Mục lục
SAU KHI NỮ CẢI NAM TRANG, TA BẺ CONG NAM HAI - Sở Hàm Đường
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nữ nhân kéo cổ họng thét lên: "Thành chủ!”

Ả ta muốn đi về phía thành chủ, đáng tiếc cách quá xa, thân thể lại bị độc châm làm tê liệt, không cách nào đi lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn.

Hắn ta cúi đầu nhìn thoáng qua mũi tên trên vai mình, mặc dù cũng không đủ trí mạng, nhưng vẫn làm cho khuôn mặt vốn đã bệnh yếu càng thêm tái nhợt, đau đớn thấu tâm.

Tạ Tự Hoài lại nhặt lên một mũi tên, lần thứ hai nhắm vào vị trí của thành chủ.

Lần này nhắm ngay chính là trái tim hắn ta, chỉ cần bắn ra ngoài, tất phải chết không thể nghi ngờ, Sở Hàm Đường âm thầm thở ra một hơi, lại nghe Tạ Tự Hoài nói chuyện, khí tức cũng ở rất gần: "Người đang ở đâu?”

Thành chủ giống như thỏa hiệp cười cười: "Quả nhiên là đệ nhất tiêu cục trên giang hồ, vô luận như thế nào cũng sẽ không để cho mình thất thủ một lần.”

Hóa ra hắn ta đã thăm dò bọn nàng ngay từ đầu.

Ánh mắt Sở Hàm Đường nhìn như đờ đẫn rơi xuống trên người thành chủ, biểu tình của hắn ta hàm chứa một tia tình cảm khiến người ta nhìn không thấu: "Xem ra số mệnh Phong thành đã hết, ta làm như thế nào cũng không cứu được.”

Tạ Tự Hoài tình cảm bạc nhược, ánh mắt lãnh đạm.

Mà Sở Hàm Đường có chút nghe không hiểu, chuyện bắt Trì Nghiêu Dao có quan hệ gì với số mệnh Phong thành? Cảm thấy không liên quan.

Thành chủ thở dài một hơi: "Tạ công tử, ngươi làm sao biết bọn họ ở trên tay ta.”

Ngón tay Tạ Tự Hoài nhẹ nhàng câu qua mũi tên, tầm mắt đặt ở tay cầm cung cùng hắn ta: "Từ khi chúng ta vừa vào thành ngươi đã phái người âm thầm giám thị chúng ta, ngươi cho rằng chúng ta thật sự không phát hiện ư?”

"Ta chẳng qua là muốn xem các ngươi trước lấy được thứ mình muốn rồi lại mất đi, sẽ có biểu tình gì mà thôi."

Sở Hàm Đường thật đúng là không phát hiện.

Thành chủ tự biết nói nhiều vô ích, nói cho bọn nàng biết Trì Nghiêu Dao cùng Bạch Uyên đang bị nhốt dưới giếng nước trong phủ.



Dưới giếng có động thiên khác, bên trong xây dựng một thủy thất để nhốt người, mà mấy người bọn họ tối hôm qua được mang về đều ở bên trong, bị giam giữ cùng một chỗ.

Tạ Tự Hoài không giết thành chủ, đại khái là khinh thường giết chết một người tay trói gà không chặt, về phần nữ nhân võ công cũng bị độc châm phế đi.

Nữ nhân cho rằng trong tay mình còn có lợi thế: "Ngươi cũng không muốn biết làm thế nào mới có thể giải trừ vu thuật cho hắn sao?”

Nếu Sở Hàm Đường có thể lên tiếng, nhất định sẽ lớn tiếng nói muốn, vô cùng muốn.

Tạ Tự Hoài bước về phía giếng dừng chân lại, hơi nghiêng đầu nhìn nữ nhân quỳ rạp trên mặt đất, dưới ánh trăng mặt trắng như hoa sen, mạch não lại thập phần mới lạ: "Ngươi muốn giải trừ vu thuật cho hắn sao?”

Nữ nhân nghẹn lời, người này chẳng lẽ thật sự nghe không ra được ả ta đây là đang uy hiếp hắn sao?

Rõ ràng như vậy cũng nghe không ra sao?

Ả ta đè xuống xúc động bởi vì võ công bị phế bỏ muốn nôn ra máu: "Ngươi đem thuốc giải độc châm cho ta, để cho ta khôi phục võ công, ta sẽ giúp hắn giải trừ khống chế vu thuật.”

Tạ Tự Hoài tựa hồ tự hỏi vài giây, lại dùng ngón tay vén tóc vụn dính máu của Sở Hàm Đường: "Ta không có thuốc giải, võ công của ngươi phế đi chính là phế đi, từ nay về sau là một phế nhân.”

Hắn lại nói: "Độc châm vốn là dùng để đối phó người khác, vì sao phải chế ra thuốc giải.”

Không có thuốc giải? Nữ nhân cắn nát răng.

Sở Hàm Đường nghe được muốn hộc máu, cũng không để ý Tạ Tự Hoài giống như giúp mèo con vuốt xuôi lông vén tóc vụn ra sau tai.

Nàng không bảo hắn nói chút lời dễ nghe ổn định nữ nhân thì thôi, hắn còn nói một ít lời đi kích thích người ta, nếu Sở Hàm Đường là nữ nhân này cũng sẽ tức giận đến mức hận không thể đem đối phương dỡ ra tám khối.

Nhưng nữ nhân kia cũng không hoàn toàn tin tưởng.



Ả ta nheo mắt lại: "Các ngươi là một nhóm, chẳng lẽ ngươi không sợ hắn sau này đều thần trí không rõ như vậy, cũng trở thành phế nhân ư?”

Tạ Tự Hoài hình như là hiện tại mới nghe ra nữ nhân đang uy hiếp mình: "Ngươi đây là uy hiếp ta?”

Sở Hàm Đường đột nhiên cảm thấy hắn có chút khó giao tiếp.

Nữ nhân đỡ cột trụ gian nan đứng lên: "Ngươi nói đúng là đúng đi, kỳ thật cũng có thể gọi là giao dịch, ta muốn khôi phục võ công, hắn muốn giải trừ vu thuật, đều vui mừng, vì sao không thể?”

Nếu ả ta khôi phục võ công, trước tiên sẽ giết chết hai người bọn họ!

Tạ Tự Hoài cười khẽ vài tiếng, ném cung tên đi: "Trên đời này chỉ có ngươi mới có thể giải trừ vu thuật của hắn sao?”

Nữ nhân nghe lời cảm thấy có vài phần hy vọng, sức lực cũng theo đó nổi lên: "Đương nhiên, chỉ có người sử dụng vu thuật với hắn mới có thể giúp hắn giải, nếu không hắn vĩnh viễn không cách nào khôi phục bình thường.”

Sở Hàm Đường ở trong lòng mắng người.

Hắn không gợn sóng liếc nhìn nàng một cái, đăm chiêu hỏi nữ nhân kia: "Vậy nếu ngươi chết, trên đời này sẽ không còn ai có thể giải vu thuật cho hắn nữa? Ngay cả những người có thể sử dụng vu thuật khác?”

Nữ nhân gật đầu.

Ả ta lạnh lùng nói: "Đúng vậy, nếu ta chết, hắn sẽ không bao giờ thoát khỏi được vu thuật."

Thành chủ ở một bên yên lặng lắng nghe, lại tự dưng cảm thấy không ổn, tiềm thức muốn để cho nữ nhân không nên nói tiếp nữa.

Ngay trong nháy mắt hắn ta do dự, Tạ Tự Hoài ra tay, một kiếm phong hầu, cổ mảnh khảnh của nữ nhân nhiều thêm một vết máu, tròng mắt ả ta trừng ra tơ máu đỏ, phảng phất không thể tin được đây là sự thật.

Tạ Tự Hoài buông trường kiếm đang nhỏ máu: "Vậy ngươi có thể chết, còn nữa, ta chưa bao giờ bị người uy hiếp.”

Thành chủ dùng ánh mắt nhìn Địa Ngục Tu La nhìn Tạ Tự Hoài, hắn ta tự nhận ngồi vào vị trí thành chủ trên tay cũng dính không ít máu tươi, nhưng vẫn như cũ học không nổi sự sát phạt quả quyết như thế, lãnh huyết vô tình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK