• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 33: Giằng co.

Tình huống này thật khó tin, làm người khó thể chấp nhận. Càng quái dị là toàn Trường Tín thành đều biết Trần Lạc bị phế tu vi, linh mạch rối loạn, tắc nghẽn. Dưới loại tình huống này Trần Lạc đả thông ba linh mạch trong năm tháng đủ làm nhiều người rớt tròng mắt, khi hắn đấu với Trác Vệ Đông lộ ra linh lực bốn mạch, đấu cùng Cao Phi thì thể hiện linh lực năm mạch.

Trời ạ!

Trong năm tháng đả thông năm linh mạch linh lực thác loạn, không thể khẳng định có phải cái nào cũng biến dị không nhưng đủ khiến người rung động. Đặc biệt Trần Lạc không chỉ tu luyện Oai Vũ Vô Tướng Quyền giai đoạn đỉnh còn có Tàn Ảnh Tam Động giai đoạn đỉnh. Hai linh quyết đều được xếp vào một trong năm linh quyết cảnh giới thứ nhất, tu luyện khó khăn tương đương với uy lực của nó. Người bình thường tu luyện một trong số linh quyết đó đến giai đoạn đại thành đã là ưu tú, Trần Lạc không chỉ tu giai đoạn đại thành còn lên đỉnh, và là hai linh quyết.

Bọn họ nhìn thiếu niên áo lam bề ngoài mảnh mai nhưng thực lực cực kỳ cường đại, không cách nào tỉnh táo lại.

Trần Lạc là thiên tài, quỷ tài hay kỳ tài? Hoặc là Trần Lạc lại đi đường tắt xâm nhiễm hắc ám?

Xâm nhiễm hắc ám sao?

Mọi người đều biết sau khi xâm nhiễm hắc ám linh mạch sẽ bị hắc ám bao phủ, ăn mòn, có thể đả thông trong thời gian ngắn nhưng mạch tức cũng sẽ thay đổi, biến thành hắc ám mạch tức. Trong thời dại quang minh này nếu không đánh nhau, không thúc giục linh lực thì người ngoài khó đoán biết. Một khi linh lực dao động, mọi người có thể cảm nhận hắc ám mạch tức từ linh lực.

Nhưng Trần Lạc không có.

Đúng vậy, dù Trần Lạc đánh với Trác Vệ Đông hay Cao Phi thì linh lực của hắn trừ mạch tức biến dị ra không có hắc ám, không có một chút nào. Nếu có hắc ám mạch tức thì khi Trác Vệ Đông, Cao Phi bị đánh rớt xuống đài tin tưởng các lão sư Lý chấp sự đã bắt Trần Lạc lại ngay, thậm chí giết hắn tại chỗ. Nhưng không, bọn họ không cảm nhận được hắc ám mạch tức trong linh lực của Trần Lạc, vì vậy đám người Lý chấp sự chỉ biết đứng ngây như phỗng.

Thiếu niên áo xanh đánh hai trận, chiến thắng hoàn mỹ nhưng không lộ ra chút tự hào, kiêu ngạo. Thiếu niên thản nhiên, cực kỳ bình thản như thể là người khác đánh thắng hai trận chứ không phải hắn.

Khi đánh anhu Trần Lạc như giao long lộ ra cuồng ngạo khó đỡ.

Đánh nhau xong cái cuồng không ai bì nổi đó biến mất, cho mọi người cảm giác thiếu niên nhà bên. Khuôn mặt trắng trẻo như con gái, thậm chí là khá đẹp làm người kiềm không được thương tiếc.

– Không . . . Không thể nào . . .

Trong đám người vang lên tiếng chất vấn, là Diệp Thanh. Khuôn mặt xinh đẹp biểu tình cực kỳ khó xem, Diệp Thanh lắc đầu, ngơ ngác nhìn Trần Lạc, trong mắt tràn ngập chất vấn, đúng vậy, nàng chất vấn. Diệp Thanh không cách nào tin tưởng trong năm tháng ngắn ngủi Trần Lạc đả thông năm linh mạch, nói nàng chất vấn không bằng bảo Diệp Thanh không chấp nhận được. Diệp Thanh xuất thân cao quý, được nuông chiều, sao có thể tha thứ người bị nàng xếp vào hàng phế vật, không có chút giá trị tiến bộ tu vi siêu nhanh như vậy?

Diệp Thanh lầm bầm:

– Trần Lạc, chắc chắn ngươi xâm nhiễm hắc ám, nếu không thì tu vi của ngươi không thể tăng nhanh như vậy. Chắc chắn, ta khẳng định ngươi xâm nhiễm hắc ám!

Khi Trần Lạc ra tù Diệp Thanh tự động cắt đứt quan hệ, nàng khinh thường hắn sau khi tu vi bị phế. Diệp Thanh cho rằng Trần Lạc không có giá trị với nàng, nàng luôn tự cho rằng mình là trung tâm không thể tha thứ một phế vật tu hành nhanh như vậy, nhanh làm nàng nghẹt thở.

Trần Lạc nhìn Diệp Thanh, thản nhiên nhìn nàng, trong mắt không có chút tình cảm.

Trần Lạc lạnh nhạt nói:

– Ngươi dựa vào cái gì nói ta xâm nhiễm hắc ám?

– Dựa vào cái gì? Hừ, dựa vào ngươi lúc trước xâm nhiễm hắc ám bị bắt nhốt vào tù.

– Dựa vào ngươi trong năm tháng ngắn ngủi đả thông năm linh mạch rối loạn,tắc nghẽn.

– Dựa vào ngươi tu luyện Oai Vũ Vô Tướng Quyền, Tàn Ảnh Tam Động đến đỉnh.

– Dựa vào ngươi vào Tiểu Kim Câu học viện không có trận pháp phụ trợ, không có linh đan cường hóa. Trong điều kiện đó không ai có thể tăng tiến nhanh như vậy, ta đều không thể thì ngươi dựa vào cái gì.

Diệp Thanh mất lý trí gào rống, nhìn Trần Lạc chằm chằm.

– Chỉ bằng vào ta là Trần Lạc, ngươi là Diệp Thanh.

Trần Lạc bình tĩnh tựa mặt hồ, nói:

– Ngươi không được không có nghĩa là ta không thể.

– Ngươi? Ha ha ha ha ha ha! Buồn cười quá!

Biểu tình Diệp Thanh coi rẻ, mỉa mai nói:

– Lúc trước ngươi chỉ là ngụy thiên tài vì đi đường tắt xâm nhiễm hắc ám, bây giờ là phế vật bị phế tu vi! Một phế vật nếu không xâm nhiễm hắc ám thì tuyệt đối không thể đả thông năm linh mạch trong năm tháng ngắn ngủi!

Trần Lạc nhìn Diệp Thanh, không nói.

Thấy Trần Lạc không đáp, Diệp Thanh càng chắc chắn hơn.

Diệp Thanh lớn giọng nói:

– Ngươi có dám theo ta đi Quang Minh Thủ Vệ đoàn không?

Không biết cóp hải vì Trần Lạc không phản bác nên đám học đồ Tiểu La Thiên học viện cũng kêu gào muốn mang Trần Lạc đi Quang Minh Thủ Vệ đoàn điều tra. Đám lão sư Tiểu La Thiên học viện không nhúc nhích, không nắm chắc Trần Lạc có xâm nhiễm hắc ám hay không.

Đinh Tử Hiên đứng bên cạnh cũng im lặng, gã là người thông minh, thấy đám người Lý chấp sự không nắm chắc Trần Lạc đã xâm nhiễm hắc ám hoặc không nên không đứng ra. Đinh Tử Hiên nhìn Diệp Thanh mất lý trí, gã định khuyên nhủ nhưng bây giờ trong óc nàng toàn là ‘sự thật’ Trần Lạc xâm nhiễm hắc ám, sao chịu dừng lại?

Diệp Thanh khí thế khiếp người, được một tấc lại muốn tiến một thước gặn hỏi:

– Trần Lạc, có phải ngươi đã sợ? Sợ bị Quang Minh Thủ Vệ phát hiện ngươi xâm nhiễm hắc ám? Sao ngươi không dám đi?

– Ta không có gì dám hoặc không.

Trần Lạc kiên nhẫn nói:

– Nhưng ngươi luôn miệng nói ta xâm nhiễm hắc ám, néu ta không có thì ngươi sẽ làm sao?

– Ngươi không có khả năng không xâm nhiễm hắc ám!

Giọng Diệp Thanh sắc nhọn:

– Ta nói ngươi có là có!

Trần Lạc im lặng sau đó bật cười, lắc đầu, nói:

– Ha, ngươi nói ta xâm nhiễm hắc ám thì ta liền xâm nhiễm hắc ám?

Diệp Thanh há mồm:

– Ngươi . . .!

Trần Lạc lạnh lùng cười:

– Ta nói cho ngươi biết, Diệp Thanh, đừng giở giọng kẻ cả với ta. Nếu ta không xâm nhiễm hắc ám thì ngươi làm sao?

– Ngươi không có khả năng . . .

Diệp Thanh há mồm lại bị đánh gãy.

Trần Lạc lặp lại câu vừa rồi:

– Nếu ta không xâm nhiễm hắc ám thì ngươi làm sao?

Diệp Thanh chưa kịp nói gì Trần Lạc nét mặt sa sầm, biểu tình tức giận chỉ vào nàng, cao giọng quát:

– Nói!

Thanh âm như hổ gầm, sấm đánh làm mặt Diệp Thanh xanh mét, biểu tình cực kỳ khó xem.

Diệp Thanh nhìn chằm cahừm vào Trần Lạc, nghiến răng nói:

– Nếu ngươi không xâm nhiễm hắc ám thì ta sẽ xin lỗi ngươi.

– Xin lỗi?

Trần Lạc từ chối thẳng:

– Ta không hiếm lạ lời xin lỗi của ngươi!

– Ngươi . . .!

Diệp Thanh hít sâu, ngực phập phồng.

Diệp Thanh cố nén lửa giận, tiếp tục bảo:

– Ta sẽ bồi thường tổn thất danh dự cho ngươi, cho ngươi linh thạch, linh đan . . .

Diệp Thanh chưa nói xong lại bị cắt ngang.

=======

Chương 34: Đoàn đi chết đi chết của Lạc Anh.

Trần Lạc không thèm nhìn xâm nhiễm hắc ám, nói:

– Mấy thứ đồ bỏ đó ngươi tự giữ lại đi, ta không vừa mắt chúng.

– Ngươi . . .!

Diệp Thanh tức giận người run run, hét bằng giọng lớn nhất:

– Chỉ cần ngươi chịu đi Quang Minh Thủ Vệ đoàn cùng ta, nếu ngươi thật sự không xâm nhiễm hắc ám thì ta đồng ý bất cứ điều kiện gì của phế vật nhà ngươi!

– Ta nói rồi, ta không vừa mắt bất cứ thứ gì của ngươi.

Trần Lạc đã bình tĩnh lại, nói:

– Nếu ta không xâm nhiễm hắc ám thì từ nay về sau ngươi gặp ta lập tức biến thật xa, nếu không thì ta lo có gắng không kiềm được tát vào mặt ngươi.

Nhục nhã, đây là sỉ nhục lớn với Diệp Thanh luôn tâm cao khí ngạo. Sỉ nhục làm Diệp Thanh nín thở, choáng váng, khuôn mặt xinh đẹp trắng bệch không chút máu. Mắt Diệp Thanh rực cháy lửa giận, nếu ánh mắt có thể giết người thì Trần Lạc đã phun máu. Nếu ánh mắt có thể ăn người, lúc này Trần Lạc không còn một mẩu xương. Lạ lùng là Diệp Thanh không nhảy cẫng lên, hít sâu ba lần. Diệp Thanh cười to, tiếng cười hung ác.

– Tốt, tốt, tốt, phế vật, ta hứa với ngươi! Hứa với ngươi!

Diệp Thanh cười như điên nhảy lên trên đài, định lôi Trần Lạc đi Quang Minh Thủ Vệ đoàn.

Lão trọng tài Cửu Diệp nghệ quán ngăn Diệp Thanh lại, nói:

– Tiểu thư Diệp gia đừng hành động theo cảm tính, tuy Lão hủ không phải Quang Minh Thủ Vệ nhưng có thể nói với tiểu thư là Trần Lạc không hề xâm nhiễm hắc ám.

Lúc này đầu óc Diệp Thanh tràn ngập tức giận, tính cách kiêu căng lộ rõ:

– Hừ! Lão bất tử nhà ngươi không phải Quang Minh Thủ Vệ thì biết cái gì?

Lão trọng tài Cửu Diệp nghệ quán lắc đầu, không tức giận vì lời Diệp Thanh hỗn hào.

Lão trọng tài Cửu Diệp nghệ quán bất đắc dĩ nói:

– Lão hủ đúng là không phải Quang Minh Thủ Vệ, có lẽ cũng không có tư cách bình luận, nhưng điều này o có nghĩa là chỗ này không có Quang Minh Thủ Vệ. Trang Lão, giờ hãy nói một câu đi.

Trang Lão?

Mọi người giật nảy mình. Mỗi một tòa thành thị Kim Thủy Vực đều có Quang Minh Thủ Vệ đóng giữ, tuy số lượng Quang Minh Thủ Vệ đoàn trong Trường Tín thành không nhiều nhưng cũng không ít. Lão trọng tài Cửu Diệp nghệ quán kêu Trang lão chính là một Quang Minh Thủ Vệ già dặn lâu năm.

Một Lão nhân bước ra khỏi đám người. Lão nhân khá cao tuổi, tóc hoa râm, mặc trường bào màu trắng tinh, có chút tiên phong đạo cốt. Lão nhân này chính là Trang lão.

Trông thấy Trang lão thì Diệp Thanh lộ biểu tình mừng rỡ. Dường như Diệp Thanh quen bết Trang lão, kêu tiếng Trang gia gia, chạy tới gần Lão.

– Diệp Thanh, khi nào ngươi mới có thể sửa lại tính tình? Sao vô lễ với Văn Lão như vậy?

Trang lão trách Diệp Thanh mới rồi hỗn hào, nhưng nàng không có tâm trạng nghe răn.

Diệp Thanh kéo tay Trang lão, nói:

– Trang gia gia là Quang Minh Thủ Vệ lớn tuổi nhát Trường Tín thành chúng ta, chắc chắn người có thể nhìn ra Trần Lạc xâm nhiễm hắc ám đúng không?

Trang lão liếc Trần Lạc, nói:

– Ta ở bên dưới quan sát hắn thật lâu. Mạch tức của Trần Lạc rất cường đại, có lẽ là vì biến dị, linh lực rất cuồng bạo. Trong mạch tức của Trần Lạc không ẩn chứa hắc ám gì, cho nên Trần Lạc không xâm nhiễm hắc ám.

Như Diệp Thanh đã nói, Trang lão là Quang Minh Thủ Vệ có kinh nghiệm già dặn trong Trường Tín thành, lời Lão nói không ai nghi ngờ.

Tin tức rơi vào tai mọi người gây náo động. Rơi vào tai Diệp Thanh như tiếng sét giữa trời xanh, đầu óc nàng trống rỗng, trợn mắt há hốc mồm ngây ra tại chỗ.

Diệp Thanh phản ứng lại, khí tin hỏi:

– Trang gia gia hãy nói cho Thanh nhi biết có phải người nhìn lầm không? Chắc chắn phế vật đó xâm nhiễm hắc ám, chắc chắn, hắn không thể nào . . .

Trang lão quát mắng:

– Càn quấy! Ngươi còn ngại không đủ mất mặt sao? Không mau xin lỗi người ta?

– Xin lỗi thì miễn đi.

Trần Lạc bước xuống đài, phất tay nói:

– Kêu nàng ta nhớ lời mình từng nói là được.

Cách năm năm Trần Lạc lại nổi tiếng khắp Trường Tín thành.

Năm năm trước Trần Lạc vào Tiểu La Thiên học viện không lâu sau trong một lần thi hội tám trận thắng cả tám, một hơi thành học đồ thiên tài chói sangs nhất Tiểu La Thiên học viện.

Năm năm sau, ngày hôm nay, khi so tài trên đài đá xanh Trần Lạc với linh lực bốn mạch, Oai Vũ Vô Tướng Quyền giai đoạn đỉnh, Tàn Ảnh Tam Động giai đoạn tiểu thành chiến thắng học đồ Trác Vệ Đông sáu linh mạch. Trần Lạc dùng linh lực năm mạch, Oai Vũ Vô Tướng Quyền giai đoạn đỉnh, Tàn Ảnh Tam Động 60 lchiến thắng học đồ Cao Phi bảy linh mạch.

Lời đồn Trần Lạc vì đi đường tắt lại xâm nhiễm hắc ám đã sụp đổ.

Trận chiến này không chỉ khiến Trần Lạc lại nổi tiếng mà còn đả kích mạnh Tiểu La Thiên học viện nổi tiếng như cồn, danh tiếng bị tổn hại nghiêm trọng. Nhiều người trong Trường Tín thành chê cười Tiểu La Thiên học viện. Lúc Trần Lạc ra tù trở về, tu vi bị phế, Tiểu La Thiên học viện các ngươi thấy người ta không có giá trị, không nghĩ tình hắn từng mang nhiều vinh diệu cho Tiểu La Thiên học viện đã vô tình đuổi hắn đi.

Bây giờ thì sao?

Trong năm tháng ngắn ngủi Trần Lạc đả thông năm linh mạch, nghe nói toàn là biến dị, không nói trước không ai giống vậy nhưng cũng là rất hiếm thấy, tiềm lực lớn không thể đo lường. Cứ tiến triển như vậy ai nói nửa năm sau Trần Lạc không thể thi đậu Trung Ương học phủ?

Bây giờ đám lão sư Tiểu La Thiên học viện chắc vô cùng hối hận đã đuổi Trần Lạc đi.

Người khác không biết Tiểu La Thiên học viện có hối hận hoặc không, một điều khẳng định là Tiểu La Thiên học viện bị Trần Lạc chà đạp mặt mũi mất sạch, làm sung sướng lòng người. Nhiều người vỗ tay khen hay.

Chuyện này thành đề tài tán dóc sau bữa cơm trong Trường Tín thành, bọn họ rất mong chờ Tiểu La Thiên học viện có thái độ gì với Trần Lạc. Qua chuyện này, Tiểu La Thiên học viện hoặc là vì lấy lại mặt mũi không tiếc hết sức chèn ép Trần Lạc, tuyệt đối không cho hắn lớn lên. Một khi Trần Lạc trưởng thành, vào Trung Ương học phủ thì Tiểu La Thiên học viện không chỉ mất mặt mà danh dự cũng rớt xuống vực sâu thăm thẳm. Tất nhiên còn có một loại khả năng là Tiểu La Thiên học viện vì vinh diệu sẽ chiêu Trần Lạc trở về Tiểu La Thiên học viện, dù sao bây giờ hắn có tiềm lực rất lớn. Khi Trần Lạc vào Trung Ương học phủ có thể giúp Tiểu La Thiên học viện nhảy lên là học viện số một Kim Thủy Vực.

Tiểu La Thiên học viện sẽ lựa chọn thế nào?

Không ai biết nên tất cả đều suy đoán, chờ đợi.

Sáng sớm hôm nay, mặt trời mới mọc, nắng ban mai ấm sáp chiếu xuống. Trần Lạc chỉ mặc quần cộc, mình trần nằm trên ghế, nhàn nhã nhắm mắt lại. Từ khi nào Trần Lạc bắt đầu thích phơi nắng, đặc biệt là tia ban mai làm hắn thấy cực kỳ dễ chịu.

Bụng, hai vai Trần Lạc có một số lằn kỳ lạ, là dấu vết ‘Đại quang minh hình phạt thủ’ để lại. Thứ này chỉ trong tháp hình phạt chuyên phế tu vi tội phạm, thủ đoạn rất tàn nhẫn. Mỗi tội đồ hắc ám đều bị để lại dấu vết hình phạt này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK