Chương 344: Bắt đầu từ hôm đó Tôi cảm thấy lồng ngực mình như có thứ gì đó đang dần siết chặt, một luồng áp lực vô hình ập tới. Tôi hít sâu một hơi, châm một điếu thuốc, lặng lẽ lắng nghe câu chuyện của Ôn Hân. “Ngay sau đó, tôi đã được cất nhắc lên làm tổng giám đốc của công ty, tất cả ban lãnh đạo đều bỏ phiếu đồng ý, vì chẳng ai chê tiền cả. Ba năm tôi vào công ty, dù không có nhiều kinh nghiệm, nhưng thành tích thì khó có ai vượt qua được, đây cũng là tài sản của tôi”. Trong đôi mắt to tròn của Ôn Hân đầy linh động, nhưng khi tôi nhìn sang lại phát hiện, trong đôi mắt mê người ấy không biết đã chứa đầy vẻ đau thương và mệt nhọc từ bao giờ. “Về sau, tôi thấy mệt, cũng chính là lúc trước khi tôi đi Xiêng La. Nhiều năm qua, tôi chưa từng ngừng nghe ngóng tin tức về cậu. Thời đại học, cậu luôn ở bên cạnh Lâm Lạc Thủy, dù sau khi tốt nghiệp, hai người không còn ở bên nhau nữa, nhưng cậu lại phải vào tù vì giám đốc Bạch. Tôi đã từng có suy nghĩ đi xem mắt, nhưng khi tôi gặp những người đàn ông đó, bọn họ đều rất kiểu cách. Ánh mắt họ nhìn chằm chằm vào tôi như đang muốn nuốt tôi vào bụng, tôi lại thấy sợ”. Khói thuốc lá bay lởn vởn sang phía Ôn Hân, cô ấy khẽ khịt mũi, lườm tôi với vẻ oán trách, rồi nói tiếp: “Phương Dương, thật ra tôi cũng chỉ là một người phụ nữ. Tôi chỉ mong muốn có một vòng tay, nhưng tôi phát hiện, trong những người đàn ông mà tôi từng gặp, ngoài cậu ra, không ai có thứ đó cả”. “…” Tôi buồn bã im lặng. “Phương Dương, cậu có biết tôi thích cậu từ khi nào không?” Ôn Hân ngoảnh sang nhìn tôi, không biết có phải là ảo giác hay không, khi cô ấy nói ra câu này, sắc mặt lại đỏ lên. Nhưng khi tôi quan sát kỹ thì hình như lại không phải vậy. Tôi chỉ coi như là vì ánh sáng trong quán đối lập với bên ngoài nên khiến mình bị hoa mắt. Tôi lắc đầu, cười khổ đáp: “Tôi chỉ biết có một cô gái xuất sắc như cậu thích mình, đuôi tôi đang vểnh lên tận trời rồi thôi”. Ôn Hân trêu ghẹo hỏi: “Lẽ nào Lâm Lạc Thủy không xuất sắc à?” “Cô ấy… Đương nhiên cô ấy cũng rất xuất sắc, nhưng cô ấy khác cậu, hai cậu là hai mẫu người khác nhau”. Tôi ngắm nhìn gương mặt của Ôn Hân, trong lòng thấy hơi rối bời. Ôn Hân rót cho tôi một cốc nước từ bàn bên cạnh, rồi lại tự rót một cốc cho mình, sau đó khẽ nhấp mấy ngụm, nói: “Cậu còn nhớ đêm liên hoan văn nghệ hồi năm nhất không?” Tôi gật đầu: “Đương nhiên là có. Năm đó, để theo đuổi Lâm Lạc Thủy, tôi đã tập một tiết mục văn nghệ với mấy cậu bạn, để chọc cho Lâm Lạc Thủy cười và bày tỏ với cô ấy trong đêm văn nghệ đó. Nói ra thì năm xưa, quan hệ của mấy thằng chúng tôi rất tốt, đáng tiếc sau này tôi thường xuyên ra ngoài lăn lộn kiếm tiền, ít có thời gian qua lại nên tình cảm cũng phai nhạt dần rồi”. Ôn Hân bĩu môi, lộ ra dáng vẻ của một cô nhóc: “Quả nhiên lúc nào trong mắt cậu cũng chỉ có một mình Lâm Lạc Thủy. Năm đó, tôi cũng tham gia vào buổi liên hoan văn nghệ ấy đấy”. “Vì ngày xưa phòng học nào cùng kín lịch, nên chúng tôi phải chờ tan học xong mới có phòng trống để diễn tập. Lúc đó, tôi và mấy bạn nữ khác cùng tập điệu múa công. Tôi nhớ tiết mục của cậu hình như là hát thì phải”. Nói rồi, Ôn Hân phụt cười: “Dù cậu hát không hay lắm, nhưng chất giọng rất có sức hút”. “Tôi nhớ rồi, thì ra tiết mục của các cậu xếp trước bọn tôi. Làm tôi cứ thắc mắc mãi màn múa công đâu rồi?” Tôi mỉm cười ngượng ngập, Ôn Hân vừa nói vậy, cảnh tượng năm nào lập tức ùa về trong đầu tôi. Vì sân khấu có hạn, thời gian cũng ngắn, nên chúng tôi phải diễn tập nhanh. Thứ tự của bài mua công của nhóm Ôn Hân vừa hay xếp trước tiết mục của chúng tôi. Còn tôi lúc đó đang chờ đợi sau cánh gà, trong lòng đầy kích động, nào còn tâm trí chú ý tới mấy cô gái ăn mặc diêm dúa trên sân khấu? Vì thế, nên đương nhiên là tôi không thấy gì cả. Ôn Hân liếc xéo tôi một cái: “Bài múa của chúng tôi rất thành công, không ngờ lúc đi xuống lại thấy cậu đang đơ ra như khúc gỗ. Trên sân khấu gọi đến số của cậu, cậu cũng không phản ứng. Mấy cô bạn ở phía trước đi qua, cậu cũng ngó lơ. Nhưng khi tôi đi qua, cậu lại cử động, dọa tôi giật nảy mình, bước hụt, ngã sấp mặt”. Nếu nói lần trước tôi không để ý thì lần này, tôi đã có thể chắc chắn, khi Ôn Hân nói ra câu này, gương mặt cô ấy thật sự ửng đỏ, dù rất nhanh sau đó đã biến mất. Tôi gãi đầu: “Lúc đấy, tôi cũng căng thẳng quá. Đấy là lần đầu tiên, tôi tỏ tình trước mặt nhiều người như thế. Dù chỉ là diễn tập, nhưng cũng khá đông người xem. Hơn nữa, tôi biết Lâm Lạc Thủy cũng đang ở đó”. “Sao cậu biết?” Ôn Hân nghi hoặc nhìn tôi. Tôi ngại ngùng đáp: “Tôi bảo bạn cùng phòng Lâm Lạc Thủy dẫn cô ấy đến. Đương nhiên, không nói là tôi bảo”. “Đúng là không ngờ đấy. Lúc ấy trông cậu hiền lành chất phác thế này mà cũng chiêu trò ra phết”. Ôn Hân không chút khách sáo châm chọc tôi, rồi nói tiếp: “Lúc tôi tưởng mình sắp ‘hôn’ mặt đất, đã có một vòng tay đỡ sau lưng tôi. Tôi phản ứng nhìn lại thì mới biết là cậu”. “Đó cũng là phản ứng trong lúc cấp bách thôi, sao tôi có thể nhìn cậu ngã như thế được? Vả lại, dù người ngã không phải là cậu, mà là người khác thì chắc tôi cũng vẫn giơ tay ra giúp mà”. Dù có thể tôi nói như vậy sẽ khiến cô ấy tổn thương, nhưng tôi vẫn phải nói thật. Theo tôi thấy, có nhiều chuyện cứ giấu giấu giếm giếm, bắt người khác phải đoán, chi bằng nói thẳng để giải quyết nhanh gọn cho xong. Bây giờ, đầu óc tôi đang rối bời, nếu Ôn Hân tiếp tục cố nhồi nhét thêm các chuyện khác vào, chưa nói đến việc “mâu thuẫn nội bộ”, chắc chắn mọi chuyện sẽ không tiến triển nhanh như hiện giờ. “Đương nhiên!” Ôn Hân liếm môi, cánh môi gợi cảm lập tức khiến hơi thở của tôi trở nên nặng nề, cô ấy bật cười nói: “Đây cũng không phải là lý do tôi thật sự thích cậu, chỉ là cho cậu thêm chút cảm giác an toàn với tôi thôi. Mãi đến sau này, cậu và Lâm Lạc Thủy ở bên nhau. Trông thấy cậu nửa đêm nửa hôm trèo tường vào cõng cô ấy đi bệnh viện, tôi phát hiện mình đã thích cậu thật rồi”. Ôn Hân nói: “Tóm lại, tôi sẽ không bỏ cuộc đâu”. Tôi thở phào một hơi, chút nghi hoặc trong lòng cuối cùng đã được giải đáp. Dù ngày xưa, Ôn Hân rất lạnh lùng, nhưng thái độ của cô ấy với tôi hình như có vẻ hơi khác biệt với những người khác. Năm xưa, tôi cứ tưởng đó là ảo giác của mình, bây giờ xem ra hình như đúng thật. Tôi bất đắc dĩ cười khổ nói: “Ôn Hân, cậu chỉ định nói những chuyện này cho tôi thôi sao? Thật ra, bây giờ tôi đang vướng rất nhiều chuyện, còn không lo được cho mình thì sao có thể kéo cậu xuống nước cùng được?” Ôn Hân cong môi nói: “Đương nhiên không phải tôi chỉ định nói với cậu những chuyện này. Tôi chỉ muốn nói, thật ra chuyện lần này, có lẽ tôi có thể giúp được cậu”. “…” Tôi nhìn cô ấy, cảm thấy hơi khó hiểu. “Những người làm trong ngành của chúng tôi, không chỉ cần có các mối quan hệ trên mặt nổi, mà còn có cả các mối ngầm nữa. Làm đầu tư mạo hiểm có thể cứu khổ cứu nạn cho rất nhiều người, nhưng với một số người thì công việc này chẳng khác nào chặt đứt con đường làm giàu của người khác”. Chương 344: Bắt đầu từ hôm đóTôi cảm thấy lồng ngực mình như có thứ gì đó đang dần siết chặt, một luồng áp lực vô hình ập tới. Tôi hít sâu một hơi, châm một điếu thuốc, lặng lẽ lắng nghe câu chuyện của Ôn Hân.“Ngay sau đó, tôi đã được cất nhắc lên làm tổng giám đốc của công ty, tất cả ban lãnh đạo đều bỏ phiếu đồng ý, vì chẳng ai chê tiền cả. Ba năm tôi vào công ty, dù không có nhiều kinh nghiệm, nhưng thành tích thì khó có ai vượt qua được, đây cũng là tài sản của tôi”.Trong đôi mắt to tròn của Ôn Hân đầy linh động, nhưng khi tôi nhìn sang lại phát hiện, trong đôi mắt mê người ấy không biết đã chứa đầy vẻ đau thương và mệt nhọc từ bao giờ.“Về sau, tôi thấy mệt, cũng chính là lúc trước khi tôi đi Xiêng La. Nhiều năm qua, tôi chưa từng ngừng nghe ngóng tin tức về cậu. Thời đại học, cậu luôn ở bên cạnh Lâm Lạc Thủy, dù sau khi tốt nghiệp, hai người không còn ở bên nhau nữa, nhưng cậu lại phải vào tù vì giám đốc Bạch. Tôi đã từng có suy nghĩ đi xem mắt, nhưng khi tôi gặp những người đàn ông đó, bọn họ đều rất kiểu cách. Ánh mắt họ nhìn chằm chằm vào tôi như đang muốn nuốt tôi vào bụng, tôi lại thấy sợ”.Khói thuốc lá bay lởn vởn sang phía Ôn Hân, cô ấy khẽ khịt mũi, lườm tôi với vẻ oán trách, rồi nói tiếp: “Phương Dương, thật ra tôi cũng chỉ là một người phụ nữ. Tôi chỉ mong muốn có một vòng tay, nhưng tôi phát hiện, trong những người đàn ông mà tôi từng gặp, ngoài cậu ra, không ai có thứ đó cả”.“…”Tôi buồn bã im lặng.“Phương Dương, cậu có biết tôi thích cậu từ khi nào không?”Ôn Hân ngoảnh sang nhìn tôi, không biết có phải là ảo giác hay không, khi cô ấy nói ra câu này, sắc mặt lại đỏ lên. Nhưng khi tôi quan sát kỹ thì hình như lại không phải vậy.Tôi chỉ coi như là vì ánh sáng trong quán đối lập với bên ngoài nên khiến mình bị hoa mắt.Tôi lắc đầu, cười khổ đáp: “Tôi chỉ biết có một cô gái xuất sắc như cậu thích mình, đuôi tôi đang vểnh lên tận trời rồi thôi”.Ôn Hân trêu ghẹo hỏi: “Lẽ nào Lâm Lạc Thủy không xuất sắc à?”“Cô ấy… Đương nhiên cô ấy cũng rất xuất sắc, nhưng cô ấy khác cậu, hai cậu là hai mẫu người khác nhau”.Tôi ngắm nhìn gương mặt của Ôn Hân, trong lòng thấy hơi rối bời.Ôn Hân rót cho tôi một cốc nước từ bàn bên cạnh, rồi lại tự rót một cốc cho mình, sau đó khẽ nhấp mấy ngụm, nói: “Cậu còn nhớ đêm liên hoan văn nghệ hồi năm nhất không?”Tôi gật đầu: “Đương nhiên là có. Năm đó, để theo đuổi Lâm Lạc Thủy, tôi đã tập một tiết mục văn nghệ với mấy cậu bạn, để chọc cho Lâm Lạc Thủy cười và bày tỏ với cô ấy trong đêm văn nghệ đó. Nói ra thì năm xưa, quan hệ của mấy thằng chúng tôi rất tốt, đáng tiếc sau này tôi thường xuyên ra ngoài lăn lộn kiếm tiền, ít có thời gian qua lại nên tình cảm cũng phai nhạt dần rồi”.Ôn Hân bĩu môi, lộ ra dáng vẻ của một cô nhóc: “Quả nhiên lúc nào trong mắt cậu cũng chỉ có một mình Lâm Lạc Thủy. Năm đó, tôi cũng tham gia vào buổi liên hoan văn nghệ ấy đấy”.“Vì ngày xưa phòng học nào cùng kín lịch, nên chúng tôi phải chờ tan học xong mới có phòng trống để diễn tập. Lúc đó, tôi và mấy bạn nữ khác cùng tập điệu múa công. Tôi nhớ tiết mục của cậu hình như là hát thì phải”.Nói rồi, Ôn Hân phụt cười: “Dù cậu hát không hay lắm, nhưng chất giọng rất có sức hút”.“Tôi nhớ rồi, thì ra tiết mục của các cậu xếp trước bọn tôi. Làm tôi cứ thắc mắc mãi màn múa công đâu rồi?”Tôi mỉm cười ngượng ngập, Ôn Hân vừa nói vậy, cảnh tượng năm nào lập tức ùa về trong đầu tôi. Vì sân khấu có hạn, thời gian cũng ngắn, nên chúng tôi phải diễn tập nhanh.Thứ tự của bài mua công của nhóm Ôn Hân vừa hay xếp trước tiết mục của chúng tôi. Còn tôi lúc đó đang chờ đợi sau cánh gà, trong lòng đầy kích động, nào còn tâm trí chú ý tới mấy cô gái ăn mặc diêm dúa trên sân khấu? Vì thế, nên đương nhiên là tôi không thấy gì cả.Ôn Hân liếc xéo tôi một cái: “Bài múa của chúng tôi rất thành công, không ngờ lúc đi xuống lại thấy cậu đang đơ ra như khúc gỗ. Trên sân khấu gọi đến số của cậu, cậu cũng không phản ứng. Mấy cô bạn ở phía trước đi qua, cậu cũng ngó lơ. Nhưng khi tôi đi qua, cậu lại cử động, dọa tôi giật nảy mình, bước hụt, ngã sấp mặt”.Nếu nói lần trước tôi không để ý thì lần này, tôi đã có thể chắc chắn, khi Ôn Hân nói ra câu này, gương mặt cô ấy thật sự ửng đỏ, dù rất nhanh sau đó đã biến mất.Tôi gãi đầu: “Lúc đấy, tôi cũng căng thẳng quá. Đấy là lần đầu tiên, tôi tỏ tình trước mặt nhiều người như thế. Dù chỉ là diễn tập, nhưng cũng khá đông người xem. Hơn nữa, tôi biết Lâm Lạc Thủy cũng đang ở đó”.“Sao cậu biết?”Ôn Hân nghi hoặc nhìn tôi.Tôi ngại ngùng đáp: “Tôi bảo bạn cùng phòng Lâm Lạc Thủy dẫn cô ấy đến. Đương nhiên, không nói là tôi bảo”.“Đúng là không ngờ đấy. Lúc ấy trông cậu hiền lành chất phác thế này mà cũng chiêu trò ra phết”.Ôn Hân không chút khách sáo châm chọc tôi, rồi nói tiếp: “Lúc tôi tưởng mình sắp ‘hôn’ mặt đất, đã có một vòng tay đỡ sau lưng tôi. Tôi phản ứng nhìn lại thì mới biết là cậu”.“Đó cũng là phản ứng trong lúc cấp bách thôi, sao tôi có thể nhìn cậu ngã như thế được? Vả lại, dù người ngã không phải là cậu, mà là người khác thì chắc tôi cũng vẫn giơ tay ra giúp mà”.Dù có thể tôi nói như vậy sẽ khiến cô ấy tổn thương, nhưng tôi vẫn phải nói thật. Theo tôi thấy, có nhiều chuyện cứ giấu giấu giếm giếm, bắt người khác phải đoán, chi bằng nói thẳng để giải quyết nhanh gọn cho xong. Bây giờ, đầu óc tôi đang rối bời, nếu Ôn Hân tiếp tục cố nhồi nhét thêm các chuyện khác vào, chưa nói đến việc “mâu thuẫn nội bộ”, chắc chắn mọi chuyện sẽ không tiến triển nhanh như hiện giờ.“Đương nhiên!”Ôn Hân liếm môi, cánh môi gợi cảm lập tức khiến hơi thở của tôi trở nên nặng nề, cô ấy bật cười nói: “Đây cũng không phải là lý do tôi thật sự thích cậu, chỉ là cho cậu thêm chút cảm giác an toàn với tôi thôi. Mãi đến sau này, cậu và Lâm Lạc Thủy ở bên nhau. Trông thấy cậu nửa đêm nửa hôm trèo tường vào cõng cô ấy đi bệnh viện, tôi phát hiện mình đã thích cậu thật rồi”.Ôn Hân nói: “Tóm lại, tôi sẽ không bỏ cuộc đâu”.Tôi thở phào một hơi, chút nghi hoặc trong lòng cuối cùng đã được giải đáp. Dù ngày xưa, Ôn Hân rất lạnh lùng, nhưng thái độ của cô ấy với tôi hình như có vẻ hơi khác biệt với những người khác.Năm xưa, tôi cứ tưởng đó là ảo giác của mình, bây giờ xem ra hình như đúng thật.Tôi bất đắc dĩ cười khổ nói: “Ôn Hân, cậu chỉ định nói những chuyện này cho tôi thôi sao? Thật ra, bây giờ tôi đang vướng rất nhiều chuyện, còn không lo được cho mình thì sao có thể kéo cậu xuống nước cùng được?”Ôn Hân cong môi nói: “Đương nhiên không phải tôi chỉ định nói với cậu những chuyện này. Tôi chỉ muốn nói, thật ra chuyện lần này, có lẽ tôi có thể giúp được cậu”.“…”Tôi nhìn cô ấy, cảm thấy hơi khó hiểu.“Những người làm trong ngành của chúng tôi, không chỉ cần có các mối quan hệ trên mặt nổi, mà còn có cả các mối ngầm nữa. Làm đầu tư mạo hiểm có thể cứu khổ cứu nạn cho rất nhiều người, nhưng với một số người thì công việc này chẳng khác nào chặt đứt con đường làm giàu của người khác”.
Chương 344
-
N/A
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK