Chỉ trong đúng một nốt nhạc , Cao Cường liền hứng trọn ba trăm ba mươi ba quyền lên khắp mặt mũi và cơ thể . Uống bia 333 còn thấy đã đời , chứ ăn 333 quyền thì không ngon chút nào .
Mà cái bà lão xa lạ này trực tiếp dùng nắm đấm nện hắn , cảm giác đau đớn thực sự là lớn hơn nhiều .
Để giờ đây hắn nằm sấp trên vòng linh văn , mặt mũi người ngợm sưng vù .
Để tự an ủi bản thân , và để thấy mình bớt dế nhũi . Không còn cách nào khác , Cao Cường đành phải nhìn xuống đại viện Tống Gia hiện chỉ còn là một hố sâu rộng lớn .
Nói thật là khi tro bụi dần tán đi , chứng kiến tình cảnh bên dưới , hắn liền thấy rung động thật sâu .
Bởi đại viện Tống Gia đã trở thành dĩ vãng rồi , bị thay thế bằng một miệng hố hình thủ chưởng rộng hơn ba ngàn mét vuông , ăn sâu xuống lòng đất tận ba bốn mươi mét .
Cứ ngỡ thổi bay nửa cái Tống Gia là cùng , không ngờ chỉ “one hit” liền chôn vùi sạch sẽ .
Đây là lão Địa Khí Cảnh kia động thủ sớm đấy , chứ muộn chút thì thôi rồi lượm ơi .
Lão tử tuyệt đối không dế nhũi , lão tử cường đại phi thường đấy .
Đúng lúc này “bà lão” ngồi xổm bên cạnh hắn , nhìn xuống dưới và nói :
“Tiểu tử ngươi khống chế cốt phù còn quá kém , chưa hoàn toàn nắm giữ ư ?”
Bà lão xa lạ nói không sai , hắn cái này phải gọi là mượn nhờ lực lượng của cốt phù . Vả lại hoàn toàn nắm giữ thì đã chẳng ngưng tụ ra lôi vân xanh lét như thế kia đâu .
Mặc dù khống chế chưa được tốt , nhưng qua vài lần thử nghiệm , hắn biết cốt phù uy lực vô cùng lớn .
Thêm nữa là quân địch có tu sĩ Địa Khí Cảnh , hắn không nắm chắc dễ dàng xử lý .
Tránh đầu tránh đuôi , đành phải đem cốt phù ra làm nhát .
Và cốt phù đã không để hắn thất vọng .
“CHÁT” – Có chút tức giận , “bà lão” liền quất cho cú lên đầu hắn và quát : “Trưởng bối hỏi chuyện mà ngươi im như thóc là thế nào ? Ăn trận đòn còn chưa biết sợ hả ?”
Ngươi khi nào là trưởng bối của ta ? Cao Cường ngước mặt , bắn cho đối phương ánh mắt khinh bỉ .
Cả thầy lẫn trò nhà này thật khiến lão nương tức chết mà , “bà lão” trong đầu suy nghĩ mà giận sôi máu . Đành phải hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh , rồi mỉm cười hiền hậu và nói :
“Nhàn lão ca hiện giờ đang ở đâu ?”
“Ngươi làm thế nào tìm được ta ?” – Cao Cường bật phắt dậy túm cổ áo đối phương , gằn giọng hỏi : “Ngươi dám sưu hồn bằng hữu của ta ? Ngươi muốn chết phải không ?”
“CHÁT”
Kết quả có thể nghĩ , hắn liền ăn cái bạt tai vang dội , một lần nữa phải nằm úp sấp .
Vuốt phẳng phiu lại viền áo , “bà lão” trợn mắt đe doạ :
“Chỗ này ai cho ngươi đụng tới ? Không nể mặt Nhàn lão ca , lão nương một chưởng đập chết ngươi”
Cao Cường chống tay ngồi dậy , lạnh giọng tuyên bố :
“Nếu bằng hữu của ta có mệnh hệ gì , cam đoan ngươi cái này lão yêu bà lẳng lơ không sống được..”
“CHÁT”
Chỉ là hắn còn chưa nói hết lời , đã ăn thêm cái bạt tai , lại nằm úp sấp như trước đó .
“Ngu ngốc” – Khẽ mắng một câu , “bà lão” chọt chọt tay lên trán hắn và hỏi : “Ngươi hùng hồn tuyên bố như vậy , kẻ nào sẽ để ngươi sống đến ngày đủ thực lực làm điều đó ?”
“Cùng lắm kiếp sau báo thù” – Cao Cường quyết không chịu thua , cứng rắn đáp trả .
“Ai gù…” – Thở dài đầy ngán ngẩm , “bào lão” đành xuống giọng giải thích : “Ta tới thành phố Tân Long lần ra tiểu tử mập mạp cất giữ pháp bảo Nhàn lão ca luyện chế . Ta chỉ cần thôi miên một chút thôi là biết mọi chuyện rồi , việc gì phải sưu hồn cho nhức đầu ? Ngươi bớt điên đi”
Ra là vậy .
Nhưng mà nhìn vào bà lão này là biết ngay không phải nữ nhân đứng đắn . Có bị đánh chết Cao Cường cũng không tin sư phụ lại đi kết giao với hạng người này .
Nếu hai người là bằng hữu của nhau thì sư phụ sớm đã bị dạy hư rồi đấy .
Quan trọng là sẽ chẳng phải sống cảnh độc thân đến già .
“Ngươi tìm sư phụ ta làm gì ?” – Cao Cường ánh mắt đầy cảnh giác , gằn giọng nói : “Muốn báo thù thì chết tâm đi , đừng mơ tưởng khai thác được điều gì từ ta”
“Tìm làm gì ư ?” – Với ánh mắt của sát nhân hàng loạt , “bà lão” ném cho hắn phong thư : “Tiểu tử ngươi nhìn xem là sẽ hiểu , không lại nói lão nương đây lừa gạt”
Mang theo nghi ngờ , Cao Cường nhanh tay mở phong thư ra đọc .
Ừm không giả được , đúng là nét chữ của sư phụ .
Cơ mà .. củ lạc giòn tan ???
Không tin vào mắt mình , Cao Cường thả phong thư xuống , cẩn thận dùng hai tay dụi mắt . Sau đó mới nhấc phong thư lên , một lần nữa đọc từng chữ từng chữ .
Nội dung cũng ngắn gọn thôi , vỏn vẹn chỉ có :
“Hải vực 1789 .
Có trời chứng giám , ta Nhàn Hiếu Thiên hôm nay lập lời thề .
Sau khi thu nhận người đệ tử ưng ý và trao cho hắn truyền thừa chú tạo luyện khí sư . Nhàn Hiếu Thiên ta đây sẽ ngay lập tức quay về hải vực xin được hỏi cưới Hồng Liên làm vợ .
Nhàn Hiếu Thiên .
Điểm chỉ vân tay”
Sự phụ vậy mà lừa gạt con gái nhà người ta chờ đợi mấy trăm năm ? Cái này tin tức quá mức động trời , Cao Cường đưa trả lại cho “bà lão” , xong liền ngồi bấm huyệt thái dương .
Sốc , thực sự sốc nặng .
Thu cất “giấy cam đoan” vào trữ vật giới , “bà lão tức tối nói :
“Sư phụ ngươi là cái đồ trời đánh thánh vật . Ta tin tưởng mới không ép phải thề độc , hắn lại nỡ lòng nào chà đạp lên niềm tin của ta một cách không thương tiếc ? Ta xuất quan nghe được hắn đang tại đại lục , không ngờ hắn sớm chạy . Nói đi , sư phụ ngươi hiện giờ đang nơi nào ?”
Ngươi tin tưởng còn bắt sư phụ ta viết giấy cam kết làm gì ?
Mà tình cảm là một loại duyên , không thể cưỡng cầu được đâu .
Có chút thương hại nhìn “bà lão” , Cao Cường vươn ngón tay chỉ lên trời .
“Oạch” – Bà lão thân thể run rẩy ngồi phịch xuống , khoé mắt không ngừng ứa ra nước . Nhoáng cái liền chảy thành dòng , rồi từ cằm rớt tong tỏng xuống vòng linh văn bên dưới .
Bà lão này tự dưng khóc cái quỷ gì ? Cao Cường nhíu mày rất không hiểu .
“Ài…” – Vẫn giữ im lặng nãy giờ , Hồng Linh lại gần ôm trầm sư phụ an ủi : “Người mất cũng đã mất rồi , người sống vẫn phải sống . Ngài đừng quá đau buồn mà tổn hại thân thể”
Ra là hiểu lầm sư phụ quy tiên , cơ mà ta chỉ lên trời chứ có chỉ xuống đất đâu ?
Giờ nếu không giải thích rõ ràng thì khác nào ta nguyền rủa sư phụ chết ?
Cao Cường cẩn thận lùi ra thật xa , sau đó mới thấp giọng nói :
“Sư phụ ta phi thăng , chứ không phải cạn thọ nguyên”
“CHÁT.. CHÁT.. CHÁT..” – Vừa dứt lời , hắn ăn liền ba cái bạt tai nặng như trời sập . Đây mới thực sự là chạy trời không khỏi nắng , Cao Cường nằm úp sấp , khoé mắt rưng rưng .
Sư phụ không cưới ngươi là phải , đồ cọp cái .
“Nhàn lão ca phi thăng..” – Hồng Liên thu tay lại , khẽ lẩm bẩm : “Chắc hẳn thu được cơ duyên nào đó ? Xem ra lão nương phải nhanh chóng quay trở về khu trung tâm một phen”
Khu trung tâm ? Trung tâm hải vực có biện pháp phi thăng sao ?
Sư phụ từng nói đạo thống đứt đoạn , lâu rồi không có ai chạm tới được Tán Tiên mà nhỉ ? Trong lòng cảm thấy tò mò , nhưng Cao Cường quyết định không lên tiếng hỏi thăm .
Biết trước hết thì cuộc sống nhàm chán bằng chết .
Để sau này đủ tuổi , tự xông pha tìm hiểu còn sướng hơn .
Nóng lòng quay trở về , Hồng Liên liền phất tay ném gã Hợp Thể Kỳ tới trước mặt Cao Cường :
“Kẻ này có qua lại với gia tộc ngươi vừa tiêu diệt , coi như món quà sư mẫu tặng ngươi”
Tự nhận sư mẫu luôn ? Cao Cường da mặt không ngừng giật giật , buồn bực xua tay từ chối :
“Tặng ta cái gã đực rựa này làm gì ? Ta không cần ai bảo vệ , ngươi giữ mình dùng đi”
“Vậy đem hắn về chế khôi lỗi” – Hồng Liên gật đầu đáp lại , sau đó chỉ tay Hồng Linh và nói :
“Không thì sư mẫu gả Hồng Linh cho ngươi thế nào ? Đừng thấy nàng ăn mặc hư hỏng mà hiểu lầm , nàng trắng hơn tờ giấy . Hai ngươi đi với nhau , ta mới yên tâm rời khỏi”
Đùa gì thế ? Không có nửa xu chần chừ , Cao Cường lắc đầu nguầy nguậy , thẳng thừng nói :
“Ta chưa nghĩ tới chuyện thành gia lập thất , ngươi đưa nàng trở về đi thôi . Với lại đừng nhọc lòng chuyện quà cáp linh tinh , bởi vì ta sẽ không nhận lấy bất cứ thứ gì đâu”
“Tưởng mình béo bở lắm ?” – Hồng Linh nghe xong tức đỏ cả mặt , liền bĩu môi dè bỉu : “Tiểu tử miệng còn hôi mùi sữa , có cho không biếu không lão nương cũng chẳng thèm”
Lão tử hôi mùi sữa còn hơn ngươi già khú , Cao Cường hỉ mũi khinh thường , không thèm đáp lại .
“Thế thì thôi vậy” – Hồng Liên chép miệng đầy tiếc nuối , sau đó vung tay lên khoắng khoắng vài cái .
Cao Cường ngay lập tức hoa mắt chóng mặt , vài giây sau bình thường trở lại thì thấy đang ngồi tại nơi hoang vu sỏi đá . Trong tay là phi kiếm nãy lừa đối thủ nên rơi dưới đất .
Hồng Liên Hồng Linh với gã Hợp Thể Kỳ đã không còn bóng dáng .
Ta từ chối lấy lệ thôi , sao không ném thử cho ít linh thạch linh thiết gì đó ?
Sư mẫu cái kiểu gì ki bo bủn xỉn , đã thế lại còn mưu đồ ném quả tạ lên vai ta ?
Cao Cường vươn mình đứng dậy , đưa mắt nhìn quanh mới biết bản thân đang ở ngoài thành .
Ta đã xong việc ở cái thành phố này đâu mà đưa ra đây ? Chép miệng đầy bất đắc dĩ , Cao Cường thả Lão Hổ với chuột béo ra ngoài , rồi nổi lửa cùng nhau ngồi nướng thịt .
Suốt nửa giờ ngồi quay con heo nặng cả tấn trên đống lửa , Cao Cường không ngừng thở dài ngao ngán . Tội nghiệt vẫn đang tăng lên vù vù , còn chưa thấy dấu hiệu dừng lại .
Vận dụng tà thuật hệ luỵ quá lớn , thánh họ nhà nó .
Kiểu này về sau ra đường , khả năng 99,99% sẽ bị hiểu lầm là tà tu .
Cảm nhận thấy hắn hiện đang có tâm trạng không được tốt . Lão Hổ với chuột béo liền nhảy lên hai bên bả vai , rồi đua nhau dùng cái đầu nhỏ nhắn cọ cọ vào mặt hắn an ủi .
“Hắc hắc , hai nhóc ngươi cũng thật là” – Cao Cường nhịn không nổi , lớn tiếng cười : “An ủi kiểu này dễ khiến heo đang quay bị cháy khét đấy nhé , mau mau dừng lại ngay”
Có chút đắng cay khi mà hắn buồn hay vui , cái này so ra không quan trọng bằng thịt heo nướng .
Lão Hổ với chuột béo ngay lập tức nhảy xuống dưới đất , rồi thi nhau kêu inh ỏi .
Đương nhiên là nhắc nhở hắn quay nướng cho cẩn thận .
“Ai gù” – Cao Cường thở dài nói :
“Yên tâm đi , đảm bảo ăn ngon . Có điều đánh chén xong là các ngươi phải vào lại linh thú hộ oản đấy . Còn một vài gia tộc theo đóm ăn tàn , phải dập cho tắt hẳn mới được”
“Meo.. Meo.. Chít.. Chít..”
Cao Cường : “…”
Thánh họ , hắn thế mà bị Lão Hổ với chuột béo mắng .
Bởi cái tội sát hại nhiều sinh linh , giờ toả ra khí tức khiến chúng khó chịu .
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK