Chương 343: Lời bày tỏ của Ôn Hân Tôi châm một điếu thuốc, buông gã đó ra, hỏi: “Thế nhanh nhất là bao lâu nữa?” Thấy dáng vẻ phân vân của gã, tôi cau mày: “Thôi, để tôi hỏi Trịnh Cường, cậu đi làm việc của mình đi!” Dứt lời, tôi lấy điện thoại ra, gọi cho Trịnh Cường. Nghe thấy âm thanh đã kết nối, tôi hắng giọng nói: “Trịnh Cường, chúc mừng, nghe nói băng nhóm Thiên Địa của anh đã có tin tức của La Nhất Chính rồi hả?” Bên phía Trịnh Cường rất ồn ào, hình như hắn đang ở chợ đêm nào đó, trong điện thoại đều là tiếng rao hàng, hắn gào lên: “Hả? Cậu em Phương Dương, cậu vừa nói gì? Ở đây ồn quá, tôi không nghe rõ!” Trịnh Cường vừa nói vừa đi tới một chỗ yên tĩnh hơn, chẳng mấy chốc lại nói: “Phương Dương, bây giờ tôi nghe rõ rồi, cậu vừa nói gì thế?” Tôi đáp: “Các anh có tin tức của La Nhất Chính rồi à?” Trịnh Cường cười lớn: “Ha ha, chúng tôi vừa nghe ngóng được xong. Cậu bạn La Nhất Chính của cậu bị một băng nhóm xã hội đen nhỏ của Thịnh Hải bắt cóc, vì chuyện này dường như không đơn giản nên muốn tìm ra tung tích cụ thể chắc phải cần thêm chút thời gian”. Nói xong, hình như Trịnh Cường lại nhớ ra chuyện gì đó, gọi một tên đàn em tới, khẽ thì thầm vài câu. Vì nghe qua điện thoại, nên tôi không nghe rõ hắn nói gì. Chờ Trịnh Cường nói xong, tôi hỏi: “Được, thế các anh có một mốc thời gian cụ thể nào không? Tôi và các bạn của tôi không thể chờ ở đây mãi được”. Trịnh Cường trầm mặc một lát, đột nhiên cao giọng đáp: “Phương Dương, cậu định ăn quỵt à?” Tôi thờ ơ nói: “Tiền ở đây này, có giỏi thì tới mà lấy. Không thì dù tôi có cho, nhưng chưa chắc anh đã còn mạng mà tiêu đâu”. Tôi và Trịnh Cường đấu chọi gay gắt, không ai chịu nhường ai, giọng điệu đầy mùi thuốc súng. Vì thế đầu dây bên kia lập tức im lặng, chỉ còn tiếng rao hàng của chợ đêm vang lên bên tai tôi. Nhưng phía tôi còn im ắng hơn, dù chúng tôi đang ở quán bar, nhưng ngoài vài người bọn tôi cùng mấy tên đàn em của Trịnh Cường ra thì không còn ai nữa cả. “He he, Phương Dương. Sao cậu có thể là người quỵt nợ được? Tôi nhìn ra cậu là anh hùng hào kiệt từ lâu rồi, vừa nãy tôi chỉ đùa với cậu thôi”. Tôi không hề nhân nhượng, cuối cùng Trịnh Cường đã thua, phải chủ động lên tiếng trước. Tôi mỉm cười: “Được, nếu đã vậy thì coi như tôi mang ơn anh. Nếu anh đã nói đến mức này, bây giờ đã có thể nói cho tôi biết thời gian cụ thể chưa? Tôi chỉ quan tâm đến kết quả, không muốn biết quá trình các anh tìm kiếm thế nào”. Do dự một lát, Trịnh Cường đáp: “Muộn nhất là ngày mai. Ngày mai, chúng tôi nhất định có thể tìm ra tin tức của La Nhất Chính, tôi đã cho tất cả các anh em đi tìm rồi, hơn nữa còn liên hệ với mấy người bạn của tôi nhờ họ giúp nữa. Còn ơn huệ thì thôi, nếu cậu đã đến tìm tôi giao dịch thì phải ra dáng giao dịch chứ lại”. Tôi ậm ừ vài câu rồi tắt máy. Trịnh Cường đã nói rõ ràng, hắn không biết và cùng không muốn tìm hiểu về lai lịch của tôi. Hắn gọi tôi một tiếng là “cậu em Phương Dương” hoàn toàn là vì giao dịch giữa hai chúng tôi thôi. Như vậy có thể thấy, có lẽ tôi vẫn chưa có tư cách trở thành bạn bè của đại ca băng nhóm Thiên Địa như hắn, tôi chỉ có thể cười khổ. Nhưng Trịnh Cường đã nói rõ ra như vậy, trong lòng tôi lại thở phào một hơi. Điều duy nhất khiến tôi lo lắng bây giờ là nếu tìm được La Nhất Chính thì phải cứu cậu ta ra bằng cách nào đây? Tôi chẳng có thế lực gì ở Thịnh Hải cả, chỉ có thể dựa vào cảnh sát. Nhưng khổ nỗi phía cảnh sát lại có người bắt tay với kẻ chủ mưu phía sau nên mới xảy ra cục diện như bây giờ. Tôi hơi mệt mỏi vỗ trán, sự việc đúng là khó giải quyết thật. Trông thấy dáng vẻ này của tôi, Triệu Thư Hằng và Tề Vũ Manh cũng không tới làm phiền tôi, nhưng sau lưng tôi lại có tiếng bước chân vang lên. Tôi ngoảnh lại thì thấy là cô nàng Ôn Hân hiểu biết và thấu tình đạt lý, cô ấy đang cười với tôi. “Ôn Hân, sao thế?” Tôi hỏi, Ôn Hân thật sự rất hiểu ý người khác. Từ mấy lần tôi có điện thoại lúc trước, cô ấy chủ động tránh đi là có thể thấy. Bây giờ, rõ ràng biết tôi đang suy nghĩ đến mấy chuyện quan trọng, nhưng cô ấy vẫn đi tới, chứng tỏ là định nói với tôi chuyện gì đó. Ôn Hân chớp mắt, toát lên vẻ xinh đẹp. Lúc này, tôi còn cảm thấy mình như bị mất hồn. Ôn Hân đi tới ngồi xuống cạnh tôi, chầm chậm nói: “Phương Dương, chúng ta quen biết nhau bao năm rồi?” Tôi cứ tưởng có ý tưởng hay suy đoán gì đó muốn nói với mình, không ngờ cô ấy lại hỏi câu này, tôi đành đáp: “Bảy năm, sao thế?” “Bảy năm rồi cơ đấy, thời gian trôi nhanh thật!” Ôn Hân ngẩng đầu nhìn ngọn đèn tường trong quán, rồi nói như cảm thán: “Thật ra có lẽ cậu không biết, trước kia điều tôi mong muốn nhất là thay thế vị trí của Lâm Lạc Thủy, được ở bên cạnh cậu. Đáng tiếc là mãi mà không có được cơ hội này!” Tôi không biết cô ấy nói vậy là có ý gì, nên không trả lời, để chuẩn bị nghe cô ấy nói tiếp. Ôn Hân nhìn tôi, mím môi nói: “Tôi luôn nghĩ mình có điểm nào không bằng Lâm Lạc Thủy, nhưng mãi mà không có câu trả lời. Cho đến khi gặp lại cậu ở Thịnh Hải, tôi mới biết thì ra Lâm Lạc Thủy chẳng có gì hơn mình cả, cái chính là cô ấy gặp cậu đúng thời điểm, cậu cũng quen cô ấy sớm quá”. Tôi không khỏi nói: “Ôn Hân, bốn năm đại học rồi còn tốt nghiệp được ba năm, việc gì cậu phải như vậy”. Ôn Hân lắc đầu nói: “Tôi chỉ muốn cố gắng, đời người có thể có điều hối tiếc. Nhưng tôi không thể chấp nhận việc mình chưa cố đã quyết định từ bỏ, đây không phải là phong cách của tôi”. Bây giờ, trong quán bar không có gió, nhưng tôi vẫn nhìn thấy tóc cô ấy đung đưa, bay bay trước mắt mình. Tôi vẫn không nói gì. Lúc này, tôi thật sự không biết phải tiếp tục chủ đề này như thế nào, nên đành ngượng ngùng im lặng. Huống hồ, bây giờ trong đầu tôi chỉ có hai việc là cứu La Nhất Chính và bảo vệ sự an toàn cho bố mẹ mình. Nói thế nào thì chuyện này cũng do tôi mà ra, nếu ba người họ xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho mình. Ôn Hân luôn là cô gái có nội tâm mạnh mẽ, chí ít thì theo tôi thấy là vậy. Tự tin, lạc quan là những gì tôi đánh giá về cô ấy. Đương nhiên cũng không thể bỏ qua nhan sắc xinh đẹp và vóc dáng hoàn hảo. Bây giờ, hình như cô ấy không cảm nhận được sự quấy rầy trầm mặc lạ thường này, nói tiếp: “Sau khi tốt nghiệp, tôi đã làm việc ở một công ty tài chính. Dù cũng có chút thành tựu, nhưng tôi luôn cảm thấy năng lực của mình vẫn chưa hoàn toàn được phát huy hết. Vì thế, tôi lại đổi sang công ty đầu tư mạo hiểm. Bắt đầu làm từ một chức vụ nhỏ, rồi dần dần leo lên cao. Thành tích của tôi lúc nào cũng là cao nhất, còn cách nhìn nhận triển vọng đầu tư của tôi còn tốt hơn. Ban lãnh đạo công ty đã cho tôi một chút cổ phần, tuy không nhiều, nhưng nếu đổi ra tiền mặt cũng đủ cho tôi sống nốt nửa quãng đời còn lại”. Chương 343: Lời bày tỏ của Ôn HânTôi châm một điếu thuốc, buông gã đó ra, hỏi: “Thế nhanh nhất là bao lâu nữa?”Thấy dáng vẻ phân vân của gã, tôi cau mày: “Thôi, để tôi hỏi Trịnh Cường, cậu đi làm việc của mình đi!”Dứt lời, tôi lấy điện thoại ra, gọi cho Trịnh Cường. Nghe thấy âm thanh đã kết nối, tôi hắng giọng nói: “Trịnh Cường, chúc mừng, nghe nói băng nhóm Thiên Địa của anh đã có tin tức của La Nhất Chính rồi hả?”Bên phía Trịnh Cường rất ồn ào, hình như hắn đang ở chợ đêm nào đó, trong điện thoại đều là tiếng rao hàng, hắn gào lên: “Hả? Cậu em Phương Dương, cậu vừa nói gì? Ở đây ồn quá, tôi không nghe rõ!”Trịnh Cường vừa nói vừa đi tới một chỗ yên tĩnh hơn, chẳng mấy chốc lại nói: “Phương Dương, bây giờ tôi nghe rõ rồi, cậu vừa nói gì thế?”Tôi đáp: “Các anh có tin tức của La Nhất Chính rồi à?”Trịnh Cường cười lớn: “Ha ha, chúng tôi vừa nghe ngóng được xong. Cậu bạn La Nhất Chính của cậu bị một băng nhóm xã hội đen nhỏ của Thịnh Hải bắt cóc, vì chuyện này dường như không đơn giản nên muốn tìm ra tung tích cụ thể chắc phải cần thêm chút thời gian”.Nói xong, hình như Trịnh Cường lại nhớ ra chuyện gì đó, gọi một tên đàn em tới, khẽ thì thầm vài câu. Vì nghe qua điện thoại, nên tôi không nghe rõ hắn nói gì.Chờ Trịnh Cường nói xong, tôi hỏi: “Được, thế các anh có một mốc thời gian cụ thể nào không? Tôi và các bạn của tôi không thể chờ ở đây mãi được”.Trịnh Cường trầm mặc một lát, đột nhiên cao giọng đáp: “Phương Dương, cậu định ăn quỵt à?”Tôi thờ ơ nói: “Tiền ở đây này, có giỏi thì tới mà lấy. Không thì dù tôi có cho, nhưng chưa chắc anh đã còn mạng mà tiêu đâu”.Tôi và Trịnh Cường đấu chọi gay gắt, không ai chịu nhường ai, giọng điệu đầy mùi thuốc súng.Vì thế đầu dây bên kia lập tức im lặng, chỉ còn tiếng rao hàng của chợ đêm vang lên bên tai tôi. Nhưng phía tôi còn im ắng hơn, dù chúng tôi đang ở quán bar, nhưng ngoài vài người bọn tôi cùng mấy tên đàn em của Trịnh Cường ra thì không còn ai nữa cả.“He he, Phương Dương. Sao cậu có thể là người quỵt nợ được? Tôi nhìn ra cậu là anh hùng hào kiệt từ lâu rồi, vừa nãy tôi chỉ đùa với cậu thôi”.Tôi không hề nhân nhượng, cuối cùng Trịnh Cường đã thua, phải chủ động lên tiếng trước.Tôi mỉm cười: “Được, nếu đã vậy thì coi như tôi mang ơn anh. Nếu anh đã nói đến mức này, bây giờ đã có thể nói cho tôi biết thời gian cụ thể chưa? Tôi chỉ quan tâm đến kết quả, không muốn biết quá trình các anh tìm kiếm thế nào”.Do dự một lát, Trịnh Cường đáp: “Muộn nhất là ngày mai. Ngày mai, chúng tôi nhất định có thể tìm ra tin tức của La Nhất Chính, tôi đã cho tất cả các anh em đi tìm rồi, hơn nữa còn liên hệ với mấy người bạn của tôi nhờ họ giúp nữa. Còn ơn huệ thì thôi, nếu cậu đã đến tìm tôi giao dịch thì phải ra dáng giao dịch chứ lại”.Tôi ậm ừ vài câu rồi tắt máy. Trịnh Cường đã nói rõ ràng, hắn không biết và cùng không muốn tìm hiểu về lai lịch của tôi. Hắn gọi tôi một tiếng là “cậu em Phương Dương” hoàn toàn là vì giao dịch giữa hai chúng tôi thôi.Như vậy có thể thấy, có lẽ tôi vẫn chưa có tư cách trở thành bạn bè của đại ca băng nhóm Thiên Địa như hắn, tôi chỉ có thể cười khổ.Nhưng Trịnh Cường đã nói rõ ra như vậy, trong lòng tôi lại thở phào một hơi. Điều duy nhất khiến tôi lo lắng bây giờ là nếu tìm được La Nhất Chính thì phải cứu cậu ta ra bằng cách nào đây?Tôi chẳng có thế lực gì ở Thịnh Hải cả, chỉ có thể dựa vào cảnh sát. Nhưng khổ nỗi phía cảnh sát lại có người bắt tay với kẻ chủ mưu phía sau nên mới xảy ra cục diện như bây giờ.Tôi hơi mệt mỏi vỗ trán, sự việc đúng là khó giải quyết thật.Trông thấy dáng vẻ này của tôi, Triệu Thư Hằng và Tề Vũ Manh cũng không tới làm phiền tôi, nhưng sau lưng tôi lại có tiếng bước chân vang lên.Tôi ngoảnh lại thì thấy là cô nàng Ôn Hân hiểu biết và thấu tình đạt lý, cô ấy đang cười với tôi.“Ôn Hân, sao thế?”Tôi hỏi, Ôn Hân thật sự rất hiểu ý người khác. Từ mấy lần tôi có điện thoại lúc trước, cô ấy chủ động tránh đi là có thể thấy. Bây giờ, rõ ràng biết tôi đang suy nghĩ đến mấy chuyện quan trọng, nhưng cô ấy vẫn đi tới, chứng tỏ là định nói với tôi chuyện gì đó.Ôn Hân chớp mắt, toát lên vẻ xinh đẹp. Lúc này, tôi còn cảm thấy mình như bị mất hồn.Ôn Hân đi tới ngồi xuống cạnh tôi, chầm chậm nói: “Phương Dương, chúng ta quen biết nhau bao năm rồi?”Tôi cứ tưởng có ý tưởng hay suy đoán gì đó muốn nói với mình, không ngờ cô ấy lại hỏi câu này, tôi đành đáp: “Bảy năm, sao thế?”“Bảy năm rồi cơ đấy, thời gian trôi nhanh thật!”Ôn Hân ngẩng đầu nhìn ngọn đèn tường trong quán, rồi nói như cảm thán: “Thật ra có lẽ cậu không biết, trước kia điều tôi mong muốn nhất là thay thế vị trí của Lâm Lạc Thủy, được ở bên cạnh cậu. Đáng tiếc là mãi mà không có được cơ hội này!”Tôi không biết cô ấy nói vậy là có ý gì, nên không trả lời, để chuẩn bị nghe cô ấy nói tiếp.Ôn Hân nhìn tôi, mím môi nói: “Tôi luôn nghĩ mình có điểm nào không bằng Lâm Lạc Thủy, nhưng mãi mà không có câu trả lời. Cho đến khi gặp lại cậu ở Thịnh Hải, tôi mới biết thì ra Lâm Lạc Thủy chẳng có gì hơn mình cả, cái chính là cô ấy gặp cậu đúng thời điểm, cậu cũng quen cô ấy sớm quá”.Tôi không khỏi nói: “Ôn Hân, bốn năm đại học rồi còn tốt nghiệp được ba năm, việc gì cậu phải như vậy”.Ôn Hân lắc đầu nói: “Tôi chỉ muốn cố gắng, đời người có thể có điều hối tiếc. Nhưng tôi không thể chấp nhận việc mình chưa cố đã quyết định từ bỏ, đây không phải là phong cách của tôi”.Bây giờ, trong quán bar không có gió, nhưng tôi vẫn nhìn thấy tóc cô ấy đung đưa, bay bay trước mắt mình.Tôi vẫn không nói gì. Lúc này, tôi thật sự không biết phải tiếp tục chủ đề này như thế nào, nên đành ngượng ngùng im lặng.Huống hồ, bây giờ trong đầu tôi chỉ có hai việc là cứu La Nhất Chính và bảo vệ sự an toàn cho bố mẹ mình. Nói thế nào thì chuyện này cũng do tôi mà ra, nếu ba người họ xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho mình.Ôn Hân luôn là cô gái có nội tâm mạnh mẽ, chí ít thì theo tôi thấy là vậy. Tự tin, lạc quan là những gì tôi đánh giá về cô ấy. Đương nhiên cũng không thể bỏ qua nhan sắc xinh đẹp và vóc dáng hoàn hảo.Bây giờ, hình như cô ấy không cảm nhận được sự quấy rầy trầm mặc lạ thường này, nói tiếp: “Sau khi tốt nghiệp, tôi đã làm việc ở một công ty tài chính. Dù cũng có chút thành tựu, nhưng tôi luôn cảm thấy năng lực của mình vẫn chưa hoàn toàn được phát huy hết. Vì thế, tôi lại đổi sang công ty đầu tư mạo hiểm. Bắt đầu làm từ một chức vụ nhỏ, rồi dần dần leo lên cao. Thành tích của tôi lúc nào cũng là cao nhất, còn cách nhìn nhận triển vọng đầu tư của tôi còn tốt hơn. Ban lãnh đạo công ty đã cho tôi một chút cổ phần, tuy không nhiều, nhưng nếu đổi ra tiền mặt cũng đủ cho tôi sống nốt nửa quãng đời còn lại”.
Chương 343
-
N/A
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK