Sau lưng vai Trần Lạc có dấu ấn lửa hắc ám kỳ lạ, dưới ánh nắng nó toát ra lạnh lẽo trông ưnh đóa hoa hắc ám nở rộ, như bảy đóa hoa đã xòe cánh, có hai đóa còn chớm nụ. Năm tháng qua linh hồn của Trần Lạc bị hư vọng chi hỏa rèn luyện sáu lần. Giống như lúc trước, mỗi lần linh hồn Trần Lạc bị hư vọng chi hỏa thiêu cháy là đau đớn không muốn sống, lần sau mãnh liệt hơn lần trước. Tất nhiên mỗi lần đốt cháy rèn luyện là linh hồn Trần Lạc lại mạnh hơn, ngày hôm nay đã có thể chịu được hai mươi bốn lần cộng hưởng.
Quyển sách vô danh lấy hư không làm trang giấy trong mơ của Trần Lạc vẫn trôi nổi tại đó, tiếc là hắn không thấy rõ chữ bên trên. Trần Lạc chỉ biết mình ký kết khế ước gì, hắn không biết ký với ai, là khế ước loại gì.
Trần Lạc bỗng ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng, hơi quen thuộc.
A?
Trần Lạc phát hiện không đúng, vội mở mắt ra. Trần Lạc thấy một thiếu nữ từ khi nào đã đứng bên cạnh, thiếu nữ mặc kỳ lạ mà hở hang. Áo đỏ bao ngực lộ bụng phẳng và rốn, váy dài rũ xuống, cổ chân treo chuông. Sợi tóc đỏ cột đuôi ngựa, khuôn mặt lấm tấm tàn nhãn, đôi mắt tinh nghịch nhìn Trần Lạc như ngó quái vật.
– Ta nói này Lạc Anh tiểu muội muội, nàng rình ngó ta đã bao lâu?
Trần Lạc thầm tán thán thực lực của Lạc Anh, nếu không phải hắn ngửi mùi thơm thì đến bây giờ vẫn không phát hiện có người đứng kế bên.
– Tiểu muội? Ai là muội muội của ngươi? Đừng lôi kéo làm quen với ta!
Trông Lạc Anh không lớn tuổi nhưng vóc dáng trưởng thành, thự nên to thì to, nên vêu thì vêu. Đặc biệt Lạc Anh mặc hở hang, nếu không tại khuôn mặt lấm tấm đốm thì sẽ khiến nhiều người nhớ nhung. Lạc Anh quay quanh Trần Lạc mấy vòng, mắt to quét tới quét lui người hắn.
Lạc Anh nói:
– Không xâm nhiễm hắc ám mà năm tháng đả thông năm linh mạch rối loạn, tắc nghẽn, tất cả biến idj, nếu không chính mắt thấy thì ta không dám tin. Nói ngươi là thiên tài nhưng dù thiên tài có tư chất tốt mấy cũng không thể làm được như ngươi, trừ phi . . .
Trần Lạc đầy hứng thú nhìn Lạc Anh, hỏi:
– Trừ phi cái gì?
– Trừ phi ngươi có bí mật không thể cho ai biết.
Lạc Anh dừng bước đứng trước mặt Trần Lạc:
– Nói đi, bí mật của ngươi là gì?
– Tuổi của nàng cũng cỡ ta nhưng tu vi thì cao hơn ta rất nhiều, lứa tuổi như nàng có tu vi cỡ đó chắc toàn thế giới không có bao nhiêu người.
Trần Lạc không biết tu vi của thiếu nữ này mạnh đến đâu nhưng hắn đoán chắc rất mạnh.
Lạc Anh kinh ngạc hỏi:
– Ngươi biết tu vi của ta?
Trần Lạc lắc đầu ý bảo không chắc chắn.
– Hừ! Thách ngươi cũng không nhìn ra.
Lạc Anh thò đầu tới gần, nhìn thẳng vào mắt Trần Lạc.
Lạc Anh nói:
– Ngươi không nói cho ta biết cũng không sao, chờ bản tiểu thư hết bận việc sẽ quay về nghiên cứu ngươi.
Lạc Anh cực kỳ tự tin nói, không thèm hỏi ý Trần Lạc mà càng như cảnh cáo, chuyện đã rồi. Trần Lạc như con chuột trong lồng của Lạc Anh, chỉ cần nàng muốn thì có thể đùa chơi.
Trần Lạc buồn cười, bất đắc dĩ lắc đầu.
Trần Lạc thấy Lạc Anh định đi, vội hỏi:
– Ta nói này Lạc Anh muội muội, chúng ta dù gì coi như là bằng hữu ở chung, có thể nói nàng có thù hận gì với Thông Thiên lão tổ được không?
Trong thời gian này Trần Lạc tìm hiểu đủ cách nhưng xác suất gặp Lạc Anh rất nhỏ, không biết cả ngày thiếu nữ bận rộn cái gì.
Lạc Anh định đi vừa nghe bốn chữ Thông Thiên lão tổ liền xoay người lại, mặt lạnh băng, lạnh lùng nói:
– Ta nói rồi đừng nhắc tên Thông Thiên lão tổ khốn kiếp trước mặt ta!
– Cái này . . .
Trần Lạc ngần ngừ giây lát, biểu tình căm giận nói:
– Muội muội có điều không biết, tên khốn Thông Thiên lão tổ tội ác chồng chất, từ khi ra đời gian lận lừa gạt, đốt nhà giết người cướp của, không chuyện ác nào không làm. Kẻ ác như thế người người đều nên tru!
– A? Ngươi cũng hạn tên ác ôn đó?
Nghe Trần Lạc nói, thái độ của Lạc Anh dịu đi nhiều.
– Cái tên sát thiên dao đó có ai không hận?
Trần Lạc gật mạnh đầu, biểu tình chính nghĩa nói:
– Đừng để ta gặp Thông Thiên lão tổ, nếu ta thấy hắn sẽ lột da, rút gân hắn ra!
– Xì!
Lạc Anh trề môi, lườm Trần Lạc nói:
– Chỉ bằng vào ngươi? Như ta còn không đánh lại, ngươi mơ đi giết Thông Thiên lão tổ?
– Cái này . . .
Trần Lạc ho khan, lúng túng.
– Nhưng ngươi đừng nản lòng.
Lạc Anh an ủi:
– Chỉ cần ngươi chăm chỉ khổ luyện thì sẽ có ngày bắt được tên ác ôn dâm ma đó!
Nói đến đây mặt Lạc Anh đầy tức giận, nghiến răng nói:
– Nhất định sẽ khiến hắn trả giá đắt!
– Đúng! Chỉ cần chăm chỉ khổ luyện . . . Má ơi!
Trần Lạc định nói tiếp chợt nghĩ đến Lạc Anh kêu Thông Thiên lão tổ là dâm ma.
Trần Lạc ngây người hỏi:
– Có chuyện gì? Ta chỉ biết Thông Thiên lão tổ không chuyện ác nào không làm nhưng chưa từng nghe nói hắn là dâm ma, sao Thông Thiên lão tổ . . .
– Hừ! Không liên quan gì ngươi!
Trần Lạc bực mình, hắn lấy thân phận Thông Thiên lão tổ lăn lộn ngoài đời phá trận cướp kho báu khắp nơi nhưng chưa từng gian dâm gái nhà lành nào, sao bỗng nhiên có thêm danh hiệu dâm ma?
Lạc Anh đi tới cửa chợt nhớ điều gì, ngoái đầu hỏi:
– Ngươi thật sự hận Thông Thiên lão tổ?
Trần Lạc gật đầu ngay.
– Tốt.
Lạc Anh gật đầu, quay về phòng mình. Trần Lạc không biết Lạc Anh muốn làm cái gì, tò mò nhìn. Trên vách tường phòng Lạc Anh viết đầy ấn ký trận pháp các loại. Tạo nghệ lĩnh vực trận pháp hiện giờ của Trần Lạc nhìn sơ liền thấy ấn ký trận pháp có một số tà ác, nhiều trận pháp nguyền rủa nhỏ, mỗi ấn ký trận pháp đều có bốn chữ Thông Thiên lão tổ.
Trần Lạc cảm thấy da đầu tê dại, cô nương này chuẩn bị hành hạ chết Lão tử đây mà, thù hận lớn đến cỡ nào.
Điều duy nhất đáng vui mừng là những trận pháp nguyền rủa là tàn trận, không đem lại tác dụng gì nhưng vẫn hù Trần Lạc teo tim. Lạc Anh nhanh chóng bước ra, đưa một thứ.
Lạc Anh nói:
– Ngươi cầm đi.
Trần Lạc nhận lấy, là một khối lệnh bài chất liệu không tệ. Lệnh bài khắc năm chữ to Đoàn chết đi chết đi.
– Đoàn chết đi chết đi là thứ gì?
– Đây là lệnh bài của đoàn chúng ta, từ nay ngươi là một thành viên trong đoàn.
– Đoàn? Đoàn gì?
Trần Lạc mờ mịt hỏi:
– Đoàn chúng ta làm cái gì?
– Có thấy bốn chữ nhỏ trên lệnh bài không?
Trần Lạc nhìn kỹ, đúng là có bốn chữ.
Trần Lạc đọc thành tiếng:
– Thông Thiên lão tổ?
– Đọc gộp lại.
– Đoàn Thông Thiên lão tổ chết đi chết đi?
Trần Lạc đọc xong rất ngạc nhiên.
– Bây giờ ta đi công chuyện, trở về sẽ nói cho ngươi nghe tôn chỉ của đoàn chúng ta.
Lạc Anh đi xa, Trần Lạc ngơ ngác nhìn khối lệnh bài hơi xa hoa, nhìn thật lâu thật lâu.
Trần Lạc phun hai chữ:
– Cha nó!
=======
Chương 36: Thân phận của Lạc Anh.Mấy ngày nay Đồ Khai Nguyên rất vui vẻ, lòng cực kỳ hưng phấn, dường như trút ra hết áp lực nhiều năm. Đúng vậy, từ khi Tiểu Kim Câu học viện được sáng tạo đến bây giờ luôn congx danh hiệu số một đếm ngược Kim Thủy Vực làm Đồ Khai Nguyên chú trọng mặt mũi rất là xấu hổ. Nếu chỉ có vậy cũng không sao, cố tình một vài học đồ của Tiểu La Thiên học viện thỉnh thoảng đến ăn hiếp học đồ Tiểu Kim Câu học viện.
Đồ Khai Nguyên nhìn, lòng rất sốt ruột. Lão có thể làm được gì? Học đồ nhà mình xuất thân nghèo hèn, tư chất không quá tốt, đánh không lại Tiểu La Thiên học viện. Đồ Khai Nguyên không thể túm đám gà con Tiểu La Thiên học viện đánh người ta, cho ên Lão rất bực, cực kỳ bực mình. Đồ Khai Nguyên ôm cục tức này nhiều năm, mãi tới trận chiến đài đá xanh mấy hôm trước mới tiêu hóa hết.
Đồ Khai Nguyên nhớ đến biểu hiện của Trần Lạc trên đài đá xanh là Lão lại muốn hét to một tiếng: Sướng! Đặc biệt là đồ bỏ Trác Vệ Đông, Cao Phi bị Trần Lạc đá xuống đài, Đồ Khai Nguyên rất muốn đứng lên hát vang khúc nhạc.
– Tuy gia gia không muốn nhưng phải công nhận tiểu tử Trần Lạc có thiên phú song tuyệt, độc nhất vô nhị.
Đồ Khai Nguyên vẫn luôn không từ bỏ ước vọng kéo Trần Lạc vào trận tháp, cho hắn nhập học Tiểu Kim Câu học viện chỉ là kế hoãn binh, chờ có cơ hội sẽ uy hiếp, dụ dỗ hắn vào trận tháp. Nhưng từ khi Đồ Khai Nguyên phát hiện Trần Lạc không chỉ có thiên phú biến thái ở lĩnh vực trận pháp, về tu hành cũng rất yêu nghiệt thì Lão do dự. Bây giờ Đồ Khai Nguyên rất rối rắm, nên tìm cách kéo Trần Lạc vào trận tháp hay để mặc hắn tiếp tục tu hành trong Tiểu Kim Câu học viện? Đồ Khai Nguyên lắc đầu, thật nhức óc.
– Vân Du Tử ơi Vân Du Tử, gia gia càng lúc càng khâm phục ngươi. Ánh mắt của tiểu tử nhà ngươi thật độc, hèn gì ngươi cứ không chịu khiến Trần Lạc theo ta học tập trận pháp, thì ra ngươi sớm biết Trần Lạc có thiên phú song tuyệt. Nhưng ngươi định để hắn đi con đường gì? Không lẽ song tu? Tuy cách đó hay nhưng thực hiện cực kỳ khó khăn, sơ sẩy một cái là cả hai bên đều không giỏi, khi đó uổng phí thiên phú song tuyệt của Trần Lạc.
– Nói đi phải nói lại tiểu tử Trần Lạc cuồng không giống bình thường, vênh váo hơn lúc gia gia còn trẻ. Tuy năm xưa gia gia cũng nổi danh cuồng trong mười dặm tám thôn nhưng so với Lạc tiểu tử thì không bằng một móng út.
Đồ Khai Nguyên ngồi trong phòng riêng Cửu Diệp Viên, nằm ngửa trên ghế lắc lư.
Đồ Khai Nguyên cảm thán rằng:
– Trẻ tuổi tốt thật, có thể tùy ý điên cuồng.
Cộc cộc cộc!
Vang tiếng đập cửa.
Đồ Khai Nguyên khó chịu hỏi:
– Là ai?
Giọng thiếu nữ đáp:
– Đồ gia gia, là ta đây.
Thiếu nữ như lửa rực cháy, vóc người nóng bỏng làm đám thiếu niên chưa trải đời nhìn xịt máu mũi, nhưng khuôn mặt lóm đốm đen không hợp với dáng người. Thiếu nữ này chính là Lạc Anh.
– Tiểu Lạc Anh, gia gia đang nghe nhạc, ngươi đến đây làm gì?
– Ta đến học trận pháp. Đồ gia gia đã hứa với ta nhưng nửan ăm qua không chịu dạy ta cái gì.
Lạc Anh bước vào, bộ dạng buồn bực chu môi ngồi xuống ghế.
Lại là trận pháp.
Đồ Khai Nguyên nghe Lạc Anh nhắc đến trận pháp là nhức đầu, bất đắc dĩ nói:
– Tiểu Lạc Anh, ngươi nói xem từ ngàn dặm xa xôi chạy đến vùng đất cằn cỗi này tìm gia gia học trận pháp gì? Không phải gia gia không chịu dạy ngươi mà là gia gia của ngươi không cho dạy. Đương nhiên nếu ngươi muốn học trận pháp bình thường thì gia gia dạy cũng không xao, nhưng nha đầu chỉ muốn học trận pháp nguyền rủa thì sao gia gia dạy? Gia gia dạy chẳng khác nào hại ngươi.
– Sao Đồ gia gia lại nghĩ vậy? Anh nhi học trận pháp nguyền rủa là để nguyền tên ác ôn Thông Thiên lão tổ, là hại hắn chứ sao lại hại ta?
Trong Quang Minh điện không ai không biết tên Thông Thiên lão tổ. Đồ Khai Nguyên luôn tự cho mình là cao nhân trong giới trận pháp sao có thể không biết tiếng Thông Thiên lão tổ? Đồ Khai Nguyên rất khinh thường hành động của xâm nhiễm hắc ám, là cặn bã trong giới trận pháp. Đồ Khai Nguyên biết Lạc Anh chạy đến đây học trận pháp nguyền rủa là vì để nguyền xâm nhiễm hắc ám, Lão cũng không biết lý do của nàng.
Đồ Khai Nguyên hỏi:
– Tiểu Lạc Anh, ngươi có thể nói cho gia gia tên khốn Thông Thiên lão tổ làm những gì trong Băng Hỏa Tiểu Linh Giới Trung Ương học phủ các ngươi mà khiến ngươi hạn hắn dữ vậy?
Mấy năm trước Thông Thiên lão tổ phá nát thế giới, đã từng công nhiên coi thường các Trung Xu trận tháp. Khi đó Đồ Khai Nguyên tức điên, tham gia mấy lần bao vây tiễu trừ, bất đắc dĩ không chộp được cái bóng của Thông Thiên lão tổ. Đôi khi Đồ Khai Nguyên rất phục Thông Thiên lão tổ khốn kiếp, không biết là ai mà lá gan quá to. Thông Thiên lão tổ không chỉ coi thường Trung Xu trận tháp, thủ lĩnh Quang Minh điện bí ẩn cũng bị khiêu khích.
Nghe nói Thông Thiên lão tổ từng lẻn vào Băng Hỏa Tiểu Linh Giới Trung Ương học phủ, suýt phá hủy Tiểu Linh giới. Trung Ương học phủ không nhắc đến Thông Thiên lão tổ đã làm gì, có nhiều đệ tử Trung Ương học phủ ở trong Băng Hỏa Tiểu Linh Giới lúc đó, Lạc Anh là một trong số đó. Mỗi khi Đồ Khai Nguyên hỏi thì Lạc Anh sẽ rất tức giận, lần này cũng vậy.
Biểu tình Đồ Khai Nguyên kỳ lạ, phức tạp, tức giận nói:
– Tên ác ôn kia khi dễ ta!
Trung Ương học phủ, Băng Hỏa Tiểu Linh Giới.
Đó là ký ức cả đời Lạc Anh không muốn nhớ tới, vĩnh viễn cũng không muốn nhắc.
Đồ Khai Nguyên rất tò mò hỏi:
– Ngươi nói xem Thông Thiên lão tổ đã làm những gì? Trung Ương học phủ các ngươi giữ kín như bưng.
– Hắn . . . Hắn . . .
Lạc Anh ấp úng lắp bắp, không nói tọn câu.
Lạc Anh đứng bật dậy, giận dỗi hét:
– Dù sao Thông Thiên lão tổ khi dễ ta, rốt cuộc Đồ gia gia có chịu dạy ta không?
– Không phải gia gia không muốn dạy . . .
Đồ Khai Nguyên chưa nói xong Lạc Anh đã hừ lạnh, châm chọc nói:
– Ta sớm biết đám tự xưng là tông sư trận pháp các ngươi đều bị Thông Thiên lão tổ hù vỡ mật. Ta vốn tưởng Đồ gia gia sẽ không như vậy, giờ mới biết người không khác gì bọn họ, sợ Thông Thiên lão tổ.
Đồ Khai Nguyên nghe Lạc Anh nói không nhịn được nữa, vỗ ghế quát:
– Nhảm nhí! Gia gia cần gì sợ tên khốn Thông Thiên lão tổ? Đừng để gia gia gặp Thông Thiên lão tổ, nếu gặp gia gia bảo đảm sẽ đùa chết tên kia!
– Xì, khoác lác, lúc trước nhiều cao thủ trận pháp các người không thể bắt được người ta giờ không biết ngượng thổi phồng?
Mặt Đồ Khai Nguyên đỏ gay, vội đổi đề tài:
– Ta nói này tiểu Lạc Anh, ngươi đến đây gần nửa năm, đám gia gia của ngươi rất lo, hãy mau về đi. Cứ tiếp tục thế này tu vi của ngươi sẽ haong phế, thứ hạng trong Trung Ương học phủ sẽ rớt xuống.
Lạc Anh bướng bỉnh nói:
– Ta không sợ! Ta nhất định phải học trận pháp, nguyền rủa Thông Thiên lão tổ khốn kiếp. Ngày nào không thành công là ngày đó ta không trở về!
Đồ Khai Nguyên khẽ thở dài:
– Ài, ngươi cần gì như vậy?
– Ta nói được thì làm được, nếu ngươi không dạy ta thì ta tự mình học.
Lạc Anh nói xong bỏ đi.