Nhìn chung nhập Đạo là việc không hề dễ dàng , và muốn tiến được xa hơn trên con đường truy cầu Đạo thì cần phải chuẩn bị tâm thế sẵn sàng nếm trải muôn vàn khó khăn .
Với mỗi bước tiến là một thử thách đầy gian nan .
Vượt qua được , thực lực tăng mạnh , một bước lên mây , gà chó lên trời .
Còn nếu thất bại , kết cục không phải thân tử đạo tiêu , thì sẽ là đánh mất tương lai .
Theo như bí tịch ghi chép , sở dĩ hiếm người vấn đỉnh Đạo không phải vì võ kỹ thấp kém hay do ngộ tính thiếu hụt , mà là bởi thức hải chưa đạt điều kiện .
Đại khái là cảnh giới đạo tâm càng cao , đòi hỏi không gian thức hải phải đạt tới một độ cao nhất định .
Đơn cử như Cao Cường hiện tại đang ở cảnh giới Phàm Tâm , thức hải cần tối thiểu cao ngàn trượng thì mới đủ điều kiện đột phá tới cảnh giới Linh Tâm .
Tất nhiên đây chỉ là cột mốc căn bản , hoàn toàn có thể dựa vào nhiều cách thức để đề thăng độ cao .
Chính bản thân Cao Cường bởi không có phương hướng đột phá , cứ đánh bậy đánh bạ thành ra thức hải từ lâu đã vọt tới độ cao vừa tròn ba ngàn trượng .
Nhưng không phải ai cũng “ăn may chó ngáp phải ruồi” như hắn .
Bởi vì thực tế là những biện pháp tưởng chừng khả quan nhất lại không đem lại hiệu quả như ý .
Ví như thiên tài địa bảo với đan dược tuy có thể hỗ trợ cường hóa linh hồn cũng như mở rộng thức hải , khổ nỗi không có tác dụng thúc đẩy tăng độ cao .
Cái này dường như là bởi pháp tắc thiên địa áp đặt hạn chế .
Hay như thứ giúp ích lớn lao nhất là “ý cảnh tự nhiên” thì lại quá hư vô mờ mịt , chơi cầu may rủi kiểu này khéo chết già vẫn chưa một lần ngộ ra cái khỉ gì .
Sau cùng chỉ có thể dựa vào tu luyện võ kỹ , chính xác là tham ngộ ý cảnh của võ kỹ , dựa vào đó mài giũa đạo tâm cùng với đề thăng độ cao thức hải .
Nhưng biện pháp này chỉ thu được hiệu quả ở mức nhất định , hơn nữa không thể tái sử dụng .
Trọng yếu là đề thăng được bao nhiêu , việc này chẳng ai nói trước được .
Tất nhiên thế gian không thiếu kẻ ngộ tính hơn người , thông qua tu luyện nhiều loại võ kỹ , lĩnh ngộ được nhiều loại ý cảnh , thậm chí thành công vấn đỉnh .
Nhưng đấy là trường hợp cá biệt trong đầu lắm sỏi nên mới “học rộng , hiểu nhiều” .
Chứ đa số học cho cố rồi lẫn lộn ý cảnh , đạo tâm lung lay chưa kịp thành tài đã đi bán muối .
Vậy mới biết chẳng phải vô duyên vô cớ mà các cụ ngày xưa lại thường hay mắng “tham thì thâm” .
Về phần Cao Cường thì ai cũng biết hắn thuộc dạng không được thông minh cho lắm , nhưng bù lại hắn có vận khí nghịch thiên chiếm hết phần thiên hạ .
Ngay lúc này trong tay cầm cuốn Phá Thiên Chuy chính là một minh chứng vô cùng rõ ràng .
Bởi vì hắn đang thiếu hụt biện pháp đột phá đạo tâm , mà theo như đôi dòng giới thiệu thì Phá Thiên Chuy bao hàm ý cảnh đã đạt tới phạm trù Thánh Tâm .
Điều này có nghĩa là một khi luyện thành , sáu tầng bình chướng đạo tâm liền sẽ không còn nữa , chỉ cần tích lũy đầy đủ rồi một đường thẳng tiến thế thôi .
Mặc dù có câu “nói trước bước không qua” , nhưng Cao Cường cực kỳ tự tin trong việc học tập võ kỹ .
Ngoài ra còn có một điểm đáng để mở tiệc ăn mừng , đó là biện pháp đẩy nhanh tiến độ đề thăng độ cao thức hải , trọng yếu là khá thích hợp đối với hắn .
Biện pháp này hơi tương tự như khi ngâm mình dưới Long Trì , điểm khác biệt là thay vì nện búa chữa trị thức hải , hắn cần phải thi triển Phá Thiên Chuy .
Đại khái là tự tay đập phá thức hải , sau đó tiến hành chữa trị , vừa nghĩ thôi là đã thấy đau buốt óc .
Nói chung đây không phải là việc dễ dàng , chỉ cần một chút sai lầm , không chết cũng dở hơi .
Chẳng biết vị đại năng kia có tu luyện bằng biện pháp này hay không , chỉ thấy ghi chú thích là trang cuối bí tịch đính kèm bản công pháp chữa trị thức hải .
Hiệu quả giỏi lắm sánh ngang Độ Tâm Kinh là cùng , vả lại Cao Cường có kinh nghiệm chịu đau nện búa cả năm ròng , công pháp có hay không cũng thế .
Cơ mà nếu đem biện pháp này công bố rộng rãi , không hiểu bàn dân thiên hạ sẽ nghĩ sao ?
Thôi quên đi , chắc chẳng ma nào dám sử dụng , khéo có khi còn bị mắng chửi là kẻ thần kinh ý chứ .
Theo thói quen gạt bỏ hết suy nghĩ dư thừa ra khỏi đầu , Cao Cường hít sâu một hơi bình ổn lại cảm xúc , rồi mới lật mở xem xét nội dung Phá Thiên Chuy .
“Hửm ? Thế quỷ nào có mỗi hình cây búa ?”
Nhìn trang giấy họa vẽ hình cây búa xếp đặt dựng đứng , hắn không khỏi buột miệng khe khẽ lẩm bẩm , nhanh tay mở tới những trang tiếp theo xem sao .
Kết quả toàn là trang giấy trắng , một hạt bụi cũng chẳng có , chớ nói chi là chữ viết hay hình ảnh .
Ngước lên thì thấy Tiểu Long Linh đang nhìn mình bằng ánh mắt cười nhạo , thành ra thay vì hỏi thăm , hắn đành phải cay cú ngậm miệng cho thật chặt .
Tưởng bản thiếu gia là kẻ ngu ư ?
Hừ , dám khẳng định hình cây búa kia ẩn chứa huyền cơ .
Cao Cường bĩu môi , khẽ hừ lạnh một tiếng , không chút chậm chễ lật trở về trang giấy có hình cây búa , rồi mạnh dạn dùng thần thức thẩm thấu thăm dò .
Đúng như hắn suy đoán , vừa chạm tới hình cây búa là thần thức liền bị lôi vào một không gian kỳ ảo .
Dường như nhận thấy sự hiện diện của hắn , không gian vốn liên tục biến hóa bỗng ngưng đọng thành một vùng đất hoang mạc với bầu trời xanh thẳm .
Tuy nhiên khiến Cao Cường chú ý hơn hết là thân ảnh một người thanh niên trẻ tuổi .
Người này khuôn mặt tuấn tú ưa nhìn , mái tóc chải vuốt gọn gàng hệt như tài tử điện ảnh . Gã mặc chiếc áo sơ mi trắng tinh , quần âu đen tuyền và đôi giầy da bóng bẩy . Thêm cái khí chất lạnh lùng sang chảnh , thú thật khi nhìn cứ ngỡ là gã con ông cháu cha .
Không có nửa tia phong phạm cường giả , ra đường giả mạo hoàn khố là chuẩn luôn .
“Chậc.. chậc..” – Đúng lúc này người thanh niên khẽ tặc lưỡi , sau đó cười nói :
“Thật không ngờ tiểu tử ngươi chưa chết , hơn nữa còn là kẻ kế thừa Sinh Mệnh Đại Đạo”
Hể ? Nói như vậy có nghĩa gã ất ơ này biết ta ?
Cao Cường có chút kinh hãi nhìn chằm chằm đối phương , hắn cứ tưởng đây chỉ là hư ảnh truyền công , ai ngờ là một tia thần niệm có nhận thức hẳn hoi .
Hít sâu một hơi lấy lại vẻ bình tĩnh , Cao Cường trầm giọng hỏi :
“Ngươi rốt cuộc là ai ? Tại sao một kẻ như ngươi lại biết ta ?”
“Trước tiên không cần lo lắng” – Người thanh niên nhún vai cười nhạt :
“Xin tự giới thiệu bổn tọa là Võ Hạo Nam , hiện đang nắm giữ Tử Thần Thần Vị , là kẻ cai quản Địa Ngục , chức vụ tương đương Diêm Vương bên Âm Phủ . Sở dĩ biết tới ngươi là vì bổn tọa được ủy thác làm trọng tài phân xử vụ cá cược giữa Bạch Lãnh với Lôi”
“Có điều chuyện gì đã trôi qua , liền để nó chôn vùi vào quên lãng đi . Vả lại ngươi được bà lão khủng bố kia cứu sống , hai gã ngốc đó có mười cái mạng cũng không dám tìm tới . Nói chung tiểu tử ngươi có thể yên tâm truy cầu mộng tưởng của bản thân được rồi”
Gã ất ơ này vậy mà là lão đại bên Địa Ngục ?
Mang tiếng lão đại một phương , dáng dấp chẳng dọa người bằng mặt hàng Bạch Lãnh kia .
Tuy nhiên gã này ánh mắt độc khiếp người , liếc một cái đã biết là do bà bà cứu sống ta mới ghê rợn .
Cơ mà giọng điệu không phù hợp với lời nói , gã đang kín đáo nhắc nhở thì phải . Xem ra cái vận nó bám vào thân , dù chết đi sống lại cũng không thoát được .
Suy nghĩ vẩn vơ một hồi , Cao Cường ngước lên tặc lưỡi nói :
“Ta tới để học tập chuy pháp , nếu không còn chuyện gì khác thì mau truyền thụ đi”
Thử hỏi trần đời có kẻ nào đi học nghệ mà thái độ ông kễnh như ngươi ? Võ Hạo Nam thấy hắn có vẻ thiếu kiên nhẫn , khóe mắt liền giật giật không ngừng .
Hít sâu một hơi kiềm chế xúc động đánh người , Võ Hạo Nam dơ lên hai ngón tay rồi nói :
“Nếu ngươi vô điều kiện đáp ứng làm hai việc , bổn tọa sẽ truyền thụ bản gốc Phá Thiên Chuy cũng như đưa tặng Hạ Long Giới , còn không thì rời khỏi đi thôi”
Bản gốc Phá Thiên Chuy cùng với Hạ Long Giới , riêng hai món đồ này đã đáng giá để liều mạng .
Mấu chốt là có qua có lại , như vậy khỏi cần phải bái cái gã ất ơ này làm sư phụ .
Hỏi rõ việc gì rồi mới đáp ứng ư ? Làm thế sẽ bị gã khinh thường đấy .
Nghĩ được tới đây , Cao Cường gật đầu cái rụp , đầy kiêu ngạo nói :
“Hai việc mà thôi , chuyện nhỏ như con thỏ , bản thiếu gia dùng danh dự đáp ứng với ngươi”
“Rất không tồi” – Võ Hạo Nam không chút tiếc rẻ bật ngón tay cái , nghiêm túc nói :
“Việc thứ nhất , ta muốn tiểu tử ngươi dốc toàn lực đánh đuổi Dị Tộc , đánh sao cho bọn chúng sợ hãi không dám bén mảng xâm lấn Thiên Giới thì mới thôi”
WTF ?
Cao Cường nghe xong thiếu chút thần thức nổ tung .
Thánh họ tiên sư cha , toàn thể Thiên Giới hùa vào còn không đánh đuổi được Dị Tộc , thêm ta cái này một con dế nhũi thì cũng ăn thua quái quỷ gì đâu chứ ?
Thảo nào không chút tiếc rẻ đưa tặng Hạ Long Giới , hóa ra âm mưu gài hố lão tử .
Vấn đề là đã mạnh miệng đáp ứng , không thể lật lọng đâu này .
Cao Cường trong lòng buồn bực , nhíu mày chất vấn :
“Ngươi cái này vị Thần cao cao tại thượng sao không vỗ một chưởng dọn dẹp bọn chúng ?”
“Aizzz..” – Võ Hạo Nam nghe xong liền thở dài rồi nói :
“Kỳ thực thế gian bao gồm rất nhiều Thế Giới ngăn cách tách biệt , trong mỗi Thế Giới đều có Thần Giới Thiên Giới các loại Giới . Dị Tộc xâm lấn Thiên Giới là từ một Thế Giới khác đến đây , sở dĩ chúng ta không thể can thiệp là bởi Thần Giới cũng bị xâm lược”
“Nhìn chung tình huống trên đó đã được giải quyết ổn thỏa đâu vào đấy , nhưng chúng ta phải thời khắc duy trì trạng thái phòng bị . Mấu chốt là một khi nhúng tay xử lý vấn đề dưới này , đám khốn nạn bên kia liền có cái cớ để tấn công bừa bãi không chút kiêng dè”
Thánh họ , càng nói càng đi xa .
Hỏi thêm nữa khéo có khi lại tòi ra cái Giới cao cấp hơn Thần Giới cũng nên .
“Aizzz..” – Khẽ thở dài một tiếng , Cao Cường gật đầu nói :
“Ta hiểu mình cần phải làm những gì rồi , ngươi nói luôn việc thứ hai cho xong đi”
Phát giác hắn chiến ý bốc lên hừng hực như hỏa diễm , Võ Hạo Nam phi thường hài lòng , trong ánh mắt tràn đầy vẻ tán thưởng , rất lâu sau mới mỉm cười nói :
“Việc thứ hai có liên quan tới tiểu muội của bổn tọa , trước đây tại hạ giới ngươi đã từng gặp mặt nàng . Bổn tọa muốn nhờ ngươi tác động khiến nàng thay đổi lối sống hướng thiện . Chỉ cần thành công , bổn tọa xin thề sẽ hai tay dâng tặng ngươi một món Thần vật”
Tiểu muội ? Gặp tại Hạ Giới ? Là ai vậy ta ?
Trong đầu bỗng xuất hiện hình ảnh một khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng , với đôi mắt tinh quái cùng dáng người nóng bỏng ẩn trong bộ đồ da ôm sát lấy cơ thể .
Cao Cường không khỏi rùng mình như lên cơn sốt rét , kinh hãi lớn tiếng hỏi :
“Tiểu muội ngươi là nữ quỷ Võ Linh Lan kia ư ?”
Hỏi xong mới nhớ đối phương tự giới thiệu tên là Võ Hạo Nam , vậy còn lệch đi đâu được nữa ?
“Chính xác” – Võ Hạo Nam đắng chát gật đầu trả lời , sau đó thở dài nói tiếp :
“Nàng vốn là một đứa bé đơn thuần , nhưng bởi vì là con lai nửa Thần nửa Quỷ nên bị phần lớn huynh đệ tỷ muội bài xích châm chọc , dẫn tới tính cách biến đổi theo chiều hướng tiêu cực . Bổn tọa thực sự bó tay chịu thua rồi , đành phải nhờ cậy ngươi giúp đỡ nàng”
Giúp giúp cái quần .
Nữ quỷ điên rồ đó không bóp ta chết tươi là đã phúc tổ tám mươi đời rồi đấy .
Cao Cường trong đầu nhớ lại tràng cảnh “một hơi thở” năm xưa , khóe mắt liền mạnh dạn ẩm ướt .
Nhận thấy tình huống không ổn , Võ Hạo Nam liền chọt ngón chỏ lên trán hắn , nghiêm mặt nói :
“Hiện tại bổn tọa hi sinh tia thần niệm này để quán thâu Phá Thiên Chuy cho ngươi . Đừng khiến bổn tọa phải thất vọng , chúc ngươi luôn gặp nhiều may mắn”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK