• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 11: Thiếu nữ kỳ lạ.

Sáng hôm nay trời mới tờ mờ sáng, mặt trời chưa mọc lên từ hướng đông.

Trong một trạch viện Tiểu Kim Câu học viện, thiếu niên ngồi xếp bằng, mắt khép hờ, lưng ưỡn thẳng. Trông thiếu niên rất gầy, trắng trẻo, khuôn mặt điển trai hờ hững, mặt mũi hơi nhu. Thiếu niên đó là Trần Lạc, bất giác hắn đã ở trong Tiểu Kim Câu học viện hai tháng trời. Mỗi ngày Trần Lạc chỉ tập trung tu hành, có hiệu quả rõ rệt. Trần Lạc nhờ có linh hồn mạnh mẽ, mười tám cộng hưởng mười tám thu nạp đã mở thông năm trong bảy linh mạch rối loạn.

Linh hồn mạnh mẽ khó tin đã không phải lần đầu làm Trần Lạc giật mình nhưng hơn ba tháng mở thông năm linh mạch rối loạn vẫn rất khó tin. Trần Lạc không nói cho ai biết tu vi của hắn tăng nhanh, bao gồm Đồ Khai Nguyên, bởi vì tốc độ tăng tiến quá kinh thế hãi tục.

Nếu sơ sẩy đồn ra ngoài không chừng Trần Lạc sẽ bị vu yêu khủng bố nào đó bắt đi nghiên cứu, hắn không muốn bị người ăn nên cố gắng điệu thấp là hơn.

Mặt trời mới mọc, ánh nắng ấm áp rơi xuống xua tan sương đêm.

Trần Lạc mở mắt ra, đôi mắt u ám như trời đêm không sao, bí ẩn mà tĩnh lặng. Trần Lạc nhìn mặt tời mới mọc, cảm nhận ánh nắng ban mai, hít sâu một hơi, khóe môi cong lên. Trần Lạc thích nắng sớm, rất thoải mái.

Trần Lạc đứng dậy duỗi eo, hít sâu mấy lần, điều chỉnh nhịp điệu thở, khuôn mặt nhu biến nghiêm túc. Chân trái đạp bước, cánh tay phải giơ lên, nắm ngón co thành nằm đấm, quanh quyền phong tỏa ánh sáng nhạt, ánh sáng không có sắc màu nhạt như nước.

Trần Lạc thúc giục linh mạch thứ hai, ánh sáng quanh quyền phong nổ tung.

Linh mạch thứ ba, ánh sáng quanh quyền phong càng thêm cuồng bạo.

Thúc giục linh mạch thứ bốn, đến linh mạch thứ năm thì ánh sáng quanh quyền phong như lửa rực cháy, cuồng bạo mà hung mãnh. Nắm đấm đánh ra vang tiếng xé gió, khí lưu xung quanh khẽ rung rinh phát ra tiếng đì đùng rất là uy mãnh.

Trần Lạc tập bộ linh quyết này có tên là Oai Vũ Vô Tướng Quyền.

Oai Vũ Vô Tướng Quyền là một trong năm linh quyết cảnh giới thứ nhất. Nói thật là phẩm cấp của Oai Vũ Vô Tướng Quyền so với bốn linh quyết như trời với đất, Oai Vũ Vô Tướng Quyền được xếp vào hàng năm linh quyết là vì có công và thủ, giải trừ công kích, có thể tấn công, vô cùng hoàn mỹ. Nhiều học viện lấy bộ linh quyết Oai Vũ Vô Tướng Quyền làm linh quyết cơ bản dạy cho học đồ, để bọn họ nắm giữ sự phối hợp giữa quyền cước, vai, khuỷu tay, chân vân vân.

Linh quyết trong thiên hạ chia làm bốn đẳng cấp là thiên, địa, huyền hoàng. Trong đó linh quyết cấp thiên là hiếm hoi, lợi hại nhất, linh quyết cấp hoàng là bình thường nhất.

Mỗi một cấp chia ba phẩm thượng trung hạ.

Oai Vũ Vô Tướng Quyền chẳng qua là linh khí hạ phẩm hoàng cấp, nhưng không ai xem thường bộ linh quyết này. Bởi vì Oai Vũ Vô Tướng Quyền thuộc linh quyết dễ học mà hó tinh, học đồ không ngốc chỉ cần luyện tập nhiều là nắm giữ được, nhưng muốn giỏi Oai Vũ Vô Tướng Quyền là rất khó khăn. Cho nên đa số học đồ tu luyện Oai Vũ Vô Tướng Quyền đến tiểu thành thì không tiếp tục nữa, vì luyện đến đại thành cực kỳ khó khăn. Hơn nữa phẩm cấp của Oai Vũ Vô Tướng Quyền quá thấp, dù luyện đến đại thành cũng không có ý nghĩa gì.

Linh quyết trong thiên hạ tu hành cái nào cũng có quá trình, bốn giai đoạn tiểu thành có hình, đại thành có uy, đỉnh là ý, viên mãn là hồn.

Tiểu thành có hình, tu luyện đến giai đoạn này linh quyết đã có hình dạng, một chút uy lực.

Đại thành có uy, tu luyện đến giai đoạn này đánh ra uy lực thật sự của linh quyết.

Đỉnh có ý, giai đoạn này có thể đánh ra linh quyết chi ý, như quyền ý, đao ý . . .

Viên mãn có hồn đánh ra linh hồn chủ yếu của linh quyết.

Ví dụ như bộ Oai Vũ Vô Tướng Quyền lúc tiểu thành có hình dạng oai vũ, công phòng đầy đủ, vận chuyển linh lực cũng được.

Nếu là giai đoạn đại thành là có thể đánh ra lực oai vũ, một chiêu một thức đại khai đại hợp, hung mãnh như cọp. Đến giai đoạn đỉnh có thể đánh ra ý oai vũ, tinh túy trong một chiêu một thức ẩn chứa ý oai vũ. Néu là giai đoạn viên mãn là có thể đánh ra hồn oai vũ.

Oai Vũ Vô Tướng Quyền dễ học mà khó giỏi, hiếm ai luyện đến đại thành, có lẽ vì vậy nên bộ linh quyết chỉ được hạ phẩm hoàng cấp.

Nhưng Oai Vũ Vô Tướng Quyền được xếp vào năm linh quyết cảnh giới thứ nhất là bởi vì nếu tu luyện linh quyết đến đại thành, đỉnh hay viên mãn thì có uy lực rất đáng sợ.

Giờ phút này, Trần Lạc đánh ra không chỉ có đủ hình dạng, tiếng rít liên miên, khí lưu xung quanh chấn động nói lên đã tu luyện Oai Vũ Vô Tướng Quyền đến đại thành. Trần Lạc có niềm tin trong thời gian ngắn tu luyện đến đỉnh.

Tu luyện linh quyết đặc biệt phức tạp, không đơn giản là đấm đá, mỗi bộ linh quyết cần có cộng hưởng linh hồn, cộng hưởng tiết tấu, linh lực vận chuyển vân vân và vân vân.

Linh hồn của Trần Lạc rất mạnh, ba tháng nay hắn luôn tu luyện mười tám cộng hưởng mười tám thu nạp, vận dụng cộng hưởng linh hồn rất quen tay, nắm chắc tiết tấu cộng hưởng vô cùng chính xác. Vì điều này Trần Lạc mới có tự tin trong khoảng thời gian ngắn tu luyện Oai Vũ Vô Tướng Quyền đến đỉnh, đánh ra ý oai vũ.

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Mỗi nắm đấm của Trần Lạc ẩn chứa oai vũ cộng với linh lực năm mạch cực kỳ cuồng bạo, đánh ra mỗi chiêu mỗi thức là khí lưu xung quanh rung động kêu đì đùng như pháo trúc.

Trần Lạc liên tục đánh một canh giờ mới ngừng, người đã ướt đẫm mồ hôi. Trần Lạc về phòng rửa mặt, lúc này nghe có người ở bên ngoài kêu tên mình, giọng to như còi tàu nghe là biết nam nhân cao to Ngưu Manh.

– Đến đây!

Trần Lạc đổi bộ đồ đi ra quả nhiên thấy Ngưu Manh cao to đứng trong sân. Cơ thể Đồ Khai Nguyên vạm vỡ đáng sợ, hay vạch ngực áo lộ ra cơ bắp cục cục. Trần Lạc từng hỏi lý do, học đồ đáp là để tiện cho tu luyện. Mới đầu Trần Lạc không hiểu, sau này thấy Ngưu Manh đánh quyền thì hiểu ra. Khi Ngưu Manh đánh quyền rất điên cuồng, cách đánh hủy diệt. Ngưu Manh đánh xong bộ quyền là mặt đất gồ ghề, không có một cọng cỏ, cây cối gãy đổ, đá vụn bay đầy, tiếng động quá lớn.

Ngưu Manh nhếch môi cười nói:

– Đã làm xong cơm, đi ăn.

Hàm răng Ngưu Manh trắng tinh so sánh với nước da đen rất là bắt mắt.

=======

Chương 12: Thiếu nữ kỳ lạ (2).

– Đi.

Tiếp xúc hai tháng Trần Lạc đã rất quen với Ngưu Manh, dùng một câu hình dung gã là sức mạnh như như trâu, ngay thẳng hàm hậu, tu hành khắc khổ. Ngưu Manh có uy vọng rất cao trong Tiểu Kim Câu học viện, không phải vì gã là đại chấp sự của học viện mà vì rất thích giúp đỡ người, tu vi cao nhất học viện, đã mở bảy linh mạch nhưng kẹt tại đây hai năm, thật lâu chưa thể mở linh hải.

Trong Tiểu Kim Câu học viện dù làm gì đều phải tự tay làm, nếu muốn ăn cơm? Tự làm, phòng ở cũng tự xây. Học viện sẽ không phát linh đan, muốn ăn thì đi kiếm. Học viện không có trận pháp phụ trợ, muốn dùng thì học hoặc đi thuê.

Tiểu Kim Câu học viện dù là hoàn cảnh tu hành, điều kiện tài nguyên đều không sánh bằng Tiểu La Thiên học viện. Mới bắt đầu Trần Lạc không thói quen nhưng ở đây hai tháng hắn càng lúc càng thích, bởi vì Tiểu Kim Câu học viện rất tự do, không có áp lực lớn. Oai Vũ Vô Tướng Quyền nghĩ ra cách dạy kiểu này làm Trần Lạc hơi tôn sùng Lão.

Tiểu Kim Câu học viện không có nhiều học đồ, lác đác chừng trăm người. Mới đầu vì danh tiếng của Trần Lạc nên các học đồ không thích gần gủi hắn, dù sao hắn bị tội hắc ám, bị Quang Minh Thủ Vệ đoàn bắt nhốt, không ai muốn kết bạn với tội đồ hắc ám. Nhưng dần tiếp xúc, các học đồ phát hiện Trần Lạc là người rất thân thiết, gặp ai đều cười, không giống kẻ độc ác xâm nhiễm hắc ám chút nào. Mọi người dần quen thuộc nhau hơn.

Bữa sáng sơ sài, Trần Lạc, 31 cùng ba, năm học đồ nói cười. Bỗng một thiếu nữ đi hướng bên này. Thiếu nữ ăn mặc có hong tình dị vực, áo đỏ lộ ngực, lộ rốn, da thịt trắng mềm, thân dưới mặc váy dài màu đỏ. Thiếu nữ rất thích màu đỏ, sợi tóc nàng cũng đỏ rực rũ xuống mông vêu.

Vai trắng, ngực căng đầy, mái tóc dài, khuyên tai kỳ dị. Theo lý thuyết nàng nên là một thiếu nữ xinh đẹp, nhưng người đến đến dù không xấu xí lại mặt đầy đốm vàng làm người ta không chịu nổi.

– Lạc Anh đến rồi, chạy mau!

Học đồ bên cạnh trông thấy thiếu nữ đi tới gần vội đứng dậy bưng chén bỏ chạy. Trần Lạc không hiểu ra sao, rất là thắc mắc. Lúc này thiếu nữ đã đến trước mặt Trần Lạc, mắt ngập nước nhìn hắn chằm chằm. Lạc Anh hơi khom lưng, đầu gần sát, sợi tóc đỏ rực rũ xuống. Trần Lạc cảm giác có mùi hương thơm ngát.

– Ngươi chính là ngụy thiên tài Trần Lạc xâm nhiễm hắc ám bị Tiểu La Thiên học viện trục xuất?

Giọng Lạc Anh mềm nhẹ êm tai. Trần Lạc ngồi ghế ngửa đầu lên nhìn, miệng nhai nhóp nhép, không hiểu ra sao.

Ngưu Manh đứng dậy, gã cao lớn hơn thiếu nữ hai cái đầu, vì thiếu nữ ăn mặc quá hở hang nên gã không dám nhìn thẳng.

Ngưu Manh cúi đầu ồm ồm hỏi:

– Cái này . . . Lạc Anh học muội đến rồi, đã ăn cơm chưa? Học muội muốn ăn chung không?

Tuy mặt Ngưu Manh đen thui nhưng Trần Lạc thấy ra lúc gã đối diện thiếu nữ thì mặt đỏ gay, chắc là xấu hổ.

Thiếu nữ Lạc Anh không khách sáo chỉ trích Ngưu Manh:

– Đồ ngốc, ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần, gọi tên ta là được, đừng thêm hai chữ học muội. Ta chỉ tạm trú tại đây, không phải học đồ của học viện!

Ngưu Manh liên tục gật đầu ậm ừ, nói đầu mình ngốc cứ hay quên.

Lạc Anh nhìn chằm chằm Trần Lạc:

– Này, ta đang hỏi ngươi, ngươi chính là Trần Lạc?

Lạc Anh không chút kiêng kỵ nam nữ thụ thụ bất thân, nhìn Trần Lạc từ trên xuống dưới làm hắn nổi gai ốc.

Trần Lạc gật đầu, nói:

– Đúng là ta, nàng có chuyện gì không?

Lạc Anh nói:

– Không có.

Lạc Anh nhẹ giọng nói:

– Ta chỉ muốn nhìn ngụy tiên tài xâm nhiễm hắc ám bị bắt vào tù, vô tình trục xuất, lưu lạc đến Tiểu Kim Câu học viện có bộ dáng như thế nào. Đã xem xong, đi đây.

Lạc Anh nói xong thật sự đi.

Trần Lạc không hiểu ra sao:

– Nàng kia là ai mà quái vậy?

Tiểu Kim Câu học viện là học viện nổi tiếng mộc mạc sao lại có người như vậy? Nhìn sao cũng thấy thiếu nữ là con nhà giàu, không nói gì khác, các trang sức trên người nàng rất đắt tiền.

Ngưu Manh giải thích rằng:

– Nàng tên là Lạc Anh, trên danh nghĩa là học đồ của Tiểu Kim Câu học viện chúng ta nhưng thật ra nàng thường hay ở trận tháp học tập trận pháp.

– Nếu nàng là học đồ trận tháp thì đến học viện chúng ta làm gì?

– Cái này . . .

Ngưu Manh gãi đầu nói:

– Ngươi hãy hỏi viện trưởng đi.

– Vậy sao.

Trần Lạc ngẫm nghĩ có thời gian phải hỏi Đồ Khai Nguyên về thiếu nữ kỳ lạ này.

Ngưu Manh ngồi bên cạnh mới bưng chén lên định ăn cơm chợt nhớ điều gì, nhắc nhở Trần Lạc:

– Trần Lạc, nói cho ngươi một điều, nếu nàng muốn bày trận pháp cho ngươi thì phải từ chối.

– Tại sao?

– Ngươi cứ từ chối là được, nguyên nhân thì sau này sẽ biết.

Ngưu Manh và một miếng cơm tiếp tục bảo:

– Và ngươi từng nghe tên Thông Thiên lão tổ đúng không?

Thông Thiên lão tổ?

Trần Lạc hơi biến sắc mặt, đâu chỉ nghe nói, hắn rất quen thuộc, vì hắn chính là Thông Thiên lão tổ. Trần Lạc không hiểu tại sao Ngưu Manh nhắc đến Thông Thiên lão tổ, hắn hỏi thăm.

Ngưu Manh giải thích rằng:

– Ta không biết tình hình cụ thể nhưng Lạc Anh rất hận Thông Thiên lão tổ, hễ có ai nhắc đến tên Thông Thiên lão tổ là nàng sẽ dạy ngươi một bài học nhớ đời.

Trần Lạc cẩn thận nhớ lại hành động trong quá khứ, hình như không có chuyện gì dính dáng đến thiếu nữ kỳ lạ đó.

Trần Lạc hỏi:

– Tại sao nàng hận Thông Thiên lão tổ như vậy, có gì xích mích sao?

– Chúng ta cũng không biết, tóm lại ngươi ghi nhớ là đừng bao giờ nhắc tên Thông Thiên lão tổ ở trước mặt nàng.

Sau khi ăn sáng Trần Lạc tựa vào thân cây tán nhảm với đám Ngưu Manh, hỏi thăm mới biết thiếu nữ tên Lạc Anh nửa năm trước vào Tiểu Kim Câu học viện. Mặc dù trên danh nghĩa Lạc Anh là học đồ của Tiểu Kim Câu học viện nhưng chưa từng tham gia hoạt động trong học viện, không ai thấy nàng tu luyện. Mới đầu mọi người nghe nói Lạc Anh hiểu trận pháp, chu động hỗ trợ bày tụ linh trận thì rất vui. Nhưng mấy hôm sau tụ linh trận Lạc Anh bày ra bắt đầu xuất hiện các loại vấn đề, hoặc là trận pháp không vận chuyển, hoặc linh khí lộ ra ngoài, thậm chí có một, hai lần linh khí nổ. Sau này mọi người biết Lạc Anh chỉ là tay mơ trong linh lực trận pháp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK