Mục lục
SAU KHI NỮ CẢI NAM TRANG, TA BẺ CONG NAM HAI - Sở Hàm Đường
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đồ đạc trong phòng không ngừng rơi xuống, nữ nhân tựa hồ còn rất thích trêu chọc Sở Hàm Đường, đại khái là loại người này ở giang hồ hiếm thấy, đồng thời đối phó với Tạ Tự Hoài còn không quên sử dụng chút ám khí với nàng.

Sở Hàm Đường tránh né không vội, dưới nguy cấp, đưa tay kéo chiếc rèm treo bên cạnh xuống.

Rèm treo có sạch sẽ hay không cũng không quan trọng, nàng càng sợ áo giáp giả nam trang của mình rơi xuống.

Nữ nhân thấy vậy cười ha ha, nói thẳng tiểu công tử này đáng yêu hơn nhiều so với Tạ Tự Hoài chỉ biết giết người, nếu không phải thành chủ muốn tính mạng của bọn nàng, thật đúng là có chút luyến tiếc xuống tay.

Sở Hàm Đường bị ả ta cười đến cả người không được tự nhiên, mò mẫm đến chỗ tháp La Hán muốn lấy y phục.

Vừa mới đụng phải y phục, một phi tiêu ném tới, nàng thiếu chút nữa bị đâm trúng mu bàn tay, nhịn không được ngẩng đầu nhìn thoáng qua nữ nhân.

Mà tay áo nữ nhân vung lên, bên trong phát ra hương vị cực đậm, Sở Hàm Đường nhớ tới đây là hương hoa đêm đó nàng ngửi qua, hỏng rồi!

Sở Hàm Đường vừa định nín thở liền tựa hồ nghe được bên tai giống như có người đang nói chuyện.

Tứ chi dần dần không khống chế được, ánh mắt cũng chậm rãi trở nên ngốc trệ vô thần.

Âm thanh bên tai còn chưa dừng lại, giống như người đứng đầu truyền bá phát biểu: "Thần linh ở đây, ngươi tín đồ nghe lệnh, cầm lấy kiếm, giết hắn.”

Thần linh? Tín đồ?

Nếu không phải ý chí kiên định của nàng chỉ sợ sẽ tin, nếu đây không phải là tiểu thuyết huyền huyễn, như vậy sau lưng nhất định là đang giở trò, Sở Hàm Đường không quên, vu thuật ở cổ đại có thể khống chế người.

Nữ nhân quỷ dị cười cười, né tránh một kích của Tạ Tự Hoài, đem một thanh kiếm ném đến bên chân nàng.

"Động thủ đi."

"Leng keng" một tiếng, chủy thủ của Tạ Tự Hoài va chạm với thân kiếm của nữ nhân, chạm vào tạo từng đợt hỏa tinh, cổ tay hắn xoay chuyển, chủy thủ đâm thẳng vào cổ họng ả ta, cười nói: "Thì ra là ngươi đang dùng vu thuật.”



Nữ nhân vội vàng lui về phía sau, đè xuống sợ hãi nói: "Công tử thân thủ tốt.”

Giết cái gì giết, muốn Sở Hàm Đường đi giết Tạ Tự Hoài, không bằng để cho nàng tự sát dễ dàng hơn.

Có thể tưởng tượng như vậy, đầu óc Sở Hàm Đường cùng thân thể vẫn tách ra, thân thể nghe theo mệnh lệnh kia, lấy bộ dáng quấn rèm treo, y phục cũng không mặc cầm lấy trường kiếm nặng trịch.

Hy vọng rằng rèm treo có thể được buộc chặt một chút, sẽ không trượt ra khỏi cơ thể.

Nàng cầm trường kiếm từng bước từng bước tới gần Tạ Tự Hoài, nữ nhân thấy khóe miệng nhếch lên nụ cười đắc ý.

Sở Hàm Đường triệu hoán hệ thống.

Hệ thống cuối cùng cũng đáng tin cậy một lần: [Kí chủ, xin chào, xin đừng sợ, chúng ta đang tìm cách sử dụng chương trình để loại bỏ ảnh hưởng của vu nữ đối với ngài."]

[Lần trước ở sân viện kia bởi vì ngài hít một lần không hít phải nhiều hương phấn như vậy, cho nên sau khi chúng ta thanh trừ ảnh hưởng của vu thuật với ngài, ngài mới bị hôn mê bất tỉnh, tỉnh lại là trạng thái tự do.]

Sở Hàm Đường hơi sững sờ.

Lần trước vu thuật đối với nàng không có tác dụng gì, Sở Hàm Đường còn tưởng rằng là bởi vì mình là người xuyên sách, cho nên có thể trực tiếp miễn dịch, không nghĩ tới là hệ thống ở sau lưng yên lặng trả giá.

Vậy thì thu hồi những lời trước kia nói hệ thống là rác rưởi đi, nàng nghĩ thầm.

Bất quá chương trình này có phải đã lão hóa hay không, sao còn chưa thanh trừ ảnh hưởng của vu thuật đối với nàng, Sở Hàm Đường thấy mình sắp đi tới bên cạnh Tạ Tự Hoài, sốt ruột không thôi: "Có thể chưa!”

[Đô đô đô...]

[Xin lỗi, bởi vì chương trình đột nhiên rối loạn, hiện tại chúng ta đang định thử thay đổi mệnh lệnh của vu thuật đối với ngài trước, sau này lại chậm rãi thanh trừ hoàn toàn ảnh hưởng của vu thuật cho ngài.]

Hacker phiên bản cổ đại? Sử dụng chương trình để thay đổi mệnh lệnh của vu thuật hạ cho nàng?

Sở Hàm Đường trợn trắng mắt, muốn hỏi hệ thống có phải rất nghèo hay không, không có tiền đi tối ưu hóa chương trình, vẫn dùng chương trình rách nát một trăm năm trước.



Mắt thấy nàng muốn giơ kiếm bổ về phía Tạ Tự Hoài: "Mau sửa đổi đi!”

[Kí chủ, cô kiên trì một chút.]

Kiên trì không được, Sở Hàm Đường dùng hết khí lực toàn thân mới có thể đem kiếm bổ lệch một chút, cơ hồ là lướt qua sợi tóc Tạ Tự Hoài, hắn rõ ràng có thể né tránh, lại đứng tại chỗ bất động.

Tạ Tự Hoài muốn xem nàng có bổ xuống hay không.

Hắn vậy mà chỉ vì muốn xem nàng có bổ xuống hay không mà không để ý đến tính mạng của mình, đây là phiên bản khác của "Vì mục đích đạt được mục đích, không từ thủ đoạn"?

Nói là kẻ điên cũng là nhẹ, tay cầm kiếm của Sở Hàm Đường đang run rẩy.

Nữ nhân thấy vu thuật có tác dụng, khinh thân nhảy ra ngoài sân xem bọn họ tự giết lẫn nhau.

Trong sân ngoại trừ nữ nhân, còn có cung thủ cùng người cầm khiên thuẫn không biết xuất hiện ở nơi nào, mà thành chủ được bảo vệ ở trong cùng, nhìn người giống như nhìn chó, đêm nay là quyết tâm muốn giết nhóm bọn nàng.

Nữ nhân hành lễ với thành chủ, kỳ quái nói: "Vu thuật đối với một người khác vô dụng.”

Thành chủ khoát tay áo: "Cũng được, con người ta cũng thích nhìn người tự giết lẫn nhau.”

Nữ nhân gật đầu: "Vậy bọn họ là lưu lại người sống, hay là giết không tha.”

Bóng đêm dày đặc, thỉnh thoảng có gió lạnh, từ bốn phương tám hướng vọt tới, chắn cũng không thể chắn.

Thành chủ che môi ho khan vài tiếng, khép lại áo khoác khoác lên một chút: "Giết không tha, về phần những người tối hôm qua bắt về, Trì Nghiêu Dao... Giữ lại, tặng cho một quý nhân làm nhân tình, bảo vệ Phong thành ta về sau an nhàn.”

Bình tĩnh nhiều năm như vậy, xem ra kinh thành đã thay đổi, hoàng vị thay đổi có lẽ cũng có khả năng.

Nữ nhân lui về một bên: "Vâng.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK