Nhìn thiếu niên đi tới gần, chín học đồ Tiểu La Thiên học viện Hồ Cao Phong ngơ ngác. Dù gì bọn họ trưởng thành dưới ánh sáng thiên tài của Trần Lạc vài năm, đây là thói quen phản xạ tự nhiên. Đặc biệt là Hồ Cao Phong, gã cùng nhập học với Trần Lạc, bên ngoài gã rất oai phong nhưng trong Tiểu La Thiên học viện thấy hắn là không dám thở mạnh, đi đường vòng. Năm thứ nhất nhập học cũng vì Hồ Cao Phong kiêu ngạo quá đáng bị Trần Lạc đánh một trận, để lại bóng ma đến bây giờ chưa tan.
– Trần Lạc, hừ, quả nhiên là ngươi!
Lần này Hồ Cao Phong đến không chri vì ra mặt Cố Văn Hóa còn để báo mối thù cũ.
Trần Lạc không quen nhiều học đồ trong Tiểu La Thiên học viện, đặc biệt là học đồ sơ giai hắn chỉ biết mặt hai, ba người, Hồ Cao Phong nằm trong số đó. Trần Lạc kéo lê gậy sắt chậm rãi bước tới.
Trần Lạc từ từ nói:
– Hồ Cao Phong, hơn một năm không gặp không ngờ ngươi vẫn không chút tiến bộ.
– Ta không tiến bộ? Hừ, dù ta không tiến bộ vẫn hơn ngụy thiên tài xâm nhiễm hắc ám nhà ngươi!
Không hiểu sao Hồ Cao Phong nhìn Trần Lạc âm trầm đến gần, gậy sắt kéo lê phát ra tiếng xẹt xẹt làm gã hốt hoảng.
Hồ Cao Phong ra vẻ bình tĩnh cười nhạo:
– Đáng tiếc, hơn một năm qua đi Hồ Cao Phong ta vẫn là Hồ Cao Phong, Trần Lạc ngươi đã không phải Trần Lạc trước kia. Ngươi bị Quang Minh Thủ Vệ đoàn phế tu vi còn dám vênh váo trước mặt ta?
– Ha ha ha ha ha ha! Ai chối gì đâu.
Trần Lạc nhìn Hồ Cao Phong, cười tủm tỉm nói:
– Ta đúng là không phải Trần Lạc cũ, ngươi thì vẫn là Hồ Cao Phong trước kia. Khi chúng ta cùng nhập học ngươi là học đồ sơ cấp, ta xâm nhiễm hắc ám ngươi vẫn là học đồ sơ cấp. Ta ngồi tù ngồi hơn một năm đi ra ngoài bà nội nó ngươi vẫn là học đồ sơ cấp. Ngươi không ngại mất mặt nhưng ta thấy xấu hổ thay ngươi!
Trần Lạc không phải loại người mỏ nhọn nhưng khi châm chọc người tuyệt đối chọt trúng chỗ hiểm, làm Hồ Cao Phong rất đau.
– Trần Lạc, hôm nay ta muốn đánh ngươi răng rơi đầy đất!
Hồ Cao Phong giơ hai đấm lên, linh hồn cộng hưởng, vận chuyển linh lực năm mạch xông lên.
– Ngươi cứ thử xem.
Trần Lạc bỗng dừng bước, giơ tay lên, gậy sắt kêu vù một tiếng, linh lực mờ mờ bao bọc cây gyậ.
– Hừ! Chỉ là linh lực ba mạch!
Tu luyện cảnh giới thứ nhất là linh xung một mạch, mỗi linh mạch ẩn chứa tức khác nhau nên bình thường dựa vào mạch tức khác nhau phân biệt ra thực lực của đối phương. Hồ Cao Phong có kinh nghiệm đánh nhau rất phong phú, liếc sơ nhận ra ngay trong linh lực của Trần Lạc chỉ ẩn chứa ba mạch tức, dù gã rất ngạc nhiên trong ba tháng ngắn ngủi hắn đả thông ba linh mạch nhưng chuyện này không quan trọng với gã. Quan trọng là tu vi linh lực năm mạch như Hồ Cao Phong không để Trần Lạc vào mắt.
Trần Lạc giơ gậy sắt nóng quấn quanh linh lực ba mạch lên đỡ đòn.
Hồ Cao Phong không thèm né, vận chuyển linh lực ba mạch đỡ gậy sắt nung. Chỉ va chạm nhẹ, chợt vang tiếng nổ điếc tai. Hồ Cao Phong cảm giác bàn tay đau nhức, gã hét to nhanh chóng thả lỏng tay ra, thụt lùi ba bước. Hồ Cao Phong nhìn bàn tay, lớp da đỡ cây gậy của Trần Lạc bị nứt ra. Hồ Cao Phong ngẩng đầu lên, trợn to mắt kinh hoàng nhìn Trần Lạc.
– Rõ ràng ngươi có linh lực ba mạch nhưng làm sao ngăn được linh lực năm mạch của ta?
Không chỉ Hồ Cao Phong hoảng sợ, các học đồ xung quanh cũng đầy hoảng hốt. Bọn họ thấy rõ Trần Lạc phát ra linh lực ba mạch, Hồ Cao Phong dùng linh lực năm mạch ngăn cản. Dưới tình huống đó Hồ Cao Phong hoàn toàn có thể dễ dàng đỡ gậy sắt nung, chỉ cần gã muốn dư sức vận chuyển linh lực thông qua gậy sắt phản chấn lại Trần Lạc.
Nhưng tại sao bây giờ hoàn toàn trái ngược?
Bọn họ không biết, không nghĩ ra, càng không có thời gian suy nghĩ. Trần Lạc không cho Hồ Cao Phong có thể thời gian suy ngẫm, huơ gậy sắt nung lên. Hai người dánh nhau, đấu hơn mười chiêu. Hồ Cao Phong không tin tà lần lượt dùng linh lực năm mạch va chạm linh lực ba mạch của Trần Lạc, liên tục va đụng mười ba lần. Khi toàn thân Hồ Cao Phong bị gậy sắt nung của Trần Lạc in mười ba dấu ấn đẫm máu thì đành chấp nhận sự thật là linh lực năm mạch của gã không đỡ nổi linh lực ba mạch của Trần Lạc.
Bùm!
Lại một lần va chạm, vai Hồ Cao Phong bị đập một gậy đau nhe răng hú lên.
Hồ Cao Phong tức giận quát:
– Trần Lạc, ngươi có ngon thì ném gậy sắt này đi, chúng ta đánh tay không!
Hồ Cao Phong không tin Trần Lạc với linh lực ba mạch có thể đỡ linh lực năm mạch, chắc chắn là vì gậy sắt có điều lạ.
– Tùy ngươi.
Trần Lạc ném gậy sắt nung xuống đất, đứn yên lạnh nhạt nói:
– Đến đây.
Trần Lạc nói nhẹ nhàng như thể không để Hồ Cao Phong vào mắt.
Hồ Cao Phong cũng nhận ra điều này, gã tức giận như sư tử gầm lên:
– Lúc trước khi ngươi tu luyện linh hải ta không đấu lại ngươi, bây giờ tu vi của ngươi chỉ mới mở ba mạch, Hồ Cao Phong ta không tin không đánh lại ngươi!
Hồ Cao Phong lại vận chuyển linh lực năm mạch xung phong, lần này đổi lại là Trần Lạc không thèm trốn tránh. Trần Lạc muốn thử thực lực của mình cho nên vẫn dùng linh lực ba mạch.
Trần Lạc nhẹ giọng nói:
– Lúc trước ngươi không được, bây giờ càng không thể.
Trần Lạc dứt lời tung cú đấm.
Hai nắm đấm va vào nhau.
Bùm!
Trần Lạc lùi một bước, Hồ Cao Phong rên rỉ lùi sáu bước mới đứng vững.
Hồ Cao Phong hoàn toàn thừa nhận một sự thật là cây gậy sắt nung không có gì lạ, kỳ lạ là Trần Lạc. Linh lực ba mạch của Trần Lạc thật sự . . . Thật sự mạnh hơn linh lực năm mạch của Hồ Cao Phong. Người xung quanh trợn mắt há hốc mồm, bọn họ thấy khó hiểu giống như Hồ Cao Phong. Trần Lạc với linh lực ba mạch sao có thể mạnh hơn Hồ Cao Phong linh lực năm mạch một chút?
Trần Lạc không tấn công tiếp, mới rồi va chạm nắm đấm làm hắn tìm hiểu được sơ sơ vận chuyển linh lực ba mạch ngang ngửa với linh lực năm mạch của người thường.
– Ta không tin ngươi thật sự lợi hại như vậy, a . . .!
Hồ Cao Phong cố nén khắp người đau rát, khống chế linh hồn cộng hưởng đến cực hạn. Hồ Cao Phong vận chuyển linh lực năm mạch, hai tay xòe ra, bên mép bàn tay nổi lên linh lực lửa.
=======
Chương 20: Đơn độc đấu (2).Linh quyết trung phẩm hoàng cấp, Hỏa Diễm Chưởng. Mới rồi Nghiêm Tu bị Hồ Cao Phong dùng chiêu này đánh gục, đây là linh quyết vũ khí bí mật của gã. Không thể không nói Hồ Cao Phong tu luyện linh quyết trung phẩm hoàng cấp đến tiểu thành đúng là giỏi, gã dựa vào linh quyết Hỏa Diễm Chưởng này học đồ linh lực năm mạch bình thường không phải là đối thủ, vì sức sát thương của Hỏa Diễm Chưởng quá mạnh mẽ.
Trần Lạc thấy vậy không dám lơ là, hắn biết nếu còn vận chuyển linh lực ba mạch đối kháng thì sẽ bị thương. Thế là Trần Lạc linh hồn cộng hưởng, vẫn vận chuyển linh lực ba mạch nhưng khác ở chỗ hắn đánh Oai Vũ Vô Tướng Quyền.
Thoáng chốc Trần Lạc sải bước tới trước, thân hình như thoi đưa nghiêng sang trái, cánh tay phải giơ lên, năm ngón co lại. Linh lực cuồng bạo nổi lên, cú đấm đánh ra vang tiếng gió rít, không khí nổ, khí lưu chấn động, tiếng xẹt xẹt chẻ tre vang liên miên không dứt.
Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!
Hai người lại va chạm, mới tiếp xúc Hồ Cao Phong không hiểu ra sau chỉ cảm thấy lực lượng mạnh mẽ ập đến, mạnh như cọp đánh bay gã.
Rung động, kinh ngạc!
Đây là biểu tình của mọi người xung quanh. Trần Lạc không chỉ đỡ Hỏa Diễm Chưởng giai đoạn tiểu thành của Hồ Cao Phong mà còn đánh bay gã, mới rồi hắn sử dụng linh quyết hình như là . . . Là Oai Vũ Vô Tướng Quyền?
Đúng vậy, chắc chắn là thế.
Mọi người có mặt nhận ra Trần Lạc đánh ra linh quyết là gì, bởi vì Oai Vũ Vô Tướng Quyền là môn linh quyết cơ sở rất hoàn mỹ, tất cả học đồ đều từng tu luyện nó. Nhưng bọn họ chỉ tu luyện sơ, vì linh quyết là đặt nền mỏng cơ bản, dễ học mà khó giỏi. Tu luyện Oai Vũ Vô Tướng Quyền thì dễ nhưng khó tinh thông, có thể kiên trì tu luyện Oai Vũ Vô Tướng Quyền đến tiểu thành đã xem như nổi bật. Trần Lạc không chỉ tu luyện Oai Vũ Vô Tướng Quyền đến tiểu thành mà còn lên tới đại thành.
Oai Vũ Vô Tướng Quyền giai đoạn đại thành.
Mấy trăm học đồ toàn Tiểu La Thiên học viện chỉ có bốn học đồ tu luyện Oai Vũ Vô Tướng Quyền đến đại thành, Tiểu La Thiên học viện còn như vậy càng đừng nói tới học viện khác. Không chút khoa trương khi nói toàn Trường Tín thành không bao nhiêu người tu luyện Oai Vũ Vô Tướng Quyền đại thành.
Các học đồ nhìn thiếu niên lam bình tĩnh đứng, lòng rất nghi hoặc. Thiếu niên thật sự là Trần Lạc bị Quang Minh Thủ Vệ đoàn phá bỏ tu vi sao? Có lẽ, chắc là vậy, nhưng Trần Lạc mới ra tù hơn ba tháng, đả thông ba linh mạch không có gì lạ. Tuy nhiên Trần Lạc có thể tu luyện linh quyết Oai Vũ Vô Tướng Quyền dễ học khó giỏi đến mức đại thành, sao hắn làm được? Mọi người rất muốn biết đáp án này.
Trần Lạc lên tiếng:
– Còn đánh nữa không?
Hồ Cao Phong mềm oặt dướt đất run bần bật, gã ngước nhìn khuôn mặt thiếu niên nhu như con gái, đôi mắt sâu thẳm. Hồ Cao Phong hoảng hốt như trông thấy Trần Lạc của hơn một năm trước, khi đó hắn lộ mũi nhọn, coi trời bằng vung, cuồng tựa như một thanh kiếm, sắc bén khiến người không dám đến gần. Trần Lạc bây giờ không còn mũi nhọn năm xưa, không là thanh kiếm sắc bén nhưng tĩnh lặng tựa hồ nước, lạnh lẽo như lửa vực sâu. Thoạt trông Trần Lạc bình tĩnh, thản niên nhưng thật ra như lửa như vực sâu, tĩnh như băng.
Nghe nói tu luyện Oai Vũ Vô Tướng Quyền đến đại thành uy lực tựa như mãnh hổ, hung mãnh bạo lực, Hồ Cao Phong cảm nhận sâu sắc điều này. Hồ Cao Phong bị một đấm oai vũ của Trần Lạc làm khí huyết cuồn cuộn, choáng váng mặt mày. Hồ Cao Phong cố nén đau đớn đứng dậy, thụt lùi lại.
Hồ Cao Phong quay đầu hét với tám học đồ Tiểu La Thiên học viện đứng bên cạnh:
– Các ngươi còn đứng đực mặt ra làm gì? Cùng nhau lên, đánh hắn!
Bị Hồ Cao Phong kêu to, tám học đồ Tiểu La Thiên học viện giật mình tỉnh táo lại, liếc nhau, lập tức xông lên.
Thấy tình hình này tim Trần Lạc run lên. Trần Lạc là người, không phải thần. Trần Lạc đánh gục Hồ Cao Phong nhưng không đấu lại tám Hồ Cao Phong, dù hắn không tiếc tất cả lộ ra thực lực thật sự, vận chuyển linh lực năm mạch đánh Oai Vũ Vô Tướng Quyền giai đoạn đỉnh cũng không biết có đối phó nổi với tám Hồ Cao Phong không. Dù sao hai đấm khó đỡ bốn tay, lo được trước mặt nhưng không tránh nổi sau lưng.
Quanh năm phá trận khiến Trần Lạc gặp chuyện phải tỉnh táo, hắn vội nhặt gậy sắt nung lên. Trần Lạc siết chặt gậy sắt nung, giơ cao chỉ hướng tám học đồ Tiểu La Thiên học viện.
Trần Lạc lạnh lùng quát:
– Bà nội nó ai dám nhúc nhích một cái là hôm nay tiểu gia đánh tàn phế các ngươi!
Trần Lạc không có nhiều kinh nghiệm đánh đơn nhưng bị người vây công thì nhiều không đếm xuể. Trần Lạc từng bị các Vinh Diệu Các vây công, bị các thiên tài Trung Ương học phủ vây công, thậm chí quang minh vu sư của Quang Minh điện cũng vây công hắn. Đến bây giờ Trần Lạc còn sống không phải trùng hợp, hắn biết trong tình huống này cần dùng khí thế áp chế đối phương, để đối thủ muốn tấn công nhưng do dự.
Bỗng có một học đồ Tiểu La Thiên học viện lùi lại một bước. Trần Lạc nhanh tay lẹ mắt huơ gậy sắt nung, vận chuyển linh lực ba mạch đập xuống vai học đồ Tiểu La Thiên học viện.
Rầm!
Học đồ Tiểu La Thiên học viện che vai ngồi bệch dưới đất, gào thét rầm trời. Trần Lạc thừa dịp đó bước ra một bước, khí thế khiếp người nhắm ngay một học đồ khác, lại cho một gậy. Đánh gục xong một học đồ Tiểu La Thiên học viện, Trần Lạc tiến tới một bước, đám học đồ còn lại sợ hãi thụt lùi.
– Còn ai muốn đánh?
Học đồ cầm gậy sắt nung chỉ vào một học đồ Tiểu La Thiên học viện, quát hỏi:
– Là ngươi?
Học đồ Tiểu La Thiên học viện lắc đầu, sợ teo tim. Từng gậy sắt nung chỉ vào trước mặt họ, đám học đồ đều lắc đầu nguầy nguậy.
– Nếu không muốn đánh thì cút đi!
Học đồ Tiểu La Thiên học viện hoàn toàn bị khí thế của Trần Lạc hù sợ, nhìn gậy sắt nung đen thui chỉ vào trán mình, cảm giác sống lưng lạnh lẽo. Bọn họ không dám do dự, nâng đám người Hồ Cao Phong dậy chuẩn bị đi.
Nhìn đám học đồ Tiểu La Thiên học viện rời đi, Trần Lạc tùy tay ném gậy sắt nung đi. Lúc ra cổng trường Trần Lạc xách theo cây gậy là vì ứng đối tình huống nay, có vũ khí thì khi bị vây công có thể khống chế người ngay trong thời gian ngắn. Mặc dù gậy sắt nung đỏ không phải linh bảo gì nhưng sinh ra áp lực làm người sợ, Trần Lạc muốn có hiệu quả đó.