Mấy người Bạch Uyên đi tới, trong đó để ý nhất bọn nàng có tiếp xúc thân mật chính là y.
Nhưng để ý thì để ý, vẫn không kịp ngăn cản, chuyện đều đã xảy ra.
Lúc y thấy Trì Nghiêu Dao đưa cá cho Sở Hàm Đường, y vẫn lưu ý động tĩnh bên bọn nàng, cũng đã chứng kiến.
Thiếu niên tuấn tú trong một khắc nào đó nghiêng người qua, nhẹ nhàng hạ xuống hôn trên mặt thiếu nữ.
Qua lại không đến một khắc, ánh mắt chất phát của Sở Hàm Đường khôi phục thanh tỉnh, sau đó nhanh chóng rời khỏi Trì Nghiêu Dao, bởi vì dung mạo hai người đều xuất chúng, làm ra hành động lỗ mãng như vậy vẫn thập phần đẹp mắt.
Làm cho bọn họ thấy được mà trợn mắt há hốc mồm.
Bạch Uyên không hồi tưởng lại một màn kia nữa, đi đến bên cạnh Trì Nghiêu Dao, nhìn ra được vu thuật của Sở Hàm Đường đã được giải, trong lòng kinh ngạc lớn hơn để ý.
Vốn y cũng muốn hỏi vu thuật vì sao có thể đột nhiên giải trừ, nghe nàng giải thích xong lại có cảm giác thần kỳ.
Vu thuật không phải chỉ có người sử dụng vu thuật mới có thể giải trừ sao, làm sao có thể tự động giải trừ? Nhưng quả thật không cách nào tìm được lý do khác vì nó đã được giải trừ, cũng chỉ có thể tin tưởng vu thuật là tự động giải trừ.
Y bán tín bán nghi nhìn Sở Hàm Đường một cái, thấy vẻ mặt nàng tự nhiên, hoài nghi lại tiêu tan hơn phân nửa.
Trì Nghiêu Dao nghe vậy lại khom lưng bắt mạch cho Sở Hàm Đường, mạch tượng đại khái giống với trước kia, có thể triệt để xác định vu thuật sẽ không quấy nhiễu mạch tượng người nữa.
Nàng ta buông tay hỏi: "Vậy hiện tại Sở công tử còn cảm thấy chỗ nào không thoải mái hay không?”
Sở Hàm Đường giờ phút này ngoại trừ quá đói, không có cảm giác khác: "Không có.”
Tạ Tự Hoài bỗng nhiên đưa cho Trì Nghiêu Dao một cái khăn thấm nước sông, tựa như hảo tâm nhắc nhở: "Ngươi không lau mặt một chút sao?”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau, cái này cũng quá mức so đo đi.
Có thể để cho Sở Hàm Đường xuống đài không được phải không? Ý nghĩ của mọi người vào lúc này ăn ý nhất trí, nhao nhao nhìn về phía đương sự Trì Nghiêu Dao.
Sở Hàm Đường cảm giác mình bị ghét bỏ.
Lúc trước lại không thấy Tạ Tự Hoài ra sức lau mặt hắn? Vừa đến trên người nữ chính liền coi trọng, đối đãi khác biệt! Nàng căm giận gặm cá nướng trong tay, bị ghét bỏ thì bị ghét bỏ đi.
Nói cho cùng là mình đuối lý, ở trong mắt bọn họ là mình chiếm tiện nghi của Trì Nghiêu Dao.
Trì Nghiêu Dao nhất thời không biết nên nhận khăn ướt kia hay không nhận được.
Cuối cùng ngoài dự liệu chính là Sở Hàm Đường rút khăn tay từ trong tay Tạ Tự Hoài ra, tự tay lau cho nàng ta, giọng điệu thành kính lần nữa xin lỗi: "Trì cô nương, xin lỗi, ta thật sự không phải cố ý.”
Không hề lưu ý đến hành vi như vậy càng có vẻ hai người mập mờ.
Bạch Uyên muốn mở miệng nói chuyện, lại không biết lấy lập trường gì ra để nói cái gì.
Lòng bàn tay Tạ Tự Hoài trở nên trống rỗng, chỉ còn lại hơi ẩm của nước sông, ngước mắt lên nhìn các nàng.
Trì Nghiêu Dao bị Sở Hàm Đường lau mặt một chút, nước sông lạnh lẽo thông qua khăn tay truyền đến da: "Không có việc gì, Sở công tử không cần quá để ý.”
Nàng ta nói xong giơ tay lên muốn nhận lấy khăn tay.
Âm thanh của hệ thống bất thình lình vang lên, [Độ hảo cảm của nữ chính Trì Nghiêu Dao cộng thêm năm, sau khi cộng với trước đó, giá trị hảo cảm là ba mươi.]
Độ hảo cảm tăng lên? Như vậy cũng có thể tăng lên!
Sở Hàm Đường nhanh tay lẹ mắt rút tay về, không để Trì Nghiêu Dao lấy khăn tay, vì độ hảo cảm ân cần nói: "Vừa rồi nàng nướng cá, tay có thể cũng dính tro, ta cũng lau tay cho nàng đi.”
Nhưng lúc này đây, hệ thống không đi ra nữa.
Lại thấy Trì Nghiêu Dao có chút muốn cự tuyệt, Sở Hàm Đường đáng tiếc đưa khăn tay cho nàng ta: "Vẫn là Trì cô nương tự mình đi.”
Trì Nghiêu Dao chớp mắt vài cái: "Ừm.”
Bạch Uyên không nói một tiếng trở lại đống lửa tiếp tục nướng cá, Sở Hàm Đường cảm thấy mình đắc tội nam chính, oan khuất không có chỗ nói, nàng căn bản không muốn cùng bọn họ cướp nữ chính, chỉ là tình thế bức bách.
Nhưng đắc tội nam chính quang minh lỗi lạc không có gì, đắc tội Tạ Tự Hoài liền hỏng rồi.
Nàng nhịn không được nhìn hắn.
Tạ Tự Hoài không có biểu tình dư thừa gì, đứng lên cũng vẫn dựa lưng vào cây, một chân thẳng tắp chống mặt đất, một chân dài khác cong về phía sau, giày giẫm lên rễ cây sinh trưởng.
Đây rốt cuộc là có ăn dấm chua hay không?
Hắn thật đúng là một đại sư quản lý biểu tình, Sở Hàm Đường nhìn không ra trong lòng Tạ Tự Hoài đang suy nghĩ cái gì.
Liễu Chi Bùi vốn không có ý định tham dự vào chuyện giữa bọn họ, lại muốn lưu lại ấn tượng tốt trong lòng Trì Nghiêu Dao, đặc biệt giải vây cho bọn họ, vung tay dài, ôm lấy bả vai Sở Hàm Đường, vỗ vỗ.
"Sở huynh, một chuỗi cá ăn không đủ no đi, ta lại đi nướng cho ngươi hai xiên."
Hắn ta nói xong đưa nàng ra khỏi đại thụ, đi về phía đống lửa, bộ dáng như thể bọn họ đã quen thuộc.
Sở Hàm Đường ghét bỏ đẩy Liễu Chi Bùi ra, Sở huynh? Hắn ta lớn tuổi hơn nàng đó.
Nàng thấy hắn ta lại kiên trì đưa tay tới, nghiêng người né tránh, cảnh cáo: "Đừng có mà ôm ôm ấp ấp.”
Liễu Chi Bùi cũng không thèm để ý những chi tiết nhỏ này, càng sẽ không lòng dạ hẹp hòi mà ghi nhớ trong lòng, chỉ cho rằng nàng trời sinh tính không thích người đụng vào, miệng lại thích nói giỡn: "Sao ngươi lại giống như tiểu nương tử thế.”
Nam nhân trên giang hồ bình thường không câu nệ tiểu tiết, ôm vai gì đó đều rất phổ biến.
Sở Hàm Đường trước mắt không quá muốn để ý tới hắn ta, đi con đường của nàng, nhỏ giọng phản bác: "Chuyện liên quan gì đến ngươi.”
Chương kết cục, nguyên nhân Liễu Chi Bùi bị Tạ Tự Hoài giết có thể là do nguyên nhân hắn ta quá dong dài.
Đột nhiên, Sở Hàm Đường có chút không muốn chết cùng hắn ta, sợ đến chương kết cục trước khi chết còn phải bị ầm ĩ một lần mới chết.
Liễu Chi Bùi không quan tâm xà lại ôm lấy vai nàng, so với chiều cao: "Sở huynh, ngươi thấp hơn ta nửa cái đầu, đợi lát nữa ăn nhiều một chút, về sau cao hơn một chút.”
Nhưng để ý thì để ý, vẫn không kịp ngăn cản, chuyện đều đã xảy ra.
Lúc y thấy Trì Nghiêu Dao đưa cá cho Sở Hàm Đường, y vẫn lưu ý động tĩnh bên bọn nàng, cũng đã chứng kiến.
Thiếu niên tuấn tú trong một khắc nào đó nghiêng người qua, nhẹ nhàng hạ xuống hôn trên mặt thiếu nữ.
Qua lại không đến một khắc, ánh mắt chất phát của Sở Hàm Đường khôi phục thanh tỉnh, sau đó nhanh chóng rời khỏi Trì Nghiêu Dao, bởi vì dung mạo hai người đều xuất chúng, làm ra hành động lỗ mãng như vậy vẫn thập phần đẹp mắt.
Làm cho bọn họ thấy được mà trợn mắt há hốc mồm.
Bạch Uyên không hồi tưởng lại một màn kia nữa, đi đến bên cạnh Trì Nghiêu Dao, nhìn ra được vu thuật của Sở Hàm Đường đã được giải, trong lòng kinh ngạc lớn hơn để ý.
Vốn y cũng muốn hỏi vu thuật vì sao có thể đột nhiên giải trừ, nghe nàng giải thích xong lại có cảm giác thần kỳ.
Vu thuật không phải chỉ có người sử dụng vu thuật mới có thể giải trừ sao, làm sao có thể tự động giải trừ? Nhưng quả thật không cách nào tìm được lý do khác vì nó đã được giải trừ, cũng chỉ có thể tin tưởng vu thuật là tự động giải trừ.
Y bán tín bán nghi nhìn Sở Hàm Đường một cái, thấy vẻ mặt nàng tự nhiên, hoài nghi lại tiêu tan hơn phân nửa.
Trì Nghiêu Dao nghe vậy lại khom lưng bắt mạch cho Sở Hàm Đường, mạch tượng đại khái giống với trước kia, có thể triệt để xác định vu thuật sẽ không quấy nhiễu mạch tượng người nữa.
Nàng ta buông tay hỏi: "Vậy hiện tại Sở công tử còn cảm thấy chỗ nào không thoải mái hay không?”
Sở Hàm Đường giờ phút này ngoại trừ quá đói, không có cảm giác khác: "Không có.”
Tạ Tự Hoài bỗng nhiên đưa cho Trì Nghiêu Dao một cái khăn thấm nước sông, tựa như hảo tâm nhắc nhở: "Ngươi không lau mặt một chút sao?”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau, cái này cũng quá mức so đo đi.
Có thể để cho Sở Hàm Đường xuống đài không được phải không? Ý nghĩ của mọi người vào lúc này ăn ý nhất trí, nhao nhao nhìn về phía đương sự Trì Nghiêu Dao.
Sở Hàm Đường cảm giác mình bị ghét bỏ.
Lúc trước lại không thấy Tạ Tự Hoài ra sức lau mặt hắn? Vừa đến trên người nữ chính liền coi trọng, đối đãi khác biệt! Nàng căm giận gặm cá nướng trong tay, bị ghét bỏ thì bị ghét bỏ đi.
Nói cho cùng là mình đuối lý, ở trong mắt bọn họ là mình chiếm tiện nghi của Trì Nghiêu Dao.
Trì Nghiêu Dao nhất thời không biết nên nhận khăn ướt kia hay không nhận được.
Cuối cùng ngoài dự liệu chính là Sở Hàm Đường rút khăn tay từ trong tay Tạ Tự Hoài ra, tự tay lau cho nàng ta, giọng điệu thành kính lần nữa xin lỗi: "Trì cô nương, xin lỗi, ta thật sự không phải cố ý.”
Không hề lưu ý đến hành vi như vậy càng có vẻ hai người mập mờ.
Bạch Uyên muốn mở miệng nói chuyện, lại không biết lấy lập trường gì ra để nói cái gì.
Lòng bàn tay Tạ Tự Hoài trở nên trống rỗng, chỉ còn lại hơi ẩm của nước sông, ngước mắt lên nhìn các nàng.
Trì Nghiêu Dao bị Sở Hàm Đường lau mặt một chút, nước sông lạnh lẽo thông qua khăn tay truyền đến da: "Không có việc gì, Sở công tử không cần quá để ý.”
Nàng ta nói xong giơ tay lên muốn nhận lấy khăn tay.
Âm thanh của hệ thống bất thình lình vang lên, [Độ hảo cảm của nữ chính Trì Nghiêu Dao cộng thêm năm, sau khi cộng với trước đó, giá trị hảo cảm là ba mươi.]
Độ hảo cảm tăng lên? Như vậy cũng có thể tăng lên!
Sở Hàm Đường nhanh tay lẹ mắt rút tay về, không để Trì Nghiêu Dao lấy khăn tay, vì độ hảo cảm ân cần nói: "Vừa rồi nàng nướng cá, tay có thể cũng dính tro, ta cũng lau tay cho nàng đi.”
Nhưng lúc này đây, hệ thống không đi ra nữa.
Lại thấy Trì Nghiêu Dao có chút muốn cự tuyệt, Sở Hàm Đường đáng tiếc đưa khăn tay cho nàng ta: "Vẫn là Trì cô nương tự mình đi.”
Trì Nghiêu Dao chớp mắt vài cái: "Ừm.”
Bạch Uyên không nói một tiếng trở lại đống lửa tiếp tục nướng cá, Sở Hàm Đường cảm thấy mình đắc tội nam chính, oan khuất không có chỗ nói, nàng căn bản không muốn cùng bọn họ cướp nữ chính, chỉ là tình thế bức bách.
Nhưng đắc tội nam chính quang minh lỗi lạc không có gì, đắc tội Tạ Tự Hoài liền hỏng rồi.
Nàng nhịn không được nhìn hắn.
Tạ Tự Hoài không có biểu tình dư thừa gì, đứng lên cũng vẫn dựa lưng vào cây, một chân thẳng tắp chống mặt đất, một chân dài khác cong về phía sau, giày giẫm lên rễ cây sinh trưởng.
Đây rốt cuộc là có ăn dấm chua hay không?
Hắn thật đúng là một đại sư quản lý biểu tình, Sở Hàm Đường nhìn không ra trong lòng Tạ Tự Hoài đang suy nghĩ cái gì.
Liễu Chi Bùi vốn không có ý định tham dự vào chuyện giữa bọn họ, lại muốn lưu lại ấn tượng tốt trong lòng Trì Nghiêu Dao, đặc biệt giải vây cho bọn họ, vung tay dài, ôm lấy bả vai Sở Hàm Đường, vỗ vỗ.
"Sở huynh, một chuỗi cá ăn không đủ no đi, ta lại đi nướng cho ngươi hai xiên."
Hắn ta nói xong đưa nàng ra khỏi đại thụ, đi về phía đống lửa, bộ dáng như thể bọn họ đã quen thuộc.
Sở Hàm Đường ghét bỏ đẩy Liễu Chi Bùi ra, Sở huynh? Hắn ta lớn tuổi hơn nàng đó.
Nàng thấy hắn ta lại kiên trì đưa tay tới, nghiêng người né tránh, cảnh cáo: "Đừng có mà ôm ôm ấp ấp.”
Liễu Chi Bùi cũng không thèm để ý những chi tiết nhỏ này, càng sẽ không lòng dạ hẹp hòi mà ghi nhớ trong lòng, chỉ cho rằng nàng trời sinh tính không thích người đụng vào, miệng lại thích nói giỡn: "Sao ngươi lại giống như tiểu nương tử thế.”
Nam nhân trên giang hồ bình thường không câu nệ tiểu tiết, ôm vai gì đó đều rất phổ biến.
Sở Hàm Đường trước mắt không quá muốn để ý tới hắn ta, đi con đường của nàng, nhỏ giọng phản bác: "Chuyện liên quan gì đến ngươi.”
Chương kết cục, nguyên nhân Liễu Chi Bùi bị Tạ Tự Hoài giết có thể là do nguyên nhân hắn ta quá dong dài.
Đột nhiên, Sở Hàm Đường có chút không muốn chết cùng hắn ta, sợ đến chương kết cục trước khi chết còn phải bị ầm ĩ một lần mới chết.
Liễu Chi Bùi không quan tâm xà lại ôm lấy vai nàng, so với chiều cao: "Sở huynh, ngươi thấp hơn ta nửa cái đầu, đợi lát nữa ăn nhiều một chút, về sau cao hơn một chút.”