Ngay khi có một thanh đại đao bổ về phía Trì Nghiêu Dao, bởi vì đang dắt người, nàng ta tránh không được, có một bóng người xẹt qua, dùng kiếm mạnh mẽ ngăn cản.
Sở Hàm Đường không nhìn sang bên kia cũng có thể đoán được người tới là ai, là từ sau khi bọn nàng ra khỏi Phong thành, liền có Liễu Chi Bùi đi theo bọn nàng.
Liễu Chi Bùi cắn răng hất đại đao đè lên kiếm của mình: "Trì cô nương, nàng không sao chứ?”
Trì Nghiêu Dao không biết vì sao hắn ta đột nhiên xuất hiện ở chỗ này, rồi lại bởi vì vừa rồi hắn ta cứu mình mà trong lòng sinh lòng cảm kích: "Ta không sao.”
Thấy nàng ta quả thật không có việc gì, Liễu Chi Bùi không để ý hàn huyên liền đi đối phó những người khác.
Tạ Tự Hoài ứng phó tự nhiên giết chết được một người muốn từ phía sau tập kích mình.
Sau khi người chết, đại đao gọt sắt như bùn rơi xuống phụ cận bọn nàng, hắn khom lưng cầm lấy, nhìn về phía Sở Hàm Đường có ý thức của mình lại giống như một con rối gỗ không phản kháng, chợt nói: "Buông tay.”
Không chỉ là nàng nghe được đầu óc không xoay chuyển được, mà ngay cả Trì Nghiêu Dao cũng vậy: "Tạ công tử?”
Sở Hàm Đường không quá xác định hắn muốn nàng buông tay ai ra, nhưng cho dù biết cũng không buông ra được.
Tạ Tự Hoài thế nhưng có thể giơ đại đao lên bằng tay, nhắm ngay tay Sở Hàm Đường giữ chặt tay Trì Nghiêu Dao, ở giữa không trung chuẩn bị rơi xuống, ôn nhu nói: "Sở công tử, buông Trì cô nương ra.”
Bạch Uyên nhìn thấy, đồng tử đột nhiên co rụt: "Tạ công tử! Ngươi đang làm gì vậy?”
Trì Nghiêu Dao một chữ cũng nói không nên lời.
Tạ Tự Hoài mắt điếc tai ngơ, trực tiếp chém xuống, đại khái là Sở Hàm Đường bản năng cầu sinh mãnh liệt, vậy mà có thể một giây trước khi đại đao hạ xuống mạnh mẽ buông Trì Nghiêu Dao ra, chỉ còn lại giữ chặt hắn.
Hắn nở nụ cười, tiện tay vứt bỏ đại đao: "Nhìn như vậy cuối cùng cũng thoải mái hơn nhiều.”
Sở Hàm Đường đã bị dọa choáng lên.
Trì Nghiêu Dao che ngực, trong lòng còn sợ hãi nhìn bàn tay vừa rồi nắm lấy Sở Hàm Đường, cũng không biết thanh đao kia của Tạ Tự Hoài chém xuống sẽ chém đứt tay ai.
Lúc Sở Hàm Đường và Trì Nghiêu Dao phục hồi tinh thần lại, bọn nàng đã rời khỏi khu rừng kia.
Không giết sạch đối phương, chỉ là tìm được cơ hội chạy trốn, còn phải cảnh giác có người đuổi theo. Xe ngựa trong hỗn loạn bị đao kiếm chém đầy dấu vết, vừa nhìn liền biết vừa rồi nhất định đã phát sinh chuyện gì.
Tất cả mọi người gần như đều thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, lồng ngực Bạch Uyên phập phồng, nhìn về phía Tạ Tự Hoài, ánh mắt chần chờ: "Tạ công tử, hành vi vừa rồi của ngươi thật sự nguy hiểm.”
Vạn nhất Sở Hàm Đường đến một khắc cuối cùng cũng không buông Trì Nghiêu Dao ra, như vậy trong hai người hôm nay tất có một người sẽ bị đứt một tay.
Chỉ là tưởng tượng cảnh tượng kia một chút, y liền một trận sợ hãi, ấn tượng ngày xưa đối với thiếu niên trước mắt coi như tốt cũng trong nháy mắt lật đổ, thậm chí có chút trách Tạ Tự Hoài để Trì Nghiêu Dao rơi vào hiểm cảnh.
Tạ Tự Hoài phản ứng bình thường, giơ tay nhẹ nhàng lau đi máu tươi văng lên má: "Nguy hiểm cái gì?”
Bạch Uyên thấy hắn dầu muối không vào, nội tâm nôn nóng.
Cũng không biết phụ thân Trì Nghiêu Dao tìm được loại người này tiếp tiêu như thế nào, bề ngoài nhìn như bình thản, lại bao bọc một trái tim lạnh lùng vô tình, lúc trước không phát hiện ra, hôm nay ngược lại đã thấy được.
Nhưng y nghĩ đi nghĩ lại cho rằng hiện tại mình quá mức hành động theo cảm tính, dù sao nếu như không có Tạ Tự Hoài, bọn họ có lẽ đã sớm rơi vào tay người khác rồi.
Trì Nghiêu Dao và Bạch Uyên quen biết nhiều năm, biết y để ý đến cái gì.
Nàng ta chạm vào tay Bạch Uyên, ý bảo không cần nói những lời này nữa, chính mình đã không bị thương: "Tạ công tử vừa rồi sợ cũng là bất đắc dĩ mà thôi.”
Tạ Tự Hoài không nói gì, hoặc là nói không muốn nói chuyện, cũng không thèm để ý bọn họ nghĩ thế nào.
Mà Liễu Chi Bùi vẫn sống chết mặc bay cũng đi ra hòa hoãn không khí một chút.
"Mặc kệ nói như thế nào, chúng ta hiện tại đều thoát khỏi những người đó, sắc mặt mọi người cũng đừng nặng nề như vậy, vui vẻ lên một chút đi."
Bạch Uyên nhíu mày?
Chúng ta? Liễu Chi Bùi khi nào có thể dùng hai chữ này với bọn họ? Y nhìn về phía Liễu Chi Bùi mặc y phục màu xanh nhạt, lông mày vẫn cau chặt: "Liễu công tử? Sao ngươi lại ở đây?”
Sở Hàm Đường nghĩ thầm đương nhiên là vì Trì Nghiêu Dao.
Liễu Chi Bùi ho khan vài tiếng, hành lễ với bọn họ nói: "Là như vậy, ta cũng muốn đi kinh thành biết một chút, đối với các ngươi vừa gặp đã quen liền sinh ra tâm tư muốn đồng hành.”
Bạch Uyên không tin, mơ hồ đoán được hắn ta là vì sao mà đến: "Cho nên ngươi đã theo dõi chúng ta?”
Liễu Chi Bùi xấu hổ nở nụ cười: "Không phải theo dõi, là thuận đường, Bạch công tử đừng nói khó nghe như vậy.”
Sau đó hắn ta giống như là muốn chuyển đề tài khác, híp mắt đánh giá vài giây, hỏi về Sở Hàm Đường: "Sở công tử, đây là làm sao vậy? Trông không giống như trước đây.”
Trì Nghiêu Dao thở dài: "Sở công tử bị trúng vu thuật, hiện giờ hành động bị cản trở.”
Liễu Chi Bùi vẻ mặt hóa ra là như thế.
Sở Hàm Đường thấy muốn một cước đá bẹp gương mặt nhìn như phong lưu kia của hắn ta, cũng đang vụng trộm quan sát hắn ta, tò mò Liễu Chi Bùi cùng nữ nhân lấy da mặt ở Phong thành kia có quan hệ gì.
Trong tiểu thuyết chỉ nói là nợ một khoản nợ tình.
Chính là nữ nhân kia từng bị Liễu Chi Bùi cặn bã qua, phía sau gặp phải chuyện gì mới trở thành khuôn mặt già nua như thế ư?
Sở Hàm Đường không biết sau này có cơ hội hiểu rõ lai lịch của chuyện này hay không.
Dù sao hắn ta cũng không phải là nam nhân tốt thủ thân như ngọc, người hiện đại nói chính là tra nam, nếu không phải hệ thống muốn đi theo cốt truyện, nàng cũng không muốn để Liễu Chi Bùi tiếp xúc với Trì Nghiêu Dao.
Tra nam đựng hòng đụng tới một sợi lông nữ nga của nàng, cho dù trong nguyên tác viết hắn ta gặp Trì Nghiêu Dao sau đó liền lãng tử quay đầu.
Loại nội dung cốt truyện này có thể khiến một bộ phận nhỏ độc giả cảm động.
Nhưng có lẽ là bởi vì Sở Hàm Đường luôn luôn không thích đọc tiểu thuyết lãng tử quay đầu, cho nên cũng không thích thiết lập của Liễu Chi Bùi này, lãng tử quay đầu cái gì? Chẳng qua là lật thuyền trong mương mà thôi.
Sở Hàm Đường không nhìn sang bên kia cũng có thể đoán được người tới là ai, là từ sau khi bọn nàng ra khỏi Phong thành, liền có Liễu Chi Bùi đi theo bọn nàng.
Liễu Chi Bùi cắn răng hất đại đao đè lên kiếm của mình: "Trì cô nương, nàng không sao chứ?”
Trì Nghiêu Dao không biết vì sao hắn ta đột nhiên xuất hiện ở chỗ này, rồi lại bởi vì vừa rồi hắn ta cứu mình mà trong lòng sinh lòng cảm kích: "Ta không sao.”
Thấy nàng ta quả thật không có việc gì, Liễu Chi Bùi không để ý hàn huyên liền đi đối phó những người khác.
Tạ Tự Hoài ứng phó tự nhiên giết chết được một người muốn từ phía sau tập kích mình.
Sau khi người chết, đại đao gọt sắt như bùn rơi xuống phụ cận bọn nàng, hắn khom lưng cầm lấy, nhìn về phía Sở Hàm Đường có ý thức của mình lại giống như một con rối gỗ không phản kháng, chợt nói: "Buông tay.”
Không chỉ là nàng nghe được đầu óc không xoay chuyển được, mà ngay cả Trì Nghiêu Dao cũng vậy: "Tạ công tử?”
Sở Hàm Đường không quá xác định hắn muốn nàng buông tay ai ra, nhưng cho dù biết cũng không buông ra được.
Tạ Tự Hoài thế nhưng có thể giơ đại đao lên bằng tay, nhắm ngay tay Sở Hàm Đường giữ chặt tay Trì Nghiêu Dao, ở giữa không trung chuẩn bị rơi xuống, ôn nhu nói: "Sở công tử, buông Trì cô nương ra.”
Bạch Uyên nhìn thấy, đồng tử đột nhiên co rụt: "Tạ công tử! Ngươi đang làm gì vậy?”
Trì Nghiêu Dao một chữ cũng nói không nên lời.
Tạ Tự Hoài mắt điếc tai ngơ, trực tiếp chém xuống, đại khái là Sở Hàm Đường bản năng cầu sinh mãnh liệt, vậy mà có thể một giây trước khi đại đao hạ xuống mạnh mẽ buông Trì Nghiêu Dao ra, chỉ còn lại giữ chặt hắn.
Hắn nở nụ cười, tiện tay vứt bỏ đại đao: "Nhìn như vậy cuối cùng cũng thoải mái hơn nhiều.”
Sở Hàm Đường đã bị dọa choáng lên.
Trì Nghiêu Dao che ngực, trong lòng còn sợ hãi nhìn bàn tay vừa rồi nắm lấy Sở Hàm Đường, cũng không biết thanh đao kia của Tạ Tự Hoài chém xuống sẽ chém đứt tay ai.
Lúc Sở Hàm Đường và Trì Nghiêu Dao phục hồi tinh thần lại, bọn nàng đã rời khỏi khu rừng kia.
Không giết sạch đối phương, chỉ là tìm được cơ hội chạy trốn, còn phải cảnh giác có người đuổi theo. Xe ngựa trong hỗn loạn bị đao kiếm chém đầy dấu vết, vừa nhìn liền biết vừa rồi nhất định đã phát sinh chuyện gì.
Tất cả mọi người gần như đều thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, lồng ngực Bạch Uyên phập phồng, nhìn về phía Tạ Tự Hoài, ánh mắt chần chờ: "Tạ công tử, hành vi vừa rồi của ngươi thật sự nguy hiểm.”
Vạn nhất Sở Hàm Đường đến một khắc cuối cùng cũng không buông Trì Nghiêu Dao ra, như vậy trong hai người hôm nay tất có một người sẽ bị đứt một tay.
Chỉ là tưởng tượng cảnh tượng kia một chút, y liền một trận sợ hãi, ấn tượng ngày xưa đối với thiếu niên trước mắt coi như tốt cũng trong nháy mắt lật đổ, thậm chí có chút trách Tạ Tự Hoài để Trì Nghiêu Dao rơi vào hiểm cảnh.
Tạ Tự Hoài phản ứng bình thường, giơ tay nhẹ nhàng lau đi máu tươi văng lên má: "Nguy hiểm cái gì?”
Bạch Uyên thấy hắn dầu muối không vào, nội tâm nôn nóng.
Cũng không biết phụ thân Trì Nghiêu Dao tìm được loại người này tiếp tiêu như thế nào, bề ngoài nhìn như bình thản, lại bao bọc một trái tim lạnh lùng vô tình, lúc trước không phát hiện ra, hôm nay ngược lại đã thấy được.
Nhưng y nghĩ đi nghĩ lại cho rằng hiện tại mình quá mức hành động theo cảm tính, dù sao nếu như không có Tạ Tự Hoài, bọn họ có lẽ đã sớm rơi vào tay người khác rồi.
Trì Nghiêu Dao và Bạch Uyên quen biết nhiều năm, biết y để ý đến cái gì.
Nàng ta chạm vào tay Bạch Uyên, ý bảo không cần nói những lời này nữa, chính mình đã không bị thương: "Tạ công tử vừa rồi sợ cũng là bất đắc dĩ mà thôi.”
Tạ Tự Hoài không nói gì, hoặc là nói không muốn nói chuyện, cũng không thèm để ý bọn họ nghĩ thế nào.
Mà Liễu Chi Bùi vẫn sống chết mặc bay cũng đi ra hòa hoãn không khí một chút.
"Mặc kệ nói như thế nào, chúng ta hiện tại đều thoát khỏi những người đó, sắc mặt mọi người cũng đừng nặng nề như vậy, vui vẻ lên một chút đi."
Bạch Uyên nhíu mày?
Chúng ta? Liễu Chi Bùi khi nào có thể dùng hai chữ này với bọn họ? Y nhìn về phía Liễu Chi Bùi mặc y phục màu xanh nhạt, lông mày vẫn cau chặt: "Liễu công tử? Sao ngươi lại ở đây?”
Sở Hàm Đường nghĩ thầm đương nhiên là vì Trì Nghiêu Dao.
Liễu Chi Bùi ho khan vài tiếng, hành lễ với bọn họ nói: "Là như vậy, ta cũng muốn đi kinh thành biết một chút, đối với các ngươi vừa gặp đã quen liền sinh ra tâm tư muốn đồng hành.”
Bạch Uyên không tin, mơ hồ đoán được hắn ta là vì sao mà đến: "Cho nên ngươi đã theo dõi chúng ta?”
Liễu Chi Bùi xấu hổ nở nụ cười: "Không phải theo dõi, là thuận đường, Bạch công tử đừng nói khó nghe như vậy.”
Sau đó hắn ta giống như là muốn chuyển đề tài khác, híp mắt đánh giá vài giây, hỏi về Sở Hàm Đường: "Sở công tử, đây là làm sao vậy? Trông không giống như trước đây.”
Trì Nghiêu Dao thở dài: "Sở công tử bị trúng vu thuật, hiện giờ hành động bị cản trở.”
Liễu Chi Bùi vẻ mặt hóa ra là như thế.
Sở Hàm Đường thấy muốn một cước đá bẹp gương mặt nhìn như phong lưu kia của hắn ta, cũng đang vụng trộm quan sát hắn ta, tò mò Liễu Chi Bùi cùng nữ nhân lấy da mặt ở Phong thành kia có quan hệ gì.
Trong tiểu thuyết chỉ nói là nợ một khoản nợ tình.
Chính là nữ nhân kia từng bị Liễu Chi Bùi cặn bã qua, phía sau gặp phải chuyện gì mới trở thành khuôn mặt già nua như thế ư?
Sở Hàm Đường không biết sau này có cơ hội hiểu rõ lai lịch của chuyện này hay không.
Dù sao hắn ta cũng không phải là nam nhân tốt thủ thân như ngọc, người hiện đại nói chính là tra nam, nếu không phải hệ thống muốn đi theo cốt truyện, nàng cũng không muốn để Liễu Chi Bùi tiếp xúc với Trì Nghiêu Dao.
Tra nam đựng hòng đụng tới một sợi lông nữ nga của nàng, cho dù trong nguyên tác viết hắn ta gặp Trì Nghiêu Dao sau đó liền lãng tử quay đầu.
Loại nội dung cốt truyện này có thể khiến một bộ phận nhỏ độc giả cảm động.
Nhưng có lẽ là bởi vì Sở Hàm Đường luôn luôn không thích đọc tiểu thuyết lãng tử quay đầu, cho nên cũng không thích thiết lập của Liễu Chi Bùi này, lãng tử quay đầu cái gì? Chẳng qua là lật thuyền trong mương mà thôi.