Hù doạ có vài câu , không ngờ gã mập mạp thế mà tự xử thật . Phải chăng giọng nói của mình ẩn chứa sức mạnh siêu nhiên ? Cao Cường ngồi vân vê cằm , không ngừng suy tư tự luyến trong đầu .
“PHỤT..”
Đúng lúc này gã gầy gò vươn tay rút chuỷ thủ ra khỏi cổ họng gã mập mạp , máu lập tức phun thành vòi . Bắn đầy lên mặt và người , chốc lát gã gầy gò liền bị nhuốm đẫm đỏ au .
Thấy gã nhìn tới chằm chằm , Cao Cường cười nhạt nói :
“Ngươi muốn đứng dậy phản kháng cũng được . Ta không ngại cắt ngươi ra thành từng khúc”
Nghe xong những lời này , gã gầy gò không hiểu sao trong đầu tự dưng hiện lên những hình ảnh vô cùng đáng sợ . Nào là bị nhổ hết móng tay móng chân , nào là bị tùng xẻo từng miếng thịt , nào là bị bóp nát từng đốt xương .. Phản kháng ? Nói đùa cái gì ? Làm vậy chết sẽ rất thảm !
Thân thể gầy trơ xương của gã bỗng chốc không ngừng run lên bần bật .
Liếc nhìn đồng bọn hiện giờ đã chết ngon lành , gã gầy gò hít sâu một hơi để lấy can đảm .
Và rồi nghe đến “phập” một tiếng , gã liền nối gót đi theo đồng bọn , cũng tự đâm một nhát lút tận cán .
Kỳ quái nhỉ ? Hai cái gã này thế nào biết nghe lời vậy ? Nói tự kết liễu đi , liền làm luôn mới sợ chứ . Trước đây ngoan ngoãn nghe lời cha mẹ thì có phải cuộc đời đã khác rồi không ?
Cá không ăn muối cá ươn , con cãi cha mẹ trăm đường con hư đấy a !
Trên tay xuất hiện hai tấm Độ Âm Phù , cùng với bút lông và chu sa . Cao Cường mau chóng viết lên mỗi tấm một dòng chữ nho nhỏ , sau đó đi tới đặt lên vùng trán của hai gã .
Câu ra linh hồn xong , hắn lập tức quán thâu chân khí rồi ném lên không , tiễn hai gã xuống Âm Phủ .
Có điều đừng lầm tưởng Cao Cường hắn mủi lòng thương mà mở cho một con đường .
Bởi dòng chữ mà hắn ghi lên phù là “phạt nặng gấp trăm lần” .
Thực ra đám quỷ dưới kia có thèm quan tâm tới kiến nghị của một tập sự hay không thì bố ai mà biết . Nhưng viết vài chữ lên phù thì hắn có thiệt thòi cái cọng lông nào đâu ?
Bởi vậy liền trải nghiệm cảm giác lạm dụng chức quyền một lần đi .
Ném thêm ra hai tấm Hoả Cầu Phù , chốc lát thiêu đốt thi thể hai gã thành tro .
Ngẫm lại mới thấy đi giải quyết việc cá nhân mà mặc đồng phục Cấm Quân thì không được hay cho lắm . Cao Cường lập tức đổi mặc dạ hành , xong liền tắt đèn và mau chóng rời nhà .
---
Tìm chỗ vắng vẻ thu cất xe vào trữ vật giới , sau đó Cao Cường rảo bước tiến vào đường Hoàng Gia .
Khổ nỗi đây là cung đường vàng , vỉa hè với lề đường đều đã bị chiếm dụng làm nơi kinh doanh hết rồi . Thành ra hắn phải đi bộ trong làn đường dành cho xe máy , ai gù , đến là nhục .
May mà rất nhanh thì đến nơi muốn đến , Cao Cường liền tạt vào một quán Coffe , gọi một tách rồi ngồi đưa mắt quan sát Bar Karaoke Hoàng Long nằm ngay đối diện bên kia đường .
Là một toà trụ sở 15 tầng , diện tích đất nền trên dưới một ngàn mét vuông .
Khách khứa người ra kẻ vào cứ phải gọi là tấp nập , nhìn là biết mỗi tối kinh doanh hái ra tiền .
Không cần thiết phải quan sát thêm nữa , Cao Cường mau chóng thanh toán tiền coffe rồi đứng dậy đi thẳng sang bên kia đường . Sau đó lẫn theo đám đông mà tiến nhập trong quán .
Thần thức toả ra quan sát một hồi , ngoài phát hiện có nhiều camera an ninh , hắn còn thấy được một thứ khá là hay ho . Qua đó yên tâm tiến vào thang máy và bấm lên thẳng tầng thứ 14 .
Không có cách nào , thang máy để khách hàng sử dụng được lên kịch kim là tầng 14 thôi a .
---
Trong gian phòng hội nghị nằm tại tầng thứ 15 .
Lúc này có chín người đang ngồi quây quanh chiếc bàn bầu dục .
Chỉ có điều ngồi tại ghế chủ vị trong cùng lại không phải là Đông Ca lão đại Hoàng Long Bang . Mà là một thanh niên tuổi đôi mươi , khuôn mặt góc cạnh rắn rỏi , không thiếu phần uy nghiêm .
Cơ mà cô nàng trẻ trung xinh đẹp ngồi trên đùi hắn thì lại kiểu ăn mặc bạo lộ khoe da khoe thịt quá đà . Thành ra cái nét uy nghiêm trịch thượng của hắn vì thế mà bị phai nhạt bớt phần nào .
Nói chung cô nàng này quá chuyên nghiệp trong khoản khiến nam giới nóng hết cả người . Hắn kiềm chế bản thân lắm rồi đấy , chỉ thi thoảng mới vươn tay nắn bóp nhẹ nhàng một cái mà thôi .
Tóm lại đây không phải là của hắn lỗi , trăm sai ngàn sai , tất cả đều là cô nàng này sai .
Ngồi ngay hàng ghế tiếp theo bên tay trái , là một trung niên nam tử , độ tuổi trên dưới 50 . Không phải ai khác mà chính là Huỳnh Tiểu Đông , hay vẫn thường được gọi với cái tên là Đông Ca .
Khuôn mặt già dặn từng trải không ngừng đăm chiêu suy nghĩ , bầu không khí trong căn phòng cũng theo đó mà im phăng phắc . Thật lâu sau , Đông Ca mới nhìn hướng gã thanh niên và nói :
“Hoàng đại thiếu , ta với đám huynh đệ đứng dưới trướng ngươi cũng được thôi . Nhưng ngươi lấy gì để đảm bảo rằng Hoàng Long Bang sẽ không bị những vị Hoàng thiếu gia khác chèn ép ? Hoàng đại thiếu , ngươi thừa hiểu ruồi muỗi chúng ta không có khả năng chống cự”
“Không có gì để đảm bảo cả” – Hoàng đại thiếu nghe xong liền nhếch miệng cười nói :
“Mỗi lần Hoàng Gia chuyển giao thế hệ , có bao nhiêu thế lực lớn nhỏ tại cung đường vàng này sụp đổ , ngươi là người hiểu rõ hơn ta . Hoàng Long Bang hiện giờ đúng là dưới trướng Hoàng Gia thật đấy , nhưng sau này còn tồn tại được hay không thì khó mà nói trước”
Nói đến đây Hoàng đại thiếu tranh thủ nắn bóp một cái , sau đó mới tiếp tục lên tiếng :
“Đông Ca , dù muốn hay không thì ngươi cũng phải đánh cuộc một lần . Vả lại đừng có quên ta là Hoàng đại thiếu gia , cửa thắng lớn hơn đám nhóc kia nhiều . Và hãy nghĩ tới tương lai khi ta lên thượng vị , Hoàng Long Bang sẽ theo đó mà nước lên thì thuyền lên thôi”
Nước lên thuyền lên ? Nói đùa cái gì thế ?
Có mà chưa kịp lên đã bị đối thủ của tiểu tử ngươi đánh cho chìm nghỉm mẹ nó rồi . Hừ !!!
Ngặt một nỗi Hoàng đại thiếu cũng không phải đe doạ vu vơ . Hoàng Long Bang nếu không mau chóng lựa chọn ô dù núp bóng , kiểu gì cũng thành đối tượng để đám thiếu gia khốn nạn thanh trừng lập uy .
Chẳng lẽ dẫn đám huynh đệ chuyển tới thành phố khác làm lại từ đầu ?
Không được , đi nơi khác lại càng khó sống , chưa kịp dựng lên cơ đồ có khi đã chết già luôn rồi .
Mà thôi , tiền kiếm cũng đủ rồi , chuồn sang nước ngoài hưởng phúc cho nó lành . Có điều trước mắt cứ nhận lời quy phục để xoa dịu gã đại thiếu gia ngu như con bò này cái đã .
Nghĩ được đến đây , Đông Ca trưng ra bộ mặt vô cùng nghiêm túc rồi nói :
“Hoàng đại thiếu ..”
“OÉ.. OÉ.. OÉ.. OÉ.. OÉ..” – Đúng lúc này tiếng còi cảnh báo hoả hoạn vang lên inh ỏi . Không chút thương tình cắt đứt những lời dối trá mà Đông Ca vẫn còn chưa kịp nói ra .
Mà thời gian gần đây cháy quán Karaoke trở thành trào lưu luôn rồi , thấy truyền thông đăng tin liên tục . Hơn nữa lần nào cũng thấy đưa tin có người mất mạng .
Thành ra cái tiếng còi cảnh báo này chẳng khác gì tiếng gọi của Tử Thần .
Vừa vang lên liền khiến người sợ xanh mặt , đừng nói 14 tầng phía dưới hiện giờ nhốn nháo ra làm sao , ngay tại trong phòng hội nghị này cũng loạn thành một bầy .
Đơn cử như Hoàng đại thiếu , vì sợ quá mà đẩy em gái ngồi trên đùi đập mặt xuống bàn . Vừa rồi xinh tươi là thế , hiện giờ mũi mồm đầy máu , nhìn trông đến tội .
Trong khi cả đám hô hào vào phòng WC tẩm khăn ướt tránh ngạt , thì lão giả ngồi tại ghế ngoài cùng vẫn bình chân như vại . Nửa xu lo lắng sợ hãi gì đó cũng không .
Lão giả lỗ mũi phập phồng , sau đó vung tay đập mạnh lên bàn và quát :
“Không cần phải tẩm khăn ướt nữa . Là báo động giả thôi”
Đông Ca nghe xong rất không phục , liền cau mày lớn tiếng phân bua :
“Hệ thống tiêu tốn mấy chục triệu , sao có thể báo giả ?”
Lão giả ánh mắt toát ra vẻ khinh thường , nhếch miệng cười lạnh hỏi :
“Ngươi không nghĩ tới trường hợp có người đập phá ?”
“OÀNH..” – Như thể chứng minh cho ý tứ của lão giả , cánh cửa phòng bất chợt nổ tung . Mảnh gỗ vỡ vụn như thể những viên đạn , thi nhau bắn sàn sạt vào bên trong phòng .
Còn may khoảng cách khá xa , nên không có ai trúng “đạn lạc” mà bị thương .
Đám người đồng loạt nhìn hướng cửa , liền thấy một thanh niên đôi mươi , khuôn mặt thanh tú ưa nhìn . Với tư thế dơ chân đạp , khỏi cần nghĩ cũng hiểu điều gì vừa xảy ra .
Cửa gỗ lim hàng thật giá thật đấy , dày cộp và cứng đừng hỏi . Đạp một cước liền nổ tung ? Người thường nào làm được nổi điều này ? Tu sĩ , thanh niên này một tỉ % là tu sĩ .
“Ực.. Ực..” – Đông Ca mặt mũi tái nhợt , yết hầu không ngừng nhúc nhích .
Liếc mắt nhìn hộ vệ , thấy gã mặt cũng xanh lét , Đông Ca liền hiểu hộ vệ của mình không dùng được rồi .
Liếc sang nhìn lão giả , thấy bình thản như không . Khỏi cần nghĩ ngợi , Đông Ca nhanh như gió chạy tới bên cạnh Hoàng đại thiếu , nặn ra nụ cười phi thường thành kính nói :
“Hoàng Long Bang từ giờ trở đi liền là con chó của Hoàng đại thiếu . Huỳnh Tiểu Đông ta tại đây kính chúc Hoàng đại thiếu sớm ngày đăng đàn thượng vị , vạn sự luôn như ý”
“Uây , ngươi ngay cả chó cũng không có cơ hội để làm đâu” – Đông Ca vừa dứt lời , bả vai liền bị người túm lấy , đi kèm với đó còn có giọng nói lạnh tanh truyền tới bên tai .
Sau đó Đông Ca liền được trải nghiệm cảm giác bay lượn như loài chim . Nhưng cái này chơi không vui , sắp đâm sầm vào tường rồi a , Đông Ca sợ gần chết há miệng hét :
“Cứu mạng aaaaaaaaaaaaa !!!”
“Phùng lão !!!” – Hoàng đại thiếu khẽ gọi một câu .
Lão giả hiểu ý , thân ảnh lập tức nhoè đi , chớp mắt đã tiếp cận và đỡ lấy Đông Ca .
Xác định Đông Ca an toàn , Hoàng đại thiếu mới chìa tay hướng Cao Cường , cười nói :
“Huynh đệ , ta gọi Hoàng Đại Hà , có thể kết giao chứ ?”
Bắt tay sao ? Ok thì bắt tay , Cao Cường vươn tay bắt lấy tay đối phương , mỉm cười nói :
“Chõ mõm chó vào việc của ta , lại còn muốn kết giao ? Ngươi nghĩ hay nhỉ ?”
“Thiếu gia cẩn thận” – Lão giả nhận thấy không ổn gấp gáp hô lên cảnh báo , thân ảnh cũng ngay tức thì dịch chuyển . Trong nháy mắt liền đã tiếp cận hai người bọn họ .
Nhưng lão giả hô lên thì lại có tác dụng gì ? Hoàng đại thiếu chung quy chỉ là người thường , dựa vào cái gì để tránh né bàn tay của ác quỷ ? Chẳng lẽ dựa vào niềm tin ?
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK