Chương 325: Xin lỗi Dưới ánh mắt chế giễu của ba người, cuối cùng tôi cũng cõng Bạch Vi xuống đến nơi, mà Hà Khai Thành đã liên lạc xong với người của nhà họ Bạch từ lâu, đã có một chiếc xe đỗ ngoài cổng khách sạn. Tài xế nhìn hơi quen, hình như tôi đã từng nhìn thấy. Tôi ôm Bạch Vi lên xe. Hình như đây là lần đầu tiên cô ấy có hành động thân mật như thế này trước mặt nhiều người như vậy, dù đã tối nhưng vẫn có thể nhìn thấy khuôn mặt và cổ của cô ấy đỏ rực lên. Bạch Vi nói: "Phương Dương, em về trước đây. Hai ngày này anh mà có chuyện gì nhất định phải nói với em đấy". "Anh biết rồi". Tôi lại nhìn Hà Khai Thành ngồi ở ghế phó lái. Hà Khai Thành gật đầu, dường như không muốn quan tâm đến tôi. Tôi cũng không để ý, về khách sạn với Tề Vũ Manh và Triệu Thư Hằng. Vì đang tối muộn, hôm nay lại bị cảnh sát phong tỏa nên nhiều khách đã tới khách sạn khác ở, vì thế đại sảnh rất vắng vẻ, quầy phục vụ chỉ có một phục vụ và quản lý khách sạn vừa mới đi xuống. Thấy chúng tôi đi tới, quản lý khách sạn nhanh chóng đi lên chặn tôi lại, nói: "Cậu ơi, đợi đã". Chúng tôi dừng bước, quản lý khách sạn nặn ra một nụ cười: "Chuyện hôm nay của khách sạn chúng tôi quả là có lỗi với ba vị quá, mong các vị bỏ quá cho. Hôm nay, tôi xin thay mặt cho tất cả nhân viên khách sạn xin lỗi các vị tại đây". Nói rồi ông ấy khom người xuống thật, cúi người trước chúng tôi. Tôi phất tay, nói: "Vấn đề chủ yếu của khách sạn các ông là nhân viên không ổn. Nếu là một phục vụ thật thà trung thực thì sẽ không có chuyện xảy ra ngày hôm nay". Nói thật ra thì tôi khá là tức giận với cái khách sạn này. Bạch Vi vừa mới bị thương mắt cá chân ở cục cảnh sát, về đến khách sạn lại bị bắt cóc. Nếu không phải do nhân viên khách sạn tham tiền thì chuyện sau đó sẽ không xảy ra. Nhưng giờ quản lý khách sạn thế này, cuối cùng thì Bạch Vi cũng không có chuyện gì nên lửa giận của tôi cũng giảm đi một nửa. Quản lý khách sạn lau mồ hôi trên trán, lấy ra ba cái phong bì trong túi ra rồi đưa tới trước mặt chúng tôi: "Ba vị, dù thế nào thì chuyện hôm nay cũng là do khách sạn chúng tôi sơ xuất, đây là bồi thường của chúng tôi, mong các vị có thể nhận lấy". Tôi sững sờ, Triệu Thư Hằng còn không thèm nhìn phong bì, Tề Vũ Manh nhíu mày: "Quản lý, ông đang làm cái gì vậy?" Khuôn mặt béo mập của ông ấy nhăn lại, cười nói: "Hôm nay là vấn đề của chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm. Cho dù không có nguy hiểm gì xảy ra chuyện này cũng đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự nghỉ ngơi của ba vị". Nhà Triệu Thư Hằng giàu có, hoàn toàn không thèm quan tâm đến tý tiền trong phong bì này, còn Tề Vũ Manh thì lòng chính nghĩa dấy lên, cô ấy không thích cái kiểu có qua có lại này, còn tôi hoàn toàn không hiểu gì cả. Chúng tôi đều từ chối, không ngờ ông ấy lại đưa phong bì qua, nói: "Ba vị đừng từ chối nữa. Hôm nay mọi người xảy ra chuyện ở khách sạn chúng tôi, chúng tôi nhất định phải bồi thường, đây là tiền phí để mọi người tới thuê khách sạn khác, còn tiền phòng mấy ngày hôm nay thì khi trả phòng chúng tôi sẽ hoàn lại cho các vị". Giờ tôi mới hiểu, giám đốc muốn đuổi chúng tôi. Tôi nhìn Tề Vũ Manh, Tề Vũ Manh cũng rất sầu não. Tôi nhận lấy, nói: "Được, vậy cảm ơn giám đốc". Đi tới cửa thang máy, Triệu Thư Hằng liếc nhìn phong bì trên tay tôi, nói: "Tôi còn cho rằng giám đốc này thành khẩm thế nào cơ, không ngờ có tý tiền này cũng có mặt mũi mà lấy ra được". Tôi nói: "Cũng được rồi, ba cái phong bì này chúng ta mỗi người một cái. Có lẽ quản lý khách sạn cũng muốn chuyện to hóa chuyện nhỏ, chuyện nhỏ thang không có gì, làm bé chuyện cho yên thân. Dù sao có nói thế nào thì chuyện ngày hôm nay cũng đem lại ảnh hưởng không thể bù đắp lại cho khách sạn". Vừa nói tôi vừa đưa ba cái phong bì ra, mỗi người cầm một cái. Tôi mở ra nhìn, bên trong quả thực có một xấp tờ một trăm tệ mới tinh. Nhưng nhìn số lượng có lẽ cũng chỉ tầm mười nghìn tệ. Tôi nói: "Mọi người còn nhớ lúc cảnh sát phong tỏa khách sạn này không?" Tề Vũ Manh nhìn tôi: "Tất nhiên là nhớ, sao thế?" Lúc này thang máy vừa lúc đi lên, tôi đi vào, nói: "Lúc đó trừ cảnh sát thì còn có cả người nhà họ Bạch và lãnh đạo của cục thành phố. Quản lý khách sạn này cũng không phải kẻ ngốc, có lẽ cũng biết là chúng ta chọc phải rắc rối nên giờ mới đưa tiền để chúng ta đi, sợ sẽ gặp phải rắc rối còn lớn hơn. Tốn chút tiền làm sao quan trọng bằng được yên ổn?" Dừng một chút, tôi tiếp tục bổ sung: "Nói không chừng sơ xảy một chút là chức giám đốc của ông ta cũng bị mất luôn". Tề Vũ Manh bất lực nói: "May mà giờ tuy đã khá muộn nhưng cũng mới có mười giờ, nếu không ngay cả chỗ ở chúng ta cũng không có". Triệu Thư Hằng nhướng mày, nói: "Cái gì? Giám đốc đó muốn đuổi chúng ta đi à?" Triệu Thư Hằng vẫn luôn im lặng không nói gì, giờ tự nhiên mở mồm làm tôi giật hết cả mình. Ngay sau đó tôi cạn lời, tên Triệu Thư Hằng này giờ mới hiểu được tình hình hả. "Fuck, tôi phải đi nói lý với ông ta, mười ngàn tệ đã muốn đuổi ông đây đi á, còn chưa đủ đâu!" Triệu Thư Hằng bực mình, nói rồi định đi xuống, tôi vội vàng ngăn anh ta lại: "Được rồi được rồi. Anh không thử nghĩ xem à, chúng ta tới khách sạn này được mấy ngày? Còn gây ra rắc rối lớn như thế này cho người ta, không bảo chúng ta đi ngay tại chỗ đã là nể mặt lắm rồi". "Nể mặt cái gì? Ngay cả lãnh đạo của cục công an thành phố cũng đến thăm giám đốc Bạch đấy, cái ông quản lý khách sạn này làm ăn cái kiểu gì đấy, ngoắt cái đã đuổi chúng ta đi". Triệu Thư Hằng phản bác. "Đúng, chính là vì lãnh đạo của cục công an thành phố đến thăm nên mới đưa cho chúng ta mỗi người một phong bì, nếu không anh nghĩ rằng tiền của người ta rơi từ trên trời xuống hả?" Tề Vũ Manh khoanh tay trước ngực, giải thích: "Cũng chính là vì thế lực gia đình nhà giám đốc Bạch lớn nên ảnh hưởng lần này khá là nghiêm trọng, nếu không quản lý khách sạn sẽ trực tiếp nói là điều chỉnh nội bộ, ép chúng ta đi, chúng ta chẳng lẽ có thể nhất quyết ăn bám ở đây sao?" Triệu Thư Hằng nghe Tề Vũ Manh nói xong thì nghĩ một lúc mới hiểu ra, ồ một tiếng rồi chạy vào phòng mình dọn dẹp, trên hành lang chỉ còn lại tôi và Tề Vũ Manh. Tôi nói: "Cảnh sát Tề, hôm nay cảm ơn cô rất nhiều". Tề Vũ Manh cười hì hì, nói: "Cảm ơn cái gì? Anh làm phiền tôi đâu phải lần một lần hai chứ? Nếu anh thực sự muốn cảm ơn tôi thì nói cho tôi biết, vết thương trên khắp người anh, và cả ân oán giữa anh và nhà họ Cung có từ đâu?" "Cô thực sự muốn nghe?" Tôi nói: "Ân oán giữa tôi và nhà họ Cung chính là vì Bạch Vi". Tôi vừa nói xong thì Tề Vũ Manh đã lộ ra biểu cảm sáng tỏ: "Tôi hiểu rồi, hồng nhan họa thủy, hơn nữa đây còn là đại mỹ nữ hại nước hại dân như giám đốc Bạch nữa chứ". Tôi cười hì hì: "Thực ra cô cũng rất xinh đẹp mà". Mặt Tề Vũ Manh lạnh ngay xuống: "Anh nói cái gì đó?" Cảm nhận được sát khí, tôi vội vàng mở cửa phòng mình ra rồi chuồn vào, không hề quay đầu lại, nhưng dường như khi tôi quay người, tôi nhìn thấy cổ Tề Vũ Manh đỏ rực lên. Chương 325: Xin lỗiDưới ánh mắt chế giễu của ba người, cuối cùng tôi cũng cõng Bạch Vi xuống đến nơi, mà Hà Khai Thành đã liên lạc xong với người của nhà họ Bạch từ lâu, đã có một chiếc xe đỗ ngoài cổng khách sạn. Tài xế nhìn hơi quen, hình như tôi đã từng nhìn thấy.Tôi ôm Bạch Vi lên xe. Hình như đây là lần đầu tiên cô ấy có hành động thân mật như thế này trước mặt nhiều người như vậy, dù đã tối nhưng vẫn có thể nhìn thấy khuôn mặt và cổ của cô ấy đỏ rực lên.Bạch Vi nói: "Phương Dương, em về trước đây. Hai ngày này anh mà có chuyện gì nhất định phải nói với em đấy"."Anh biết rồi".Tôi lại nhìn Hà Khai Thành ngồi ở ghế phó lái. Hà Khai Thành gật đầu, dường như không muốn quan tâm đến tôi.Tôi cũng không để ý, về khách sạn với Tề Vũ Manh và Triệu Thư Hằng. Vì đang tối muộn, hôm nay lại bị cảnh sát phong tỏa nên nhiều khách đã tới khách sạn khác ở, vì thế đại sảnh rất vắng vẻ, quầy phục vụ chỉ có một phục vụ và quản lý khách sạn vừa mới đi xuống.Thấy chúng tôi đi tới, quản lý khách sạn nhanh chóng đi lên chặn tôi lại, nói: "Cậu ơi, đợi đã".Chúng tôi dừng bước, quản lý khách sạn nặn ra một nụ cười: "Chuyện hôm nay của khách sạn chúng tôi quả là có lỗi với ba vị quá, mong các vị bỏ quá cho. Hôm nay, tôi xin thay mặt cho tất cả nhân viên khách sạn xin lỗi các vị tại đây".Nói rồi ông ấy khom người xuống thật, cúi người trước chúng tôi.Tôi phất tay, nói: "Vấn đề chủ yếu của khách sạn các ông là nhân viên không ổn. Nếu là một phục vụ thật thà trung thực thì sẽ không có chuyện xảy ra ngày hôm nay".Nói thật ra thì tôi khá là tức giận với cái khách sạn này. Bạch Vi vừa mới bị thương mắt cá chân ở cục cảnh sát, về đến khách sạn lại bị bắt cóc. Nếu không phải do nhân viên khách sạn tham tiền thì chuyện sau đó sẽ không xảy ra.Nhưng giờ quản lý khách sạn thế này, cuối cùng thì Bạch Vi cũng không có chuyện gì nên lửa giận của tôi cũng giảm đi một nửa.Quản lý khách sạn lau mồ hôi trên trán, lấy ra ba cái phong bì trong túi ra rồi đưa tới trước mặt chúng tôi: "Ba vị, dù thế nào thì chuyện hôm nay cũng là do khách sạn chúng tôi sơ xuất, đây là bồi thường của chúng tôi, mong các vị có thể nhận lấy".Tôi sững sờ, Triệu Thư Hằng còn không thèm nhìn phong bì, Tề Vũ Manh nhíu mày: "Quản lý, ông đang làm cái gì vậy?"Khuôn mặt béo mập của ông ấy nhăn lại, cười nói: "Hôm nay là vấn đề của chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm. Cho dù không có nguy hiểm gì xảy ra chuyện này cũng đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự nghỉ ngơi của ba vị".Nhà Triệu Thư Hằng giàu có, hoàn toàn không thèm quan tâm đến tý tiền trong phong bì này, còn Tề Vũ Manh thì lòng chính nghĩa dấy lên, cô ấy không thích cái kiểu có qua có lại này, còn tôi hoàn toàn không hiểu gì cả.Chúng tôi đều từ chối, không ngờ ông ấy lại đưa phong bì qua, nói: "Ba vị đừng từ chối nữa. Hôm nay mọi người xảy ra chuyện ở khách sạn chúng tôi, chúng tôi nhất định phải bồi thường, đây là tiền phí để mọi người tới thuê khách sạn khác, còn tiền phòng mấy ngày hôm nay thì khi trả phòng chúng tôi sẽ hoàn lại cho các vị".Giờ tôi mới hiểu, giám đốc muốn đuổi chúng tôi.Tôi nhìn Tề Vũ Manh, Tề Vũ Manh cũng rất sầu não. Tôi nhận lấy, nói: "Được, vậy cảm ơn giám đốc".Đi tới cửa thang máy, Triệu Thư Hằng liếc nhìn phong bì trên tay tôi, nói: "Tôi còn cho rằng giám đốc này thành khẩm thế nào cơ, không ngờ có tý tiền này cũng có mặt mũi mà lấy ra được".Tôi nói: "Cũng được rồi, ba cái phong bì này chúng ta mỗi người một cái. Có lẽ quản lý khách sạn cũng muốn chuyện to hóa chuyện nhỏ, chuyện nhỏ thang không có gì, làm bé chuyện cho yên thân. Dù sao có nói thế nào thì chuyện ngày hôm nay cũng đem lại ảnh hưởng không thể bù đắp lại cho khách sạn".Vừa nói tôi vừa đưa ba cái phong bì ra, mỗi người cầm một cái. Tôi mở ra nhìn, bên trong quả thực có một xấp tờ một trăm tệ mới tinh.Nhưng nhìn số lượng có lẽ cũng chỉ tầm mười nghìn tệ.Tôi nói: "Mọi người còn nhớ lúc cảnh sát phong tỏa khách sạn này không?"Tề Vũ Manh nhìn tôi: "Tất nhiên là nhớ, sao thế?"Lúc này thang máy vừa lúc đi lên, tôi đi vào, nói: "Lúc đó trừ cảnh sát thì còn có cả người nhà họ Bạch và lãnh đạo của cục thành phố. Quản lý khách sạn này cũng không phải kẻ ngốc, có lẽ cũng biết là chúng ta chọc phải rắc rối nên giờ mới đưa tiền để chúng ta đi, sợ sẽ gặp phải rắc rối còn lớn hơn. Tốn chút tiền làm sao quan trọng bằng được yên ổn?"Dừng một chút, tôi tiếp tục bổ sung: "Nói không chừng sơ xảy một chút là chức giám đốc của ông ta cũng bị mất luôn".Tề Vũ Manh bất lực nói: "May mà giờ tuy đã khá muộn nhưng cũng mới có mười giờ, nếu không ngay cả chỗ ở chúng ta cũng không có".Triệu Thư Hằng nhướng mày, nói: "Cái gì? Giám đốc đó muốn đuổi chúng ta đi à?"Triệu Thư Hằng vẫn luôn im lặng không nói gì, giờ tự nhiên mở mồm làm tôi giật hết cả mình. Ngay sau đó tôi cạn lời, tên Triệu Thư Hằng này giờ mới hiểu được tình hình hả."Fuck, tôi phải đi nói lý với ông ta, mười ngàn tệ đã muốn đuổi ông đây đi á, còn chưa đủ đâu!"Triệu Thư Hằng bực mình, nói rồi định đi xuống, tôi vội vàng ngăn anh ta lại: "Được rồi được rồi. Anh không thử nghĩ xem à, chúng ta tới khách sạn này được mấy ngày? Còn gây ra rắc rối lớn như thế này cho người ta, không bảo chúng ta đi ngay tại chỗ đã là nể mặt lắm rồi"."Nể mặt cái gì? Ngay cả lãnh đạo của cục công an thành phố cũng đến thăm giám đốc Bạch đấy, cái ông quản lý khách sạn này làm ăn cái kiểu gì đấy, ngoắt cái đã đuổi chúng ta đi".Triệu Thư Hằng phản bác."Đúng, chính là vì lãnh đạo của cục công an thành phố đến thăm nên mới đưa cho chúng ta mỗi người một phong bì, nếu không anh nghĩ rằng tiền của người ta rơi từ trên trời xuống hả?"Tề Vũ Manh khoanh tay trước ngực, giải thích: "Cũng chính là vì thế lực gia đình nhà giám đốc Bạch lớn nên ảnh hưởng lần này khá là nghiêm trọng, nếu không quản lý khách sạn sẽ trực tiếp nói là điều chỉnh nội bộ, ép chúng ta đi, chúng ta chẳng lẽ có thể nhất quyết ăn bám ở đây sao?"Triệu Thư Hằng nghe Tề Vũ Manh nói xong thì nghĩ một lúc mới hiểu ra, ồ một tiếng rồi chạy vào phòng mình dọn dẹp, trên hành lang chỉ còn lại tôi và Tề Vũ Manh.Tôi nói: "Cảnh sát Tề, hôm nay cảm ơn cô rất nhiều".Tề Vũ Manh cười hì hì, nói: "Cảm ơn cái gì? Anh làm phiền tôi đâu phải lần một lần hai chứ? Nếu anh thực sự muốn cảm ơn tôi thì nói cho tôi biết, vết thương trên khắp người anh, và cả ân oán giữa anh và nhà họ Cung có từ đâu?""Cô thực sự muốn nghe?"Tôi nói: "Ân oán giữa tôi và nhà họ Cung chính là vì Bạch Vi".Tôi vừa nói xong thì Tề Vũ Manh đã lộ ra biểu cảm sáng tỏ: "Tôi hiểu rồi, hồng nhan họa thủy, hơn nữa đây còn là đại mỹ nữ hại nước hại dân như giám đốc Bạch nữa chứ".Tôi cười hì hì: "Thực ra cô cũng rất xinh đẹp mà".Mặt Tề Vũ Manh lạnh ngay xuống: "Anh nói cái gì đó?"Cảm nhận được sát khí, tôi vội vàng mở cửa phòng mình ra rồi chuồn vào, không hề quay đầu lại, nhưng dường như khi tôi quay người, tôi nhìn thấy cổ Tề Vũ Manh đỏ rực lên.
Chương 325
-
N/A
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK