Bạch Uyên nhận được đáp án khẳng định, vẻ ngoài ý muốn trên mặt ngược lại lui đi vài phần.
Vừa rồi quá mức kinh hách, đang nói chuyện, Sở Hàm Đường tiến lên, còn thiếu chút nữa hôn mình, nói không có hoảng sợ đều là giả.
Mấy người bọn họ tối hôm qua rõ ràng đã rất cẩn thận, nhưng vẫn không thoát khỏi bị người dùng vu thuật khống chế mang đi.
Bởi vì nữ nhân có chuyện muốn hỏi mấy người bọn họ, cho nên sau khi đưa người về phủ thành chủ liền cởi bỏ vu thuật, bằng không chỉ sợ cũng sẽ trở thành giống Sở Hàm Đường.
Chỉ là Bạch Uyên cũng không phải chưa từng thấy qua người dưới sự khống chế của vu thuật, nhưng những người kia không giống nàng.
Ánh mắt y đảo qua tay Sở Hàm Đường và Tạ Tự Hoài nắm tay, không biết vì sao da đầu có chút tê dại, đại khái là lần đầu tiên nhìn thấy hai nam nhân nắm tay nhau, còn đều là người mình quen biết.
Bất quá vừa nhìn liền biết là bởi vì do vu thuật.
Vốn nhóm bọn họ còn cảm thấy Phong thành quỷ dị, muốn điều tra rõ ràng rồi mới rời đi.
Hiện giờ xem ra, phải nhanh chóng rời đi càng nhanh càng tốt, người nấp ở chỗ tối muốn bắt Trì Nghiêu Dao sợ là đã bắt đầu hành động.
Điều này rất bất lợi cho nhóm bọn họ.
Thành chủ Phong thành cùng những người đó hẳn là có lợi ích liên quan, từ chuyện tối hôm qua thẩm vấn nhóm bọn họ có thể thấy được, khẳng định đã đem hành tung của nhóm bọn họ bại lộ ra ngoài.
Dọc theo đường đi nhóm bọn họ cũng gặp phải không ít tập kích, nhưng kỳ thật vẫn là dưới tình huống đã nghĩ hết mọi biện pháp vòng đường vòng đến kinh thành, không dám tưởng tượng sau khi bại lộ vị trí chính xác sẽ như thế nào.
Bạch Uyên tỉnh táo lại: "Vậy Sở công tử phải làm sao mới có thể thoát khỏi vu thuật?”
Tạ Tự Hoài thấy Sở Hàm Đường không tiến lên với người khác nữa, đãng trí buông tay xuống, đầu ngón tay cong lên hơi ướt.
Nàng xấu hổ đến nỗi muốn cài đặt lại từ đầu.
Trì Nghiêu Dao cũng tiến lên một bước, thật cẩn thận quan sát biểu tình Sở Hàm Đường.
Nàng ta lo lắng hỏi: "Vậy Sở công tử hiện tại cũng không có ý thức của mình? Chúng ta trước đây cũng từng trúng vu thuật, cũng không rõ mình đã làm cái gì.”
Tạ Tự Hoài trả lời câu hỏi của Bạch Uyên trước: "Người dùng vu thuật với hắn vừa rồi đã chết.”
Sở Hàm Đường ngậm miệng không nói, nghĩ thầm người còn không phải là hắn giết.
Bạch Uyên nhíu mày, nhạy bén bắt lấy mấu chốt: "Chẳng lẽ vu thuật nhất định phải người sử dụng mới có thể giải?”
Tạ Tự Hoài gật đầu, lại nhìn về phía Trì Nghiêu Dao: "Hắn có ý thức của mình, không giống với những người khác, động tác vừa rồi của hắn hẳn là biểu thị hắn tán thành lời ngươi nói.”
Động tác vừa rồi của nàng...
Chẳng lẽ là muốn hôn người? Bạch Uyên hồi tưởng lại, cảm giác biết được nên thẹn thùng: "Thì ra là như thế, Sở công tử vì sao lại bất đồng với người khác?”
Tạ Tự Hoài đi ra ngoài: "Ta cũng không biết.”
Sở Hàm Đường nhắm mắt theo đuôi sát hắn.
Trì Nghiêu Dao suy nghĩ một lúc lâu, kéo tay kia của nàng, khiến hai người đi ở phía trước dừng lại, Tạ Tự Hoài xoay người, nhìn bàn tay các nàng dán cùng một chỗ, vẫn mỉm cười.
Hắn hỏi: "Trì cô nương làm gì đây?"
Bạch Uyên cũng khó hiểu: "Nghiêu Dao?”
Gã sai vặt và thị nữ vẫn không dám xen vào cũng đồng loạt nhìn qua.
Trì Nghiêu Dao hậu tri hậu cảm thấy mình lỗ mãng, vội vàng buông tay giữ chặt Sở Hàm Đường, mặt ửng đỏ nói: "Ta hiểu y thuật, y giả không cách nào tự chữa, lúc ta trúng vu thuật không thể giải trừ cho bản thân.”
Nàng ta nói tiếp: "Nhưng hôm nay ta thanh tỉnh, liền muốn bắt mạch cho Sở công tử, xem có thể từ trong đó cân nhắc ra biện pháp thoát khỏi vu thuật hay không.”
Sở Hàm Đường bị nàng ta nói đến động tâm.
Hệ thống ít nhiều vẫn có chút không đáng tin cậy, trải qua chuyện lần này, uy tín của nó rơi xuống đáy cốc.
Lúc đầu nói chỉ cần cho một khắc là có thể giải quyết, phía sau chẳng những đem mệnh lệnh vu thuật làm cho rối tinh rối mù, sau đó còn làm tê liệt máy chủ, cần nàng chờ vài ngày.
Nếu như Trì Nghiêu Dao thật sự có thể giúp được thì tốt rồi.
Tạ Tự Hoài tựa hồ hiểu được, gật đầu, khách khí khéo léo hỏi: "Vậy Trì cô nương bắt mạch kết quả là như thế nào?”
Trì Nghiêu Dao bởi vì mình không có thể giúp được gì mà áy náy, nhìn Sở Hàm Đường: "Ta vừa mới bắt mạch phát hiện mạch tượng của Sở công tử không khác gì người bình thường, ta không có đầu mối gì.”
Hắn tựa hồ sớm đã đoán được, thờ ơ: "Vậy chúng ta đi lên trước.”
Nói xong lại nhìn thoáng qua bàn tay Sở Hàm Đường từng bị Trì Nghiêu Dao bắt lấy.
Dây thừng chỉ có một sợi, chỉ có thể từng người một đi lên, nhưng Tạ Tự Hoài và Sở Hàm Đường lại cùng nhau.
Những người khác cũng nhận ra rằng bàn tay của họ dường như tạm thời không thể tách rời, nàng nắm lấy hắn rất chặt chẽ, giống như một xiềng xích.
Nhìn kỹ còn có thể nhìn thấy ngón tay Tạ Tự Hoài thậm chí còn bị Sở Hàm Đường nắm đến phiếm hồng.
Trì Nghiêu Dao thấy ưu sầu càng nặng.
Nàng ta vụng trộm hạ quyết tâm, ra ngoài cho dù không thể giải trừ vu thuật của Sở Hàm Đường, trước tiên cũng phải nghĩ biện pháp tách tay bọn họ ra, bằng không hai người chỉ sợ đều sẽ rất khó chịu.
Đi ra ngoài giếng, bọn nàng có thể ngửi thấy mùi máu dường như trộn lẫn với không khí.
Đi ra ngoài, trong viện còn chưa được thanh lý tất cả đều là thi thể ngổn ngang, Trì Nghiêu Dao cùng Bạch Uyên liếc nhau, nâng làn váy vượt qua bọn họ.
Lúc Sở Hàm Đường bị dắt đi đang suy nghĩ, buổi tối nàng và Tạ Tự Hoài phải ngủ như thế nào?
Lúc trước còn đỡ, cùng hắn ở chung một phòng đã đều lo lắng sợ hãi, hiện tại chỉ sợ là phải ngủ chung giường.
Lúc bọn họ trở lại khách điếm, tiểu nhị đều đã đóng cửa tắt đèn.
Nghe được tiếng gõ cửa hắn ta mới ngáp dài tới mở cửa, nhìn thấy bọn họ y phục có chút lôi thôi cùng chật vật, không khỏi hỏi thêm vài câu: "Mấy vị công tử, cô nương đây là xảy ra chuyện gì?”
Nhất là Sở Hàm Đường tương đối khiến người ta chú ý, mặc cũng không phải y phục bình thường, mà là rèm treo không biết từ đâu tới.
Khóe môi Tạ Tự Hoài khẽ nhúc nhích: "Không có việc gì.”
Nói ra lời này ai tin? Nhưng tiểu nhị rất có nhãn lực, biết khách quan không muốn nhiều lời cũng không dám truy vấn, vội vàng nghiêng người ra cho bọn họ đi vào.
Vừa rồi quá mức kinh hách, đang nói chuyện, Sở Hàm Đường tiến lên, còn thiếu chút nữa hôn mình, nói không có hoảng sợ đều là giả.
Mấy người bọn họ tối hôm qua rõ ràng đã rất cẩn thận, nhưng vẫn không thoát khỏi bị người dùng vu thuật khống chế mang đi.
Bởi vì nữ nhân có chuyện muốn hỏi mấy người bọn họ, cho nên sau khi đưa người về phủ thành chủ liền cởi bỏ vu thuật, bằng không chỉ sợ cũng sẽ trở thành giống Sở Hàm Đường.
Chỉ là Bạch Uyên cũng không phải chưa từng thấy qua người dưới sự khống chế của vu thuật, nhưng những người kia không giống nàng.
Ánh mắt y đảo qua tay Sở Hàm Đường và Tạ Tự Hoài nắm tay, không biết vì sao da đầu có chút tê dại, đại khái là lần đầu tiên nhìn thấy hai nam nhân nắm tay nhau, còn đều là người mình quen biết.
Bất quá vừa nhìn liền biết là bởi vì do vu thuật.
Vốn nhóm bọn họ còn cảm thấy Phong thành quỷ dị, muốn điều tra rõ ràng rồi mới rời đi.
Hiện giờ xem ra, phải nhanh chóng rời đi càng nhanh càng tốt, người nấp ở chỗ tối muốn bắt Trì Nghiêu Dao sợ là đã bắt đầu hành động.
Điều này rất bất lợi cho nhóm bọn họ.
Thành chủ Phong thành cùng những người đó hẳn là có lợi ích liên quan, từ chuyện tối hôm qua thẩm vấn nhóm bọn họ có thể thấy được, khẳng định đã đem hành tung của nhóm bọn họ bại lộ ra ngoài.
Dọc theo đường đi nhóm bọn họ cũng gặp phải không ít tập kích, nhưng kỳ thật vẫn là dưới tình huống đã nghĩ hết mọi biện pháp vòng đường vòng đến kinh thành, không dám tưởng tượng sau khi bại lộ vị trí chính xác sẽ như thế nào.
Bạch Uyên tỉnh táo lại: "Vậy Sở công tử phải làm sao mới có thể thoát khỏi vu thuật?”
Tạ Tự Hoài thấy Sở Hàm Đường không tiến lên với người khác nữa, đãng trí buông tay xuống, đầu ngón tay cong lên hơi ướt.
Nàng xấu hổ đến nỗi muốn cài đặt lại từ đầu.
Trì Nghiêu Dao cũng tiến lên một bước, thật cẩn thận quan sát biểu tình Sở Hàm Đường.
Nàng ta lo lắng hỏi: "Vậy Sở công tử hiện tại cũng không có ý thức của mình? Chúng ta trước đây cũng từng trúng vu thuật, cũng không rõ mình đã làm cái gì.”
Tạ Tự Hoài trả lời câu hỏi của Bạch Uyên trước: "Người dùng vu thuật với hắn vừa rồi đã chết.”
Sở Hàm Đường ngậm miệng không nói, nghĩ thầm người còn không phải là hắn giết.
Bạch Uyên nhíu mày, nhạy bén bắt lấy mấu chốt: "Chẳng lẽ vu thuật nhất định phải người sử dụng mới có thể giải?”
Tạ Tự Hoài gật đầu, lại nhìn về phía Trì Nghiêu Dao: "Hắn có ý thức của mình, không giống với những người khác, động tác vừa rồi của hắn hẳn là biểu thị hắn tán thành lời ngươi nói.”
Động tác vừa rồi của nàng...
Chẳng lẽ là muốn hôn người? Bạch Uyên hồi tưởng lại, cảm giác biết được nên thẹn thùng: "Thì ra là như thế, Sở công tử vì sao lại bất đồng với người khác?”
Tạ Tự Hoài đi ra ngoài: "Ta cũng không biết.”
Sở Hàm Đường nhắm mắt theo đuôi sát hắn.
Trì Nghiêu Dao suy nghĩ một lúc lâu, kéo tay kia của nàng, khiến hai người đi ở phía trước dừng lại, Tạ Tự Hoài xoay người, nhìn bàn tay các nàng dán cùng một chỗ, vẫn mỉm cười.
Hắn hỏi: "Trì cô nương làm gì đây?"
Bạch Uyên cũng khó hiểu: "Nghiêu Dao?”
Gã sai vặt và thị nữ vẫn không dám xen vào cũng đồng loạt nhìn qua.
Trì Nghiêu Dao hậu tri hậu cảm thấy mình lỗ mãng, vội vàng buông tay giữ chặt Sở Hàm Đường, mặt ửng đỏ nói: "Ta hiểu y thuật, y giả không cách nào tự chữa, lúc ta trúng vu thuật không thể giải trừ cho bản thân.”
Nàng ta nói tiếp: "Nhưng hôm nay ta thanh tỉnh, liền muốn bắt mạch cho Sở công tử, xem có thể từ trong đó cân nhắc ra biện pháp thoát khỏi vu thuật hay không.”
Sở Hàm Đường bị nàng ta nói đến động tâm.
Hệ thống ít nhiều vẫn có chút không đáng tin cậy, trải qua chuyện lần này, uy tín của nó rơi xuống đáy cốc.
Lúc đầu nói chỉ cần cho một khắc là có thể giải quyết, phía sau chẳng những đem mệnh lệnh vu thuật làm cho rối tinh rối mù, sau đó còn làm tê liệt máy chủ, cần nàng chờ vài ngày.
Nếu như Trì Nghiêu Dao thật sự có thể giúp được thì tốt rồi.
Tạ Tự Hoài tựa hồ hiểu được, gật đầu, khách khí khéo léo hỏi: "Vậy Trì cô nương bắt mạch kết quả là như thế nào?”
Trì Nghiêu Dao bởi vì mình không có thể giúp được gì mà áy náy, nhìn Sở Hàm Đường: "Ta vừa mới bắt mạch phát hiện mạch tượng của Sở công tử không khác gì người bình thường, ta không có đầu mối gì.”
Hắn tựa hồ sớm đã đoán được, thờ ơ: "Vậy chúng ta đi lên trước.”
Nói xong lại nhìn thoáng qua bàn tay Sở Hàm Đường từng bị Trì Nghiêu Dao bắt lấy.
Dây thừng chỉ có một sợi, chỉ có thể từng người một đi lên, nhưng Tạ Tự Hoài và Sở Hàm Đường lại cùng nhau.
Những người khác cũng nhận ra rằng bàn tay của họ dường như tạm thời không thể tách rời, nàng nắm lấy hắn rất chặt chẽ, giống như một xiềng xích.
Nhìn kỹ còn có thể nhìn thấy ngón tay Tạ Tự Hoài thậm chí còn bị Sở Hàm Đường nắm đến phiếm hồng.
Trì Nghiêu Dao thấy ưu sầu càng nặng.
Nàng ta vụng trộm hạ quyết tâm, ra ngoài cho dù không thể giải trừ vu thuật của Sở Hàm Đường, trước tiên cũng phải nghĩ biện pháp tách tay bọn họ ra, bằng không hai người chỉ sợ đều sẽ rất khó chịu.
Đi ra ngoài giếng, bọn nàng có thể ngửi thấy mùi máu dường như trộn lẫn với không khí.
Đi ra ngoài, trong viện còn chưa được thanh lý tất cả đều là thi thể ngổn ngang, Trì Nghiêu Dao cùng Bạch Uyên liếc nhau, nâng làn váy vượt qua bọn họ.
Lúc Sở Hàm Đường bị dắt đi đang suy nghĩ, buổi tối nàng và Tạ Tự Hoài phải ngủ như thế nào?
Lúc trước còn đỡ, cùng hắn ở chung một phòng đã đều lo lắng sợ hãi, hiện tại chỉ sợ là phải ngủ chung giường.
Lúc bọn họ trở lại khách điếm, tiểu nhị đều đã đóng cửa tắt đèn.
Nghe được tiếng gõ cửa hắn ta mới ngáp dài tới mở cửa, nhìn thấy bọn họ y phục có chút lôi thôi cùng chật vật, không khỏi hỏi thêm vài câu: "Mấy vị công tử, cô nương đây là xảy ra chuyện gì?”
Nhất là Sở Hàm Đường tương đối khiến người ta chú ý, mặc cũng không phải y phục bình thường, mà là rèm treo không biết từ đâu tới.
Khóe môi Tạ Tự Hoài khẽ nhúc nhích: "Không có việc gì.”
Nói ra lời này ai tin? Nhưng tiểu nhị rất có nhãn lực, biết khách quan không muốn nhiều lời cũng không dám truy vấn, vội vàng nghiêng người ra cho bọn họ đi vào.