Nữ nhân kết thúc nụ hôn nhợt nhạt này, giơ tay vuốt ve ngũ quan thanh tú của hắn ta.
Vài giây sau, ả ta cảm thán: "Đây không phải là do ngươi nợ ta sao, vô luận ta biến thành cái dạng gì, ngươi đều phải ở lại bên cạnh ta, ngươi đã nói thích ta, ngươi đã nói thích ta..."
Nam nhân không có ý thức của mình, tự nhiên là không thể đáp lại ả ta.
Nữ nhân cũng không thèm để ý: “Nhưng ta vẫn muốn dùng bộ dáng tốt nhất đối mặt với ngươi, như thế, ngươi đem nàng ta mang vào bên trong đi.”
Sở Hàm Đường lập tức nhắm mắt lại.
Nam nhân đi về phía nàng, lại khiêng lên trên vai.
Sở Hàm Đường lúc này mới thật sự là nhịn không được, nôn khan một tiếng.
Nữ nhân ngăn cản hắn ta lại, một lần nữa nâng cằm nàng, cười nói: "Hóa ra ngươi vẫn còn tỉnh táo, ta nhìn xem, mở mắt ra bộ dáng càng trông đẹp hơn, càng hợp ý với ta hơn, ta thích."
Mặc dù trông mặt mà bắt hình dong không tốt lắm.
Nhưng lúc đối phương mang theo một gương mặt trăm ngàn vết thương đối diện nói chuyện với Sở Hàm Đường, nàng vẫn không khống chế được muốn nhắm mắt lại.
Sở Hàm Đường nhịn xuống.
Nhưng không thể chịu đựng được nữa.
Nàng hỏi: "Nếu ta đoán đúng, vị này... Cô nương, ngươi muốn khuôn mặt của ta đúng không, nhưng ta là một nam nhân, một nam nhân, ngươi phải sử dụng một khuôn mặt nam nhân trong nửa đời sau của ngươi ư?”
Sở Hàm Đường muốn kéo dài thời gian.
Nữ nhân lại cười khẽ: “Da mỹ nhân không phân biệt nam nữ, đẹp là được.”
"Huống hồ... Bộ dáng này của ngươi không phải là một nam nhân. " Nàng ta không quan tâm liệu những lời này có thể gây tổn thương tinh thần cho một nam nhân hay không. "Ta thích diện mạo của ngươi."
Nói với nam nhân rằng ngươi không giống nam nhân, không khác gì nói với nam nhân rằng ngươi không thể, hoàn toàn là chà đạp lên tôn nghiêm.
Bất quá Sở Hàm Đường cũng không sao cả.
Bởi vì nàng không có tôn nghiêm của một nam nhân.
Sở Hàm Đường dứt khoát lưu loát ngậm miệng lại.
Biết mình không cách nào khuyên động được người này, tránh thoát muốn từ trên vai nam nhân đi xuống, nữ nhân lại giơ tay đè lên cánh tay nàng lại.
"Tiểu công tử."
Âm thanh của nữ nhân cùng dung mạo của nàng ta là hai cực đoan: “Tiểu công tử, ta khuyên ngươi vẫn nên không nên làm những thứ như giãy dụa vô vị này.”
Âm thanh thật sự rất êm tai.
Sở Hàm Đường kìm lòng không đậu nhìn ả ta.
Nữ nhân lưu ý đến ánh mắt của Sở Hàm Đường.
Tay kia của ả ta chạm vào gương mặt gồ ghề của mình, cười nhạt: “Ngươi cũng cảm thấy khó coi đi, sợ hãi rồi hả? Đừng sợ, người chết rồi sẽ không sợ nữa.”
Sở Hàm Đường tỉnh táo lại hỏi: "Ta không sợ, mặt của ngươi là đã xảy ra chuyện gì thế?”
Ánh mắt nữ nhân nhìn nàng như có điều suy nghĩ, hàm chứa trào phúng: “Ngươi đây là muốn kéo dài thời gian sao?”
"Ta chỉ là tò mò mà thôi."
Sở Hàm Đường chính là muốn kéo dài thời gian mà thôi.
Ai ngờ, sắc mặt nữ nhân liền lạnh lẽo.
Lòng bàn tay của ả ta đè lên cánh tay của Sở Hàm Đường không tự chủ được tăng cường sức lực: “Có quan hệ gì với ngươi, đừng có mà hỏi nữa, nếu không ta làm cho ngươi câm luôn.”
Hiển nhiên là bị người chọc đến chỗ đau, nhớ lại chuyện không hay.
“Ta nói được làm được!”
Đều đã sắp chết. Câm hay không câm có trọng yếu như vậy sao? Sở Hàm Đường rất muốn phản bác.
Nữ nhân lại cười lạnh nói: "Người có dung nhan như ngươi hẳn là chưa bao giờ thiếu nữ nhân thích đi, ngươi làm sao có thể hiểu được thống khổ của loại người như ta.”
Sở Hàm Đường im lặng, nói quá nhiều sẽ phản tác dụng.
Nữ nhân nhìn về phía nam nhân, âm thanh trở nên ôn nhu: “Nếu là phản kháng, trực tiếp giết chết, dù sao cũng đã đến nơi này, cho dù lúc lấy mặt đã chết, cũng coi như mới mẻ.”
Nam nhân tuân theo mệnh lệnh, khiêng nàng vào trong phòng.
Sau đó hắn ta một chút cũng không ôn nhu ném Sở Hàm Đường lên một cái giường cứng.
Bên cạnh tấm giường cứng bày ra lưỡi đao lớn nhỏ tỏa ra ánh sáng sắc lạnh, có chút giống như dao phẫu thuật ở hiện đại, từng chậu nước phản chiếu ánh nến đang thiêu đốt.
Mình phải làm gì đây? Sở Hàm Đường lại tự hỏi mình.
Nữ nhân cho đến bây giờ vẫn chưa tiến vào, không biết đi làm gì.
Chỉ có nam nhân canh giữ ở bên cạnh nàng.
Sở Hàm Đường vừa nghĩ liền ngồi dậy, hắn ta liền giơ lên một thanh chủy thủ trước đó không lâu mới giết người gõ mõ.
Nàng buộc phải duy trì tư thế nằm, thì thầm hỏi: "Ngươi có nhớ tên của chính ngươi không?"
Nam nhân không có phản ứng.
Nàng cũng không có buông tha: “Ta biết ngươi tên gì, ngươi tên là Liễu Chi Bùi.”
Lúc hắn ta nghe được cái tên Liễu Chi Bùi, đồng tử tan rã trong nháy mắt tập trung lại, nhưng rất nhanh lại biến mất.
Sở Hàm Đường phát giác được sự thay đổi này.
Nàng vội vàng gọi thêm vài tiếng Liễu Chi Bùi.
Chủy thủ hắn ta cầm trong tay "leng keng" rơi xuống đất, thống khổ lấy tay ôm đầu ngồi xổm xuống, hỏi: "Liễu Chi Bùi là ai?”
"Ngươi, ngươi chính là Liễu Chi Bùi."
Sở Hàm Đường nhanh chóng từ trên ván giường cứng đứng lên, đỡ nam nhân dậy muốn chạy ra ngoài.
Một đạo thân ảnh mảnh khảnh không kịp đề phòng lướt tới trước cửa phòng mở rộng.
Móng tay màu đậu khấu xẹt qua cánh cửa phát ra âm thanh chói tai, hiện lên tâm tình ác liệt của nữ nhân lúc này: “Các ngươi đây là muốn chạy đi đâu?”
Ánh mắt nữ nhân dừng trên mặt nam nhân.
Lời nói lại là nói với Sở Hàm Đường, tràn ngập uy hiếp phẫn nộ không thể bỏ qua.
Sở Hàm Đường không thể không lui về phía sau hai bước.
Chỉ thấy nữ nhân lấy ra cây sáo, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên lại thổi lên một khúc nhạc.
Biểu tình thống khổ cùng rối rắm trên mặt nam nhân trong nháy mắt một đi không trở lại, thay vào đó là vẻ mặt không chút thay đổi cùng ngốc trệ lúc trước.
Nguy rồi.
Không thể tiếp tục như thế này được.
Sở Hàm Đường cố gắng hồi tưởng lại trong nguyên tác Trì Nghiêu Dao chữa trị cho hắn ta như thế nào, châm cứu, hình như là dùng châm cứu, nhưng nàng không chỉ không biết y thuật, lúc này đi đâu tìm châm đâm người đây?
Sau khi thổi một khúc nhạc, nữ nhân hướng dẫn từng bước nói: "Giết nàng ta, giết nàng ta."
Vừa dứt lời, “Phanh" một tiếng, nam nhân bỗng nhiên ngã xuống đất không dậy nổi.
Sở Hàm Đường đang giơ một cây gậy gỗ lên.
Lần đầu tiên nàng đập người không có kinh nghiệm gì, tựa hồ đạp sau đầu người ta ra máu, nhưng đây cũng là do trong tình huống khẩn cấp áp dụng biện pháp đặc thù này.
Nhưng cho dù không có kinh nghiệm gì, nàng cũng xác định hắn ta chỉ là bị đập ngất mà thôi.
Người vẫn còn thở, lồng ngực đang phập phồng.
Vài giây sau, ả ta cảm thán: "Đây không phải là do ngươi nợ ta sao, vô luận ta biến thành cái dạng gì, ngươi đều phải ở lại bên cạnh ta, ngươi đã nói thích ta, ngươi đã nói thích ta..."
Nam nhân không có ý thức của mình, tự nhiên là không thể đáp lại ả ta.
Nữ nhân cũng không thèm để ý: “Nhưng ta vẫn muốn dùng bộ dáng tốt nhất đối mặt với ngươi, như thế, ngươi đem nàng ta mang vào bên trong đi.”
Sở Hàm Đường lập tức nhắm mắt lại.
Nam nhân đi về phía nàng, lại khiêng lên trên vai.
Sở Hàm Đường lúc này mới thật sự là nhịn không được, nôn khan một tiếng.
Nữ nhân ngăn cản hắn ta lại, một lần nữa nâng cằm nàng, cười nói: "Hóa ra ngươi vẫn còn tỉnh táo, ta nhìn xem, mở mắt ra bộ dáng càng trông đẹp hơn, càng hợp ý với ta hơn, ta thích."
Mặc dù trông mặt mà bắt hình dong không tốt lắm.
Nhưng lúc đối phương mang theo một gương mặt trăm ngàn vết thương đối diện nói chuyện với Sở Hàm Đường, nàng vẫn không khống chế được muốn nhắm mắt lại.
Sở Hàm Đường nhịn xuống.
Nhưng không thể chịu đựng được nữa.
Nàng hỏi: "Nếu ta đoán đúng, vị này... Cô nương, ngươi muốn khuôn mặt của ta đúng không, nhưng ta là một nam nhân, một nam nhân, ngươi phải sử dụng một khuôn mặt nam nhân trong nửa đời sau của ngươi ư?”
Sở Hàm Đường muốn kéo dài thời gian.
Nữ nhân lại cười khẽ: “Da mỹ nhân không phân biệt nam nữ, đẹp là được.”
"Huống hồ... Bộ dáng này của ngươi không phải là một nam nhân. " Nàng ta không quan tâm liệu những lời này có thể gây tổn thương tinh thần cho một nam nhân hay không. "Ta thích diện mạo của ngươi."
Nói với nam nhân rằng ngươi không giống nam nhân, không khác gì nói với nam nhân rằng ngươi không thể, hoàn toàn là chà đạp lên tôn nghiêm.
Bất quá Sở Hàm Đường cũng không sao cả.
Bởi vì nàng không có tôn nghiêm của một nam nhân.
Sở Hàm Đường dứt khoát lưu loát ngậm miệng lại.
Biết mình không cách nào khuyên động được người này, tránh thoát muốn từ trên vai nam nhân đi xuống, nữ nhân lại giơ tay đè lên cánh tay nàng lại.
"Tiểu công tử."
Âm thanh của nữ nhân cùng dung mạo của nàng ta là hai cực đoan: “Tiểu công tử, ta khuyên ngươi vẫn nên không nên làm những thứ như giãy dụa vô vị này.”
Âm thanh thật sự rất êm tai.
Sở Hàm Đường kìm lòng không đậu nhìn ả ta.
Nữ nhân lưu ý đến ánh mắt của Sở Hàm Đường.
Tay kia của ả ta chạm vào gương mặt gồ ghề của mình, cười nhạt: “Ngươi cũng cảm thấy khó coi đi, sợ hãi rồi hả? Đừng sợ, người chết rồi sẽ không sợ nữa.”
Sở Hàm Đường tỉnh táo lại hỏi: "Ta không sợ, mặt của ngươi là đã xảy ra chuyện gì thế?”
Ánh mắt nữ nhân nhìn nàng như có điều suy nghĩ, hàm chứa trào phúng: “Ngươi đây là muốn kéo dài thời gian sao?”
"Ta chỉ là tò mò mà thôi."
Sở Hàm Đường chính là muốn kéo dài thời gian mà thôi.
Ai ngờ, sắc mặt nữ nhân liền lạnh lẽo.
Lòng bàn tay của ả ta đè lên cánh tay của Sở Hàm Đường không tự chủ được tăng cường sức lực: “Có quan hệ gì với ngươi, đừng có mà hỏi nữa, nếu không ta làm cho ngươi câm luôn.”
Hiển nhiên là bị người chọc đến chỗ đau, nhớ lại chuyện không hay.
“Ta nói được làm được!”
Đều đã sắp chết. Câm hay không câm có trọng yếu như vậy sao? Sở Hàm Đường rất muốn phản bác.
Nữ nhân lại cười lạnh nói: "Người có dung nhan như ngươi hẳn là chưa bao giờ thiếu nữ nhân thích đi, ngươi làm sao có thể hiểu được thống khổ của loại người như ta.”
Sở Hàm Đường im lặng, nói quá nhiều sẽ phản tác dụng.
Nữ nhân nhìn về phía nam nhân, âm thanh trở nên ôn nhu: “Nếu là phản kháng, trực tiếp giết chết, dù sao cũng đã đến nơi này, cho dù lúc lấy mặt đã chết, cũng coi như mới mẻ.”
Nam nhân tuân theo mệnh lệnh, khiêng nàng vào trong phòng.
Sau đó hắn ta một chút cũng không ôn nhu ném Sở Hàm Đường lên một cái giường cứng.
Bên cạnh tấm giường cứng bày ra lưỡi đao lớn nhỏ tỏa ra ánh sáng sắc lạnh, có chút giống như dao phẫu thuật ở hiện đại, từng chậu nước phản chiếu ánh nến đang thiêu đốt.
Mình phải làm gì đây? Sở Hàm Đường lại tự hỏi mình.
Nữ nhân cho đến bây giờ vẫn chưa tiến vào, không biết đi làm gì.
Chỉ có nam nhân canh giữ ở bên cạnh nàng.
Sở Hàm Đường vừa nghĩ liền ngồi dậy, hắn ta liền giơ lên một thanh chủy thủ trước đó không lâu mới giết người gõ mõ.
Nàng buộc phải duy trì tư thế nằm, thì thầm hỏi: "Ngươi có nhớ tên của chính ngươi không?"
Nam nhân không có phản ứng.
Nàng cũng không có buông tha: “Ta biết ngươi tên gì, ngươi tên là Liễu Chi Bùi.”
Lúc hắn ta nghe được cái tên Liễu Chi Bùi, đồng tử tan rã trong nháy mắt tập trung lại, nhưng rất nhanh lại biến mất.
Sở Hàm Đường phát giác được sự thay đổi này.
Nàng vội vàng gọi thêm vài tiếng Liễu Chi Bùi.
Chủy thủ hắn ta cầm trong tay "leng keng" rơi xuống đất, thống khổ lấy tay ôm đầu ngồi xổm xuống, hỏi: "Liễu Chi Bùi là ai?”
"Ngươi, ngươi chính là Liễu Chi Bùi."
Sở Hàm Đường nhanh chóng từ trên ván giường cứng đứng lên, đỡ nam nhân dậy muốn chạy ra ngoài.
Một đạo thân ảnh mảnh khảnh không kịp đề phòng lướt tới trước cửa phòng mở rộng.
Móng tay màu đậu khấu xẹt qua cánh cửa phát ra âm thanh chói tai, hiện lên tâm tình ác liệt của nữ nhân lúc này: “Các ngươi đây là muốn chạy đi đâu?”
Ánh mắt nữ nhân dừng trên mặt nam nhân.
Lời nói lại là nói với Sở Hàm Đường, tràn ngập uy hiếp phẫn nộ không thể bỏ qua.
Sở Hàm Đường không thể không lui về phía sau hai bước.
Chỉ thấy nữ nhân lấy ra cây sáo, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên lại thổi lên một khúc nhạc.
Biểu tình thống khổ cùng rối rắm trên mặt nam nhân trong nháy mắt một đi không trở lại, thay vào đó là vẻ mặt không chút thay đổi cùng ngốc trệ lúc trước.
Nguy rồi.
Không thể tiếp tục như thế này được.
Sở Hàm Đường cố gắng hồi tưởng lại trong nguyên tác Trì Nghiêu Dao chữa trị cho hắn ta như thế nào, châm cứu, hình như là dùng châm cứu, nhưng nàng không chỉ không biết y thuật, lúc này đi đâu tìm châm đâm người đây?
Sau khi thổi một khúc nhạc, nữ nhân hướng dẫn từng bước nói: "Giết nàng ta, giết nàng ta."
Vừa dứt lời, “Phanh" một tiếng, nam nhân bỗng nhiên ngã xuống đất không dậy nổi.
Sở Hàm Đường đang giơ một cây gậy gỗ lên.
Lần đầu tiên nàng đập người không có kinh nghiệm gì, tựa hồ đạp sau đầu người ta ra máu, nhưng đây cũng là do trong tình huống khẩn cấp áp dụng biện pháp đặc thù này.
Nhưng cho dù không có kinh nghiệm gì, nàng cũng xác định hắn ta chỉ là bị đập ngất mà thôi.
Người vẫn còn thở, lồng ngực đang phập phồng.