Tạ Tự Hoài nhìn Sở Hàm Đường, mặt nàng không chút thay đổi, nhưng tay cầm kiếm lại run rẩy không ngừng.
Trên mặt đất có đuôi tóc bị Sở Hàm Đường chém đứt.
Hắn nhìn lướt qua, mặt nạ điềm đạm vẫn đeo trên mặt như cũ, ôn nhu nói: "Đêm đó Sở công tử có thể không bị vu thuật mê hoặc, bảo trì thanh tỉnh, đêm nay lại hãm vào, thật sự là ly kỳ.”
"Bất quá, Sở công tử bị vu thuật khống chế so với trước kia nhìn tốt hơn nhiều." Tạ Tự Hoài không hiểu sao lại nói một câu như vậy.
Không biết vì sao, Sở Hàm Đường có loại cảm giác không ổn, cái gì gọi là nàng bị vu thuật khống chế so với trước kia nhìn tốt hơn nhiều.
Nữ nhân huýt sáo.
Sở Hàm Đường lại giơ kiếm lên, vừa vặn lúc này hệ thống lại online, giống như cũng lau mồ hôi nói: [Thay đổi mệnh lệnh vu thuật thành công.]
Trái tim nàng bị tảng đá lớn đè lên cuối cùng cũng có thể đập bình thường, nếu bây giờ có thể nhìn thấy thực thể của hệ thống, nhất định sẽ đi lên ôm nó thật mạnh, vào thời khắc mấu chốt lại đáng tin cậy như vậy.
Nhưng một giây sau, Sở Hàm Đường sợ ngây người.
Trước mắt bao người, nàng không nghe theo mệnh lệnh vu thuật của nữ nhân đi giết Tạ Tự Hoài, mà là ném kiếm xuống, nhanh chóng đi tới, khi đối phương còn chưa kịp phản ứng nắm lấy tay hắn.
Mười ngón tay đan vào nhau, năm ngón tay Sở Hàm Đường chen vào kẽ giữa ngón tay thon dài của hắn.
Kiếm rơi xuống đất phát ra âm thanh thanh thúy, cung thủ trong sân theo bản năng kéo chặt cung, lại bị một màn này làm cho có chút không hiểu.
Khiên trong tay dừng trong nháy mắt, không khí chung quanh phảng phất cũng ngừng lưu động.
Tạ Tự Hoài rũ mắt xuống, tầm mắt chậm rãi dừng lại trên tay hai người đang nắm, tay kia kẹp độc châm của hắn tạm thời không phóng ra ngoài, giống như là muốn xem kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì.
Ánh mắt Sở Hàm Đường vẫn không thay đổi, nhưng nội tâm lại như sóng biển mãnh liệt, nghĩ chỉ muốn ngất đi thôi.
Nàng chất vấn hệ thống: "Đây chính là thay đổi mệnh lệnh vu thuật thành công mà mi nói, mi xem chúng ta như vậy có ổn sao!”
Hệ thống cũng lúng túng.
[Kí chủ xin bớt giận, chúng ta cũng không muốn, chương trình này hình như có chút vấn đề, không cẩn thận đổi thành mệnh lệnh thân mật với đối phương, bất quá tốt xấu gì cũng đã được thay đổi mệnh lệnh vu thuật.]
[Ngài chờ một chút, phiền toái cho chúng ta chút thời gian thử một lúc, yên tâm, chương trình vẫn có thể sửa chữa.]
Lòng bàn tay Sở Hàm Đường đều đổ mồ hôi.
Giọng nói của nàng nói chuyện với hệ thống cũng run rẩy: "Mi nhanh lên, bằng không lát nữa không phải là ta muốn giết Tạ Tự Hoài, mà là Tạ Tự Hoài muốn giết ta."
Trong thời cổ đại, tình huống hai nam nhân nắm tay nhau hẳn là ít lại càng ít.
Thay vào đó, Tạ Tự Hoài thân là một nam nhân thuần khiết, trong lòng còn có nữ nhân mình thích, bị một nam nhân bỗng nhiên nắm tay, Sở Hàm Đường cũng cảm thấy ngăn cách không thôi.
Thành chủ một bên xem kịch ho khan càng lợi hại.
Nữ nhân khiếp sợ, ánh mắt mở to, phảng phất muốn trừng ra, vốn đang khoang cánh tay cũng buông xuống.
Vừa rồi cảm thấy tiểu công tử Sở Hàm Đường này vẫn là một người hỉ mũi chưa sạch, trong lúc sinh tử còn ngượng ngùng không dám để cho người khác nhìn thấy mình khỏa thân, thì ra là một tên đoạn tụ.
Thích một nam nhân thích có thể vi phạm mệnh lệnh vu thuật sao? Đây là lần đầu tiên trong đời nữ nhân gặp phải loại tình huống này.
Giang hồ dân phong cởi mở thì cởi mở, dù sao ngay cả đương kim thánh thượng cũng thực hiện một loạt chính sách cởi mở.
Nhưng từ khi nào mở ra đến đoạn tụ cũng quang minh chính đại như thế, còn tay trong tay?
Biểu tình của nữ nhân không nói nên lời.
Chỉ là nhìn kỹ, thần sắc Sở Hàm Đường nói cho ả ta biết, đối phương cũng chưa thoát khỏi được sự khống chế của vu thuật, vẫn là bị hạn chế.
Phỏng đoán không sai, Sở Hàm Đường quả thật là như thế.
Đầu ngón tay Tạ Tự Hoài giật giật, cũng có thêm một cây độc châm lóe hàn quang, ở nơi bọn họ không nhìn thấy, mặt ngoài độc châm lạnh lẽo lăn qua mu bàn tay Sở Hàm Đường.
Hắn quan sát hành động kỳ quái của nàng, ngữ khí lại nhẹ nhàng, mỉm cười: "Sở công tử?”
Sở Hàm Đường suýt nữa sụp đổ rơi lệ.
Thấy khuôn mặt nàng dại ra, không giống bộ dáng là có suy nghĩ riêng của mình, Tạ Tự Hoài đem tầm mắt chuyển dời đến trên người cô nương đứng cách đó không xa.
Nữ nhân bình tĩnh, lại huýt sáo một lần nữa.
Sở Hàm Đường lần này đúng là kiễng chân, ở trên gương mặt trắng nõn của Tạ Tự Hoài hạ xuống một nụ hôn.
Mí mắt hắn run lên, ngân châm rơi xuống đất.
Xúc cảm mềm mại còn lưu lại bề mặt da của thiếu niên, thậm chí mang theo chút nóng ẩm, mà lông mi mảnh khảnh của nàng dường như cũng lướt qua mặt hắn.
Sở Hàm Đường lòng như tro tàn, như vậy còn không bằng đừng sửa đổi mệnh lệnh vu thuật nữa.
Một nửa cơ thể nàng đã nhập vào trong hoàng thổ.
Nàng nghiến răng nghiến lợi, tâm muốn giết người đang mãnh liệt: "Hệ thống, mi lúc này đây không cho ta một lời giải thích hợp lý, sau này ta trở về hiện đại quật mộ tổ tiên mi.”
[Xin lỗi, kí chủ, chúng ta không có mộ tổ tiên, ngài có muốn cũng không thể.]
Sở Hàm Đường vô năng cuồng nộ.
[Cho chúng ta thêm một khắc nữa, ngài bình tĩnh một chút.] Hệ thống vừa sửa chữa chương trình vừa kiên nhẫn an ủi nàng nói.
Động tác huýt sáo của nữ nhân dừng lại.
Có gì sai với vu thuật của ả ta? Rõ ràng là ả ta ra lệnh giết Tạ Tự Hoài.
Không có khả năng, ả ta dùng vu thuật mượn đao giết người mười mấy năm chưa bao giờ xảy ra sai lầm, nữ nhân không tin có tà lại một lần nữa huýt sáo.
Sở Hàm Đường còn đang ở trong lòng mắng hệ thống, chưa mắng được vài câu, nàng lại quay đầu hôn lên miệng Tạ Tự Hoài.
Nụ cười khóe môi hắn hạ xuống: "Sở công tử, ngươi có biết ngươi hiện tại đang làm cái gì không?”
Bởi vì Tạ Tự Hoài nói chuyện, cho nên miệng há ra, Sở Hàm Đường đem đầu lưỡi duỗi vào, chống lại hắn, một khắc kia, nàng cũng chết tâm.
Trên mặt đất có đuôi tóc bị Sở Hàm Đường chém đứt.
Hắn nhìn lướt qua, mặt nạ điềm đạm vẫn đeo trên mặt như cũ, ôn nhu nói: "Đêm đó Sở công tử có thể không bị vu thuật mê hoặc, bảo trì thanh tỉnh, đêm nay lại hãm vào, thật sự là ly kỳ.”
"Bất quá, Sở công tử bị vu thuật khống chế so với trước kia nhìn tốt hơn nhiều." Tạ Tự Hoài không hiểu sao lại nói một câu như vậy.
Không biết vì sao, Sở Hàm Đường có loại cảm giác không ổn, cái gì gọi là nàng bị vu thuật khống chế so với trước kia nhìn tốt hơn nhiều.
Nữ nhân huýt sáo.
Sở Hàm Đường lại giơ kiếm lên, vừa vặn lúc này hệ thống lại online, giống như cũng lau mồ hôi nói: [Thay đổi mệnh lệnh vu thuật thành công.]
Trái tim nàng bị tảng đá lớn đè lên cuối cùng cũng có thể đập bình thường, nếu bây giờ có thể nhìn thấy thực thể của hệ thống, nhất định sẽ đi lên ôm nó thật mạnh, vào thời khắc mấu chốt lại đáng tin cậy như vậy.
Nhưng một giây sau, Sở Hàm Đường sợ ngây người.
Trước mắt bao người, nàng không nghe theo mệnh lệnh vu thuật của nữ nhân đi giết Tạ Tự Hoài, mà là ném kiếm xuống, nhanh chóng đi tới, khi đối phương còn chưa kịp phản ứng nắm lấy tay hắn.
Mười ngón tay đan vào nhau, năm ngón tay Sở Hàm Đường chen vào kẽ giữa ngón tay thon dài của hắn.
Kiếm rơi xuống đất phát ra âm thanh thanh thúy, cung thủ trong sân theo bản năng kéo chặt cung, lại bị một màn này làm cho có chút không hiểu.
Khiên trong tay dừng trong nháy mắt, không khí chung quanh phảng phất cũng ngừng lưu động.
Tạ Tự Hoài rũ mắt xuống, tầm mắt chậm rãi dừng lại trên tay hai người đang nắm, tay kia kẹp độc châm của hắn tạm thời không phóng ra ngoài, giống như là muốn xem kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì.
Ánh mắt Sở Hàm Đường vẫn không thay đổi, nhưng nội tâm lại như sóng biển mãnh liệt, nghĩ chỉ muốn ngất đi thôi.
Nàng chất vấn hệ thống: "Đây chính là thay đổi mệnh lệnh vu thuật thành công mà mi nói, mi xem chúng ta như vậy có ổn sao!”
Hệ thống cũng lúng túng.
[Kí chủ xin bớt giận, chúng ta cũng không muốn, chương trình này hình như có chút vấn đề, không cẩn thận đổi thành mệnh lệnh thân mật với đối phương, bất quá tốt xấu gì cũng đã được thay đổi mệnh lệnh vu thuật.]
[Ngài chờ một chút, phiền toái cho chúng ta chút thời gian thử một lúc, yên tâm, chương trình vẫn có thể sửa chữa.]
Lòng bàn tay Sở Hàm Đường đều đổ mồ hôi.
Giọng nói của nàng nói chuyện với hệ thống cũng run rẩy: "Mi nhanh lên, bằng không lát nữa không phải là ta muốn giết Tạ Tự Hoài, mà là Tạ Tự Hoài muốn giết ta."
Trong thời cổ đại, tình huống hai nam nhân nắm tay nhau hẳn là ít lại càng ít.
Thay vào đó, Tạ Tự Hoài thân là một nam nhân thuần khiết, trong lòng còn có nữ nhân mình thích, bị một nam nhân bỗng nhiên nắm tay, Sở Hàm Đường cũng cảm thấy ngăn cách không thôi.
Thành chủ một bên xem kịch ho khan càng lợi hại.
Nữ nhân khiếp sợ, ánh mắt mở to, phảng phất muốn trừng ra, vốn đang khoang cánh tay cũng buông xuống.
Vừa rồi cảm thấy tiểu công tử Sở Hàm Đường này vẫn là một người hỉ mũi chưa sạch, trong lúc sinh tử còn ngượng ngùng không dám để cho người khác nhìn thấy mình khỏa thân, thì ra là một tên đoạn tụ.
Thích một nam nhân thích có thể vi phạm mệnh lệnh vu thuật sao? Đây là lần đầu tiên trong đời nữ nhân gặp phải loại tình huống này.
Giang hồ dân phong cởi mở thì cởi mở, dù sao ngay cả đương kim thánh thượng cũng thực hiện một loạt chính sách cởi mở.
Nhưng từ khi nào mở ra đến đoạn tụ cũng quang minh chính đại như thế, còn tay trong tay?
Biểu tình của nữ nhân không nói nên lời.
Chỉ là nhìn kỹ, thần sắc Sở Hàm Đường nói cho ả ta biết, đối phương cũng chưa thoát khỏi được sự khống chế của vu thuật, vẫn là bị hạn chế.
Phỏng đoán không sai, Sở Hàm Đường quả thật là như thế.
Đầu ngón tay Tạ Tự Hoài giật giật, cũng có thêm một cây độc châm lóe hàn quang, ở nơi bọn họ không nhìn thấy, mặt ngoài độc châm lạnh lẽo lăn qua mu bàn tay Sở Hàm Đường.
Hắn quan sát hành động kỳ quái của nàng, ngữ khí lại nhẹ nhàng, mỉm cười: "Sở công tử?”
Sở Hàm Đường suýt nữa sụp đổ rơi lệ.
Thấy khuôn mặt nàng dại ra, không giống bộ dáng là có suy nghĩ riêng của mình, Tạ Tự Hoài đem tầm mắt chuyển dời đến trên người cô nương đứng cách đó không xa.
Nữ nhân bình tĩnh, lại huýt sáo một lần nữa.
Sở Hàm Đường lần này đúng là kiễng chân, ở trên gương mặt trắng nõn của Tạ Tự Hoài hạ xuống một nụ hôn.
Mí mắt hắn run lên, ngân châm rơi xuống đất.
Xúc cảm mềm mại còn lưu lại bề mặt da của thiếu niên, thậm chí mang theo chút nóng ẩm, mà lông mi mảnh khảnh của nàng dường như cũng lướt qua mặt hắn.
Sở Hàm Đường lòng như tro tàn, như vậy còn không bằng đừng sửa đổi mệnh lệnh vu thuật nữa.
Một nửa cơ thể nàng đã nhập vào trong hoàng thổ.
Nàng nghiến răng nghiến lợi, tâm muốn giết người đang mãnh liệt: "Hệ thống, mi lúc này đây không cho ta một lời giải thích hợp lý, sau này ta trở về hiện đại quật mộ tổ tiên mi.”
[Xin lỗi, kí chủ, chúng ta không có mộ tổ tiên, ngài có muốn cũng không thể.]
Sở Hàm Đường vô năng cuồng nộ.
[Cho chúng ta thêm một khắc nữa, ngài bình tĩnh một chút.] Hệ thống vừa sửa chữa chương trình vừa kiên nhẫn an ủi nàng nói.
Động tác huýt sáo của nữ nhân dừng lại.
Có gì sai với vu thuật của ả ta? Rõ ràng là ả ta ra lệnh giết Tạ Tự Hoài.
Không có khả năng, ả ta dùng vu thuật mượn đao giết người mười mấy năm chưa bao giờ xảy ra sai lầm, nữ nhân không tin có tà lại một lần nữa huýt sáo.
Sở Hàm Đường còn đang ở trong lòng mắng hệ thống, chưa mắng được vài câu, nàng lại quay đầu hôn lên miệng Tạ Tự Hoài.
Nụ cười khóe môi hắn hạ xuống: "Sở công tử, ngươi có biết ngươi hiện tại đang làm cái gì không?”
Bởi vì Tạ Tự Hoài nói chuyện, cho nên miệng há ra, Sở Hàm Đường đem đầu lưỡi duỗi vào, chống lại hắn, một khắc kia, nàng cũng chết tâm.