Chương 331: Thế lực ngầm "La Nhất Chính bị bắt cóc lâu như vậy rồi, tôi cũng nói với bà không chỉ một lần, sao bà còn nói không biết? Sao lại còn phải giả vờ cầu xin?" Tôi nói mà lòng thầm coi thường. Nhà họ Cung luôn tự cho mình là đúng không bao giờ để tôi vào mắt, cứ cho rằng dựa vào năng lực của họ là có thể tìm ra một người ở Yến Kinh này. Nhưng nghĩ thì hay đấy, thực tế thì lại rất tàn khốc. Lúc trước chuyện Cung Chính Văn bắt cóc, Chúc Mi là con gái của người có thể lực lớn bên quân đội, nếu người đó không nói thì không ai dám dây vào chuyện này. Cho dù thế nào thì chỉ cần dây vào quân đội chính trị là cực kỳ khó giải quyết. Hơn nữa chút thế lực của nhà họ Cung giễu võ dương oai ở Thịnh Hải thì cũng thôi đi, nhưng ở Yến Kinh thì còn kém xa. Thậm chí ở Yến Kinh nếu ăn nói không biết điều một chút, nếu Đồng An Chi muốn đối phó họ thì với năng lực của Đồng An Chi, nhà họ Cung có lẽ không tồn tại được quá một tháng. Giọng của bà Cung đã không thể kìm nén được sự tức giận, bà ta bực tức nói: "Phương Dương, cậu thực sự muốn trở thành kẻ tử thù với nhà họ Cung sao?" Tôi cười ha ha: "Phương Dương tôi đã trở thành kẻ tử thù với nhà họ Cung các người từ lâu rồi, đây cũng không phải chuyện ngày một ngày hai nữa. Trong lòng cả tôi và bà đều biết rõ, sao còn giải vờ không hiểu. Hơn nữa, nếu tôi thả Cung Chính Văn thì bà sẽ tha cho tôi sao?" Bà Cung im lặng. Tôi cười ha ha: "Bản tính con người mà, nếu nhà họ Cung các người cứ nhằm vào tôi như vậy, tất nhiên tôi cũng không thể để mặc. Cứ chờ mà xem, chuyện của Cung Chính Văn lần này là món quà đầu tiên tôi tặng cho các người. Sau này sẽ còn có nữa, món quà thứ hai, món quà thứ ba, tóm lại thì nếu các người không đưa La Nhất Chính về thì bà cứ chuẩn bị tinh thần mười năm sau mới gặp lại thiếu gia Cung Chính Văn nhà bà đi". Bà Cung không nói gì, cúp điện thoại ngay. Tôi thì lại cực kỳ sảng khoái vì vừa nãy tôi bật loa ngoài nên Triệu Thư Hằng và Tề Vũ Manh đều nghe thấy cuộc nói chuyện của chúng tôi. Tề Vũ Manh nói: "Nhà họ Cung quả thật là không tốt đẹp gì“”. Triệu Thư Hằng nhếch môi: "Phương Dương, anh đúng là hay gây chuyện thật. Tôi cũng đã từng tìm hiểu về nhà họ Cung, doanh nghiệp của một gia tộc khá lớn ở Thịnh Hải không cách biệt mấy so với công ty bất động sản An Sơn chúng tôi. Thế mà từ rất lâu về trước anh đã gây thù chuốc oán với họ rồi, chất đấy! Tôi bội phục!" Nói rồi Triệu Thư Hằng còn giơ ngón cái lên với vẻ châm chọc, tôi cạn lời: "Có phải hôm nay anh ngứa đòn lắm không hả? Vết thương vừa mới khỏi là đã quên đau rồi hả?" Triệu Thư Hằng hừ một tiếng, không kìm lòng nổi mà sờ mặt mình, lại nổi cáu: "Fuck, đó là do ông đây chưa tóm được mấy tên khốn dám đánh ông đây thôi, nếu không là đã tẩn chết bọn chúng rồi!" Tôi nói: "Giờ mọi chuyện đã rơi vào bế tắc, nếu cứ tiếp tục điều tra ở đây thì có lẽ sẽ không tra ra được thứ gì hết. Hay là thế này nhé, chúng ta đến tìm thế lực ngầm ở Thịnh Hải". Thấy Tề Vũ Manh định nói gì đó, tôi vội vàng ngắt lời: "Cảnh sát Tề, cô đừng sốt ruột, nghe tôi nói đã. Tôi biết cô định nói gì, giờ lực lượng cảnh sát phân bố khắp nơi, vậy tại sao không tìm đến cảnh sát?" Thấy Tề Vũ Manh gật đầu một cách khó hiểu, tôi mới tiếp tục nói: "Nói thật ra, lực lượng cảnh sát bây giờ quả thật là rất đầy đủ, nhưng cô cũng thấy cục cảnh sát Thịnh Hải rồi đấy, giờ cơ bản đều chia thành hai phe, nếu để cảnh sát đi tìm người thì nói không chừng có người không chỉ không chịu làm mà còn mật báo với phần tử phi pháp, thế thì chúng ta phải làm thế nào?" Tề Vũ Manh nói: "Cho dù như vậy thì anh cũng không nên nghĩ đến việc đi tìm thế lực ngầm chứ. Tôi là cảnh sát, nếu không phải là lực lượng ở trại tạm giam không đủ thì tôi chỉ muốn bắt hết toàn bộ chúng ngay lập tức! Vậy thì sẽ bớt đi biết bao nhiêu vụ án trị an". "Cô xem đi, phe thứ ba có cục phó Trương, có kẻ sai khiến phía sau, có cả một tổ chức những tên du côn, vậy chứng tỏ cục phó Trương đã thông đồng với chúng từ lâu rồi. Nếu kẻ địch đã làm như vậy thì sao chúng ta không thể làm thế?" Tôi cười hì hì, nói: "Hơn nữa, cảnh sát Tề à, cô thử nghĩ mà xem, giờ nếu chúng ta không thể làm việc được với bên cảnh sát, vậy có phải chúng ta nên đổi một con đường khác không. Mà lúc này, chúng ta tìm đến thế lực ngầm là một cách rất tốt". Tề Vũ Manh dường như vẫn hơi không hiểu, liền hỏi: "Vậy vì sao anh biết thế lực ngầm không có người của cục phó Trương? Dù sao thì người của phòng làm việc khoa học bên Lương Thành đã bị mua chuộc hết rồi". "Mua chuộc thì dễ, nhưng lại càng dễ bị lộ hơn. Dù là cục phó Trương hay là kẻ sai khiến phía sau, giờ đều đang giấu mình, họ chỉ muốn càng ít người biết chuyện này càng tốt, sao có thể chọn thêm nhiều người để khiến khả năng họ bị bại lộ càng lớn chứ?" Tôi vừa nhìn Tề Vũ Manh vừa giải thích, thấy biểu cảm cô ấy vui vẻ, lòng tôi cũng thầm thở phào. "Hơn nữa, thế lực ngầm toàn những tên du côn hống hách, suốt ngày len lỏi ở khắp mọi ngõ ngách, tin tức gì họ cũng moi ra được, còn chúng ta thì sao? Giờ thứ chúng ta thiếu chính là tin tức, thế nên cô nói xem, giờ chúng ta tìm đến thế lực ngầm có phải là lựa chọn tốt nhất không?" Giải thích xong, tôi cảm thấy miệng khô khốc, phải uống hai cốc nước mới đỡ hơn. Tề Vũ Manh cuối cùng cũng hiểu ý của tôi, tôi cảm thán: "Cảnh sát Tề, cô quả thực rất giỏi về mặt trinh sát, nhưng còn về IQ thì..." Tôi còn chưa nói xong đã thấy sau lưng lạnh toát, một luồng sát khí đã xộc thằng lên đầu tôi, tôi vội vàng sửa lời: "Thì còn cao hơn nữa. Tôi vừa nói xong cô đã hiểu rồi. Cô xem, Triệu Thư Hằng hiển nhiên là chả hiểu gì kìa". Giờ Tề Vũ Manh mới hài lòng gật đầu, Triệu Thư Hằng thì không vui: "Phương Dương, ý anh là gì hả? Vốn tôi theo anh đến Thịnh Hải là để bàn chuyện hợp tác với công ty National, không ngờ lại bị anh cuốn vào chuyện này, mấy ngày trước còn suýt nữa bị người ta chém, anh chả có lương tâm gì cả." Tôi cười hì hì, không nói gì. Nhìn đồng hồ thì đã đến trưa, chúng tôi còn chưa tra ra cái gì, liền định đi ăn cơm, sau đó thì đi tìm thế lực ngầm. Lúc ăn cơm Tề Vũ Manh đi hỏi một người tâm phúc của cục trưởng Lâm. Cảnh sát đó nói với cô ấy, ở Thịnh Hải có một thế lực ngầm rất nổi tiếng là băng nhóm Thiên Địa, cũng không phải là làm ăn phi pháp gì, nhưng nhân số khá đông, mỗi một lần cảnh sát đều bắt được cả một nắm. Nhưng không có bất cứ chứng cứ phạm tội phi pháp nào, thế nên chỉ đành thả ra. Tề Vũ Manh bảo người mang tài liệu về băng nhóm Thiên Địa tới, tôi vừa ăn vừa hỏi: "Trong tài liệu này có cách thức liên lạc với Trịnh Cường hoặc là tính cách sở thích gì đó không?" Cảnh sát đó nói có, tôi liền vội vàng ăn xong rồi lật xem tài liệu. Tôi nói: "Hôm nay nhiệm vụ của chúng ta là phải liên lạc được với người tên Trịnh Chỏng này. Nếu có thể thông qua hắn để tìm được tin tức về La Nhất Chính thì tôi nghĩ chuyện sẽ đẽ dàng hơn nhiều". Trịnh Cường là tên đầu sỏ của băng nhóm Thiên Địa. Tôi lật ra sau, quả nhiên có mấy số điện thoại của hắn, nhưng trừ hai số phía sau thì mấy số trước đều không gọi được. Mà sở thích tính cách của tên Trịnh Cường này còn đơn giản hơn, thích uống rượu, chọc gái. Chương 331: Thế lực ngầm"La Nhất Chính bị bắt cóc lâu như vậy rồi, tôi cũng nói với bà không chỉ một lần, sao bà còn nói không biết? Sao lại còn phải giả vờ cầu xin?"Tôi nói mà lòng thầm coi thường. Nhà họ Cung luôn tự cho mình là đúng không bao giờ để tôi vào mắt, cứ cho rằng dựa vào năng lực của họ là có thể tìm ra một người ở Yến Kinh này.Nhưng nghĩ thì hay đấy, thực tế thì lại rất tàn khốc. Lúc trước chuyện Cung Chính Văn bắt cóc, Chúc Mi là con gái của người có thể lực lớn bên quân đội, nếu người đó không nói thì không ai dám dây vào chuyện này.Cho dù thế nào thì chỉ cần dây vào quân đội chính trị là cực kỳ khó giải quyết. Hơn nữa chút thế lực của nhà họ Cung giễu võ dương oai ở Thịnh Hải thì cũng thôi đi, nhưng ở Yến Kinh thì còn kém xa.Thậm chí ở Yến Kinh nếu ăn nói không biết điều một chút, nếu Đồng An Chi muốn đối phó họ thì với năng lực của Đồng An Chi, nhà họ Cung có lẽ không tồn tại được quá một tháng.Giọng của bà Cung đã không thể kìm nén được sự tức giận, bà ta bực tức nói: "Phương Dương, cậu thực sự muốn trở thành kẻ tử thù với nhà họ Cung sao?"Tôi cười ha ha: "Phương Dương tôi đã trở thành kẻ tử thù với nhà họ Cung các người từ lâu rồi, đây cũng không phải chuyện ngày một ngày hai nữa. Trong lòng cả tôi và bà đều biết rõ, sao còn giải vờ không hiểu. Hơn nữa, nếu tôi thả Cung Chính Văn thì bà sẽ tha cho tôi sao?"Bà Cung im lặng. Tôi cười ha ha: "Bản tính con người mà, nếu nhà họ Cung các người cứ nhằm vào tôi như vậy, tất nhiên tôi cũng không thể để mặc. Cứ chờ mà xem, chuyện của Cung Chính Văn lần này là món quà đầu tiên tôi tặng cho các người. Sau này sẽ còn có nữa, món quà thứ hai, món quà thứ ba, tóm lại thì nếu các người không đưa La Nhất Chính về thì bà cứ chuẩn bị tinh thần mười năm sau mới gặp lại thiếu gia Cung Chính Văn nhà bà đi".Bà Cung không nói gì, cúp điện thoại ngay. Tôi thì lại cực kỳ sảng khoái vì vừa nãy tôi bật loa ngoài nên Triệu Thư Hằng và Tề Vũ Manh đều nghe thấy cuộc nói chuyện của chúng tôi.Tề Vũ Manh nói: "Nhà họ Cung quả thật là không tốt đẹp gì“”.Triệu Thư Hằng nhếch môi: "Phương Dương, anh đúng là hay gây chuyện thật. Tôi cũng đã từng tìm hiểu về nhà họ Cung, doanh nghiệp của một gia tộc khá lớn ở Thịnh Hải không cách biệt mấy so với công ty bất động sản An Sơn chúng tôi. Thế mà từ rất lâu về trước anh đã gây thù chuốc oán với họ rồi, chất đấy! Tôi bội phục!"Nói rồi Triệu Thư Hằng còn giơ ngón cái lên với vẻ châm chọc, tôi cạn lời: "Có phải hôm nay anh ngứa đòn lắm không hả? Vết thương vừa mới khỏi là đã quên đau rồi hả?"Triệu Thư Hằng hừ một tiếng, không kìm lòng nổi mà sờ mặt mình, lại nổi cáu: "Fuck, đó là do ông đây chưa tóm được mấy tên khốn dám đánh ông đây thôi, nếu không là đã tẩn chết bọn chúng rồi!"Tôi nói: "Giờ mọi chuyện đã rơi vào bế tắc, nếu cứ tiếp tục điều tra ở đây thì có lẽ sẽ không tra ra được thứ gì hết. Hay là thế này nhé, chúng ta đến tìm thế lực ngầm ở Thịnh Hải".Thấy Tề Vũ Manh định nói gì đó, tôi vội vàng ngắt lời: "Cảnh sát Tề, cô đừng sốt ruột, nghe tôi nói đã. Tôi biết cô định nói gì, giờ lực lượng cảnh sát phân bố khắp nơi, vậy tại sao không tìm đến cảnh sát?"Thấy Tề Vũ Manh gật đầu một cách khó hiểu, tôi mới tiếp tục nói: "Nói thật ra, lực lượng cảnh sát bây giờ quả thật là rất đầy đủ, nhưng cô cũng thấy cục cảnh sát Thịnh Hải rồi đấy, giờ cơ bản đều chia thành hai phe, nếu để cảnh sát đi tìm người thì nói không chừng có người không chỉ không chịu làm mà còn mật báo với phần tử phi pháp, thế thì chúng ta phải làm thế nào?"Tề Vũ Manh nói: "Cho dù như vậy thì anh cũng không nên nghĩ đến việc đi tìm thế lực ngầm chứ. Tôi là cảnh sát, nếu không phải là lực lượng ở trại tạm giam không đủ thì tôi chỉ muốn bắt hết toàn bộ chúng ngay lập tức! Vậy thì sẽ bớt đi biết bao nhiêu vụ án trị an"."Cô xem đi, phe thứ ba có cục phó Trương, có kẻ sai khiến phía sau, có cả một tổ chức những tên du côn, vậy chứng tỏ cục phó Trương đã thông đồng với chúng từ lâu rồi. Nếu kẻ địch đã làm như vậy thì sao chúng ta không thể làm thế?"Tôi cười hì hì, nói: "Hơn nữa, cảnh sát Tề à, cô thử nghĩ mà xem, giờ nếu chúng ta không thể làm việc được với bên cảnh sát, vậy có phải chúng ta nên đổi một con đường khác không. Mà lúc này, chúng ta tìm đến thế lực ngầm là một cách rất tốt".Tề Vũ Manh dường như vẫn hơi không hiểu, liền hỏi: "Vậy vì sao anh biết thế lực ngầm không có người của cục phó Trương? Dù sao thì người của phòng làm việc khoa học bên Lương Thành đã bị mua chuộc hết rồi"."Mua chuộc thì dễ, nhưng lại càng dễ bị lộ hơn. Dù là cục phó Trương hay là kẻ sai khiến phía sau, giờ đều đang giấu mình, họ chỉ muốn càng ít người biết chuyện này càng tốt, sao có thể chọn thêm nhiều người để khiến khả năng họ bị bại lộ càng lớn chứ?"Tôi vừa nhìn Tề Vũ Manh vừa giải thích, thấy biểu cảm cô ấy vui vẻ, lòng tôi cũng thầm thở phào."Hơn nữa, thế lực ngầm toàn những tên du côn hống hách, suốt ngày len lỏi ở khắp mọi ngõ ngách, tin tức gì họ cũng moi ra được, còn chúng ta thì sao? Giờ thứ chúng ta thiếu chính là tin tức, thế nên cô nói xem, giờ chúng ta tìm đến thế lực ngầm có phải là lựa chọn tốt nhất không?"Giải thích xong, tôi cảm thấy miệng khô khốc, phải uống hai cốc nước mới đỡ hơn.Tề Vũ Manh cuối cùng cũng hiểu ý của tôi, tôi cảm thán: "Cảnh sát Tề, cô quả thực rất giỏi về mặt trinh sát, nhưng còn về IQ thì..."Tôi còn chưa nói xong đã thấy sau lưng lạnh toát, một luồng sát khí đã xộc thằng lên đầu tôi, tôi vội vàng sửa lời: "Thì còn cao hơn nữa. Tôi vừa nói xong cô đã hiểu rồi. Cô xem, Triệu Thư Hằng hiển nhiên là chả hiểu gì kìa".Giờ Tề Vũ Manh mới hài lòng gật đầu, Triệu Thư Hằng thì không vui: "Phương Dương, ý anh là gì hả? Vốn tôi theo anh đến Thịnh Hải là để bàn chuyện hợp tác với công ty National, không ngờ lại bị anh cuốn vào chuyện này, mấy ngày trước còn suýt nữa bị người ta chém, anh chả có lương tâm gì cả."Tôi cười hì hì, không nói gì. Nhìn đồng hồ thì đã đến trưa, chúng tôi còn chưa tra ra cái gì, liền định đi ăn cơm, sau đó thì đi tìm thế lực ngầm.Lúc ăn cơm Tề Vũ Manh đi hỏi một người tâm phúc của cục trưởng Lâm. Cảnh sát đó nói với cô ấy, ở Thịnh Hải có một thế lực ngầm rất nổi tiếng là băng nhóm Thiên Địa, cũng không phải là làm ăn phi pháp gì, nhưng nhân số khá đông, mỗi một lần cảnh sát đều bắt được cả một nắm. Nhưng không có bất cứ chứng cứ phạm tội phi pháp nào, thế nên chỉ đành thả ra.Tề Vũ Manh bảo người mang tài liệu về băng nhóm Thiên Địa tới, tôi vừa ăn vừa hỏi: "Trong tài liệu này có cách thức liên lạc với Trịnh Cường hoặc là tính cách sở thích gì đó không?"Cảnh sát đó nói có, tôi liền vội vàng ăn xong rồi lật xem tài liệu. Tôi nói: "Hôm nay nhiệm vụ của chúng ta là phải liên lạc được với người tên Trịnh Chỏng này. Nếu có thể thông qua hắn để tìm được tin tức về La Nhất Chính thì tôi nghĩ chuyện sẽ đẽ dàng hơn nhiều".Trịnh Cường là tên đầu sỏ của băng nhóm Thiên Địa. Tôi lật ra sau, quả nhiên có mấy số điện thoại của hắn, nhưng trừ hai số phía sau thì mấy số trước đều không gọi được.Mà sở thích tính cách của tên Trịnh Cường này còn đơn giản hơn, thích uống rượu, chọc gái.
Chương 331
-
N/A
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK