Một tuần sau .
“Phốc.. Đương.. Phốc.. Đương..”
Âm thanh xé gió cùng với tiếng búa chuy quải điệu văng vẳng khắp không gian .
Cao Cường toàn thân ướt sũng mồ hôi , đứng đó nện xuống từng búa . Xong từ nhịp thở đều đặn , trông hắn có vẻ không mấy mệt mỏi gì .
Nhất là với ánh mắt sáng quắc , có thể nhìn ra hắn tinh thần đang khá là hưng phấn . Nắm giữ chuy pháp cơ sở mà thôi , làm gì mừng thế ?
“Cạch..”
Cánh cửa đá mở ra , nháy mắt Nhàn Vân Lão Nhân xuất hiện ngay gần . Rồi lẳng lặng đứng đó quan sát , thi thoảng khẽ gật đầu mỉm cười .
“Phốc.. Đương..”
Cao Cường mỗi một búa nện xuống đều rất gọn gàng dứt khoắt . Đến hôm nay hắn vận dụng chuy pháp cơ sở này khá là thông thạo rồi .
Khối phàm thiết trải qua nửa ngày miệt mài gõ búa , tinh luyện gần như đạt chuẩn tinh thiết . Với đà này chỉ khoảng 2 tới 3 ngày nữa là sẽ ra được khối tinh thiết đầu tiên . Đợi cho hắn tinh luyện thành thục hơn , liền học tập khắc hoạ linh văn .
Nhàn Vân Lão Nhân vô cùng háo hức tới ngày Cao Cường tự tay luyện chế khối tinh thiết đầu tiên thành pháp khí . Không biết ngày trọng đại đó , đệ tử của lão sẽ luyện cái gì đây ? Cầu mong hắn đừng có làm ra thứ đồ quái gở dở hơi gì đó a .
“È hèm..” – Khe khẽ hắng giọng , Nhàn Vân Lão Nhân cười cười nói : “Nghỉ tay tắm rửa rồi còn ăn cơm”
“Rõ rồi sư phụ” – Dõng dạc đáp lại một câu , Cao Cường quay búa chuy vài vòng tán đi dư lực . Sau đó mau chóng thu dọn gọn gàng .
“Ồ , kỳ quái” – Chợt nhận ra có điểm khác thường , Nhàn Vân Lão Nhân liền phất tay đem hắn định thân , rồi chạy đến sờ nắn kiểm tra .
Tự dưng bị sư phụ cho đứng im không thể nhúc nhích . Đã thế sư phụ còn dùng tay nắn lung tung . Ngắn gọn thôi ... rợn hết cả người .
Cao Cường không khỏi hoảng hốt la lên :
“Sư phụ , ngài lại nghịch ngợm cái gì đây a ? Ta không thoải mái chút nào”
“Yên nào” – Nhàn Vân Lão Nhân trừng mắt quát , sau đó vừa nắn vừa lẩm bẩm : “Kỳ quái , làm gì tăng trưởng được lớn như vậy ?”
Cao Cường đầy không phục phản bác :
“Chắc do gien di truyền nhà ta tốt đó sư phụ”
“Gien ?” – Nhàn Vân Lão Nhân nhíu mày nghi hoặc , xong rất nhanh hiểu ra , liền vung tay quất cho hắn một cú lên đỉnh đầu : “Tiên sư nhà ngươi , nghĩ đi đâu thế hả ? Ta là đang kỳ quái tố chất cơ thể của ngươi mạnh lên quá nhanh”
“Ách” – Cao Cường có chút xấu hổ , xong rất nhanh liền nói ra suy nghĩ : “Ta cũng thấy lạ , rõ ràng sư phụ nói chuy pháp chỉ giúp tăng cường thể chất một điểm nhỏ nhoi không đáng kể . Có phải do ta hấp thu quá nhiều Âm Đức lực lượng ..”
Hắn không cần nói hết câu , xong vẫn đủ để Nhàn Vân Lão Nhân hiểu ý tứ là gì . Thế nhưng Cao Cường vẫn đều đặn tu luyện cả bộ võ quyết cơ sở nữa , chẳng có lý gì chỉ khi dùng chuy pháp thì thể chất mới tăng nhanh đột biến vậy a .
Quá kỳ lạ , rất không khoa học .
Oái oăm là Nhàn Vân Lão Nhân lại không nghĩ ra nổi lý do nào khác để việc này diễn ra . Xem ra để đỡ mất mặt , chỉ có thể nói bừa :
“È hèm . Thêm một điểm nữa là tiểu tử ngươi có vẻ phù hợp với chuy pháp luyện thể hơn là võ quyết . Như vậy liền chăm chỉ hơn chút , thể chất cường đại chẳng có gì thiệt”
Ừm , nói vậy đệ tử của lão sẽ càng thêm chú tâm nỗ lực rèn luyện chuy pháp . Nhàn Vân Lão Nhân phi thường hài lòng với câu chém gió này . Dứt lời liền đắc ý rời đi trước .
Thoát khỏi trói buộc , Cao Cường đưa tay bấm bấm huyệt thái dương .
Đơn giản là vì hắn biết tỏng sư phụ rơi vào thế bí nên chém gió bậy bạ . Chứ nếu nắm chắc thì lão nhân gia đã hoá thân làm cái loa phường mà nói nguyên một buổi chiều rồi .
Có điều sư phụ nói chưa hẳn đã sai , bởi vì thực tế là khi rèn luyện chuy pháp , thể chất của hắn phát sinh biến hoá vô cùng rõ rệt . Thẳng thắn để mà nói thì nếu không bận bịu rèn luyện võ kỹ , hắn sẵn sàng đứng đây nện búa cho đến hết ngày luôn ý chứ .
---
Thoáng cái đã đến buổi tối .
Dùng xong cơm , Cao Cường liền chào hỏi sư phụ cùng với Tống Đại Lực bọn họ , rồi chậm rãi túc tắc chạy bộ về nhà . Tối nay hắn không đi săn lùng quỷ hồn .
Bởi vì có cuộc hẹn với bác sĩ Thạch Trung .
Tắm rửa thay đổi bộ quần áo , Cao Cường lái xe rời nhà .
Không mất quá nhiều thời gian để chạy xe tới bệnh viện Hào Hoa . Gửi xe xong hắn ngựa không dừng vó tiến vào đại sảnh , rồi đi thang máy lên thẳng khu tầng vip .
“Tinh.. Tinh..”
Cửa thang máy bật mở , Cao Cường rảo bước đi ra , có điều vừa ngẩng đầu lên liền trông thấy một người đáng sợ đang hướng về phía này . Quay đầu trở vào lại ?
“Tiểu Cườnggggg..”
Đáng tiếc hắn chậm mất một nhịp , đã bị đối phương phát giác ra .
“Cộp.. Cộp.. Cộp..” – Tiếng gót giày nện xuống hành lang đá hoa càng lúc càng tiếp cận . Kèm theo đó là Cao Cường khuôn mặt càng lúc càng sầu mi khổ sáp .
Cao Cường xin được phép hình dung người này là nữ sắc quỷ . Mỗi lần hắn tới bệnh viện , cứ tăm tia thấy là y như rằng nàng ta chạy xộc đến quàng tay lôi kéo .
Thanh niên chưa biết mùi đời như hắn thì làm sao chịu nổi chiêu công kích áp sát “tì đè” của nàng ta ? Cánh tay liên tục bị hai khối mềm mềm cọ qua cọ lại , ừ thì cũng có chút kích thích , thế nhưng nàng ta không phải tuýp nữ nhân mà Cao Cường thấy lôi cuốn .
Nhất là Cao Cường cảm nhận được đối phương kiểu thấy hắn là trai tơ , nên cố tình trêu chọc đùa giỡn . Chẳng qua nghĩ lại bản thân không thiệt thòi gì , hơn nữa nàng ta còn chưa đến nỗi tuôn ra lời lẽ quá đà . Sau cùng hắn đành mặc kệ nàng ta nghịch sao thì tuỳ .
Ài , thực ra Cao Cường cũng không nỡ nặng lời với nữ nhân .. xua đuổi này nọ thì .. Ài ..
Một bóng hồng ầm ầm đánh úp tới , hồng cả về nghĩa đen lẫn nghĩa bóng . Bởi bộ y tá phục khoác trên người nàng ta cũng thuần một mầu hồng phấn .
Nữ y tá này cũng không phải người nào quá xa lạ , chính là y tá năm xưa chăm sóc cho Cao Cường khi hắn bị côn đồ xiên cho thiếu chút ngỏm củ tỏi .
Đương nhiên ngoài việc nàng ta có thói quen quàng tay mỗi khi hắn tới . Thì biệt danh nữ sắc quỷ còn bởi năm xưa ai đó ba lần búng trộm súng hắn nữa .
Nữ y tá này cũng thật là , khuôn mặt bầu bĩnh , đôi mắt to tròn , trông ngây thơ chết người . Vậy mà trong đầu toàn chứa chấp những trò hư hỏng gì đâu .
Ồ , thật thơm . Cao Cường không khỏi buột miệng :
“Hương tỷ đổi nước hoa sao ? Ta chưa thấy ai dùng loại có mùi hoa nhài”
Theo thói quen cọ cọ vài cái , Lệ Hương cười hì hì đáp :
“Không có , mấy tỷ muội hùa nhau đem hoa nhài đun lên , rồi xả tóc khi tắm”
Xả tóc ? Tắm ?
Cao Cường ngay lập tức lựa chọn phương án im re . Kẻo y tá sắc quỷ này lại được đà đùa giỡn . Lúc đó quẫn bách không biết đối đáp ra làm sao thì nhục .
Xiết càng chặt , cọ cọ vài cái , Lệ Hương biết còn cố hỏi :
“Lại tới gặp bác sĩ Thạch Trung sao ?”
Vẻ mặt đầy bất đắc dĩ , Cao Cường nhăn nhó cầu xin :
“Hương tỷ , ngươi có thể thôi quàng tay ta được không ? Này dễ bị người ta hiểu lầm lắm”
“Xì” – Bĩu môi phát ra tiếng , Lệ Hương bá đạo nói :
“Người ta hiểu lầm kệ người ta . Cùng lắm tỷ chịu trách nhiệm với ngươi là được”
Đậu xanh , nhưng mà ta không muốn ngươi chịu trách nhiệm gì hết aaa . Cao Cường trong lòng liên tục điên cuồng gào thét , thuận tiện cố tình tăng nhanh bước chân .
Chả mấy chốc liền đến trước cửa phòng làm việc của bác sĩ Thạch Trung . Tranh thủ dùng ánh mắt u oán công kích hắn vài lần , Lệ Hương mới chịu vùng vằng rời khỏi .
Chép miệng lắc đầu , Cao Cường đưa tay lên gõ cửa : “Cộc.. Cộc..”
“Mời vào” – Ngay lập tức giọng nói của Thạch Trung từ trong phòng vọng ra .
Không phải lần đầu tới đây , Cao Cường gật đầu đánh tiếng chào hỏi Thạch Trung . Rồi tự mình đi thẳng đến bàn tiếp khách , thả lên mặt bàn chiếc túi da và ngồi xuống chờ đợi .
Ba phút sau , Thạch Trung đi tới với hai tách coffe . Đưa qua cho Cao Cường một tách , mắt nhìn túi da nằm chình ình trên mặt bàn cười khổ nói :
“Nếu không phải đã thấy được quy mô hoành tráng của Nhàn Vân Các , cam đoan ta sẽ hiểu lầm ngươi là chạy đi vơ vét ngân hàng nào đó rồi đấy”
Cao Cường cười ha hả đáp :
“Cái này là quyết sách của lão bản . Ta chỉ là kẻ đi thi hành thôi”
Không đi quá sâu vào việc này , Thạch Trung chân thành nói :
“Ta đã gửi danh sách những trường hợp nhận được trợ giúp qua Email . Trở về thuận tiện thay ta gửi lời cảm tạ tới Nhàn lão bản . Có thời gian ta nhất định qua hỏi thăm sức khoẻ lão nhân gia”
Khe khẽ gật đầu , Cao Cường nhìn thật sâu Thạch Trung một lúc mới hỏi :
“Trung ca , sắc mặt ngươi quá sức tiều tuỵ . Có chuyện khó giải quyết thử nói ra xem sao ?”
Thạch Trung bỗng cúi gằm mặt xuống , bả vai khe khẽ run rẩy . Thông qua thần thức dò xét , Cao Cường thấy được khuôn mặt vị bác sĩ tốt tính này lúc này đây vậy mà hằn sâu vẻ tuyệt vọng .
Chưa dừng lại ở đó , mà còn có cả nét căm hận .
Chắc chắn phải có chuyện gì đó vô cùng khủng khiếp xảy ra .
Hít sâu một hơi kìm nén sát ý trong lòng , Cao Cường trầm giọng lên tiếng :
“Trung ca , ngươi giữ trong lòng thì lại có ích lợi gì ? Nói ra đi , cho dù ta không thể giải quyết được , thì còn có lão bản của ta . Lão nhân gia giao thiệp rộng rãi , thế lực là không hề kém cỏi”
Không có ngẩng mặt lên , Thạch Trung chán nản lắc đầu , nghẹn ngào nói :
“Nàng gặp phải quái bệnh , ta đã chạy vạy khắp nơi cầu y nhưng đều không cách nào . Giao thiệp rộng rãi cũng vô dụng thôi . Tiểu Cường , ngươi có lòng là tốt lắm rồi”
Nàng ? Quái bệnh ?
Trong đầu mau chóng tính toán , Cao Cường gõ nhẹ lên bàn nhắc nhở :
“Trung ca , đừng quên Nhàn Vân Các chuyên kinh doanh y dược , Nhàn lão bản y đạo cao minh vô cùng . Ta khuyên ngươi nên đưa người tới tìm lão nhân gia xem thử coi”
Thạch Trung bật ngồi thẳng dậy , bán tin bán nghi hỏi lại :
“Ngươi khẳng định sao ?”
Thở dài một hơi , Cao Cường cau mày phiền muộn nói :
“Khẳng định , thế nhưng có chữa được hay không ta không dám cam đoan . Cái này phải đưa người tới cho lão bản thăm khám mới được . Ngươi là bác sĩ ngươi phải hiểu hơn ta”
Ngay lập tức đứng dậy , Thạch Trung gấp gáp nói :
“Ta hiện giờ ngay lập tức đưa nàng tới gặp lão nhân gia mới được”
Nói xong liền chẳng thèm quan tâm gì cả , cứ thế lao ra khỏi phòng . Cao Cường không còn cách nào hơn đành thu túi da vào trong trữ vật giới , mau chóng đuổi sát theo đằng sau .
Thạch Trung hiện giờ tâm trạng hơi kích động , Cao Cường không yên tâm để hắn một mình lái xe . Vì vậy trước khi xe kịp lao đi , Cao Cường liền mở cửa chui tọt vào ghế phụ ngồi . Thạch Trung cũng không ý kiến phản đối , lập tức nổ máy và cho xe lăn bánh lao ra khỏi bệnh viện .
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK