• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 43: Tình cờ gặp ma thú thiên giới (2)

Buổi tối trong Tùng Lâm Tiểu Linh Giới không có trời sao rực rỡ, tuy có trăng nhưng mông lung. Thời tiết ban đêm Tùng Lâm Tiểu Linh Giới càng lạnh lẽo, gió lạnh thổi đến, Trần Lạc chỉ mặc áo mỏng đánh rùng mình. Trần Lạc rảnh rỗi dọc theo hồ nước đi tới trước, nếu gặp con Hỏa Vân thú nào thì có thể làm nóng người. Nhưng Trần Lạc không may mắn, hắn đi thật lâu, đừng nói là Hỏa Vân thú, thậm chí không gặp một con dã thú. Trần Lạc đang do dự nên tiếp tục đi tới hay quay về thì phía xa bỗng có tiếng kêu cthí chít dồn dập, thanh âm chói tai như con chuột bị đè ép.

Là thứ gì đây?

Trần Lạc tò mò đi theo ngọn nguồn thanh âm, đi một quãng đường thì thấy trong rừng có một đoàn sáng lam chớp lóe. Trần Lạc bước nhanh hơn, đến ngày càng gần rốt cuộc cũng thấy rõ ràng. Đó là hai con chuột nhỏ màu lam to cỡ bàn tay, lông xù.

Thấy hai con thú này trong đầu Trần Lạc hiện ra một cái tên.

Ma thú nhất giai hiếm hoi, Bảo Lam Thử còn được gọi là thiên giới thử, trân bảo thử, là ma thú có giá trị lớn nhất trong ma thú nhất giai.

Tuy Bảo Lam Thử là ma thú nhưng không có lực công kích gì, tuy có giá trị cao nhất trong ma thú nhất giai, ma đan của Bảo Lam Thử không đáng tiền, đáng giá là bản thân nó. Bởi vì trời sinh Bảo Lam Thử có khứu giác nhạy cảm có thể dò xét được các loại bảo bối, linh thạch, linh dược hiếm hoi.

– Giàu rồi.

Trần Lạc luôn muốn có một con Bảo Lam Thử nhưng tiếc rằng thứ này quá hiếm hoi. Có người này số lượng Bảo Lam Thử trong toàn Tùng Lâm Tiểu Linh Giới không hơn chục con. Lúc nhỏ Trần Lạc sống tại Tùng Lâm Tiểu Linh Giới mấy năm nhưng chưa từng gặp Bảo Lam Thử, không ngờ hôm nay quá may mắn một lúc gặp hai con.

Khi vận may đến thì chắn cũng không được.

Trần Lạc cố nén hưng phấn, hắn chợt phát hiện không thích hợp. Hai con Bảo Lam Thử vốn hoạt bát bỗng lảo đảo, gục gặc, không lâu sau đầu nhỏ nghiêng té cái bịch xuống đất.

Đã chết?

Không thể nào!

Trần Lạc chợt nghĩ đến một khả năng, quan sát kỹ thì thấy trên mặt đất có đồ án mơ hồ. Trần Lạc hiểu ra, đồ án không phải loại bình thường mà là trận pháp, nếu có trận pháp chứng minh đây là cạm bẫy trận pháp. Trần Lạc thấy cái bình nhỏ đặt trong trận pháp thì càng khẳng định suy đoán của mình.

Bởi vì lúc nhỏ Trần Lạc hay dùng chiêu này. Bày một cạm bẫy trận pháp rồi dùng con mồi hấp dần ma thú mình muốn bắt. Không biết trong bình chứa cái gì mà dù được Bảo Lam Thử quý hiếm đến, xem ra là chuyên gia săn bắt, người bình thường sẽ không biết các chiêu bí mật này.

Trần Lạc không nghĩ nhiều, nhìn kỹ trận pháp. Mới rồi hai con Bảo Lam Thử xỉu ngay lập tcs từ đó suy đoán ra đây là một loại hôn trận. Từ khi Trần Lạc hiểu chuyện đã theo sư phụ Vân Du Tử học tập trận pháp, ba tuổi minh tưởng tinh thần lực, tẩm dâm trong lĩnh vực trận pháp hơn mười năm, sáng tạo mấy trăm trận pháp lớn nhỏ, phá giải mấy ngàn vạn trận pháp, bày trận pháp nhiều vô số kể. Trần Lạc tự nhận mình miễn cưỡng là chuyên gia lĩnh vực trận pháp.

Đương nhiên đây chỉ là cách nói khiêm tốn, Trần Lạc luôn cho rằng nguyên Huyền Hoàng thế giới không ai có tạo nghệ lĩnh vực trận pháp cao hơn hắn.

Trần Lạc quan sát một lúc, kahửng định chỉ là hôn trận, có lẽ người bày trận pháp lo sẽ làm bị tương Bảo Lam Thử nên không dùng trận pháp khác. Dù vậy nhưng Trần Lạc không lỗ mãng đến gần bắt Bảo Lam Thử, lỡ chạm vào trận pháp bị lọt vào bẫy thì sẽ là trò cười.

Mỗi trận pháp có trận tượng thuộc về mình, giống như mỗi người có một khuôn mặt riêng. Từ biểu tình trên mặt có thể nhìn thấy vui giận buồn ghen của con người, nhìn trận tượng là sẽ thấy ra kết cấu trận pháp.

– Trận pháp cũng khá chuyên nghiệp, kết cấu hoàn chỉnh, phù ấn chính xác, trận vị tạm được.

Trần Lạc cười nói:

– Nhưng chỉ có thế.

Trần Lạc nói xong bắt đầu phá trận.

Bây giờ tinh thần lực của Trần Lạc rất yếu, tạm thời không thể bày trận pháp nhưng ché mấy phù văn thì dư sức. Nếu có thể chế phù văn là Trần Lạc có thể ngưng tụ phù ấn, ngưng tụ ra phù ấn là hắn sẽ phá trận được. Tuy bây giờ Trần Lạc chỉ chế phỏng ra được vài cái nhưng đã quá đủ.

Trần Lạc hít sâu một hơi, linh hồn cộng hưởng, thúc giục tinh thần lực, năm nogsn tay phải liên tục bấm đôi. Tinh thần lực u ám yếu ớt quấn quanh đầu ngón tay Trần Lạc hình thành phù văn quái dị. Chỉ chế ra chục phù văn đã làm mặt Trần Lạc trắng bệch, trán toát mồ hôi. Tinh thần lực của Trần Lạc quá suy yếu. Trần Lạc cắn răng kiên trì giây lát, chế a mười sáu phù văn thì tay phải bắt ấn, mười sáu phù văn nhanh chóng ngưng tụ thành một lặng lẽ rơi vào bên cạnh trận trượng. Trận trượng bỗng vặn vẹo.

Trận tượng vặn vẹo, kết cấu trận pháp bị phá hư vậy là trận pháp sẽ mất hiệu lực.

Trần Lạc thở phào, lau mồ hôi trán.

Trần Lạc lầm bầm:

– Tinh thần lực quá yếu, nếu là trước kia phỏng chế ra mười sáu phù văn chỉ trong một giây, bây giờ cần lâu như vậy và suýt không chịu nổi. Trong thời gian ngắn sắp tới phải tìm cách nhanh chóng hồi phục tinh thần lực mới được.

Hôn trận mất hiệu quả, Trần Lạc không còn e ngại gì, cẩn thận vươn tay cầm một con Bảo Lam Thử lên. Bảo Lam Thử hôn mê không biết gì được Trần Lạc đặt vào ngực, hắn định lấy con thứ hai thì một thanh âm bình tĩnh, êm tai vang lên.

– Vị bằng hữu này, ngươi nhặt thành quả lao động của người khác có phải là hơi kỳ không?

Một thiếu nữ xinh đẹp xuất hiện, khuôn mặt trắng trong như ngọc, chân mày vẽ, mắt đưa làn thu ba, tóc dài tới eo nhẹ bay lên, áo trắng phất phơ theo gió, phiêu dật nhẹ nhàng. Trong ban đêm Tùng Lâm Tiểu Linh Giới mông lung thiếu nữ cho người cảm giác lạnh lùng, nàng đứng đó, chỉ mặc áo trắng bình thường vẫn không thể che giấu khí chất siêu nhiên của nàng. Dù là người soi mói nhất thế giới cũng không thể tìm ra bất cứ tỳ vết gì trên người thiếu nữ.

Thật là mỹ nhân thế gian hiếm có.

Trần Lạc nhìn thiếu nữ đột nhiên xuất hiện, vẻ mặt ngạc nhiên, bàn tay định chộp con Bảo Lam Thử thứ hai rút về. Ánh mắt Trần Lạc liếc tới liếc lui người thiếu nữ. Trần Lạc là con người trần tục, mỹ nữ luôn làm người mát mắt. Trần Lạc cũng là một người cẩn thân, hắn quan sát thiếu nữ, suy đoán thực lực, ý đồ của đối phương.

Trần Lạc do dự hỏi:

– Nàng nói thứ này là của nàng?

Tuy Trần Lạc là người trần tục, thích ngắm mỹ nữ nhưng chỉ giới hạn ‘nhìn’, hắn sẽ không vì đối phương là mỹ nữ mà từ bỏ Bảo Lam Thử quý giá.

– Nếu không thì sao?

Thiếu nữ nhìn Bảo Lam Thử xỉu trong trận pháp, ánh mắt lóe tia mừng rỡ. Thiếu nữ ngước mắt nhìn Trần Lạc, mày liễu nhướng lên.

Thiếu nữ nhẹ giọng hỏi:

– Xem ngươi còn tuổi trẻ chắc là học đồ của học viện, một mình ngươi ở đây không có lão sư đi cùng sao?

Trần Lạc nhướng mày nói:

– Như thế nào??

Trần Lạc tăng cảnh giác, khóe môi cong lên hỏi:

– Không lẽ nàng muốn giết ta diệt khẩu?

– A! Sao ngươi lại nghĩ vậy?

Thiếu nữ không ngờ đối phương sẽ hiểu ý theo chiều hướng này, nàng lắc đầu, xin lỗi:

– Ngươi đừng hiểu lầm, gần Thanh Lương hồ này hay có nhiều ma thú ẩn hiện, một mình ngươi sẽ rất nguy hiểm.

========

Chương 44: Mỹ nữ ẩn hiện.

– Vậy sao?

Trần Lạc không có tâm tình nói nhảm với thiếu nữ, ánh mắt ước chừng tu vi của nàng không thấp.

Trần Lạc hỏi:

– Nàng nói trận pháp này do nàng bày ra nhưng có chứng cứ gì không?

Thiếu nữ cười khẽ:

– Ha ha . . .

Thiếu nữ lấy một cái bình nhỏ treo bên hông ra, giống y như cái bình trong trận pháp dưới đất. Thiếu nữ thấy Trần Lạc vẫn không tin thì giơ tay thuôn dài lên, tay áo trượt xuống lộ ra cổ tay trắng mềm, ngón tay xinh đẹp thuôn dài liên tục bấm ấn quyết. Các phù văn huyền diệu, phức tạp bay lượn quanh đầu ngón tay thiếu nữ, ngưng tụ ra bốn phù văn. Phù văn rơi xuống đất, ngưng tụ lại hình thành trận tượng giống y như trận tượng trận pháp bên cạnh.

Thấy hình ảnh này Trần Lạc cơ bản khẳng định thiếu nữ không nói dối, cạm bẫy trận pháp do người ta bày ra. Nhưng thứ này dù gì là Bảo Lam Thử, cô giá, không lẽ hắn đành từ bỏ sao? Trần Lạc do dự có nên cướp không.

Thiếu nữ nhìn thấu ý nghĩ của Trần Lạc, mỉm cười nói:

– Ngươi đừng có ý xấu gì, nếu là ma thú khác ta sẽ tặng ngươi nhưng vật nhỏ này rất quan trọng với ta, làm ta tốn ba năm trời.

Thiếu nữ mỉm cười nhẹ nhàng, tự nhiên, như gió xuân hòa tan tất cả, đặc biệt thanh âm của nàng càng là êm tai dễ nghe.

Thiếu nữ cười nói:

– Tuy ta không biết tu vi của ngươi như tế nào nhưng trước khi ngươi ra tay phải hiểu rõ một điều.

Thiếu nữ nói rồi giơ tay lên, đầu ngón tay lấp lánh ánh sáng. Ánh sáng nhạt ngưng tụ thành tia chớp dài một thước, tuy tia chớp không nổ ầm ầm nhưng ẩn chứa linh lực cường đại.

Cao thủ!

Thiếu nữ này đã mở linh hải, thực lực cường đại không giống vu sư sơ cấp bình thường. Nhìn cách thiếu nữ bày trận pháp là biết tinh thần lực của nàng khá mạnh.

Nghĩ đến đây Trần Lạc không ở lâu, nếu không đánh lại người ta thì đi sớm càng hơn. Dù sao Trần Lạc đã trộm một con Bảo Lam Thử, thừa dịp thiếu nữ không phát hiện đi càng xa càng tốt. Thế là Trần Lạc không chào một câu bỏ đi ngay, đi chừng một trăm thước hắn co giò chạy như điên.

Thiếu nữ nhìn bóng lưng Trần Lạc nhanh chóng biến mất trong Tùng Lâm Tiểu Linh Giới, cảm thấy buồn cười và khó hiểu.

Thiếu nữ bất đắc dĩ nói:

– Ta đáng sợ như vậy sao?

Thiếu nữ lắc đầu, không nghĩ nhiều. Thiếu nữ đi qua, khom người, cẩn thận nhặt Bảo Lam Thử hôn mê lên đặt trong lòng bàn tay.

Thiếu nữ nhẹ nhàng vuốt ve Bảo Lam Thử, nói:

– Tiểu Hương Hương, ngươi làm ta tìm thật vất vả, cũng tại ta ba năm trước không hiểu chuyện mang các ngươi đến đây chơi, đánh mất các ngươi, nhưng rốt cuộc ta đã tìm được, ha ha ha ha ha ha! A? Đồng bạn Thối Thối của ngươi đâu? Nó không ở cùng ngươi sao? Nhưng hôm trước ta phát hiện tung tích của hai ngươi sao bây giờ chỉ còn lại một mình ngươi?

Hai con Bảo Lam Thử vốn nên thuộc về thiếu nữ nhưng ba năm trước nàng sơ sẩy đánh mất chúng nó trong Tùng Lâm Tiểu Linh Giới. Vì tìm lại Bảo Lam Thử thiếu nữ mất ba năm trời nhưng bây giờ chỉ còn một con, nàng thấy khó hiểu.

– Chẳng lẽ ngày hôm qua các ngươi đi riêng sao?

Thiếu nữ nhíu mày suy tư, biểu tình lo lắng thiếu nữ chợt nghĩ đến điều gì, nhìn hướng trận pháp dưới mặt đất. Thiếu nữ nhớ đến nàng không xóa bỏ trận pháp đã nhặt Bảo Lam Thử lên, không bị trận pháp phản ứng lại.

Không lẽ trận pháp thiếu nữ bày ra đã mất hiệu lực?

Thiếu nữ ngồi xuống cẩn thận nhìn trận tượng, phát hiện trận tượng vặn vẹo, kết cấu trận pháp hơi rối loạn. Thiếu nữ biết trận pháp không nhạy.

– Ta dùn kim ngọc linh thạch làm mắt trận, độ mạnh tinh thần lực của ta bày ra trận pháp ít nhất có thể kéo dài một tháng, sao mới sáu ngày đã không nhạy?

Thiếu nữ biết môi trường tự nhiên sẽ làm trận pháp nàng bày ra mất hiệu lực, nhưng nếu không phải môi trường tự nhiên phá hư thì sao trận pháp . . .

Không lẽ trận pháp bị người phá hỏng?

Thiếu nữ bỗng nhiên nghĩ đến thiếu niên áo xanh sạch sẽ, trắng trẻo gầy gò. Là hắn sao? Không thể nào, trên người hắn không có chút tinh thần lực dao động. Dù thiếu niên hiểu trận pháp thì thiếu nữ không cho là đối phương có năng lực phá hủy trận pháp của nàng. Càng quái dị hơn là thiếu nữ quan sát trận tượng thật lâu nhưng không phát hiện dấu vết tinh thần lực, không một chút dấu vết.

Đây rốt cuộc là chuyện gì?

Thiếu nữ rất mờ mịt, nàng kahửng định trận pháp của mình không bị tự nhiên phá hư, nhưng nếu nói là thiếu niên vừa rồi làm thì ngó bộ dáng không giống trận sư. Dù thiếu niên là trận sư thiếu nữ không cho rằng hắn có năng lực phá giải, lùi một bước cứ cho là thiếu niên có khả năng đó nhưng nên để lại chút dấu vết tinh thần lực đi? Không lẽ tạo nghệ lĩnh vực trận pháp của thiếu niên đã đến trình độ xuất thần nhập hóa sao?

Có thể không?

Đáp án là không, thiếu nữ cho rằng không thể nào.

– Kỳ lạ.

Thiếu nữ ngẫm nghĩ một lúc vẫn không tìm ra xuất giải thích hợp lý, nàng nhìn Bảo Lam Thử đáng yêu nằm trong lòng bàn tay, mím môi.

Thiếu nữ xin lỗi:

– Hương Hương đừng lo, ta nhất định sẽ nhanh chóng tìm ra đồng bạn Thối Thối của ngươi.

Thiếu nữ cẩn thận bỏ Bảo Lam Thử Hương Hương vào bao đồ, nhìn trời đêm, ánh trăng mông lung.

Thiếu nữ lẩm bẩm:

– Ngày mai là lúc hỏa vân tế đàn triều bái, hưm, đi thử vận may xong mình sẽ nhanh chóng tìm Thối Thối.

* * *

Trần Lạc chạy vắt giò lên cổ, không tiếc thi triển ra Tàn Ảnh Tam Động với tốc độ siêu nhanh quay về hang. Trần Lạc lén lút quan sát thật lâu, không thấy thiếu nữ đuổi theo thì thở pahò nhẹ nhõm.

Trần Lạc lắc đầu, bật cười nói:

– Tinh thần lực thật bực mình, cướp báu vật phải lén lút thế này.

Nhớ hai năm trước khi tinh thần lực của Trần Lạc rất mạnh từng khiêu khích Trung Ương học phủ, uy hiếp Quang Minh điện, bây giờ lưu lạc đến nước này. Nếu là năm xưa thì đừng nói là thiếu nữ vừa rồi chỉ mới là vu sư sơ cấp, có đối mặt vu sư cao cấp nếu tâm trạng Trần Lạc không vui chỉ vài giây là ném người xuống vực sâu.

Trần Lạc quyết tâm quay về phải nhanh chóng tăng tiến tu vi, hồi phục tinh thần lực.

Trần Lạc quyết định xong, ngắm nghía Bảo Lam Thử một lúc rồi bỏ vào trong túi áo, ngủ tiếp.

Không biết ngủ bao lâu sau Trần Lạc mông lung nghe tiếng Ngưu Manh kêu mình. Trần Lạc mở mắt ra, thấy khuôn mặt ngăm đen phóng to của Ngưu Manh.

– Trần Lạc, mau, mau dậy đi, xảy ra chuyện!

Trần Lạc giật mình ngồi bật dậy, hỏi:

– Sao sao? Cô nương kia rượt tới nơi?

– Cô nương nào? Ngươi nói gì?

Ngưu Manh nói xong bỗng có tiếng gầm rú điếc tai từ bên xa vọng đến làm đất đá trong hang rớt xuống.

Trần Lạc bị dính đầy tro bụi, lắc đầu hất bụi đi.

Trần Lạc nghi hoặc hỏi:

– Tình hình gì?

Trần Lạc nhanh chóng bò ra cửa hang, lúc này bầu trời đã sáng, mặt trời mới mọc. Ánh nắng ở Tùng Lâm Tiểu Linh Giới không sáng như Huyền Hoàng thế giới.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Lại vang tiếng nổ điếc tai. Trần Lạc giương mắt nhìn thấy chân trời phía đông bốc khói đặc.

– Bên kia sao vậy? Tiếng động gì lớn điếc tai?

– Ta cũng không biết.

Ngưu Manh lắc đầu, hỏi:

– Chúng ta đi xem thử không?

Trần Lạc gật đầu, thế là hai người chạy đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK