Chương 345: Âm mưu Nghe thấy vậy, mắt tôi sáng lên: “Ý của cậu là…” “Đúng vậy, ai làm đầu tư mạo hiểm ở Thịnh Hải hầu như đều có thế lực của mình. Chỉ có điều bình thường không ai thấy được những thế lực này thôi, cho nên nếu cậu cần, tôi cũng có thể nhờ người tìm giúp”. Nói rồi, Ôn Hân mỉm cười ngọt ngào. “Cũng được. Nếu không có ảnh hưởng xấu gì đến cậu, tôi nhờ cậu giúp lần này vậy”. Tôi nhìn Ôn Hân nói, sau đó phủi mông đứng dậy. Ôn Hân gật đầu, rồi đi sang một bên gọi điện thoại. Lúc này, điện thoại của tôi lại rung lên, tôi lấy ra xem thì chợt thấy vui, quả nhiên là nhà họ Cung gọi đến. Tôi nói: “Cung Chính Vinh, tôi tin là anh đã nhận được tin tức rồi. Án phạt của Cung Chính Văn đã được giảm xuống dưới ba năm, hơn nữa còn kéo dài thời gian thi hành án thêm một tuần. Nếu tôi đã làm được việc như mình nói, không phải nhà họ Cung các người lại chuẩn bị nuốt lời đấy chứ?” Cung Chính Vinh cười ha ha nói: “Phương Dương, cậu cẩn thận quá đấy, Cung Chính Vinh tôi đâu phải loại tiểu nhân nói lời không giữ lời. Chỉ cần cậu làm được như đã hứa, chắc chắn chúng tôi cũng sẽ tuân thủ giao ước”. “Lúc trước anh nói là ba năm, bây giờ lại giảm xuống dưới ba năm, không lẽ anh còn muốn Cung Chính Văn được thả vô tội hay sao?” Tôi khẽ giọng chất vấn. “Được thả vô tội?” Cung Chính Vinh ngạc nhiên nói một câu, rồi lại vội vàng đổi giọng: “Không không, chuyện này sao có thể. Dù em trai tôi thông minh, nhưng không hiểu một quy tắc là thế lực của nhà họ Cung chưa là gì trên thế giới này cả. Dù ở Thịnh Hải, chúng tôi có thể coi là gia tộc hàng đầu, nhưng ở Yến Kinh, có lẽ bất kỳ ai cũng giỏi giang hơn chúng tôi nhiều”. “Em trai tôi đã thua ở điểm này, nó không bao giờ nhìn nhận rõ hiện thực. Là một người của nhà họ Cung, biết và hiểu được thực trạng mới là điều quan trọng nhất”. Cung Chính Vinh nói một cách vô cùng khoa trương. Tôi cau mày nói: “Rốt cuộc anh định nói gì?” “Nếu cậu đã hỏi thì tôi nói thẳng ra nhé! Đứng ở lập trường của nhà họ Cung, tôi mong cậu giảm án phạt của Chính Văn xuống càng ngắn hạn càng tốt. Nhưng theo điều kiện thả bố mẹ cậu ra thì phải đến khi Chính Văn có phán quyết chính thức hoặc được chuyển đến trại giam, thì tôi mới có thể bảo người thả bố mẹ cậu ra được”. Nghe thấy hắn nói vậy, tôi nhạy bén phát hiện ra vấn đề bên trong, hỏi: “Đứng ở lập trường của nhà họ Cung? Thế lập trường của anh thì sao?” “Ha ha, Phương Dương, cậu thông minh thế mà còn phải hỏi tôi à?” Cung Chính Vinh bật cười điên cuồng: “Đương nhiên là để thằng em chuyên gây chuyện của tôi ở trong tù càng lâu càng tốt rồi! Chỉ khi nó hoàn toàn hết hi vọng, gia tộc mới dồn hết tài sản cho tôi và tôi mới có thể nắm nhà họ Cung trong tay một cách danh chính ngôn thuận. Tôi không muốn chờ nó ra ngoài, rồi phải ra tay với nó đâu”. Tôi hít sâu một hơi, chuyển giao thế lực trong các gia tộc lớn đúng là phức tạp. Đến anh em ruột thịt cũng ngấm ngầm muốn hại chết nhau, vì chỉ khi người kia chết thì mình mới có cơ hội giành được hết tài sản. Để không làm Cung Chính Vinh nghi ngờ, tôi hỏi tiếp: “Bố mẹ tôi đâu? Tôi muốn nói chuyện với họ”. Cung Chính Vinh trầm ngâm một lúc rồi nói: “Được, nếu cậu đã có đủ thành ý, tôi cũng bày tỏ thành ý của mình với cậu. Ba mươi phút nữa, cậu có thể gọi điện cho bố mẹ mình, nhưng giới hạn thời gian là một phút, hết giờ, điện thoại sẽ bị ngắt kết nối. À, tôi còn chưa gặp hai bác. Nếu chuyện lần này tiến triển không thuận lợi, chắc tôi phải đến thăm hai bác một chuyến, coi như bày tỏ chút lòng thành của bậc con cháu”. Tôi nắm chặt tay thành nắm đấm, chỉ mong đấm vỡ mặt Cung Chính Vinh ngay bây giờ, hắn dám uy hiếp tôi. So với Cung Chính Văn chỉ biết giương cung bạt kiếm mai phục tôi thì anh trai ruột của hắn ta lại giống một con rắn độc ẩn núp ở một nơi kín đáo, khiến người ta luôn cảm nhận được sự uy hiếp của hắn, nhưng lại không thể làm gì được. Bởi nếu đánh rắn không chết, hậu quả sẽ khó lường. Tôi không nghe nữa, lập tức cúp máy, bình ổn lại tâm trạng. Tôi ngoảnh sang nói với Tề Vũ Manh: “Cảnh sát Tề, phiền cô một chút. Nhờ cô lập tức liên hệ với cảnh sát của Thịnh Hải và Quế Lâm, bảo họ hỗ trợ cho mượn thiết bị điện tín. Ba mươi phút nữa, tôi sẽ gọi cho bố mẹ mình. Nếu tôi đoán không lầm thì các cô có thể thông qua cuộc gọi này để biết được vị trí của bố mẹ tôi hiện giờ. Điều này rất có lợi cho kế hoạch tiếp theo của chúng ta”. Hai mắt Tề Vũ Manh sáng lên, cô ấy lập tức đồng ý, lấy điện thoại gọi cho cảnh sát của Thịnh Hải và Quế Lâm, không mất bao lâu, nhưng đã biểu đạt rõ ý. Triệu Thư Hằng thì lười nhác hỏi: “Còn tôi thì sao?” Tôi lườm anh ta: “Anh đi ngủ đi”. Triệu Thư Hằng không vui nói: “Ê họ Phương kia, anh có ý gì hả? Đừng tưởng lần này đến Thịnh Hải, chú Đồng bảo tôi nghe theo anh là anh có thể tùy ý sỉ nhục sự tôn nghiêm của tôi nhá. Tôi nói cho anh biết…” “Ngừng!” Không chờ anh ta nói hết câu, tôi đã mất kiên nhẫn ngắt lời anh ta. Bây giờ thời gian gấp rút, nếu vì cãi vả mà làm lỡ việc, tôi sợ mình sẽ giết Triệu Thư Hằng mất. Lúc này, Ôn Hân cũng đã gọi điện thoại xong, cô ấy đi tới nói: “Phương Dương, tôi đã nhờ người đi tìm giúp rồi. Nguồn tin của họ cũng khá rộng, dẫu sao cũng không thể chỉ đặt hi vọng lên một mình Trịnh Cường”. Tôi mỉm cười, nói cảm ơn. Thời gian trong quán bar trôi qua rất nhanh, thoáng cái ba mươi phút đã trôi qua. Thấy Tề Vũ Manh không ngừng gọi điện cho ai đó, sắp xếp công việc một cách bình tĩnh, lòng tôi cũng yên tâm phần nào. Đến thời gian hẹn, tôi nhìn Tề Vũ Manh, cô ấy vừa nghe điện thoại, vừa ra dấu tay ok với tôi. Tôi hít sâu một hơi, gọi cho bố mẹ mình. Tiếng điện thoại đang kết nối, nhưng không có ai nghe máy. Tôi cau mày, ngắt máy rồi gọi lại. Sau khi tiếng chuông đang kết nối vang lên, vẫn không có ai nghe máy. Tôi nhíu chặt mày, không lẽ bố mẹ tôi đã xảy ra chuyện gì rồi? Tôi đang định gọi lại thêm lần nữa, nhưng vừa ngắt máy thì màn hình điện thoại thay đổi, Cung Chính Vinh lại gọi tới. Là hắn giở trò! Tôi cố kìm nén cơn giận trong lòng, hỏi: “Mẹ kiếp, Cung Chính Vinh, mày có ý gì hả?” Cung Chính Vinh vẫn cười nói: “Nguôi giận, nguôi giận. Phương Dương, không phải tôi chỉ cho cậu leo cây một lần thôi à? Đừng sốt sắng, tôi chỉ trêu cậu thôi. Cậu suy nghĩ mà xem, tôi mời bố mẹ cậu đến chỗ bạn tôi uống trà, đương họ sẽ không được giữ điện thoại bên người rồi. Thế này đi, tôi sẽ cho một số điện thoại, mười phút nữa, cậu hãy gọi vào số đó”. Tôi cười lạnh nói: “Cung Chính Văn, mày tự chơi một mình đi. Tóm lại, nếu tao không được gặp bố mẹ mình thì mày cũng đừng hòng được yên ổn một ngày nào”. “Phương Dương, cậu tin hay không thì tùy. Lát nữa, tôi vẫn sẽ gửi số điện thoại cho cậu, cơ hội chỉ có một. Nếu cậu bỏ lỡ, lần sau muốn có lại sẽ không dễ dàng vậy đâu”. Chương 345: Âm mưuNghe thấy vậy, mắt tôi sáng lên: “Ý của cậu là…”“Đúng vậy, ai làm đầu tư mạo hiểm ở Thịnh Hải hầu như đều có thế lực của mình. Chỉ có điều bình thường không ai thấy được những thế lực này thôi, cho nên nếu cậu cần, tôi cũng có thể nhờ người tìm giúp”.Nói rồi, Ôn Hân mỉm cười ngọt ngào.“Cũng được. Nếu không có ảnh hưởng xấu gì đến cậu, tôi nhờ cậu giúp lần này vậy”.Tôi nhìn Ôn Hân nói, sau đó phủi mông đứng dậy. Ôn Hân gật đầu, rồi đi sang một bên gọi điện thoại.Lúc này, điện thoại của tôi lại rung lên, tôi lấy ra xem thì chợt thấy vui, quả nhiên là nhà họ Cung gọi đến.Tôi nói: “Cung Chính Vinh, tôi tin là anh đã nhận được tin tức rồi. Án phạt của Cung Chính Văn đã được giảm xuống dưới ba năm, hơn nữa còn kéo dài thời gian thi hành án thêm một tuần. Nếu tôi đã làm được việc như mình nói, không phải nhà họ Cung các người lại chuẩn bị nuốt lời đấy chứ?”Cung Chính Vinh cười ha ha nói: “Phương Dương, cậu cẩn thận quá đấy, Cung Chính Vinh tôi đâu phải loại tiểu nhân nói lời không giữ lời. Chỉ cần cậu làm được như đã hứa, chắc chắn chúng tôi cũng sẽ tuân thủ giao ước”.“Lúc trước anh nói là ba năm, bây giờ lại giảm xuống dưới ba năm, không lẽ anh còn muốn Cung Chính Văn được thả vô tội hay sao?”Tôi khẽ giọng chất vấn.“Được thả vô tội?”Cung Chính Vinh ngạc nhiên nói một câu, rồi lại vội vàng đổi giọng: “Không không, chuyện này sao có thể. Dù em trai tôi thông minh, nhưng không hiểu một quy tắc là thế lực của nhà họ Cung chưa là gì trên thế giới này cả. Dù ở Thịnh Hải, chúng tôi có thể coi là gia tộc hàng đầu, nhưng ở Yến Kinh, có lẽ bất kỳ ai cũng giỏi giang hơn chúng tôi nhiều”.“Em trai tôi đã thua ở điểm này, nó không bao giờ nhìn nhận rõ hiện thực. Là một người của nhà họ Cung, biết và hiểu được thực trạng mới là điều quan trọng nhất”.Cung Chính Vinh nói một cách vô cùng khoa trương.Tôi cau mày nói: “Rốt cuộc anh định nói gì?”“Nếu cậu đã hỏi thì tôi nói thẳng ra nhé! Đứng ở lập trường của nhà họ Cung, tôi mong cậu giảm án phạt của Chính Văn xuống càng ngắn hạn càng tốt. Nhưng theo điều kiện thả bố mẹ cậu ra thì phải đến khi Chính Văn có phán quyết chính thức hoặc được chuyển đến trại giam, thì tôi mới có thể bảo người thả bố mẹ cậu ra được”.Nghe thấy hắn nói vậy, tôi nhạy bén phát hiện ra vấn đề bên trong, hỏi: “Đứng ở lập trường của nhà họ Cung? Thế lập trường của anh thì sao?”“Ha ha, Phương Dương, cậu thông minh thế mà còn phải hỏi tôi à?”Cung Chính Vinh bật cười điên cuồng: “Đương nhiên là để thằng em chuyên gây chuyện của tôi ở trong tù càng lâu càng tốt rồi! Chỉ khi nó hoàn toàn hết hi vọng, gia tộc mới dồn hết tài sản cho tôi và tôi mới có thể nắm nhà họ Cung trong tay một cách danh chính ngôn thuận. Tôi không muốn chờ nó ra ngoài, rồi phải ra tay với nó đâu”.Tôi hít sâu một hơi, chuyển giao thế lực trong các gia tộc lớn đúng là phức tạp. Đến anh em ruột thịt cũng ngấm ngầm muốn hại chết nhau, vì chỉ khi người kia chết thì mình mới có cơ hội giành được hết tài sản.Để không làm Cung Chính Vinh nghi ngờ, tôi hỏi tiếp: “Bố mẹ tôi đâu? Tôi muốn nói chuyện với họ”.Cung Chính Vinh trầm ngâm một lúc rồi nói: “Được, nếu cậu đã có đủ thành ý, tôi cũng bày tỏ thành ý của mình với cậu. Ba mươi phút nữa, cậu có thể gọi điện cho bố mẹ mình, nhưng giới hạn thời gian là một phút, hết giờ, điện thoại sẽ bị ngắt kết nối. À, tôi còn chưa gặp hai bác. Nếu chuyện lần này tiến triển không thuận lợi, chắc tôi phải đến thăm hai bác một chuyến, coi như bày tỏ chút lòng thành của bậc con cháu”.Tôi nắm chặt tay thành nắm đấm, chỉ mong đấm vỡ mặt Cung Chính Vinh ngay bây giờ, hắn dám uy hiếp tôi.So với Cung Chính Văn chỉ biết giương cung bạt kiếm mai phục tôi thì anh trai ruột của hắn ta lại giống một con rắn độc ẩn núp ở một nơi kín đáo, khiến người ta luôn cảm nhận được sự uy hiếp của hắn, nhưng lại không thể làm gì được. Bởi nếu đánh rắn không chết, hậu quả sẽ khó lường.Tôi không nghe nữa, lập tức cúp máy, bình ổn lại tâm trạng. Tôi ngoảnh sang nói với Tề Vũ Manh: “Cảnh sát Tề, phiền cô một chút. Nhờ cô lập tức liên hệ với cảnh sát của Thịnh Hải và Quế Lâm, bảo họ hỗ trợ cho mượn thiết bị điện tín. Ba mươi phút nữa, tôi sẽ gọi cho bố mẹ mình. Nếu tôi đoán không lầm thì các cô có thể thông qua cuộc gọi này để biết được vị trí của bố mẹ tôi hiện giờ. Điều này rất có lợi cho kế hoạch tiếp theo của chúng ta”.Hai mắt Tề Vũ Manh sáng lên, cô ấy lập tức đồng ý, lấy điện thoại gọi cho cảnh sát của Thịnh Hải và Quế Lâm, không mất bao lâu, nhưng đã biểu đạt rõ ý.Triệu Thư Hằng thì lười nhác hỏi: “Còn tôi thì sao?”Tôi lườm anh ta: “Anh đi ngủ đi”.Triệu Thư Hằng không vui nói: “Ê họ Phương kia, anh có ý gì hả? Đừng tưởng lần này đến Thịnh Hải, chú Đồng bảo tôi nghe theo anh là anh có thể tùy ý sỉ nhục sự tôn nghiêm của tôi nhá. Tôi nói cho anh biết…”“Ngừng!”Không chờ anh ta nói hết câu, tôi đã mất kiên nhẫn ngắt lời anh ta. Bây giờ thời gian gấp rút, nếu vì cãi vả mà làm lỡ việc, tôi sợ mình sẽ giết Triệu Thư Hằng mất.Lúc này, Ôn Hân cũng đã gọi điện thoại xong, cô ấy đi tới nói: “Phương Dương, tôi đã nhờ người đi tìm giúp rồi. Nguồn tin của họ cũng khá rộng, dẫu sao cũng không thể chỉ đặt hi vọng lên một mình Trịnh Cường”.Tôi mỉm cười, nói cảm ơn.Thời gian trong quán bar trôi qua rất nhanh, thoáng cái ba mươi phút đã trôi qua. Thấy Tề Vũ Manh không ngừng gọi điện cho ai đó, sắp xếp công việc một cách bình tĩnh, lòng tôi cũng yên tâm phần nào.Đến thời gian hẹn, tôi nhìn Tề Vũ Manh, cô ấy vừa nghe điện thoại, vừa ra dấu tay ok với tôi.Tôi hít sâu một hơi, gọi cho bố mẹ mình. Tiếng điện thoại đang kết nối, nhưng không có ai nghe máy.Tôi cau mày, ngắt máy rồi gọi lại. Sau khi tiếng chuông đang kết nối vang lên, vẫn không có ai nghe máy. Tôi nhíu chặt mày, không lẽ bố mẹ tôi đã xảy ra chuyện gì rồi?Tôi đang định gọi lại thêm lần nữa, nhưng vừa ngắt máy thì màn hình điện thoại thay đổi, Cung Chính Vinh lại gọi tới.Là hắn giở trò!Tôi cố kìm nén cơn giận trong lòng, hỏi: “Mẹ kiếp, Cung Chính Vinh, mày có ý gì hả?”Cung Chính Vinh vẫn cười nói: “Nguôi giận, nguôi giận. Phương Dương, không phải tôi chỉ cho cậu leo cây một lần thôi à? Đừng sốt sắng, tôi chỉ trêu cậu thôi. Cậu suy nghĩ mà xem, tôi mời bố mẹ cậu đến chỗ bạn tôi uống trà, đương họ sẽ không được giữ điện thoại bên người rồi. Thế này đi, tôi sẽ cho một số điện thoại, mười phút nữa, cậu hãy gọi vào số đó”.Tôi cười lạnh nói: “Cung Chính Văn, mày tự chơi một mình đi. Tóm lại, nếu tao không được gặp bố mẹ mình thì mày cũng đừng hòng được yên ổn một ngày nào”.“Phương Dương, cậu tin hay không thì tùy. Lát nữa, tôi vẫn sẽ gửi số điện thoại cho cậu, cơ hội chỉ có một. Nếu cậu bỏ lỡ, lần sau muốn có lại sẽ không dễ dàng vậy đâu”.
Chương 345
-
N/A
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK