• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 39: Tùng Lâm Tiểu Linh Giới.

Thì ra hai năm trước Bạch Kiếm mới chuyển đến Tiểu La Thiên học viện, khi đó Trần Lạc còn ở bên ngoài phá giải tàn trận kỳ lạ kia.

– Trần Lạc, ta cảm thấy sau này ngươi bớt tiếp xúc với người này thì hơn, đừng thấy hắn nhỏ tuổi nhưng bụng dạ rất độc ác.

– A? Sao vậy?

– Lúc trước hắn không phải học viện của Tiểu La Thiên học viện, cũng là thiên tài khá nổi tiếng. Mười bốn tuổi Bạch Kiếm đã đả thông bảy linh mạch, nhưng luôn ức chế không mở linh hải vì khiến bảy linh mạch đều biến dị. Chắc Bạch Kiếm muốn mở ra linh hải biến dị.

Linh hải là tượng trưng bước vào cảnh giới thứ hai, trên con đường tu hành về sau linh hải tương đương với gốc của một vu sư.

Thật ra sau khi đả thông bảy linh mạch nhiều người sẽ ngừng lại một đoạn thời gian củng cố tu vi, chuẩn bị sẵn sàng rồi mới mở linh hải. Đa số người mở linh hải đều bình thường nhưng vẫn có một phần nhỏ số người mở ra linh hải đặc biệt.

Linh hải biến dị nằm trong số đó.

Đồn rằng số lượng bảy linh mạch biến dị càng nhiều thì xác suất mở ra linh hải biến dị càng lớn. Một khi mở ra linh hải biến dị sau này được đến ích lợi người khác không thể tưởng tượng, tất nhiên đó chỉ là tin đồn. Trong thế giới có nhiều học đồ thiên tài mở ra linh hải biến dị, không nói xa, Mộ Hạo đệ nhất nhân Tiểu La Thiên học viện chính là sáu linh mạch biến dị mở ra linh hải biến dị.

– Bạch Kiếm này cũng khá gỏi, bây giờ hắn mở bảy linh mạch đã có năm linh mạch biến dị, nghe nói chuẩn bị phá kỷ lục sáu biến dị của Mộ Hạo mở ra linh hải biến dị.

Trần Lạc cảm thán rằng:

– Đầu năm nay nhiều người có bản lĩnh thật.

Năm xưa Trần Lạc si mê trận pháp, không có hứng thú với tu hành, bảy linh mạch vừa thông liền mở ra linh hải.

Ngưu Manh đồng ý gật gù, tiếp tục bảo:

– Nhưng Bạch Kiếm không nổi tiếng vì chuyện này mà ở chỗ hắn tâm ngoan thủ lạt. Nghe nói khi Bạch Kiếm còn ở Phi Thiên học viện, mỗi lần học viện thi là những học đồ đối chiến cùng hắn không bị thương cũng tàn, trong đó có vài người bị thương nặng suýt đi chầu trời. Cuối cùng Phi Thiên học viện bất đắc dĩ trục xuất Bạch Kiếm, Tiểu La Thiên học viện nhận hắn.

– Không nhìn ra cái tên này độc vậy.

Trời quá nóng, Trần Lạc cởi hết cúc áo, vạch ngực phẩy quạt.

– Đúng vậy! Bạch Kiếm đến Tiểu La Thiên học viện rồi rất càn rỡ, đánh bị thương vài học đồ sơ cấp. Nhưng nghe nói sau khi Bạch Kiếm bị Mộ Hạo đánh bại thì ngoan rất nhiều, tuyên bố muốn phá kỷ lục sáu biến dị của Mộ Hạo rồi sẽ cùng quyết đấu chia thắng bại.

Còn một câu Ngưu Manh không nói, lúc trước bốn nhân vật đại biểu Tiểu La Thiên học viện là Mộ Hạo, Diệp Thanh, Trần Lạc, Đinh Tử Hiên. Bây giờ Bạch Kiếm thay thế vị trí của Trần Lạc.

– Mộ Hạo sao? Ha ha.

Trần Lạc chợt cười nói:

– Lúc trước ta suýt ném tên này đến Tà Ác sâm lâm.

Ngưu Manh không hiểu Trần Lạc nói gì:

– Cái gì ném đến Tà Ác sâm lâm?

– Không có gì.

Trần Lạc cười cười, lắc đầu nhìn hướng đoàn người Tiểu La Thiên học viện.

Trần Lạc nghi hoặc hỏi:

– Hình như Mộ Hạo không đến?

– Thiên tài như Mộ Hạo cắc đang chuẩn bị cho hội thi Kim Thủy Vực ba tháng sau.

Trần Lạc gật đầu, đang định nói gì thì thấy bóng dáng Vương Khắc lão sư trong đoàn Tiểu La Thiên học viện. Vẻ mặt Trần Lạc buồn bã. Lúc Trần Lạc tu hành trong Tiểu La Thiên học viện được Vương Khắc lão sư hết sức dạy dỗ, dù hắn mang tội hắc ám vào utf, Tiểu La Thiên học viện muốn trục xuất hắn đi thì Vương Khắc lão sư hết sức bảo vệ. Trong Tiểu La Thiên học viện chỉ mình Vương Khắc lão sư là khiến Trần Lạc thấy áy náy, xin lỗi nhât.

Trần Lạc thầm nghĩ:

– Không biết Vương Khắc lão sư nghĩ về ta như thế nào . . . Chắc rất thất vọng.

Trần Lạc định đi qua nói vài câu với Vương Khắc lão sư chợt nhớ bây giờ hắn là kẻ thù của Tiểu La Thiên học viện, sợ tạo thành ảnh hưởng không tốt cho Vương Khắc lão sư. Trần Lạc quyết định tìm cơ hội lén tìm gặp Vương Khắc lão sư.

Thời gian trôi qua từng chút một, sau khi xếp hàng mấy canh giờ Trần Lạc, Ngưu Manh rốt cuộc được truyền vào Tùng Lâm Tiểu Linh Giới.

Có lẽ vì phòng ngừa ma thú xâm nhập nên mỗi một truyền tống trận sẽ có một nội tháp gần đó, bình thường vài linh trận sư công tác ở đây. Còn có một quảng trường khá to, những người bán hàng nhỏ buôn bán đồ dùng sinh hoạt, đương nhiên giá mắc hơn bên ngoài.

Ngưu Manh đánh xe ngựa chen ra khỏi quảng trường, Trần Lạc ngồi bên cạnh cảm nhận môi trường Tùng Lâm Tiểu Linh Giới. Nơi này thoạt trông không khác gì Huyền Hoàng thế giới, có bầu trời, mặt đất, trời trăng nhưng khí hậu thoải mái hơn bên ngoài nhiều. Có lẽ nơi này là địa bàn của Đồ Khai Nguyên nên khí hậu hơi âm trầm.

Vừa đến Tùng Lâm Tiểu Linh Giới Trần Lạc chợt nhớ hơn mười năm trước sinh sống cùng sư phụ tại đây. Trần Lạc nhớ khi đó hắn nhặt được một con sói bị thương, trong thời gian hắn học trận pháp luôn có sói con theo bên cạnh.

– Không biết Tiểu Hoảng có còn ở không?

Tiểu Hoảng là tên Trần Lạc đặt cho con sói, vì lúc nó đi đường lúc la lúc lắc. Trần Lạc rất nhớ Tiểu Hoangr, muốn đi gian nhà gỗ nhìn xem. Bất đắc dĩ nhà gỗ nằm sâu trong Tùng Lâm Tiểu Linh Giới, xung quanh có nhiều ma thú cường đại. Nếu tinh thần lực của Trần Lạc không suy yếu thì có năng lực đi vào, đáng tiếc hiện tại không được. Tinh thần lực suy yếu không bày được mấy trận pháp. Dựa vào thực lực? Với tu vi hiện giờ của Trần Lạc không đủ cho đám ma thú nhét răng.

Các Vinh Diệu đoàn đến quảng trường, theo tuyến đường đã định trước lao thẳng vào Tùng Lâm Tiểu Linh Giới.

Trần Lạc nhìn xung quanh, hỏi:

– Lão Ngưu, chúng ta đi đâu?

Tuy Trần Lạc sinh sống ở Tùng Lâm Tiểu Linh Giới mấy năm trời nhưng chỉ giới hạn sâu trong rừng, xa lạ địa hình ngoài rừng.

– Nếu chúng ta đi theo vài Vinh Diệu đoàn thì an toàn, nhưng gặp thứ tốt không đến lượt chúng ta. Nếu tự hoạt động gặp thứ tốt có thể chiếm một mình, đơng nhiên nguy hiểm cũng cao. Trần Lạc, ngươi quyết định đi.

– Chúng ta hành động một mình, hơi cẩn thận một chút à được.

– Hì hì, ta cũng nghĩ vậy.

Ngưu Manh mở bao đồ lấy ra một tấm bản đồ, chỉ vào một tuyến đường trên bản đồ.

Ngưu Manh nói:

– Ta chú ý con đường này đã lâu, khá an toàn. Chỗ đó có một hồ nước, ngẫu nhiên có Hỏa Vân thú tắm rửa, nghỉ ngơi xung quanh. Chúng ta có thể núp một bên săn bắt Hỏa Vân thú. Với tu vi của chúng ta nếu phối hợp ăn ý thì đối phó một con Hỏa Vân thú không thành vấn đề.

Hỏa Vân thú là loại ma thú khá hung mãnh trong ma thú nhất giai, hình thể to lớn, da thịt rắn chắc, biết phun lửa, thực lực tương đương với một vu sư sơ cấp. Đây là Hỏa Vân thú bình thường, nếu gặp Hỏa Vân thú tiến hóa thì thực lực càng cường đại hơn. Nếu gặp Hỏa Vân thú biến dị hay thú vương thì vu sư trung cấp cũng chỉ có nước chờ chết.

Không phải Ngưu Manh tự cao mình mạnh mới chọn Hỏa Vân thú, chỗ này có ma thú yếu hơn Hỏa Vân thú nhưng chắc chắn bị người giành, không đến lượt bọn họ.

=======

Chương 40: Đao thần hồ kỳ kỹ của Ngưu Manh.

Ma thú khác hoặc là quá mạnh hoặc thành bầy, cho nên Ngưu Manh chọn Hỏa Vân thú là kết quả đắn đo suy nghĩ thật lâu. Ngưu Manh nói rất nhiều về cách săn bắt Hỏa Vân thú, gã hiểu biết khá nhiều, thói quen, đặc điểm, nhược điểm của ma thú nào gã cũng biết.

Nếu không phải Trần Lạc biết Ngưu Manh là học đồ của Tiểu Kim Câu học viện còn tưởng là một vinh diệu giả có kinh nghiệm mạo hiểm phong phú. Đường đi khá xa, Trần Lạc, Ngưu Manh nhàn nhã trò chuyện, qua đó hắn mới biết từ nhỏ gã đã theo phụ thân đi săn bắt trong Tiểu Linh giới.

– Lão Ngưu, phụ thân của ngươi là một vị vinh diệu giả rất mạnh đúng không?

– Phụ thân của ta?

Ngưu Manh lắc đầu, nói:

– Trước kia phụ thân của ta là đồ tể trong thôn, sau này một Vinh Diệu đoàn thấy tay nghề của phụ thân không tệ nên chiêu vào làm xâm lược tùy tùng.

Xâm lược tùy tùng là nhân viên hậu cần của Vinh Diệu đoàn, thường khi các vinh diệu giả giết ma thú sẽ do xâm lược tùy tùng làm thịt, xẻ những gì đáng giá trên người ma thú xuống.

Trong Tùng Lâm Tiểu Linh Giới không chỉ có ma thú còn có rất nhiều dã thú động vật, cái gì chó hoang, sói hoang, lợn rừng đều có. Tuy đám thú vật này không quá mạnh nhưng gặp một bầy thì phải đi đường vòng. Tùng Lâm Tiểu Linh Giới không có đường lớn, xe ngựa gây tiếng động ầm ĩ nên Trần Lạc, Ngưu Manh đi bộ vào, trên đường gặp mấy con thú hoang sẽ tiện tay xử lý.

Đến lúc hoàng hôn, bầu trời tối sầm. Trần Lạc hơi mù đường, trong Tùng Lâm Tiểu Linh Giới toàn là cây cối, hắn không không biết đây là nơi nào. Trần Lạc nhìn bốn phía, may mắn xung quanh chỉ có hai người bọn họ.

– Chúng ta tạm nghỉ tại đây giây lát, đi lâu như vậy cũng đói, ăn miếng lương khô.

Ngưu Manh mở bao đồ lấy lương khô ra đưa một miếng cho Trần Lạc. Ngưu Manh, Trần Lạc đang ăn chợt cảm giá có điều lạ. Phía bắc nổi gió to, thổi cỏ dại bay xột xoạt, sau đó là tiếng chạy lịch bịch. Đang lúc Trần Lạc, Ngưu Manh lấy làm lạ thì một con vật cao khoảng một thước chạy ra khỏi bụi cỏ. Mỏ nhọn, răng nanh, là lợn rừng, hai, ba mươi con lợn rừng khác chui ra theo.

Trần Lạc, Ngưu Manh đồng thanh kêu lên:

– Lên cây!

Ngưu Manh cao nên bấu vào thân cây nhảy lên chạc cây ngay, Trần Lạc tu luyện Tàn Ảnh Tam Động, thân phát nhanh nhẹn nhún chân một cái lên trên cây.

Dường như hai, ba mươi con lợn rừng không có ý định công kích Trần Lạc, Ngưu Manh, chúng tiếp tục xông lên. Trần Lạc định nói chuyện chợt cảm giác có hơi nóng cháy ập vào mặt, một đoàn lửa như sóng thần ập đến.

Lửa cháy hừng hực ập vào mặt như mãnh thú biển lửa muốn cắn nuốt tất cả. Trần Lạc nhanh nhẹn đạp thân cây mượn sức nhảy ra ngoài. Ngưu Manh không may mắn như vậy, gã cao to, không tu luyện thânp háp gì, khi lửa ập đến gã kéo thân cây đu ra ngoài nhưng quá muộn. Ngưu Manh bay tới giữa không trung đã bị lửa ôm.

Ngưu Manh té xuống đất lăn qua lộn lại, khi gã đứng dậy y phục bị đốt thủng mấy lỗ, tóc bị đốt trụi nhiều, lông mày vàng.

Trần Lạc nhìn Ngưu Manh, cười hỏi:

– Có sao không?

Ngưu Manh túm tóc giật một nắm tóc khét xuống, lắc đầu ý bảo mình không sao.

Bùm!

Một con vật như mãnh hổ vọt tới trước mặt Trần Lạc, Ngưu Manh. Con vật cao năm thước, giống cọp, lông đỏ rực, mắt như hai quả cầu lửa trừng Trần Lạc, Ngưu Manh, nhe răng gầm rống.

Hỏa Vân thú!

Ngưu Manh cảnh báo hét to:

– Cẩn thận!

Ngưu Manh rút cây thương sắt treo sau lưng ra đặt bên cạnh. Theo chiến thuật lúc trước hai người đặt ra, Ngưu Manh phụ trách hấp dẫn Hỏa Vân thú chú ý, Trần Lạc thì thừa dịp tập kích. Nhưng qua chuyện vừa rồi, Trần Lạc nhìn lại Ngưu Manh chật vật buồn cười.

Trần Lạc đề nghị:

– Tốc độ của ta nhanh hơn ngươi, để ta dụ nó.

– Ngươi hãy cẩn thận!

Ngưu Manh tự biết tốc độ của mình không nhanh, gã vận chuyển linh lực bảy mạch, siết chặt thương sắt chuẩn bị sẵn sàng.

Trần Lạc nhìn Hỏa Vân thú chằm chằm, biểu tình không chút sợ hãi. Đúng vậy, lúc trước Trần Lạc tùy tay bày trận pháp ngược giết Hỏa Vân thú dễ như chơi, chỉ cần hắn muốn thì bày thêm vài cạm bẫy trận pháp, hôm sau sẽ có xác Hỏa Vân thú nằm la liệt. Tuy bây giờ tinh thần lực của Trần Lạc yếu ớt không thể bày trận pháp nhưng dựa vào thực lực bản thân cũng không có gì đáng sợ.

Trần Lạc lạnh nhạt ra lệnh:

– Ta đi, ngươi theo sau.

Trần Lạc xahs đao đi trước hai bước, đôi chân co lại bỗng nhún một cái, cơ thể bay lên cao. Hỏa Vân thú gầm lên, há mồm phun ra lửa cháy. Vèo một tiếng Trần Lạc biến mất tại chỗ chỉ để lại một tàn ảnh, khi hắn xuất hiện thì vận chuyển linh lực sáu mạch trong cơ thể dồn vào đao to.

Keng một tiếng, đao chém vào trán Hỏa Vân thú nhưng như chém vào tường đồng vách sắt. Trán của Hỏa Vân thú chỉ đẻ lại một vệt dài đổ máu.

– Cứng bà cố!

Trần Lạc biết da thịt Hỏa Vân thú cứng như sắt nhưng không ngờ nó cứng đến vậy. Hỏa Vân thú tức giận quẫy đầu, há to mồm định táp. Trần Lạc vội vàng thụt lùi, bên kia thì Ngưu Manh quát to, hai tay vung, gậy sắt tỏa ánh sáng vàng như giao long trong tay gã.

– Phục Ma Côn!

Linh quyết trung phẩm hoàng cấp, Ngưu Manh tu luyện ộ linh quyết này đến giai đoạn đỉnh. Trong côn ẩn chứa ý phục ma. Bùm một tiếng, một gậy đập vào vai Hỏa Vân thú. Màng da nứt ra vết thương dài nửa thước, đánh Hỏa Vân thú té xuống đất.

Nhân lúc nó bệnh muốn mạng nó.

Quang Minh điện định huơ thương sắt tiếp thì Hỏa Vân thú bò dậy, há mồm phun lửa lớn. Ngưu Manh lăn lông lốc nhưng không thể may mắn thoát khỏi, người bốc cháy lửa. Bên kia, Trần Lạc giơ đao chém xuống đất nhảy vọt lên, nghiêng người tới trước, giơ tay. Trần Lạc vận chuyển linh lực sáu mạch thi triển Oai Vũ Vô Tướng Quyền giai đoạn đỉnh, linh lực cuồng bạo ngưng tụ thành đầu hổ chấn động khí lưu tứ tán, một đấm đánh vào trán Hỏa Vân thú.

Bùm!

Đầu Hỏa Vân thú bị đấm hõm vào hình dấu tay.

Cùng lúc đó Ngưu Manh lao lên, lại hơ thương sắt, một chiêu Phục Ma Côn đập mạnh vào người Hỏa Vân thú. Hỏa Vân thú rú lên, nó nằm sấp dưới đất há mồm định phun lửa. Trần Lạc sải bước vọt tới, liên tục di động mang theo hai tàn ảnh. Trần Lạc giơ tay lên, Oai Vũ Vô Tướng Quyền giai đoạn đỉnh và hai tàn ảnh cùng hắn chồng vào nhau, ba Oai Vũ Vô Tướng Quyền giai đoạn đỉnh đập xuống đầu Hỏa Vân thú.

Không khí bạo tạc, khí lưu tán loạn!

Bùm!

Hỏa Vân thú bị Trần Lạc đấm lún xuống hố, tứ chi quơ quào. Ngưu Manh lại cho một thương, Hỏa Vân thú cứng người.

Ngưu Manh phát hiện đánh vật lộn kiểu này rất kích thích nhưng rất mệt. Nếu là trận pháp, vung tay ném vài phù ấn là đùa Hỏa Vân thú xoay quanh như gà con.

Trần Lạc nhìn Hỏa Vân thú nằm im, không quá chắc chắn hỏi:

– Đã chết?

– Tắt hơi thì có lẽ chết thật, nhưng chờ thêm chút đi, có một số Hỏa Vân thú biét giả chết.

So với Trần Lạc thì Ngưu Manh cực kỳ chật vật, quần áo rách cả chục lỗ, tóc cháy vàng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK