Sở Hàm Đường nhịn đại khái được nửa khắc, vụng trộm mở mắt ra phát hiện nam nhân thần trí không rõ khiêng nàng đi vào một cái sân viện hoang phế hẻo lánh.
Một mảnh sân lộn xộn.
Trên xà nhà còn có vô số mạng nhện, bên ngoài đèn lồng treo trên đó không phải ố vàng thì là rách nát, chung quanh rất tối, giống như nhà ma.
Đêm càng yên tĩnh.
Sở Hàm Đường khẩn trương nuốt nuốt, thời khắc lưu ý động tĩnh chung quanh.
Nam nhân đột nhiên đứng trước một căn phòng bất động.
Căn phòng đóng chặt bất thình lình ở bên trong mở rộng ra, không hiểu sao lại toát ra một cỗ âm trầm, một gương mặt xấu xí đột nhiên lộ ra.
Một nữ nhân hai tay nâng làn váy chậm rãi đi ra, đi rất tao nhã.
Nếu như không nhìn mặt ả ta, chỉ nhìn dáng người cùng trang phục của nữ nhân có lẽ trong não sẽ xuất hiện một gương mặt kinh thế tuyệt luân.
Theo từng bước từng bước của nữ nhân đến gần, mùi hương nồng đậm dần dần tản ra.
Trong không khí cũng có mùi thơm này.
Mũi Sở Hàm Đường bất thình lình có chút ngứa, liều mạng nhịn xuống muốn hắt hơi.
Nam nhân duy trì tư thế khiêng nàng trên vai không thay đổi, nữ nhân rốt cục đi tới trước mặt bọn họ, đầu ngón tay mảnh khảnh nâng cằm Sở Hàm Đường lên, nhìn chằm chằm một hồi lâu.
"Khuôn mặt này..."
Nữ nhân rốt cục nở nụ cười, tiếng cười dễ nghe, tựa như loài điểu thanh thúy kêu to.
Chỉ là bởi vì làn da nhăn nhúm trên mặt ả ta, vừa cười liền càng nhăn thành một đoàn, trong đêm tối có vẻ xấu xí lại vặn vẹo.
Nam nhân thế nhưng lại nhắm mắt làm ngơ trước nếp nhăn này. Hắn ta chỉ im lặng nhìn nữ nhân trước mắt.
Ngón tay ả ta chậm rãi vuốt ve da thịt tinh tế của Sở Hàm Đường, dọc theo ngũ quan dịch chuyển miêu tả: “Ngươi cuối cùng cũng tìm được một khuôn mặt ta thích rồi.”
"Lần này ngươi làm rất tốt."
Sở Hàm Đường bị sờ đến sởn tóc gáy.
Khuôn mặt gì? Đây là muốn diễn nội dung của bộ phim "Họa bì" sao?
Nhưng nàng thật sự nhớ rõ ràng rành mạch, đây chỉ là một quyển tiểu thuyết cổ đại thuần túy mà thôi, bên trong không có bất kỳ nhân tố huyền huyễn nào, cũng tuyệt đối không có khả năng xuất hiện hồ ly tinh muốn đoạt da mặt người.
Nếu không phải loại tình huống này, vậy nữ nhân này rốt cuộc có mục đích gì đây?
Nguyên tác chỉ viết đối phương thích túi da đẹp mắt, cho tới nay đều đang tìm kiếm gương mặt hợp tâm ý, nghĩ cách lấy được, cho đến khi đoàn nhân vật chính rời khỏi Phong Thành cũng không vung bút giải thích cái này.
Tác giả có lẽ muốn để lại một chút khoảng trắng. Sau đó, cho phép người đọc có không gian để tưởng tượng của riêng họ.
Nhưng Sở Hàm Đường đọc tiểu thuyết chỉ vì thả lỏng, không muốn cái loại động não kia.
Cho nên đọc toàn bộ quyển sách nàng cũng chưa từng suy nghĩ qua vấn đề này, hiện tại cũng không có thể nghĩ ra nguyên nhân.
Đầu nàng lại bắt đầu đau.
Dựa theo cốt truyện mà đi, vào ngày hôm sau Trì Nghiêu Dao và Bạch Uyên sẽ phát hiện nàng bị mất tích.
Như vậy kế tiếp nàng phải làm thế nào mới có thể tránh cho mình chết vào tối nay, nguyên tác đều là lấy góc nhìn của Trì Nghiêu Dao viết, bên trong chưa từng miêu tả đoạn kịch nhỏ này.
Chậm đã, trong đầu Sở Hàm Đường hiện lên một ý nghĩ.
Bởi vì không thấy nàng đâu, Trì Nghiêu Dao và Bạch Uyên mới có thể đi khắp nơi tìm nàng.
Cũng là trong quá trình tìm nàng, gặp phải một nam nhân bị trúng độc đặc thù, không có ý thức của bản thân, Trì Nghiêu Dao tinh thông y thuật, chữa khỏi cho hắn ta.
Sau đó lại để hắn ta dẫn bọn họ đi tìm Sở Hàm Đường.
Nói cách khác, nàng có thể đã hoàn thành điểm cốt truyện quan trọng này.
Bởi vì nàng, hai người bọn họ mới có thể gặp nhau, Sở Hàm Đường nghĩ thầm, mình có lẽ có thể xảo diệu chuyển biến một ít thứ không quan trọng.
Phải, đúng vậy.
Nếu như nàng mang nam nhân đi, để Trì Nghiêu Dao chữa khỏi cho hắn ta, để cho bọn họ sinh ra giao điểm chênh lệch không lớn thì tốt rồi.
Ngay từ đầu khi gặp được nam nhân trên đường cái, mình làm sao không nghĩ tới chứ.
Sở Hàm Đường ảo não không thôi.
Nếu vào thời điểm đó nghĩ được thông suốt, sẽ dễ dàng hành động hơn rồi.
Một giây sau, nàng lại không ảo não nữa, bởi vì cho dù ở trên đường cái thoáng nghĩ được biện pháp này, chính mình cũng không có biện pháp thuận lợi mang nam nhân này đi.
Lúc Sở Hàm Đường bị nam nhân mang đi thật trùng hợp bị người cầm canh gõ mõ nhìn thấy.
Nữ nhi của ông ta mấy ngày trước cũng mất tích giống như nàng, vì thế người cầm canh gõ mõ vụng trộm đuổi theo, muốn xem mọi việc có quan hệ gì với nam nhân này hay không.
Thậm chí ông ta còn mang theo tâm lý may mắn, chờ mong nữ nhi của mình còn ở nhân thế.
Chỉ cần đi theo bọn họ có lẽ là có thể cứu ra, cũng muốn chờ xác nhận vị trí rồi mới báo quan nói cho người khác tới nơi này cứu người.
Đáng tiếc nữ nhân này đặc biệt nhạy bén.
Ả ta giơ một cây sáo lên bên môi nhẹ nhàng thổi, nam nhân nhanh chóng buông Sở Hàm Đường xuống.
Nam nhân trong nháy mắt liền đến trước mặt người cầm canh gõ mõ đang muốn lặng lẽ rời đi.
Người cầm canh gõ mõ bị kinh hãi nói: "Ngươi..."
Chỉ thấy hắn ta nhanh chóng lấy chủy thủ ra cắm vào bụng người cầm canh gõ mõ, lại rút chủy thủ ra, mang theo máu còn có nhiệt độ.
Hai tay Sở Hàm Đường rủ xuống bên cạnh siết chặt.
Tuy rằng nàng nhắm mắt lại, nhưng cũng có thể rõ ràng nghe thấy âm thanh lưỡi đao sắc bén cắt qua da, người cầm canh gõ mõ ngay cả âm thanh cầu xin tha thứ cũng không thể phát ra.
Nếu như nàng ở trên đường cái nghĩ muốn mang nam nhân đi, chỉ sợ cũng sẽ sớm rơi vào kết quả này.
May mắn thay, không có hành động lỗ mãng.
Cho dù biết đoạn kịch này là phải đi theo dòng cốt truyện, chết mấy người là vật hi sinh cũng là không thể tránh khỏi, Sở Hàm Đường giờ phút này vẫn nhịn không được vì cái kia người gõ mõ kia mà bi ai.
Nhưng tình cảnh của nàng giờ phút này hiển nhiên cũng không tốt đến đâu, không cẩn thận cũng là kết cục như thế.
Mà nữ nhân chậm rãi thu hồi cây sáo.
Ả ta đi tới trước mặt nam nhân, bảo hắn ta cúi đầu, hôn lên môi hắn ta, một người là khuôn mặt tuấn tú trẻ tuổi, một người là khuôn mặt già nua dung nhan trăm ngàn vết thương.
Nam nhân vẫn để cho nữ nhân này hôn.
Ngay cả biểu tình của hắn ta cũng không có phát sinh một tia biến hóa nào.
Sở Hàm Đường liếc trộm một cái.
Cảm giác nhìn thế nào cũng thấy quái dị, giờ này khắc này vô cùng muốn thoát khỏi hiện trường, loại độc có thể làm cho người ta mất đi ý thức trong thời gian ngắn này quả nhiên lợi hại.
Nàng cảm thấy như mình đang nhìn thấy một lão bà bà thân mật với một người có thể làm tôn tử của bà ta.
Một mảnh sân lộn xộn.
Trên xà nhà còn có vô số mạng nhện, bên ngoài đèn lồng treo trên đó không phải ố vàng thì là rách nát, chung quanh rất tối, giống như nhà ma.
Đêm càng yên tĩnh.
Sở Hàm Đường khẩn trương nuốt nuốt, thời khắc lưu ý động tĩnh chung quanh.
Nam nhân đột nhiên đứng trước một căn phòng bất động.
Căn phòng đóng chặt bất thình lình ở bên trong mở rộng ra, không hiểu sao lại toát ra một cỗ âm trầm, một gương mặt xấu xí đột nhiên lộ ra.
Một nữ nhân hai tay nâng làn váy chậm rãi đi ra, đi rất tao nhã.
Nếu như không nhìn mặt ả ta, chỉ nhìn dáng người cùng trang phục của nữ nhân có lẽ trong não sẽ xuất hiện một gương mặt kinh thế tuyệt luân.
Theo từng bước từng bước của nữ nhân đến gần, mùi hương nồng đậm dần dần tản ra.
Trong không khí cũng có mùi thơm này.
Mũi Sở Hàm Đường bất thình lình có chút ngứa, liều mạng nhịn xuống muốn hắt hơi.
Nam nhân duy trì tư thế khiêng nàng trên vai không thay đổi, nữ nhân rốt cục đi tới trước mặt bọn họ, đầu ngón tay mảnh khảnh nâng cằm Sở Hàm Đường lên, nhìn chằm chằm một hồi lâu.
"Khuôn mặt này..."
Nữ nhân rốt cục nở nụ cười, tiếng cười dễ nghe, tựa như loài điểu thanh thúy kêu to.
Chỉ là bởi vì làn da nhăn nhúm trên mặt ả ta, vừa cười liền càng nhăn thành một đoàn, trong đêm tối có vẻ xấu xí lại vặn vẹo.
Nam nhân thế nhưng lại nhắm mắt làm ngơ trước nếp nhăn này. Hắn ta chỉ im lặng nhìn nữ nhân trước mắt.
Ngón tay ả ta chậm rãi vuốt ve da thịt tinh tế của Sở Hàm Đường, dọc theo ngũ quan dịch chuyển miêu tả: “Ngươi cuối cùng cũng tìm được một khuôn mặt ta thích rồi.”
"Lần này ngươi làm rất tốt."
Sở Hàm Đường bị sờ đến sởn tóc gáy.
Khuôn mặt gì? Đây là muốn diễn nội dung của bộ phim "Họa bì" sao?
Nhưng nàng thật sự nhớ rõ ràng rành mạch, đây chỉ là một quyển tiểu thuyết cổ đại thuần túy mà thôi, bên trong không có bất kỳ nhân tố huyền huyễn nào, cũng tuyệt đối không có khả năng xuất hiện hồ ly tinh muốn đoạt da mặt người.
Nếu không phải loại tình huống này, vậy nữ nhân này rốt cuộc có mục đích gì đây?
Nguyên tác chỉ viết đối phương thích túi da đẹp mắt, cho tới nay đều đang tìm kiếm gương mặt hợp tâm ý, nghĩ cách lấy được, cho đến khi đoàn nhân vật chính rời khỏi Phong Thành cũng không vung bút giải thích cái này.
Tác giả có lẽ muốn để lại một chút khoảng trắng. Sau đó, cho phép người đọc có không gian để tưởng tượng của riêng họ.
Nhưng Sở Hàm Đường đọc tiểu thuyết chỉ vì thả lỏng, không muốn cái loại động não kia.
Cho nên đọc toàn bộ quyển sách nàng cũng chưa từng suy nghĩ qua vấn đề này, hiện tại cũng không có thể nghĩ ra nguyên nhân.
Đầu nàng lại bắt đầu đau.
Dựa theo cốt truyện mà đi, vào ngày hôm sau Trì Nghiêu Dao và Bạch Uyên sẽ phát hiện nàng bị mất tích.
Như vậy kế tiếp nàng phải làm thế nào mới có thể tránh cho mình chết vào tối nay, nguyên tác đều là lấy góc nhìn của Trì Nghiêu Dao viết, bên trong chưa từng miêu tả đoạn kịch nhỏ này.
Chậm đã, trong đầu Sở Hàm Đường hiện lên một ý nghĩ.
Bởi vì không thấy nàng đâu, Trì Nghiêu Dao và Bạch Uyên mới có thể đi khắp nơi tìm nàng.
Cũng là trong quá trình tìm nàng, gặp phải một nam nhân bị trúng độc đặc thù, không có ý thức của bản thân, Trì Nghiêu Dao tinh thông y thuật, chữa khỏi cho hắn ta.
Sau đó lại để hắn ta dẫn bọn họ đi tìm Sở Hàm Đường.
Nói cách khác, nàng có thể đã hoàn thành điểm cốt truyện quan trọng này.
Bởi vì nàng, hai người bọn họ mới có thể gặp nhau, Sở Hàm Đường nghĩ thầm, mình có lẽ có thể xảo diệu chuyển biến một ít thứ không quan trọng.
Phải, đúng vậy.
Nếu như nàng mang nam nhân đi, để Trì Nghiêu Dao chữa khỏi cho hắn ta, để cho bọn họ sinh ra giao điểm chênh lệch không lớn thì tốt rồi.
Ngay từ đầu khi gặp được nam nhân trên đường cái, mình làm sao không nghĩ tới chứ.
Sở Hàm Đường ảo não không thôi.
Nếu vào thời điểm đó nghĩ được thông suốt, sẽ dễ dàng hành động hơn rồi.
Một giây sau, nàng lại không ảo não nữa, bởi vì cho dù ở trên đường cái thoáng nghĩ được biện pháp này, chính mình cũng không có biện pháp thuận lợi mang nam nhân này đi.
Lúc Sở Hàm Đường bị nam nhân mang đi thật trùng hợp bị người cầm canh gõ mõ nhìn thấy.
Nữ nhi của ông ta mấy ngày trước cũng mất tích giống như nàng, vì thế người cầm canh gõ mõ vụng trộm đuổi theo, muốn xem mọi việc có quan hệ gì với nam nhân này hay không.
Thậm chí ông ta còn mang theo tâm lý may mắn, chờ mong nữ nhi của mình còn ở nhân thế.
Chỉ cần đi theo bọn họ có lẽ là có thể cứu ra, cũng muốn chờ xác nhận vị trí rồi mới báo quan nói cho người khác tới nơi này cứu người.
Đáng tiếc nữ nhân này đặc biệt nhạy bén.
Ả ta giơ một cây sáo lên bên môi nhẹ nhàng thổi, nam nhân nhanh chóng buông Sở Hàm Đường xuống.
Nam nhân trong nháy mắt liền đến trước mặt người cầm canh gõ mõ đang muốn lặng lẽ rời đi.
Người cầm canh gõ mõ bị kinh hãi nói: "Ngươi..."
Chỉ thấy hắn ta nhanh chóng lấy chủy thủ ra cắm vào bụng người cầm canh gõ mõ, lại rút chủy thủ ra, mang theo máu còn có nhiệt độ.
Hai tay Sở Hàm Đường rủ xuống bên cạnh siết chặt.
Tuy rằng nàng nhắm mắt lại, nhưng cũng có thể rõ ràng nghe thấy âm thanh lưỡi đao sắc bén cắt qua da, người cầm canh gõ mõ ngay cả âm thanh cầu xin tha thứ cũng không thể phát ra.
Nếu như nàng ở trên đường cái nghĩ muốn mang nam nhân đi, chỉ sợ cũng sẽ sớm rơi vào kết quả này.
May mắn thay, không có hành động lỗ mãng.
Cho dù biết đoạn kịch này là phải đi theo dòng cốt truyện, chết mấy người là vật hi sinh cũng là không thể tránh khỏi, Sở Hàm Đường giờ phút này vẫn nhịn không được vì cái kia người gõ mõ kia mà bi ai.
Nhưng tình cảnh của nàng giờ phút này hiển nhiên cũng không tốt đến đâu, không cẩn thận cũng là kết cục như thế.
Mà nữ nhân chậm rãi thu hồi cây sáo.
Ả ta đi tới trước mặt nam nhân, bảo hắn ta cúi đầu, hôn lên môi hắn ta, một người là khuôn mặt tuấn tú trẻ tuổi, một người là khuôn mặt già nua dung nhan trăm ngàn vết thương.
Nam nhân vẫn để cho nữ nhân này hôn.
Ngay cả biểu tình của hắn ta cũng không có phát sinh một tia biến hóa nào.
Sở Hàm Đường liếc trộm một cái.
Cảm giác nhìn thế nào cũng thấy quái dị, giờ này khắc này vô cùng muốn thoát khỏi hiện trường, loại độc có thể làm cho người ta mất đi ý thức trong thời gian ngắn này quả nhiên lợi hại.
Nàng cảm thấy như mình đang nhìn thấy một lão bà bà thân mật với một người có thể làm tôn tử của bà ta.