Mục lục
Vô Địch Lục Hoàng Tử
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vân Tranh, giờ đây, đã hóa thân thành mãnh thú, đôi mắt nhuốm đỏ sắc máu. Chiến đao trong tay, tuy sắc bén tuyệt luân, cũng không chịu nổi cuồng phong chém g·iết không ngừng nghỉ, gãy đoạn giữa trận tiền. Chẳng chút nao núng, Vân Tranh tiếp nhận binh khí từ cận vệ dâng lên, tiếp tục lao vào biển máu.

Giữa cơn cuồng nộ, một cảm giác nhói buốt như muỗi đốt chợt truyền đến, Vân Tranh biết mình đã b·ị t·hương. Nhưng lúc này, nào có thời gian để ý đến v·ết t·hương, chỉ có thể tiếp tục dẫn quân xông pha, chém g·iết địch quân.

Trong màn sương máu mịt mù, một thân ảnh cao lớn, thô kệch nhưng đầy uy nghiêm hiện ra trước mắt Vân Tranh. Tay hắn không cầm loan đao quen thuộc của Bắc Hoàn, mà là một thanh đại đao tựa như thanh long偃月đao của Quan Công năm xưa.

Vân Tranh không buồn suy xét kẻ này là ai, chỉ cần không mang giáp trụ Đại Càn, đều là kẻ thù! Giết!

Tiếng gầm rú vang lên trong lòng, Vân Tranh lao tới như tia chớp.

"Keng!"

Một tiếng kim loại v·a c·hạm chói tai vang lên, Vân Tranh b·ị đ·ánh bật ngã ngửa bởi sức mạnh kinh khủng của tên mặt lông trước mặt. Lực đạo cuồng bạo khiến chiến đao trong tay Vân Tranh văng ra xa. Chưa kịp hoàn hồn, tên mặt lông đã vung đao chém xuống, hung ác vô cùng.

Vân Tranh không kịp ngồi dậy, chỉ có thể thúc mạnh chiến mã.

"Hí..."

Chiến mã hí vang, hai chân trước nhấc bổng lên, nửa thân trước dựng đứng.

Xoẹt!

Ánh đao lóe lên, lướt qua cổ chiến mã. Máu tươi phun ra như suối.

Chiến mã đau đớn giãy dụa, Vân Tranh cũng theo đó ngã xuống.

Ngay khi sắp chạm đất, Diệu Âm thúc ngựa phi tới, nhanh như chớp túm lấy Vân Tranh, kéo lên chiến mã của mình.

Cùng lúc đó, Thẩm Lạc Nhạn cũng đánh bật một tên địch, phi ngựa tới.

Tên mặt lông thúc ngựa đuổi theo, vung đao chém về phía Vân Tranh. Thẩm Lạc Nhạn xông tới, vu·ng t·hương cản lại thế công.

"Tự tìm đường c·hết!"

Tên mặt lông gầm lên, trở tay chém một đao về phía đầu Thẩm Lạc Nhạn.

Thẩm Lạc Nhạn cúi đầu né tránh, một lọn tóc bay theo gió.

Bức lui Thẩm Lạc Nhạn, tên mặt lông lại thúc ngựa đuổi theo Vân Tranh, sát khí ngập trời.

Tốc độ chiến mã của hắn cực nhanh, trong nháy mắt đã đuổi kịp Vân Tranh và Diệu Âm.

"Vân Tranh, cẩn thận!"

Thẩm Lạc Nhạn hai mắt đỏ ngầu, ổn định thân hình rồi lại điên cuồng thúc ngựa đuổi theo.

Vân Tranh vừa đoạt lấy một thanh đao từ tay địch, lại thấy tên mặt lông đuổi tới.

"Truy cái con khỉ!"

Vân Tranh gầm lên trong lòng, định lấy ám khí Diệu Âm đưa, mới phát hiện đã đánh rơi trong lúc hỗn chiến.

Thấy tên mặt lông sắp đuổi kịp, Vân Tranh lấy ra túi vôi giấu trong người, ném về phía hắn.

Sát khí trong mắt Hô Yết ngập trời, vung đao chém về phía túi vôi.

Vôi bột theo gió bay tán loạn, một phần bay vào mắt Hô Yết.

"A..."

Hô Yết kêu lên thảm thiết, vung đao loạn xạ.

Lúc này, Thẩm Lạc Nhạn đã đuổi tới.

"Phập!"

Thừa dịp Hô Yết múa đao loạn xạ, Thẩm Lạc Nhạn đâm một thương xuyên qua người hắn.

Cùng lúc đó, Tần Thất Hổ cũng g·iết xuyên qua đội thân vệ của Hô Yết, xông tới.

Tần Thất Hổ vung đao, chém bay đầu Hô Yết.

Hắn túm lấy cái đầu vẫn còn nhỏ máu, giơ cao lên, gầm lên như sấm: "Hô Yết đ·ã c·hết!"

"Hô Yết đ·ã c·hết!"

Quân sĩ bên cạnh Tần Thất Hổ cũng đồng thanh gầm lên.

"Đại Đan Vu c·hết rồi! Đại Đan Vu c·hết rồi..."

Vân Tranh vừa hoàn hồn, liền nghe thấy tiếng kêu hoảng loạn của kỵ binh Bắc Hoàn.

Cái gì?

Tên mặt lông vừa rồi là Hô Yết?

Theo c·ái c·hết của Hô Yết, kỵ binh Bắc Hoàn lập tức r·ối l·oạn.

Cùng với việc Thẩm Lạc Nhạn đánh gãy vương kỳ của Hô Yết, kỵ binh Bắc Hoàn hoàn toàn rơi vào khủng hoảng.

Những kẻ vốn định tử chiến đến cùng với kỵ binh Đại Càn, bắt đầu tháo chạy tán loạn.

Nhưng kỵ binh Đại Càn đã g·iết đỏ cả mắt, sao có thể để bọn chúng chạy thoát?

Cuộc chém g·iết vẫn tiếp tục, nhưng theo sự tan rã của kỵ binh Bắc Hoàn, tiếng chém g·iết cũng dần dần yếu đi.

“Huyết Y Quân ư?” Vân Tranh nhíu mày, ánh mắt hướng về phía những viện binh đang ào ạt tiến đến. Từng đợt vó ngựa dồn dập như sấm rền, cuồn cuộn bụi đỏ bốc lên cao, nhuộm đỏ cả một góc trời.

Trong lòng Vân Tranh tràn ngập nghi hoặc, Huyết Y Quân từ đâu mà đến? Sao lại xuất hiện vào thời khắc then chốt này? Nhưng tình thế cấp bách, Vân Tranh không có thời gian để tìm hiểu ngọn ngành. Hắn vội vã tìm một con chiến mã không người cưỡi, vừa định nhảy lên, đã bị Diệu Âm giữ chặt.

“Địch quân đã đại bại, đâu còn đến lượt chàng liều c·hết xông pha!” Diệu Âm đau lòng nhìn Vân Tranh, ánh mắt dừng lại trên v·ết t·hương loang lổ máu tươi, “Mau xuống ngựa, để ta xem v·ết t·hương!”

“Không sao, mạng ta lớn lắm!” Vân Tranh cười nhếch mép, “Nàng có b·ị t·hương không?”

“Ta không sao.” Diệu Âm khẽ lắc đầu, nhưng vẫn không nhịn được trừng mắt nhìn Vân Tranh, “Đã là chủ soái, sao lại xông trận như kẻ điên! May mà chàng không cưỡi Đạp Tuyết, nếu không, chúng ta đều không theo kịp mất…”

Vân Tranh cười hắc hắc, không cho là đúng, “Giết đến mức này, đừng nói chủ soái, cho dù là hoàng đế cũng phải xông pha chém g·iết!”

Nam nhi, lúc nào cũng có những khoảnh khắc bùng nổ.

Hoặc là trên giường, hoặc là trên chiến trường.

Giết đến đỏ mắt, ai còn quản lý trí hay không lý trí!

Lúc đó, chỉ có ngươi c·hết ta sống!

Tất cả đều đã hóa thành dã thú.

Cho dù hắn núp ở phía sau chỉ huy, cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Giết đến mất cả lý trí, chỉ sợ ngay cả quân lệnh cũng không nghe thấy, huống chi là thi hành quân lệnh.

Hai trận đại chiến liên tiếp này, từ giữa trưa đánh đến tận hoàng hôn.

Theo Bắc Hoàn kỵ binh toàn diện thất bại, Vân Tranh cấp tốc tổ chức cứu chữa thương binh.

Trong lòng hắn hiểu rõ, hai trận chiến ác liệt này, t·hương v·ong của quân ta chắc chắn vô cùng lớn.

Đây không giống như trận tao ngộ chiến trước đó với bộ đội sở thuộc của Thêm Gab.

Trận chiến đó, quân địch b·ị b·ắt làm tù binh rất nhiều.

Nhưng trận chiến này, gần như không có tù binh.

Bất kể là Đại Càn kỵ binh hay Bắc Hoàn kỵ binh, tất cả đều liều c·hết chiến đấu!

Bây giờ, cứu được một người là một người!

Dù chỉ sống thêm một khắc, cũng là chuyện tốt!

Ngay khi Vân Tranh đang cảm khái, không biết ai hô lên một tiếng “Chúng ta thắng!”, rất nhanh, những người còn sống sót đều hò reo theo.

“Thắng!”

“Chúng ta thắng!”

“Ha ha…”

Giờ khắc này, chỉ cần còn thở, đều đang cất tiếng hoan hô.

Thương vong của bọn họ quả thực rất lớn.

Nhưng t·hương v·ong của địch quân còn lớn hơn!

Bọn họ lần này đối mặt chính là tinh nhuệ do Hô Yết thống lĩnh.

Hô Yết Thân Vệ Quân, càng là tinh nhuệ trong tinh nhuệ!

Quân địch liên chiến hai trận, bọn họ cũng liên chiến hai trận!

Đây mới thực sự là cứng đối cứng.

Hơn nữa, còn trực tiếp chém g·iết Hô Yết cùng con trai hắn!

Có thể tham gia trận chiến này, đủ để bọn họ khoe khoang cả đời!

Đám người vừa hoan hô vừa cười lớn.

Dù là người b·ị t·hương nặng ngã xuống đất, dường như cũng quên đi đau đớn, hai mắt đỏ hoe hò reo.

Có lẽ có người đang vui mừng vì mình còn sống, nhưng càng nhiều người, vẫn là đang hoan hô vì chiến thắng vĩ đại này.

Trong đám người, Thẩm Lạc Nhạn nâng đầu người của Hô Yết, quỳ xuống hướng về phía vương đình Bắc Hoàn.

“Cha!”

“Đại ca, nhị ca!”

“Các người thấy không? Chúng ta… đã báo thù cho các người!”

Thẩm Lạc Nhạn vừa khóc vừa cười, không biết là đang bi thương hay vui sướng.

Nhìn Thẩm Lạc Nhạn quỳ gối nơi đó, lại nhìn cảnh tượng t·hi t·hể la liệt trước mắt, lòng Vân Tranh dâng lên nỗi chua xót.

Nhất tướng công thành vạn cốt khô!

Một trận chiến, thực sự là cứng đối cứng.

Đây cũng là trận chiến thảm khốc nhất của bọn họ cho đến nay.

Nhìn lại, ngoại trừ số ít người đuổi theo tàn quân, những người còn đứng vững, tuyệt đối không đến năm ngàn.

Phần lớn những người còn sống sót này, cũng đều mang thương tích.

Mặc dù bọn họ đã thành công tiêu diệt tinh nhuệ do Hô Yết thống lĩnh, nhưng cũng phải trả giá bằng t·hương v·ong vô cùng thảm trọng.

Thương vong hơn phân nửa, cơ bản xem như b·ị đ·ánh cho tàn phế!

Sau trận chiến này, nên nghỉ ngơi dưỡng sức!

Tin tưởng, Bắc Hoàn cũng nên nghỉ ngơi dưỡng sức!

Vân Tranh thở ra một hơi thật dài, gọi hai người U Linh Thập Bát Kỵ đến.

“Lập tức phi ngựa về Vệ Biên, lệnh cho Độc Cô Sách và Du Thế Trung, toàn lực t·ấn c·ông Nhạn Về Núi, nếu địch quân rút lui, lập tức vòng qua, cùng ta hội quân!”

“Rõ!”

Hai người lập tức xoay người lên ngựa, lao v·út đi.

Bây giờ còn chưa phải lúc để vui mừng.

Thắng lợi tất nhiên đáng để hoan hô, nhưng để cho càng nhiều người sống sót, cùng chia sẻ niềm vui chiến thắng, mới là điều quan trọng nhất lúc này.

Nhìn hai người đi xa, Vân Tranh lập tức truyền đạt mệnh lệnh: “Sai người quét dọn chiến trường, nhanh chóng cứu chữa thương binh!”

“Tất cả giáp trụ và v·ũ k·hí đều mang đi, chờ rút lui xa rồi tìm chỗ chôn cất!”

“U Thập Thất, ngươi lập tức suất lĩnh năm trăm người, mỗi người mang theo ba con chiến mã đi về hướng tây bắc, giả vờ muốn vòng qua Nhạn Về Núi từ hướng tây bắc!”

“Để lại dấu vết đầy đủ, sau đó quay trở lại, cùng chúng ta hội hợp!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Hùng08
12 Tháng ba, 2024 17:00
Sao k ra chương nữa v admin
qFfsL28037
10 Tháng ba, 2024 22:40
*** con thẩm nhạn lạc như đầu đất bực mình *** , chuyện gì cũng cần giải trình giải thích , thiết kế nhân vật đéo gì coi người đọc toàn kẻ ngốc chắc
qFfsL28037
10 Tháng ba, 2024 21:50
nói chung chuyện khá chi tiết , nội tâm nhân vật , tình tiết , mỗi tội chương ngắn , hợp nhất 2 chương làm 1 còn hợp lí
Mai quang linh
10 Tháng ba, 2024 14:23
nước này sâu quá,hơm trăm c chưa ra khỏi thành,bần đạo chim cút đêy
Minh Duc HN
10 Tháng ba, 2024 02:26
Chương bao nhiêu thì ra khỏi thành thế ae, câu chương ghê quá
Lão Phạm Nhìn Trời
10 Tháng ba, 2024 02:20
câu chương vãi l.....
Tiểu Hắc Tử
09 Tháng ba, 2024 18:15
dài lê thê
saTQD70988
07 Tháng ba, 2024 22:26
Bộ này bên Trung ra 600 chương rồi
qFfsL28037
07 Tháng ba, 2024 17:38
chắc phải chương 150 mới ra khỏi hoàng thành :))
DLkck23607
07 Tháng ba, 2024 09:23
Ad tung convert đi thôi, truyện này không đáng bỏ công sức để dịch.
tzYRM22249
07 Tháng ba, 2024 02:16
em thích đọc thể loại như này, nhưng mà nói thật, truyện này em không thấm nổi - câu chương đã khó chịu rồi, còn thêm; Quan - Vua chẳng có tôn ti trật tự gì, đành rằng có công cứu giá, kết giao huynh đệ từ nhỏ, nhưng Vua còn sợ... thua rồi
rBdVo39193
05 Tháng ba, 2024 20:56
câu chương vừa thôi ***
Guard Infinity
05 Tháng ba, 2024 20:34
Hằng Hằng đi qua nơi này
13662
04 Tháng ba, 2024 11:16
thơ mà bác dịch như vậy thì thấy ngang quá….
rBdVo39193
03 Tháng ba, 2024 19:40
từ chương 1 tới chương 63 chưa ra được sóc bắc nữa câu chương vừa thôi tác ơi
rBdVo39193
03 Tháng ba, 2024 19:37
tự nhiên vào thanh lâu xàm hết 10 chương.lạc đề định câu chương à
Sieucapvippro
03 Tháng ba, 2024 13:22
bộ này đứa nào cũng não tàn, từ main đến nvp, hoàng tử với hoàng đế mà chả có tý phong phạm nào.
HamiHime
03 Tháng ba, 2024 11:48
con thẩm lạc nhạn phiền quá
Sieucapvippro
03 Tháng ba, 2024 11:43
thấy dịch nhiều đoạn thiếu dấu phẩy quá, đọc không ngắt nghỉ gì. Với cả bạn dịch mấy lời thoại nhân vật cảm giác nó cứ lê thê. Cỡ hoàng đế với đại thần thì họ nói phải ngắn gọn dứt khoát, chứ ai đời hoàng đế mà lại nói " ...nếu ko vào sẽ bị g·iết c·hết", nghe giống lời 1 ông thái giám truyền lời hơn.
volevominh
02 Tháng ba, 2024 21:51
nổ thêm chương nào bác ei
gTKzB72609
02 Tháng ba, 2024 15:13
** con Thẩm Lạc Nhạn khó chịu ***
Trần Vương
02 Tháng ba, 2024 11:42
Thứ 7, 02 tháng 03 năm 2024.
Thuốc
02 Tháng ba, 2024 02:00
Nghe giới thiệu sẽ edit xuôi tiếng việt là ưng bụng lắm, nhưng cái thể loại lsqs này toàn loanh quanh làm trò con bò bợ đít vua, xem chán vãi. Cái này có khác ko đạo hữu?
Bum
01 Tháng ba, 2024 20:23
Mọi lượt đọc, cmt, đề cử, tặng quà, đánh giá điều là một phần động lực để cho mình edit chương nhanh hơn ạ@@
Bum
01 Tháng ba, 2024 20:23
Dạ mình thật sự xin lỗi mọi người khi tốc độ của truyện này sẽ không như tất cả mọi truyện khác, một phần là mình vừa edit vừa đọc thứ hai là mình không ngắt chương, chỉnh sửa văn xuôi tiếng việt, dễ hiểu nên chậm, mong mọi người thông cảm…
BÌNH LUẬN FACEBOOK