• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 13: Cẩu nam cẩu nữ.

Nửa năm qua mỗi cách một đoạn thời gian Lạc Anh sẽ trở về, bày các loại trận pháp kỳ lạ cái gì vân vụ trận, phong vũ trận vân vân và vân vân. Quan trọng nhất là trận pháp Lạc Anh bày ra không ổn định, hay có sự cố khiến trận pháp không nhạy, đệ tử trong Tiểu Kim Câu học viện gặp họa.

Trần Lạc nghe mọi người kể sự tích quang vinh của Lạc Anh, hắn rất đồng cảm. Nhớ lúc Trần Lạc mới học trận pháp cũng giống Lạc Anh, bày trận khắp nơi, trận pháp không ổn định. Xảy ra sự cố là chuyện nhỏ, lúc nguy hiểm có thể tổn thương chính mình. Tuy nhiên địa điểm Trần Lạc bày trận là trong rừng cây, chuyên tìm một ít động vật.

Không một học đồ Tiểu Kim Câu học viện biết nguyên nhân tại sao Lạc Anh hận Thông Thiên lão tổ, dù sao từ khi thiếu nữ đến học viện thì cái tên Thông Thiên lão tổ đã trở thành cấm kỵ.

Trần Lạc ngẫm nghĩ nếu có cơ hội hắn sẽ điều tra rõ tình huống. Trần Lạc đang suy nghĩ chợt nghe có người kêu tên mình.

– Trần Lạc! Trần Lạc . . .!

Thiếu niên từ đằng trước chạy lại gần quen biết Trần Lạc, cùng là học đồ Tiểu Kim Câu học viện, tên là Vương Uy.

– Vương Uy, hôm nay đến lượt ngươi thủ vệ đúng không? Sao mới sáng sớm đã chạy về?

Vương Uy khá trẻ tuổi, tính cách hướng nội, mọi người hay trêu đùa gã.

– Trần . . . Trần Lạc!

Vương Uy chạy nhanh tới đây há mồm thở hổn hển, nói:

– Bên ngoài có người tìm ngươi.

– Tìm ta?

Trần Lạc ngẩn người. Trong Trường Tín thành Trần Lạc không có nhiều bằng hữu, ở Tiểu La Thiên học viện có vài người nói chuyện được. Nhưng bây giờ Trần Lạc có thân phận tội đồ hắc ám, có lẽ bọn họ không còn xem hắn là bằng hữu nữa.

– Bọn họ có nói mình là ai không?

Trần Lạc đứng dậy vỗ tro bụi dính trên người, định đi nhìn xem là ai kiếm mình.

– Nói là bằng hữu của ngươi ở Tiểu La Thiên học viện.

Quả nhiên là người Tiểu La Thiên học viện, nhưng không biết là ai. Trần Lạc không nghĩ nhiều, đi ngay ra cửa.

– Này Vương Uy, người kiếm Trần Lạc là nam hay nữ vậy?

Đa số học đồ Tiểu Kim Câu học viện là con nhà nghèo, không giống học đồ Tiểu La Thiên học viện sau bữa cơm đi ra ngoài tìm việc vui. Ăn cơm xong trò chuyện tán nhảm là trò giải trí duy nhất của các học đồ Tiểu La Thiên học viện.

– Có hai người, một nam một nữ, nam khá tuấn tú, nữ hoang dã . . . Cũng dễ nhìn.

Vương Uy nói xong chưa bị học đồ khác trêu đã đỏ mặt trước.

Nghe nói có trai tài gáp đẹp thì đám học đồ Tiểu Kim Câu học viện nổi hứng lên. Tiếp xúc hai tháng bọn họ đã xem Trần Lạc là bằng hữu, muốn nhìn thử hắn có quan hệ gì với đôi trai tài gái đẹp này. Có học đồ kêu la muốn đi xem, một người khởi xướng mà những người khác cũng rục rịch, cả đám như ong vỡ tổ chạy ra ngoài. Ngưu Manh định quát cả nhóm đừng đi quấy rầy nhưng chưa mở miệng đã thấy các học đồ buông bát chạy đi hết.

Trần Lạc vừa đi hướng cửa vừa mặc đồ, hắn không phải loại người chú trọng dáng vẻ. Sau khi Trần Lạc đến Tiểu Kim Câu học viện mọi người thường vạch ngực áo, tay trần, hắn dần thói quen điều này. Trần Lạc đến cổng trường, từ xa thấy hai người đứng. Trần Lạc bỗng nhiên dừng bước, mày kiếm nhíu lại sau đó nhấc chân đi tiếp.

Thời gian một nam một nữ đứng trước cửa Tiểu La Thiên học viện. Thiếu niên bên trái khuôn mặt điển trai, mặc áo trắng, eo treo ngọc đái, dáng vẻ hiên ngang. Thiếu nữ bên phải xinh đẹp như hoa, mặc la quần màu xanh, duyên dáng yêu kiều.

Mấy chục học đồ Tiểu Kim Câu học viện chạy tới, khi thấy trai tài gái sắc đứng trước cửa học viện thì biểu tình đầy ngạc nhiên.

Có người kêu lên:

– Đó chẳng phải là Đinh Tử Hiên, Diệp Thanh của Tiểu La Thiên học viện sao?

Hai cái tên Đinh Tử Hiên, Diệp Thanh trong Trường Tín thành xem như khá nổi, bối cảnh gia đình rất tốt, là học đồ cao cấp của Tiểu La Thiên học viện, tuổi nhỏ đã tu luyện đến cảnh giới thứ hai, mở ra lão sư1 thuộc về mình. Đinh Tử Hiên, Diệp Thanh là nhân vật đại biểu cho Tiểu La Thiên học viện.

Nói đến thì Tiểu La Thiên học viện có bốn nhân vật đại biểu, lúc trước Trần Lạc cũng nằm trong số đó, danh tiếng cao hơn hẳn Đinh Tử Hiên, Diệp Thanh. Nhưng bây giờ . . . Tuy Trần Lạc vẫn nổi tiếng nhưng trước kia là thiên tài giờ là tội đồ hắc ám, khác biệt như trời với đất.

– Trước kia ta nghe đồn hình như Trần Lạc và Đinh Tử Hiên có quan hệ không giống bình thường.

– Có ý gì? Cái gì là quan hệ không giống bình thường?

– Đúng vậy! Ta có nghe nói, hình như Đinh Tử Hiên cô nương là bạn thân của Trần Lạc.

– Bạn thân gì, là người yêu mới đúng, người ta là người yêu, hai người yêu nhau. Ngươi đọc nhiều sách sẽ chết sao?

– Ta có nghe đồn nưhng hình như . . . Có người nói Diệp Thanh cô nương yêu đơn phương, Trần Lạc không có ý gì với nàng.

Tiểu La Thiên học viện rất nổi tiếng, là số một trong Trường Tín thành, tính nguyên Kim Thủy Vực cũng xếp vào ba hạng đầu. Nhân vật đại biểu Tiểu La Thiên học viện tự nhiên cũng thành tiêu điểm tán gẫu của học viện khác, đám học đồ đặc biệt chú ý chuyện tình cảm. Nhất là hai đại biểu Diệp Thanh, Trần Lạc ki đó đồn rất lâu. Có người nói bọn họ yêu nhau, có người bảo Diệp Thanh yêu đơn phương Trần Lạc sự thật là gì thì chỉ người trong cuộc mới biết.

Đúng vậy, Trần Lạc là người trong cuộc nên biết rất rõ. Những ngày còn ở Tiểu La Thiên học viện lúc rảnh rỗi Diệp Thanh thường tìm Trần Lạc, hay tặng một ít linh đan, đồ ăn. Trần Lạc biết Diệp Thanh thích mình, nàng có thẳng thắn thổ lộ. Nhưng Trần Lạc không yêu Diệp Thanh, hắn không thích cảm giác bẩm sinh cao cao tại thượng, lòng hư vinh mãnh liệt của nàng. Dù vậy nhưng mấy năm nay Trần Lạc xem Diệp Thanh như muội muội.

– Ha ha ha ha ha ha! Trần Lạc, chúng ta đã lâu không gặp, hưm, chắc cũng cỡ một năm bảy tháng?

Thấy Trần Lạc, Đinh Tử Hiên tới gần mỉm cười nói:

– Tuy giữa ngươi và ta không phải bằng hữu nhưng dù gì cũng từng là sư huynh đệ, sao rời khỏi Tiểu La Thiên học viện không chào hỏi chúng ta một tiếng?

– Đã một năm bảy tháng rồi sao? Nhanh thật.

Lúc trước so tài trong Tiểu La Thiên học viện Đinh Tử Hiên từng bị Trần Lạc đánh bại, hắn biết tên này luôn ghi hận mình.

=======

Chương 14: Cẩu nam cẩu nữ (2).

Trần Lạc dừng bước, cười nói:

– Ba tháng trước khi ta bị Tiểu La Thiên học viện trục xuất có muốn chào các ngươi nhưng đi vội quá nên quên.

– Thật sự quên sao?

Đinh Tử Hiên cười nói:

– Ta còn tưởng là ngươi xấu hổ đến chào.

– Ta dám xâm nhiễm hắc ám thì còn gì xấu hổ?

Đinh Tử Hiên vốn định mượn chuyện này nhục nhã Trần Lạc nhưng nghe hắn tự giễu, trong phút chốc gã á khẩu.

Trần Lạc không để ý Đinh Tử Hiên, nhìn hướng Diệp Thanh.

Trần Lạc mỉm cười nói:

– Sư muội, cũng sắp hai năm không thấy mặt, sư muội khỏe không?

Trong Huyền Hoàng thế giới xưng hô sư huynh, sư muội khá là thân thiết. Giữa học đồ thường gọi nhau là học trưởng, học muội. Sư huynh, sư muội tuy không phải tên gọi yêu nhưng thân thiết hơn học trưởng, học muội. Nếu ngươi không có quan hệ thân thiết với học muội mà gọi người ta là sư muội thì hơi xúc phạm.

– Ừm! Cũng gần hai năm, ta rất tốt, đa tạ ngươi quan tâm.

Dáng người Diệp Thanh cao ráo, tuy chỉ mới mười bảy nhưng đã đẹp trưởng thành. Ánh mắt Diệp Thanh bình tĩnh nhìn Trần Lạc, giọng điệu cực kỳ nghiêm túc nói:

– Ngươi đã bị Tiểu La Thiên học viện trục xuất, không còn là học trưởng của ta, hy vọng ngươi chú ý ngôn từ.

Trần Lạc nghe vậy ngây người, đôi mắt đen thẳm nhìn chằm chằm Diệp Thanh. Trần Lạc lắc đầu, buồn cười. Trần Lạc biết trong lòng Diệp Thanh kiêu ngạo, có cảm giác ưu việt rất mạnh, hay khinh thường học đồ tu vi thấp hơn nàng. ở trong mắt Diệp Thanh chỉ có hai loại người, một là gia đình tốt hơn nàng, tu vi cao hơn nàng. Diệp Thanh tôn sùng loại người như vậy. Một loại khác là người nghèo hèn, tu vi thấp hơn nàng, Diệp Thanh khinh thường kiểu người đó.

Trần Lạc vẫn luôn biết điều này, chẳng qua hắn không ngờ Diệp Thanh trở mặt nhanh hơn lật giấy. Trần Lạc biết nguyên nhân là vì hiện giờ tu vi bị phế, hắn rơi vào loại người thứ hai trong mắt Diệp Thanh.

Diệp Thanh nói:

– Đây là dây chuyền lúc trước ngươi tặng cho ta, bây giờ trả lại ngươi.

Trần Lạc lắc đầu, khóe môi treo nụ cười phức tạp, là nụ cười bất đắc dĩ. Trần Lạc im lặng nhận lấy dây chuyền, hắn nhớ đó là dây chuyên tìm được trong một trận pháp vô danh bị hắn phá giải. Tuy Trần Lạc không biết dây chuyền này là thứ gì nhưng hình dạng khá đẹp, hắn quyết định tặng cho Diệp Thanh. Lúc trong Tiểu La Thiên học viện Diệp Thanh thường tặng linh đan cho hắn, Trần Lạc thấy ngại nên tặng dây chuyền lại xem như có qua có lại.

– Trước kia trong Tiểu La Thiên học viện ta tặng linh đan cho ngươi không có ý gì khác, chẳng qua thấy ngươi tội nghiệp, hy vọng ngươi đừng hiểu lầm. Những linh đan ta tặng ngươi không cần trả lại, khi ngươi ở Tiểu La Thiên học viện hay chỉ điểm cho ta, xem như đó là thù lao của ngươi.

Diệp Thanh đứng đó, biểu tình kiêu ngạo, lạnh lùng như ban ơn. Diệp Thanh chưa nói xong đã bị Trần Lạc đánh gãy.

– Nàng tặng bao nhiêu viên linh đan cho ta rất nhanh ta sẽ trả lại hết.

Môi Trần Lạc đã mất nụ cười, khuôn mặt nhu không có biểu tình.

Diệp Thanh nhướng mày nói:

– Trả lại?

Diệp Thanh không ngờ Trần Lạc nói câu đó, ngần ngừ nói:

– Với tình huống hiện giờ của ngươi sợ là hơi khó, xung linh đan kia tuy không đáng là gì với ta nhưng cũng có giá tị không nhỏ với ngươi, bây giờ ngươi . . .

– Chỉ là mấy viên xung linh đan, đừng nói Trần Lạc ta chỉ bị phế tu vi, dù toàn thân còn một bàn tay vẫn dư sức trả lại mấy viên xung linh đan.

– Ngươi . . .!

Biểu tình Diệp Thanh tức giận chỉ vào Trần Lạc, quát:

– Nhìn xem bây giờ ngươi có bô jdạng gì mà còn mạnh miệng, ta cảnh cáo ngươi . . .!

Diệp Thanh chưa nói xong đã bị Trần Lạc ngắt lời:

– Còn chuyện gì khác không?

Diệp Thanh hừ lạnh một tiếng:

– Ngươi . . .!

Diệp Thanh tức giận giậm chân, hít sâu cố nén lửa giận, nói:

– Trần Lạc, dù gì chúng ta từng quen biết, ngươi vì đi đường tắt xâm nhiễm hắc ám, bị bắt vào tù, hiện tại đã được thả ra thì hãy thay đổi thành con người mới đi, ngươi tự giải quyết cho tốt, hừ! Còn nữa, sau này đừng nói có quen ta!

Diệp Thanh nói xong xoay người đi.

Trần Lạc không thèm nhìn Diệp Thanh đi xa, đưa mắt nhìn Đinh Tử Hiên.

Trần Lạc nheo mắt nói:

– Ngươi còn có chuyện gì sao?

– Ta sao?

Đinh Tử Hiên cười tủm tỉm, ngẩng đầu nhìn mặt trời hướng đông, cười càng tươi.

Đinh Tử Hiên nói:

– Lần trước hội thi Tiểu La Thiên học viện ngươi đánh bại ta, từ đó về sau ta luôn khắc khổ tu luyện để có ngày đánh thắng ngươi, chỉ tiếc . . . Tiếc là không có cơ hội này nữa. Bây giờ tu vi của ngươi bị phế, nếu ta đánh nhau với ngươi đồn ra ngoài nói ta ăn hiếp người thì không hay.

Trần Lạc ngắm nghía dây chuyền trắng trong tay:

– Chắc chắn sẽ có cơ hội.

– À, nghe nói trong đại điện Tiểu La Thiên học viện ngươi tuyên bố trong vòng một năm tu luyện đến cảnh giới thứ hai?

– Chắc là có, sao vậy?

– Không có gì, chỉ là cảm thấy rất buồn cười.

Đinh Tử Hiên ngẩng đầu, nhắm mắt lại, nhỏ giọng nói:

– Một kẻ vì đi đường tắt xâm nhiễm hắc ám, giả mạo thiên tài sau khi bị phế tu vi còn ngông cuồng bảo trong vòng một năm tu luyện đến cảnh giới thứ hai, ha ha ha ha ha ha! Làm người ta nhớ đến là buồn cười, ngươi thấy đúng không?

– Được rồi, ngươi đừng ở chỗ ta lảm nhảm nữa, nên làm gì thì làm cái đó đi.

Trong tháp trừng phạt Trần Lạc thường nghe đại thừa tĩnh tâm kinh, tâm tình bĩnh tĩnh như nước lặng nhưng không có nghĩa là hắn sẽ mặc cho người ta khi dễ mình.

Khuôn mặt nhu nữ tính biểu tình thản nhiên, khóe môi cong lên cười tà dị, nói:

– Lúc muốn đánh nhau có thể tùy thời tìm ta, bảo đảm thỏa mãn.

– A, lưu lạc đến tình trạng này mà ngươi còn dám ngông cuồng trước mặt ta?

Đinh Tử Hiên vốn làm bộ làm tịch mắtr cao hơn đầu chợt biến sắc mặt, trừng Trần Lạc, khí thế khiếp người quát:

– Nửa năm sau Kim Thủy Vực có hội luận võ một năm một lân,f ngươi dám tham gia không?

Trần Lạc nhún vai, tùy ý nói:

– Có gì không dám?

– Tốt!

Đinh Tử Hiên chỉ chờ Trần Lạc nói câu này, gã định nói gì thêm thì phía sau vang giọng Diệp Thanh:

– Tử Hiên sư huynh cần gì nói nhiều với loại người đó, sư huynh cảm thấy bây giờ hắn còn là người cùng thế giới với chúng ta sao? Nói nhiều làm gì, đi thôi, người ta muốn đi cửa hàng xem y phục.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK