Gương mặt trắng nõn của Trì Nghiêu Dao ửng đỏ.
Đây là lần đầu tiên nàng ta nhận được lễ vật của người khác giới, cảm giác có chút kỳ quái lại cảm kích, ngại có nhiều người nhìn như vậy, không muốn để cho Sở Hàm Đường xấu hổ, hai tay tiếp nhận: "Cảm tạ Sở công tử.”
[Độ hảo cảm của nữ chính Trì Nghiêu Dao cộng thêm năm, giá trị cơ sở là hai mươi, trước mắt giá trị hảo cảm là hai mươi lăm.]
Ánh mắt Sở Hàm Đường lập tức sáng lên.
Từ khi cha Trì Nghiêu Dao qua đời, đã hai năm không có làm sinh thần, trước kia cả nhà tụ tập cùng một chỗ, phải nói là có bao nhiêu náo nhiệt.
Tính tình Bạch Uyên nội liễm, vào sinh thần của nàng ta sẽ tới bồi cùng, lễ vật ngược lại chưa từng tặng qua.
Khi nhìn thấy Sở Hàm Đường tặng lễ vật cho Trì Nghiêu Dao, trong lòng Bạch Uyên giống như là lật đổ bình ngũ vị vậy.
Y từ nhỏ đã thích Trì Nghiêu Dao, vốn tưởng rằng sau này bọn họ có thể đáp ứng nguyện vọng của thế hệ trước, nhưng thế sự biến ảo vô thường, ai có thể biết ngày mai cùng ngoài ý muốn là người nào đến trước.
Bạch Uyên không khỏi nghĩ, vạn nhất Trì Nghiêu Dao có người thích, hoặc là thích người khác thì sao?
Tất cả những gì y có thể làm là buông tay thôi.
Sở Hàm Đường không biết Bạch Uyên đang suy nghĩ cái gì, còn đang cao hứng vì vừa rồi nghe được giá trị hảo cảm tăng lên.
Liễu Chi Bùi trước kia là người đi qua vạn bụi hoa, lá không dính vào người, ánh mắt đảo qua trên người bọn họ liền đại khái có thể đoán được quan hệ giữa những người này.
Hẳn là một mối quan hệ ở các góc phức tạp hơn.
Hắn ta thức thời không xen vào, đứng ở quan điểm Liễu Chi Bùi, trước mắt quan trọng nhất với hắn ta mà nói là giải độc.
Mi mắt Tạ Tự Hoài hơi nâng lên, ánh mắt không có một tia gợn sóng nhìn các nàng, lại bỗng nhiên cười nói: "Trâm này thật đẹp, Sở công tử đối Trì cô nương coi như là có tâm rồi.”
Sở Hàm Đường nhắm mắt lại, đây là ý tứ kết hạ lương tử sao?
Vô luận có tồn tại hệ thống hay không, Sở Hàm Đường đều thật sự không có ý định cùng bọn họ tranh nữ chính, mặc dù hành vi quả thật có thoạt nhìn giống như vậy, nhưng nàng là thuần nữ thẳng a!
Trì Nghiêu Dao bị hắn ta nói khiến mặt càng đỏ.
Không phải bởi vì động tâm, mà là nàng ta vốn là da mặt mỏng, nhưng nhìn ở trong mắt người khác như vậy chính là một chuyện khác.
Bạch Uyên nhìn vài lần liền quay đầu không nhìn nữa, ánh mắt lại không tự chủ được rơi vào trên người Sở Hàm Đường, một lần nữa lại đánh giá nàng, kỳ thật y biết nam nhân trước mắt có hảo cảm với Trì Nghiêu Dao.
Sở Hàm Đường rất muốn thoát khỏi hiện trường, ho khan vài tiếng: "Chúng ta vẫn là về khách điếm trước đi?”
Nàng theo bản năng kéo dài khoảng cách với Trì Nghiêu Dao một chút, lại quên mất người đứng bên cạnh là Tạ Tự Hoài, dịch chuyển, đứng bên cạnh người hắn.
Tạ Tự Hoài không lộ dấu vết cùng Sở Hàm Đường kéo dài một chút khoảng cách, hắn ta từ trước đến nay không thích người bên ngoài chủ động tới gần mình, vô luận là người nào.
Sở Hàm Đường dường như cũng lưu ý, xấu hổ gãi gãi tóc.
Liễu Chi Bùi vốn đang nhìn Trì Nghiêu Dao, sau đó ánh mắt lại lưu lại trên mặt Tạ Tự Hoài vài giây.
Lúc trước không nhìn kỹ thiếu niên này, hiện giờ nghiêm túc nhìn, Liễu Chi Bùi cảm thấy mình giống như đã gặp qua hắn ở nơi nào đó, nhưng cẩn thận ngẫm lại cũng không có.
Đại khái mỹ nhân đều có điểm tương đồng, nam nữ cũng như vậy.
Ánh mặt trời phá tan mây mù, lộ ra ánh nắng tươi sáng, Sở Hàm Đường nhìn lên bầu trời, luôn cảm giác nơi nào đó còn có chút kỳ hoặc.
Tỷ như Tạ Tự Hoài vì sao hít phải hương hoa cũng không bị mê hoặc, vì sao hắn lại được dân chúng Phong thành đang bị mê hoặc tôn sùng làm thần linh.
Nàng vừa đọc xong nguyên tác đã xuyên sách vào, đối với cốt truyện đại khái đều còn nhớ rõ ràng hơn.
Nhưng Sở Hàm Đường dám khẳng định chính là, đoạn nội dung cốt truyện này không ở trong nguyên tác, cũng không có gì đáng ngạc nhiên, quyển tiểu thuyết Mary Sue "Phù Diêu Trực Thượng" vốn là lấy góc nhìn của nữ chính xuất phát.
Cho dù tác giả thỉnh thoảng sẽ lợi dụng một ít góc nhìn của Thượng Đế để miêu tả nội dung khác, thuận tiện cho người đọc hiểu được ý tứ, nhưng phần lớn là dựa trên cơ sở những gì Trì Nghiêu Dao nhìn thấy và nghe thấy mà triển khai.
Cho nên nơi để lại khoảng trắng trong tiểu thuyết có thể tùy ý phát huy, tối hôm qua là một ví dụ.
Nói không chừng Sở Hàm Đường cho rằng đoạn kịch nhỏ đã xảy ra thay đổi nhỏ, kỳ thật chính là cốt truyện nguyên bản, chỉ là nguyên tác không miêu tả chi tiết mà thôi.
Nghĩ như vậy, nàng cho rằng chuyện không chắc chắn càng nhiều, biến số tồn tại bình thường đều ẩn chứa nguy hiểm không biết được.
Sở Hàm Đường cảm giác sau này tế bào não của mình có thể còn phải chết không ít.
Bọn họ không ở lại trên đường, cùng nhau trở về, khách điếm thoạt nhìn hết thảy như thường.
Lúc bọn họ vừa trở về, chưởng quầy cùng tiểu nhị còn chào hỏi bọn họ, Trì Nghiêu Dao mang Liễu Chi Bùi về phòng, chuẩn bị bắt mạch, dùng thuốc cùng châm cứu, thị nữ cùng Bạch Uyên ở bên cạnh làm trợ thủ.
Sở Hàm Đường đi xong điểm kịch bản này đã rất mệt mỏi, thấy không có chuyện của mình liền trở về phòng.
Quan trọng nhất là trên người nàng rất bẩn, có mùi tanh của bùn đất, cũng có mùi nến thật lâu không thể tản đi, hai loại hương vị này đều là chứng cứ chuyện phát sinh tối hôm qua không phải là ảo giác.
Kỳ thật Sở Hàm Đường cho rằng thành chủ hẳn là biết một ít chuyện, loại trực giác này còn rất mãnh liệt.
Thời điểm mới đến Phong thành, bọn họ liền nghe nói quy củ Phong thành, trước khi hoàng hôn buông xuống nhất định phải kéo cầu treo ra khỏi thành lên.
Điều này không đủ để làm cho người ta nghi ngờ, bởi vì có không ít thành trì cũng có chính sách giới nghiêm hoặc lệnh giới nghiêm ban đêm, bất quá tính cách của nàng là loại không thể ngồi yên.
Lúc ngồi xe ngựa vào thành, Sở Hàm Đường vừa lúc vén rèm lên nhìn ra ngoài.
Mà cầu treo sau khi bọn họ tiến vào không lâu liền kéo lên, nàng nhìn thấy có người cầm một thùng chất lỏng màu đỏ bôi lên tường, vẽ một mặt trăng, trông giống như máu, nhưng hẳn là không phải máu người.
Trên tường có không ít mặt trăng đã phai màu, một mặt trăng xếp chồng lên nhau một mặt trăng, số lượng lớn và dày đặc.
Mỗi ngày bọn họ đều vẽ lại mặt trăng bằng máu sao? Mặt trăng màu máu.
Trăng máu.
Nhìn thế nào cũng giống như là đồ vật tràn ngập tà khí âm trầm, dù sao nhìn không giống thứ tốt.
Đây là lần đầu tiên nàng ta nhận được lễ vật của người khác giới, cảm giác có chút kỳ quái lại cảm kích, ngại có nhiều người nhìn như vậy, không muốn để cho Sở Hàm Đường xấu hổ, hai tay tiếp nhận: "Cảm tạ Sở công tử.”
[Độ hảo cảm của nữ chính Trì Nghiêu Dao cộng thêm năm, giá trị cơ sở là hai mươi, trước mắt giá trị hảo cảm là hai mươi lăm.]
Ánh mắt Sở Hàm Đường lập tức sáng lên.
Từ khi cha Trì Nghiêu Dao qua đời, đã hai năm không có làm sinh thần, trước kia cả nhà tụ tập cùng một chỗ, phải nói là có bao nhiêu náo nhiệt.
Tính tình Bạch Uyên nội liễm, vào sinh thần của nàng ta sẽ tới bồi cùng, lễ vật ngược lại chưa từng tặng qua.
Khi nhìn thấy Sở Hàm Đường tặng lễ vật cho Trì Nghiêu Dao, trong lòng Bạch Uyên giống như là lật đổ bình ngũ vị vậy.
Y từ nhỏ đã thích Trì Nghiêu Dao, vốn tưởng rằng sau này bọn họ có thể đáp ứng nguyện vọng của thế hệ trước, nhưng thế sự biến ảo vô thường, ai có thể biết ngày mai cùng ngoài ý muốn là người nào đến trước.
Bạch Uyên không khỏi nghĩ, vạn nhất Trì Nghiêu Dao có người thích, hoặc là thích người khác thì sao?
Tất cả những gì y có thể làm là buông tay thôi.
Sở Hàm Đường không biết Bạch Uyên đang suy nghĩ cái gì, còn đang cao hứng vì vừa rồi nghe được giá trị hảo cảm tăng lên.
Liễu Chi Bùi trước kia là người đi qua vạn bụi hoa, lá không dính vào người, ánh mắt đảo qua trên người bọn họ liền đại khái có thể đoán được quan hệ giữa những người này.
Hẳn là một mối quan hệ ở các góc phức tạp hơn.
Hắn ta thức thời không xen vào, đứng ở quan điểm Liễu Chi Bùi, trước mắt quan trọng nhất với hắn ta mà nói là giải độc.
Mi mắt Tạ Tự Hoài hơi nâng lên, ánh mắt không có một tia gợn sóng nhìn các nàng, lại bỗng nhiên cười nói: "Trâm này thật đẹp, Sở công tử đối Trì cô nương coi như là có tâm rồi.”
Sở Hàm Đường nhắm mắt lại, đây là ý tứ kết hạ lương tử sao?
Vô luận có tồn tại hệ thống hay không, Sở Hàm Đường đều thật sự không có ý định cùng bọn họ tranh nữ chính, mặc dù hành vi quả thật có thoạt nhìn giống như vậy, nhưng nàng là thuần nữ thẳng a!
Trì Nghiêu Dao bị hắn ta nói khiến mặt càng đỏ.
Không phải bởi vì động tâm, mà là nàng ta vốn là da mặt mỏng, nhưng nhìn ở trong mắt người khác như vậy chính là một chuyện khác.
Bạch Uyên nhìn vài lần liền quay đầu không nhìn nữa, ánh mắt lại không tự chủ được rơi vào trên người Sở Hàm Đường, một lần nữa lại đánh giá nàng, kỳ thật y biết nam nhân trước mắt có hảo cảm với Trì Nghiêu Dao.
Sở Hàm Đường rất muốn thoát khỏi hiện trường, ho khan vài tiếng: "Chúng ta vẫn là về khách điếm trước đi?”
Nàng theo bản năng kéo dài khoảng cách với Trì Nghiêu Dao một chút, lại quên mất người đứng bên cạnh là Tạ Tự Hoài, dịch chuyển, đứng bên cạnh người hắn.
Tạ Tự Hoài không lộ dấu vết cùng Sở Hàm Đường kéo dài một chút khoảng cách, hắn ta từ trước đến nay không thích người bên ngoài chủ động tới gần mình, vô luận là người nào.
Sở Hàm Đường dường như cũng lưu ý, xấu hổ gãi gãi tóc.
Liễu Chi Bùi vốn đang nhìn Trì Nghiêu Dao, sau đó ánh mắt lại lưu lại trên mặt Tạ Tự Hoài vài giây.
Lúc trước không nhìn kỹ thiếu niên này, hiện giờ nghiêm túc nhìn, Liễu Chi Bùi cảm thấy mình giống như đã gặp qua hắn ở nơi nào đó, nhưng cẩn thận ngẫm lại cũng không có.
Đại khái mỹ nhân đều có điểm tương đồng, nam nữ cũng như vậy.
Ánh mặt trời phá tan mây mù, lộ ra ánh nắng tươi sáng, Sở Hàm Đường nhìn lên bầu trời, luôn cảm giác nơi nào đó còn có chút kỳ hoặc.
Tỷ như Tạ Tự Hoài vì sao hít phải hương hoa cũng không bị mê hoặc, vì sao hắn lại được dân chúng Phong thành đang bị mê hoặc tôn sùng làm thần linh.
Nàng vừa đọc xong nguyên tác đã xuyên sách vào, đối với cốt truyện đại khái đều còn nhớ rõ ràng hơn.
Nhưng Sở Hàm Đường dám khẳng định chính là, đoạn nội dung cốt truyện này không ở trong nguyên tác, cũng không có gì đáng ngạc nhiên, quyển tiểu thuyết Mary Sue "Phù Diêu Trực Thượng" vốn là lấy góc nhìn của nữ chính xuất phát.
Cho dù tác giả thỉnh thoảng sẽ lợi dụng một ít góc nhìn của Thượng Đế để miêu tả nội dung khác, thuận tiện cho người đọc hiểu được ý tứ, nhưng phần lớn là dựa trên cơ sở những gì Trì Nghiêu Dao nhìn thấy và nghe thấy mà triển khai.
Cho nên nơi để lại khoảng trắng trong tiểu thuyết có thể tùy ý phát huy, tối hôm qua là một ví dụ.
Nói không chừng Sở Hàm Đường cho rằng đoạn kịch nhỏ đã xảy ra thay đổi nhỏ, kỳ thật chính là cốt truyện nguyên bản, chỉ là nguyên tác không miêu tả chi tiết mà thôi.
Nghĩ như vậy, nàng cho rằng chuyện không chắc chắn càng nhiều, biến số tồn tại bình thường đều ẩn chứa nguy hiểm không biết được.
Sở Hàm Đường cảm giác sau này tế bào não của mình có thể còn phải chết không ít.
Bọn họ không ở lại trên đường, cùng nhau trở về, khách điếm thoạt nhìn hết thảy như thường.
Lúc bọn họ vừa trở về, chưởng quầy cùng tiểu nhị còn chào hỏi bọn họ, Trì Nghiêu Dao mang Liễu Chi Bùi về phòng, chuẩn bị bắt mạch, dùng thuốc cùng châm cứu, thị nữ cùng Bạch Uyên ở bên cạnh làm trợ thủ.
Sở Hàm Đường đi xong điểm kịch bản này đã rất mệt mỏi, thấy không có chuyện của mình liền trở về phòng.
Quan trọng nhất là trên người nàng rất bẩn, có mùi tanh của bùn đất, cũng có mùi nến thật lâu không thể tản đi, hai loại hương vị này đều là chứng cứ chuyện phát sinh tối hôm qua không phải là ảo giác.
Kỳ thật Sở Hàm Đường cho rằng thành chủ hẳn là biết một ít chuyện, loại trực giác này còn rất mãnh liệt.
Thời điểm mới đến Phong thành, bọn họ liền nghe nói quy củ Phong thành, trước khi hoàng hôn buông xuống nhất định phải kéo cầu treo ra khỏi thành lên.
Điều này không đủ để làm cho người ta nghi ngờ, bởi vì có không ít thành trì cũng có chính sách giới nghiêm hoặc lệnh giới nghiêm ban đêm, bất quá tính cách của nàng là loại không thể ngồi yên.
Lúc ngồi xe ngựa vào thành, Sở Hàm Đường vừa lúc vén rèm lên nhìn ra ngoài.
Mà cầu treo sau khi bọn họ tiến vào không lâu liền kéo lên, nàng nhìn thấy có người cầm một thùng chất lỏng màu đỏ bôi lên tường, vẽ một mặt trăng, trông giống như máu, nhưng hẳn là không phải máu người.
Trên tường có không ít mặt trăng đã phai màu, một mặt trăng xếp chồng lên nhau một mặt trăng, số lượng lớn và dày đặc.
Mỗi ngày bọn họ đều vẽ lại mặt trăng bằng máu sao? Mặt trăng màu máu.
Trăng máu.
Nhìn thế nào cũng giống như là đồ vật tràn ngập tà khí âm trầm, dù sao nhìn không giống thứ tốt.