• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3: Vô tình trục xuất.

Thông Thiên lão tổ từng uy hiếp Thủ Vệ đoàn các đại vực, uy hiếp các Vinh Diệu đoàn đỉnh cao, Trung Ương học phủ cũng bị uy hiếp. Không chỉ vậy, Thông Thiên lão tổ uy hiếp cả Quang Minh điện ai nấy đều sợ. Thông Thiên lão tổ còn buông lời đe dọa là nếu Quang Minh điện truy sát khắp nơi thì Thông Thiên lão tổ sẽ truyền tống hết Quang Minh vu sư trong Quang Minh điện đi vực sâu khủng bố nhất.

Năm năm này là thời gian hắc ám nhất của Huyền Hoàng thế giới, cũng là năm năm các đại trận tháp, cửa hàng lo âu hoảng hốt nhất, Quang Minh điện bận rộn mà bực tức nhất.

Năm năm ngắn ngủi Thông Thiên lão tổ một hơi leo lên hạng chín trên bảng truy nã thế giới, người ta đặt tên là Thông Thiên lão tổ.

– Hãy nghĩ năm năm nay chuyện Thông Thiên lão tổ làm cực kỳ điên cuồng.

Đây không phải lần đầu Vương Đại Lực nghe sự tích của Thông Thiên lão tổ, mỗi lần nghe đều khiến gã cảm thán, tôn sùng.

Vương Đại Lực nói:

– Thông Thiên lão tổ điên năm năm làm hỏng cả thế giới sau đó quy ẩn? Không, chắc không phải. Ta nghĩ Quang Minh điện đoán đúng, tên đinê kia đang âm mưu kế hoạch gì rất lớn.

Trần Lạc bị nhốt trong tù biểu tình phức tạp, vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười.

Trần Lạc thầm nghĩ:

– Bà nội nó, tiểu gia bị bắt nhốt tại chỗ này hơn một năm, tu vi bị các ngươi phế. Tinh thần lực suy yếu, ta âm mưu cái khỉ gì?

Trong thiên địa có ba ngàn đại thế giới, mười vạn Tiểu Linh giới.

Huyền Hoàng thế giới chỉ là một pưhơng thế giới trong ba ngàn đại thế giới, trong thế giới có chín mươi sáu vực, mỗi một vực có mấy tòa thành.

Ba ngày sau Trần Lạc ra tù, một tháng sau rốt cuộc quay về chỗ hắn trưởng thành, Tiểu La Thiên học viện.

Tiểu La Thiên học viện nằm ở Trường Tín thành, là một trong các học viện nổi tiếng Kim Thủy Vực, thực lực xếp ba hàng đầu. Mỗi quý Tiểu La Thiên học viện đều có thể bồi dưỡng ra nhiều học đồ ưu tú thành công thi đậu vào các đai học phu trên thế giới. Trong các đời học đồ Tiểu La Thiên học viện lần lượt có bốn học đồ thành công thi vào Trung Ương học phủ được gọi là học phủ số một tụ tập nhiều học đồ thiên tài trong thế giới. Đừng xem thường Tiểu La Thiên học viện chỉ có bốn học đồ thi đậu vào Trung Ương học phủ, con số này đã rất ghê gớm. Trong hai mươi tám học viện Kim Thủy Vực nếu tính số lượng học đồ các học viện mỗi quý thi đậu vào Trung Ương học phủ thì Tiểu La Thiên học viện có thể xếp vào tốp ba. Chẳng qua mười, hai mươi năm nay Tiểu La Thiên học viện chưa có học đồ nào thi đậu Trung Ương học phủ. Không chỉ là Tiểu La Thiên học viện, các học viện khác trong Kim Thủy Vực cũng như vậy. Cho nên bây giờ các học viện vô cùng cần có một học đồ thi đậu Trung Ương học phủ để nâng cao danh tiếng, vinh diệu của mình.

Sáng sớm hôm nay, đám học đồ Tiểu La Thiên học viện vốn nên tĩnh tọa trong rừng cây nhỏ đầy đủ linh khí tu luyện môn bắt buộc mỗi ngày: ‘Linh hồn cộng hưởng, dẫn linh nhập thể’. Nhưng hôm nay không một học đồ có thể bình tĩnh tu luyện, bởi vì Trần Lạc mất tích gần một năm rưỡi đột nhiên quay về.

Trần Lạc là ai?

Nếu một năm trước sẽ có nhiều học đồ rất hâm mộ nói Trần Lạc là học đồ cao cấp nhất của Tiểu La Thiên học viện, là thiên tài toàn Trường Tín thành đều biết, được coi là có hy vọng vào Trung Ương học phủ nhất.

Một năm sau, ngày hôm nay, Trần Lạc ở ỏng mắt bọn họ là một tội nhân bởi vì tội hắc ám bị Quang Minh Thủ Vệ đoàn Kim Thủy Vực truy nã bắt nhốt.

– Ài, đáng tiếc quá. Nếu Trần Lạc không bị Quang Minh Thủ Vệ đoàn bắt vào, dựa vào năng lực của hắn chắc bây giờ đã thi vào Trung Ương học phủ rồi, tiếc ơi là tiếc.

– Tiếc? Có gì mà tiếc, ai kêu hắn bị xâm nhiễm hắc ám, bị Quang Minh Thủ Vệ đoàn nhố vào tù là đáng đời.

– Này Chu Hạo, ngươi không có chứng cứ thì không nên nói lung tung!

– Ta nói lung tung? Nguyên Trường Tín thành có ai không biết hơn một năm trước Quang Minh Thủ Vệ đoàn đến Tiểu La Thiên học viện chúng ta giao tội trạng của Trần Lạc cho viện trưởng?

– Đúng vậy! Khi đó ta cũng chính mắt nhìn thấy, không ngờ Trần Lạc bị xâm nhiễm hắc ám.

– Hừ! Hèn gì cái tên Trần Lạc mấy năm qua hay đi ra ngoài, lúc thi mới xuất hiện. Giờ ta đã biết là hắn đi xâm nhiễm hắc ám. Thiên tài gì? Là danh ảo, tu vi của Trần Lạc tiến triển nhanh như vậy chắc chắn là lén xâm nhiễm hắc ám, quá xấu hổ!

Xâm nhiễm hắc ám là một loại tu luyện đường tắt chẳng qua cách làm rất tà ác, bị quang minh pháp lệnh cấm. Các học đồ khác nghe Chu Hạo học đồ suy đoán thì gật gù công nhận. Bọn họ nghĩ tu vi của Trần Lạc tăng tiến nhanh không phải vì hắn là thiên tài mà do lén xâm nhiễm hắc ám.

– Nghe nói tội xâm nhiễm hắc ám phạt nhẹ nhất là phế bỏ tu vi, không biết bây giờ Trần Lạc ra sao rồi?

Chu Hạo học đồ hừ lạnh một tiếng, châm chọc cười nhạo nói:

– Quang Minh Thủ Vệ đoàn chỉ phế tu vi của hắn chứ không giết đã là rất nhân từ. Theo ta thấy loại người này nên bị giết tại chỗ, đừng thả ra tránh cho sau này trở thành mối họa.

– Chắc bây giờ Trần Lạc ở đại điện, các ngươi nói xem viện trưởng có tha thứ, cho hắn thêm một cơ hội không?

– Tha thứ Trần Lạc? Mơ tưởng viễn vông. Trần Lạc là tội xâm nhiễm hắc ám, là sỉ nhục của Tiểu La Thiên học viện ta!

Trong đám học đồ có một số đồng tình Trần Lạc, nghĩ nên cho hắn thêm một cơ hội. Một số khác nghĩ Trần Lạc là sỉ nhục của Tiểu La Thiên học viện, nên trục xuất hắn đi ngay.

Giờ phút này, trong đại điện Tiểu La Thiên học viện, Trần Lạc mặc y phục đen mỏng manh cúi đầu, đứng yên tại đó. Trưởng lão, chấp sự, chấp pháp, các lão sư Tiểu La Thiên học viện ngồi hai bên. Bọn họ ngồi trên ghế nhìn thiên tài ngày xưa, nhìn Trần Lạc đứng đây, tức giận chỉ trích, quát mắng.

– Trần Lạc, ngươi nói đi. Học viện vì bồi dưỡng ngươi thành tài mấy năm nay tốn bao nhiêu tài nguyên, mà ngươi . . . Ngươi lén xâm nhiễm hắc ám, thật là nhục nhã, là sỉ nhục của Tiểu La Thiên học viện ta! Ngươi xứng với tài nguyên học viện tiêu hao cho ngươi không? Ngươi xứng với các vị lão sư tài bồi không?

========

Chương 4: Vô tình trục xuất (2).

Nghe mọi người quát mắng, Trần Lạc im lặng, điều hắn có thể làm là lặng im. Vì Trần Lạc biết rõ có giải thích gì cũng vô dụng, cho dù hắn chưa từng xâm nhiễm hắc ám.

Mọi người chỉ trích, răn dạy hơn nửa canh giờ. Khi tấm mệt, bọn họ ngồi trên ghế. Có người thất vọng lắc đầu thở dài, có kẻ tức giận trợn trừng mắt. Có người nhắm mắt lại lười xem Trần Lạc.

Viện trưởng Tiểu La Thiên học viện ngồi trên ghế, biểu tình nghiêm túc hỏi:

– Chuyện trừng trị Trần Lạc như thế nào không biết mọi người có ý kiến gì?

Lý chấp sự chuyên quản lý sự vật Tiểu La Thiên học viện sự đứng dậy, đề nghị nói:

– Trần Lạc xâm nhiễm hắc ám, xúc phạm quang minh pháp lệnh, không chỉ phụ kỳ vọng của chúng ta càng làm xấu danh dự Tiểu La Thiên học viện, nên trục xuất hắn ra khỏi học viện để răn đe!

Các lão sư gật đầu đồng ý. Tiểu La Thiên học viện là học viện có danh tiếng trong Kim Thủy Vực tuyệt đối không cho phép tội đồ xâm nhiễm hắc ám như Trần Lạc tồn tại.

Một Lão nhân tóc dài xám trắng ngồi trên ghế bên phải đứng lên nói:

– Ta tin tưởng Trần Lạc đã biết mình phạm sai lầm lớn và trả giá nặng nề, con người có ai chưa từng làm sai? Biết sai có thể sửa đáng quý hơn vàng, hy vọng viện trưởng nghĩ tình Trần Lạc còn nhỏ không hiểu chuyện cho hắn một cơ hội thay đổi làm lại, cho hắn tiếp tục tu hành trong học viện.

Người này tên Vương Khắc, là lão sư có uy vọng trong Tiểu La Thiên học viện, rất yêu thương Trần Lạc.

Vương Khắc mới nói xong đã bị Lý chấp sự không khách sáo cướp lời:

– Vương Khắc, ta biết lão sư thiên vị Trần Lạc hơn một chút nhưng mà . . . Nếu phạm tội khác có lẽ còn tha thứ được, Trần Lạc phạm tội hắc ám! Học đồ ác liệt như vậy nếu còn ở trong Tiểu La Thiên học viện chúng ta sẽ ảnh hưởng danh dự của học viện!

– Trần Lạc thuở nhỏ không cha không mẹ, Vân Du Tử nuôi dưỡng hắn đã ốm chết ba năm trước. Nếu trục xuất Trần Lạc ra học viện thì hắn còn đi đâu được? Xin . . .

Vương Khắc lão sư chưa nói xong đã bị Lý chấp sự vô tình cắt đứt:

– Thiên hạ này có quá nhiều người đáng thương, Tiểu La Thiên học viện chúng ta là chỗ tu hành chứ không phải nơi từ thiện, huống chi . . .

Lý chấp sự đứng bật dậy nói:

– Huống chi bây giờ tu vi của Trần Lạc bị phế, không khác gì học đồ chín tuổi mới nhập môn. Quan trọng nhất là Trần Lạc đã mười bảy tuổi, Vương Khắc lão sư nên biết rõ hai điều kiện cơ bản nhất thi vào Trung Ương học phủ có một là chưa đến mười tám tuổi, thứ hai là cảnh giới thứ hai. Thử hỏi trong một năm Trần Lạc làm được gì?

Trung Ương học phủ là nơi mỗi một học đồ hướng đến, nhiều học viện trong thế giới lấy làm hãnh diện rất lớn khi có học đồ thi đậu Trung Ương học phủ. Bây giờ tu vi của Trần Lạc bị phế, mười bảy tuổi, trong một năm hắn có thể làm được gì? Lùi một bước lại, cho dù khi đó xảy ra kỳ tích Trần Lạc tu luyện đến cảnh giới thứ hai nhưng vậy thì sao? Cảnh giới thứ hai là điều kiện cơ bản tham gia thi Trung Ương học phủ, thiên tài từ khắp nơi trên thế giới đổ về Trung Ương học phủ, tỷ lệ đào thải lên đến chín mươi phần trăm. Cuối cùng chỉ những học đồ thiên tài nổi bật mới thi đậu.

– Trong thế giới này không chỉ có Trung Ương học phủ, vẫn còn học phủ khác nữa, sao Lý chấp sự . . .

Vương Khắc lão sư vẫn không thể nói hết lời đã bị Lý chấp sự vô tình cắt ngang:

– Trần Lạc mười bảy tuổi đã bỏ lỡ thời gian tu hành cơ bản tốt nhất. Đừng nói cho Trần Lạc một năm, dù có ba, năm năm thì sao? Dù sau ba, năm năm Trần Lạc tu đến cảnh giới thứ hai, tạm gác lại Trung Ương học phủ, dù là học phủ kém nhất thế giới này cũng sẽ không nhận hắn, vậy chúng ta còn giữ hắn lại làm gì? Chỉ lãng phí tài nguyên của viện ta, nuôi một phế vật không bằng chia tài nguyên cho học đồ có tương lai hơn.

– Lý chấp sự, ngươi đừng quá đáng!

Vương Khắc lão sư muốn nói tốt cho Trần Lạc nhưng Lý chấp sự cứ cản trở.

Lý chấp sự hừ lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm vào Vương Khắc lão sư.

Lý chấp sự mỉa mai ra mặt:

– Ta quá đáng sao? Ta chỉ tình bày một sự thật. Còn ngươi, Vương Khắc lão sư lão sư, ngươi muốn Trần Lạc ở trong này ăn no chờ chết, lãng phí tài nguyên của viện ta, ngươi không cảm thấy điều này bất công với những học đồ có tiềm năng sao?

– Ngươi . . .!

Vương Khắc lão sư tức run người nhưng không thể phản bác, lắc đầu thở dài, ngồi xuống ghế.

Trần Lạc đứng trong đại điện luôn im lặng rốt cuộc ngẩng đầu lên, mặt không biểu tình, giọng điệu bình tĩnh nói:

– Ta biết điều mình làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh dự của học viện, càng phụ lòng các vị lão sư tài bồi, dạy dỗ. Hôm nay ta đến không mơ xa vời được tha thứ, chỉ hy vọng các ngươi cho ta một cơ hội để bù đắp sai lầm mình phạm phải.

Hơn một năm bị nhốt trong tù tháp hình phạt, Trần Lạc giảm bớt lòng sốt ruột nhiều. Mặc dù bây giờ lòng Trần Lạc không bình tĩnh giống Lão tăng nhưng coi như tĩnh lặng tựa mặt hồ, không bị cảm xúc ảnh hưởng. Trần Lạc dứng thẳng lưng, biểu tình bình thản nhìn mọi người.

Trần Lạc chậm rãi nói:

– Hiện giờ, tu vi của ta bị phế, linh hải bị hủy, hết thảy trở về nguyên điểm. Ta không dám hứa trong một năm ta tu đến cảnh giới thứ hai, thông qua cuộc thi bước vào cánh cửa Trung Ương học phủ, nhưng ta sẽ cố gắng hết sức tranh thủ, hy vọng . . .

Lý chấp sự ngồi bên cạnh rất thích cắt ngang lời người khác, gã cười nhạo, trào phúng nói:

– Trần Lạc, đừng nói ngươi chỉ là ngụy thiên tài nhờ vào xâm nhiễm hắc ám tăng tu vi, dù ngươi thật sự là kỳ tài ngút trời cũng đừng mơ trong một năm đến xâm nhiễm hắc ám. Càng đừng nói vượt qua nhiều kỳ thi đậu vào Trung Ương học phủ, đúng là người si nói mộng.

Trần Lạc đứng yên giữa đại điện, thân hình gầy gò, khuôn mặt tuấn tú, biểu tình không chút giận dữ. Đôi mắt Trần Lạc thản nhiên như ao nước.

Trần Lạc không thèm nhìn Lý chấp sự, đáp:

– Ta không phải thiên tài gì, chưa từng nói mình là thiên tài, chỉ hy vọng học viện có thể cho ta một cơ hội, chấp nhận cho ta tiếp tục tu hành trong học viện. Ta sẽ cố gắng hết sức bù đắp lại sai lầm của mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK