 Tháng ba, 2024 19:40
từ chương 1 tới chương 63 chưa ra được sóc bắc nữa câu chương vừa thôi tác ơi
rBdVo39193
03 Tháng ba, 2024 19:37
tự nhiên vào thanh lâu xàm hết 10 chương.lạc đề định câu chương à
Sieucapvippro
03 Tháng ba, 2024 13:22
bộ này đứa nào cũng não tàn, từ main đến nvp, hoàng tử với hoàng đế mà chả có tý phong phạm nào.
HamiHime
03 Tháng ba, 2024 11:48
con thẩm lạc nhạn phiền quá
Sieucapvippro
03 Tháng ba, 2024 11:43
thấy dịch nhiều đoạn thiếu dấu phẩy quá, đọc không ngắt nghỉ gì. Với cả bạn dịch mấy lời thoại nhân vật cảm giác nó cứ lê thê. Cỡ hoàng đế với đại thần thì họ nói phải ngắn gọn dứt khoát, chứ ai đời hoàng đế mà lại nói " ...nếu ko vào sẽ bị g·iết c·hết", nghe giống lời 1 ông thái giám truyền lời hơn.
volevominh
02 Tháng ba, 2024 21:51
nổ thêm chương nào bác ei
gTKzB72609
02 Tháng ba, 2024 15:13
** con Thẩm Lạc Nhạn khó chịu ***
Trần Vương
02 Tháng ba, 2024 11:42
Thứ 7, 02 tháng 03 năm 2024.
Thuốc
02 Tháng ba, 2024 02:00
Nghe giới thiệu sẽ edit xuôi tiếng việt là ưng bụng lắm, nhưng cái thể loại lsqs này toàn loanh quanh làm trò con bò bợ đít vua, xem chán vãi. Cái này có khác ko đạo hữu?
Bum
01 Tháng ba, 2024 20:23
Mọi lượt đọc, cmt, đề cử, tặng quà, đánh giá điều là một phần động lực để cho mình edit chương nhanh hơn ạ@@
Bum
01 Tháng ba, 2024 20:23
Dạ mình thật sự xin lỗi mọi người khi tốc độ của truyện này sẽ không như tất cả mọi truyện khác, một phần là mình vừa edit vừa đọc thứ hai là mình không ngắt chương, chỉnh sửa văn xuôi tiếng việt, dễ hiểu nên chậm, mong mọi người thông cảm…
Lãnh Sương
01 Tháng ba, 2024 20:12
Bản gốc bn chữ rồi bác
Mr Sảng Văn
01 Tháng ba, 2024 17:47
up liền luôn đi, chờ tối lâu lắm. 80 chương mới viết đánh giá đc
Bum
01 Tháng ba, 2024 17:40
Để tối nay mình rán đăng thêm 15c nữa :((
Mr Sảng Văn
01 Tháng ba, 2024 15:13
đủ chương đâu mà đánh giá ?
Bum
01 Tháng ba, 2024 13:25
Mình xin đánh giá bản dịch 5 sao với mọi người ơi! Cho mình có động lực dịch kĩ hơn ạ
BÌNH LUẬN FACEBOOK