Lão Phệ với Chu lão trên vai vác gã luật sư , lẳng lặng quay lại nơi đậu đỗ chiếc Rollroyce Phantom .
Rất nhanh chiếc xe sang trọng này nổ máy và mau chóng lăn bánh rời khỏi nơi đây .
Vừa rồi Cao Cường vận dụng phù lục kết hợp điểm huyệt , tương tự như thôi miên . Thành ra không mất nhiều thời gian , toàn bộ tài sản của Phúc Gia liền sang tên cho Lão Phệ .
Trên danh nghĩa là Lão Phệ bỏ tiền mua , có điều Phúc Gia một xu cũng không được hưởng . Thay vào đó Lão Phệ nhận lấy trách nhiệm chi tiền ra tiến hành các hoạt động từ thiện .
Mà khối tài sản của Phúc Gia quá khổng lồ .
Bởi vậy sau một hồi bàn bạc , những thứ như tiền trong ngân hàng , vàng bạc châu báu , rồi những khối bất động sản tại nhiều nơi , toàn bộ sẽ dùng để thành lập một quỹ từ thiện .
Còn đống cổ phần tại các công ty tập đoàn thì Cao Cường muốn Lão Phệ ôm lấy .
Kế hoạch là như vậy , nhưng chỉ riêng số cổ phần này cũng đã nằm ngoài khả năng chi trả của Lão Phệ .
Vị lão ca mập mạp này chẳng cần ngồi xuống tính toán cụ thể , đã xác định luôn rằng dù có ăn tiêu tằn tiện hết sức , cũng phải làm từ thiện mất mấy đời thì may ra mới chi trả xong .
Cái này dễ hiểu , Phúc Gia là ăn thêm nhiều lĩnh vực hắc ám mới in ra lắm tiền như vậy , chứ Lão Phệ quyết tâm làm ăn thanh bạch , dù ôm đống lớn cổ phần cũng thua kém xa .
Cao Cường tuyệt đối không ép buộc gì , hắn còn khuyên Lão Phệ làm từ thiện được bao nhiêu thì làm . Nói chung tuỳ theo khả năng , chẳng hơi đâu cứ phải miễn cưỡng bản thân .
Thậm chí tặng luôn Lão Phệ số cổ phần để làm vốn lập nghiệp tại thành phố Tân Long này cũng được .
Nhưng không , Lão Phệ nhất quyết tiến hành phương án chi ra 95% doanh thu làm từ thiện . Đã vậy còn vỗ ngực cái gì mà coi như động lực để cố gắng hơn trong việc kinh doanh .
Ok fine !!!
Với 5% doanh thu cũng đã đủ để Lão Phệ sống như ông hoàng trong các ông hoàng rồi còn đâu .
Cho nên tuỳ Lão Phệ làm trò ra oai đi , Cao Cường chẳng buồn ý kiến thêm nữa .
Dù sao mục đích chính của Cao Cường là đùn đẩy trách nhiệm đi làm từ thiện lên đầu Lão Phệ . Nói lắm quá mặt hàng này giận dỗi không làm nữa thì biết đẩy lên đầu ai bây giờ ?
Trở lại với hiện tại trong xe .
Tay cầm vô lăng , Lão Phệ trong đầu không ngừng miên man suy nghĩ .
Thật lâu sau Lão Phệ mới lấy hết dũng khí lên tiếng dò hỏi Chu lão đang ngồi ngay bên ghế phụ :
“Chu lão , tiểu Cường hắn thật sự sẽ diệt sát toàn bộ người Phúc Gia sao ?”
“Không chỉ riêng Phúc Gia” – Chu lão khẽ cười đáp : “Mà là toàn bộ những thế lực gia tộc có dính líu tới sự sụp đổ của Cao Gia , rồi sẽ có ngày thiếu gia tìm tới nhổ cỏ tận gốc”
Dù mới chỉ tiếp xúc với thời gian ngắn ngủi vài tiếng đồng hồ , nhưng Chu lão dám khẳng định điều này .
Có thể là bởi ánh mắt quá đỗi hờ hững , hoặc cũng có thể là do thủ đoạn máu tanh kia .
Tóm lại Chu lão vững tin rằng thiếu gia khi giết người tuyệt đối không thấy ghê tay .
“Đến giờ ta vẫn không tin được Cao Gia đã..” – Lão Phệ nghe xong thở dài : “Tu sĩ hành xử quá đáng sợ , xểnh ra là diệt tộc . Ài , tiểu Cường hắn tương lai thật không dễ dàng gì”
“Ngươi quá xem nhẹ thiếu gia” – Chu lão cười nhạt nói : “Với những gì được chứng kiến đêm nay , ta khẳng định thiếu gia đã hoàn toàn quen thuộc với lối sống của một tu sĩ . Thứ duy nhất còn trói buộc chỉ là hoàn cảnh đô thị này mà thôi . Sớm muộn gì thiếu gia cũng sẽ đi nơi khác , nơi mà hắn thuộc về”
Nơi mà hắn thuộc về ? Thâm sơn cùng cốc , hoang sơn dã lĩnh ?
Hoặc là ẩn tu núi rừng môn phái gì đó ?
Nhìn bản mặt cổ quái của Lão Phệ hiện giờ , Chu lão thừa hiểu mập mạp này đang nghĩ tận cung trăng , không khỏi chép miệng ngán ngẩm hỏi :
“Mập mạp , vậy ngươi có nhìn ra ý tứ mà thiếu gia ngầm nhắn nhủ hay không ?”
“Ngầm nhắn nhủ gì ? “ – Lão Phệ tức thì mặt mũi biến ngu , có cảm tưởng sỏi trong đầu đã bị trộm hết . Nhíu mày suy ngẫm mãi mà không rõ tiểu tử kia ý tứ cái gì ?
“Chậc chậc chậc” – Chu lão liên tục lắc đầu tặc lưỡi , sau đó chép miệng nói :
“Ta nội thương còn chưa trị hết , có tham gia chiến đấu cũng chỉ làm vướng tay vướng chân . Thiếu gia thừa biết điều này nhưng vẫn yêu cầu ta đi theo , nói không có lý do gì thì ai mà tin ? Thiếu gia chắc chắn có ý nhắn nhủ đến chúng ta , chẳng qua bất tiện nói thẳng”
Nghe xong Lão Phệ liền lâm vào trầm tư , thật lâu sau mới cười khổ lên tiếng :
“Nếu không lầm thì tiểu Cường ngay từ đầu đã có ý định đưa ta theo vào . Là muốn ta tận mắt chứng kiến tu sĩ có bao nhiêu tàn nhẫn , muốn ta nhìn tình cảnh của Phúc Gia và lấy đó làm gương . Cái này rõ ràng lo nghĩ ta vì kiếm tiền mờ mắt nên mới âm thầm cảnh tỉnh”
“Ta cũng có suy nghĩ tương tự” – Chu lão mỉm cười tiếp lời : “Nói chung chẳng có ai là chê tiền nhiều , nhưng đừng vì thế mà làm xằng bậy , để rồi kẻ đi đến bước đường cùng có khả năng chính là ngươi , chưa nói đến sẽ liên luỵ thân nhân cũng như bằng hữu”
“Làm gì cũng nên lưu lại một đường” – Lão Phệ gật gù đáp , sau đó cười càng thêm khổ : “Đạo lý này mặc dù ta đã sớm ghi nhớ trong lòng , nhưng nếu không có trải nghiệm đêm nay thì e rằng sớm muộn gì cũng sẽ làm trái . Cái này trải nghiệm tanh máu khắc quá sâu”
“Haha , tính nết thật giống lão gia” – Chu lão bất chợt cười lớn : “Lão gia cũng có thói quen tật xấu là tâm tư quá mức phức tạp . Làm việc gì cũng ý tứ đủ đường , giống như một bài toán . Có điều ra đề chẳng đâu vào đâu , chỉ cần nghĩ thoáng qua thôi đã giải được rồi”
“Chu lão” – Lão Phệ có chút tò mò hỏi : “Vậy tiểu Cường hắn nhắn nhủ gì tới lão nhân gia ngài ?”
“Cái này..” – Chu lão trầm ngâm rồi lắc đầu đáp : “Việc này không tiện nói với mập mạp ngươi”
“Vậy thì..” – Lão Phệ vẫn chưa hết hiếu kỳ hỏi : “Thế lão nhân gia ngài là thế nào làm hộ vệ cho Cao Gia ? Là vì trả ơn cứu mạng gì đó sao ? Ta hồi trẻ cũng là cứu mạng Hà Đông , sau hắn liền một mực đòi theo làm hộ vệ cho ta , đến nay cũng đã gần hai mươi năm”
“Cũng tương tự” – Chu lão bất chợt cười khổ : “Nhưng chiếm nhiều yếu tố hài kịch hơn . Chuyện là khi đó ta trọng thương chạy trốn tới Bạch Long thành . Cạn kiệt khí lực ngã vật giữa đường , đám đông quây lại xem như xem khỉ , còn vu ta là giả bị xe đụng lừa tiền”
“Nhục nhã không biết để đâu cho hết , ta mới âm thầm phát thệ giờ có kẻ cứu giúp liền hộ vệ cho hắn 1 năm , rồi cứ thế số năm trong lời thề tăng dần lên . Oái oăm là ta bực quá phát thệ làm hộ vệ cho đến khi ta chết , vừa dứt lời lão gia liền rẽ đám đông chui vào”
“Cái này.. cái này..” – Lão Phệ lắp ba lắp bắp : “Sao giống lão tặc thiên chơi xỏ Chu lão ngài vậy ?”
“Ài, liền quy cho số mệnh đi” – Chu lão thở dài đáp , ánh mắt xa xăm tìm về hồi ức : “Nhớ ngày đó lão gia mới chỉ mười tám đôi mươi , là một vị thiếu gia trẻ tuổi anh tuấn . Thoáng cái mà đã hơn 60 năm qua đi , thiếu gia ngày nào giờ đã trở thành lão gia . Ài…”
….
---
Trong khi đó một chiếc xe thể thao dừng đỗ tại cổng ngoài Phúc Gia đại viện .
Camera lập tức quét tới biển số , sau khi hệ thống xác nhận , cánh cổng lớn liền tự động kéo mở .
Tiếng động cơ một lần nữa “grằn grằn” vang dội , chiếc xe theo đó lao vọt vào bên trong với tốc độ có thể nói là nhanh khủng khiếp . Chẳng mấy chốc chỉ còn thấy được ánh đèn chiếu hậu , cùng với tia lửa thi thoảng toé ra từ cụm ống xả .
Ẩn nấp gần đó , Diên Lộc vừa định mở miệng cảm thán , thì nghe “OÀNH” một tiếng .
“Không biết tên kia bên trong làm trò gì” – Hoàng Đại Hùng ngồi bên cạnh liền chép miệng nói : “Hiếu kỳ muốn chết , chẳng lẽ giờ chạy vào nhìn xem”
“Ta cũng muốn vào nhìn xem lắm đây” – Diên Lộc cười khổ nói : “Mà sợ trở về bị đội trưởng tẩn cho , thôi tốt nhất cứ ngoan ngoãn ngồi ngoài này đi a”
---
Bên trong Phúc Gia đại viện .
Đang ngồi tại gian phòng khách , nghe thấy tiếng nổ lớn Cao Cường liền đứng dậy .
Ra tới bên ngoài , đập vào mắt hắn là một chiếc xe đâm vào gốc cây . Phần đầu xe hiện giờ méo mó biến dạng hoàn toàn , khói xám bốc lên nghi ngút .
May mà động cơ tại phía sau , nếu không đã nổ như boom rồi đấy .
Cao Cường mau chóng tiến lại gần xem xét .
Liền thấy được gã Phúc Lâm lúc này đây mặt mũi máu me đầm đìa , với cơ thể không ngừng co giật , miệng thì liên tục ngáp ngáp trào ra bọt máu .
Mùi rượu bia nồng nặc , cái này là say quá lái ẩu đây mà .
Vốn dự định hành hạ cho gã này một trận đấy , Cao Cường tiếc nuối giật phăng cánh cửa xe . Tiếp đó vươn tay túm cổ gã lôi ra và quăng tại mặt đất .
Vài tấm Hoả Cầu Phù ném tới , hoả diễm bốc cháy hừng hực .
Muốn chết thoải mái ư ? Không có cửa . Liền cho ngươi chịu đựng cảnh bị thiêu chết đi .
Chẳng mấy chốc hoả diễm lụi tắt , gã Phúc Lâm cũng chỉ còn là một đống tro tàn xám xịt .
“Hửm ?” – Cao Cường chợt phát hiện có đồ vật , liền phất tay thổi bay đống tro , lúc này mới lộ ra món đồ bằng kim loại có tạo hình trông khá là kỳ quái .
Để miêu tả thì hơi khó , nó giống như một vòng nẹp , và từ vị trí thì món đồ này là nẹp xương bánh chè , nơi lúc trước bị Cao Cường một cước phế bỏ .
Còn tưởng gã dựa vào linh đan diệu dược gì đó để phục hồi xương bánh chè . Hoá ra nhờ cậy máy móc công nghệ thì mới có thể đứng lên đi lại được .
Nghĩ ngợi giây lát , Cao Cường vẫn là đem vòng nẹp kim loại này thu cất vào trữ vật giới .
Tiếp đó hắn chạy trở lại trước cửa toà đại viện , ném ra thêm vài chục tấm Hoả Cầu Phù thiêu rụi thi thể hai gã trung niên .
Tiếp nữa hắn nhảy xuống hố , nhấc cỗ thi thể của lão giả lên , sau cùng là theo đường cũ mà rời khỏi Phúc Gia đại viện .
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK