Mục lục
Boss nữ hoàn mỹ (full 517 chap) – Truyện tiểu thuyết ngôn tình tác giả: Long Ngư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 323: Cứu cô ấy Nhưng lúc này lại có tiếng bước chân truyền từ trong phòng ra, còn đi về phía cửa chính. Âm thanh ngày một gần, tôi vội vàng trốn sang bên cạnh, tìm một chỗ thuận tay nhất, đảm bảo ngay khi cửa mở ra, tôi có thể sử dụng cái dùi cui điện trong tay đánh ngã một người. Tôi nín thở, vốn định nhắn tin cho Tề Vũ Manh và Triệu Thư Hằng, nhưng giờ đành nhét điện thoại vào trong túi. Ngay sau đó, cánh cửa khẽ mở, một gã một đàn ông đô con bước ra, ngậm một điếu thuốc lá chưa châm trong miệng. Đôi đồng tử của tôi co lại, tôi dùng tư thế nhanh như chảo chớp đập mạnh cái dùi cui điện vào bụng tên đó. Tên đó không kịp kêu lên tiếng nào, chỉ co giật vài cái rồi ngã ra đất. Cùng lúc đó, âm thanh huyên náo trong phòng cũng chợt ngưng. Tôi thấy căng thẳng, nhấc chân đá tên đã ngất sang một bên, sau đó lẻn vào phòng. Ngay sau đó, căn phòng chợt yên tĩnh một cách kỳ lạ. Có tổng cộng sáu người ở trong đây, Bạch Vi bị trói chéo tay, ném trên sofa. Ba trong năm người đang đánh bài trên bàn, hai người còn lại thì đang đứng xem. Dường như họ không hề quan tâm tới lực lượng cảnh sát đông đảo đang bao vây bên dưới. Lúc tôi nhìn thấy Bạch Vi, ánh mắt vốn ảm đạm của cô ấy chợt lóe sáng. Tôi cũng thở phào một hơi, quần áo của cô ấy vẫn khá chỉnh tề, đám người này không làm gì cô ấy cả. Một lát sau, Bạch Vi vừa kêu lên “ưm ưm”, vừa lắc đầu với tôi. “Ôi mẹ kiếp! Lão Lục!” “Thằng chó này ở đâu ra vậy?” “Quan tâm chuyện đấy làm gì, anh em đâu, xử nó!” Mấy tên ngồi đánh bài trên bàn cũng đã lập tức phản ứng lại, lấy vũ khí của mình ở những chỗ khuất tầm mắt tôi ra, rồi bổ nhào về phía tôi. Nhưng tôi vừa xông vào, hơn nữa còn đang đứng. Còn bọn họ thì ngồi đánh bài trên sofa, tư thế này rất hạn chế tốc độ. Tôi vung mạnh cái dùi cui điện qua, dí vào lưng một tên gần tôi nhất. Tên đó lập tức buông thõng tay, cái gậy trong tay rơi xuống đất, phát ra tiếng bụp bụp. Sau khi tên này ngã xuống, bốn người còn lại đã tấn công tới gần tôi. Để đánh người ban nãy, vị trí của tôi quả thật quá gần phía trước. Cứ thế này thì kiểu gì tôi cũng sẽ bị hai tên đánh. Nhưng tôi đã nắm bắt thời cơ lách người sang bên phải, né khỏi đòn tấn công có sức uy hiếp lớn nhất là cái gậy sắt đập vào đầu mình. Lưng và vai tôi đều trúng hai đòn rất mạnh, nhưng tôi nghiến răng chịu đựng, dốc toàn sức lực tiếp tục lao nhanh lên trước, lộn nhào một cái đã ở phía sau mấy người này. Tôi đứng dậy, dí cái dùi cui điện vào lưng tên đứng cuối, toàn thân người đó lập tức co quắp lại. Tôi nhìn pin của cái dùi cui, chỉ còn lại một nửa. Tôi cử động chỗ vừa bị đánh trúng một chút, cảm thấy cơ thể thư thái hơn nhiều, sau đó tiếp tục xông tới ba tên còn lại. Bắt tôi đánh nhau trực tiếp với sáu tên có lẽ là cực kỳ khó, nhưng nhân lúc họ không đề phòng, tôi đã hạ được một tên, rồi lại liên tiếp đánh gục hai tên nữa, ba tên cuối cùng này đã không còn sức uy hiếp quá lớn với tôi như lúc đầu nữa. Ba tên này đều đánh đấm theo bản năng, nhưng tay phải của tôi đang cầm một cái dùi cui điện mạnh hơn những cái mà bảo vệ thường dùng rất nhiều, thậm chí có thể dùng từ tàn bạo để hình dung về nó. Chỉ trong vẻn vẹn vài phút, sáu người đều đã bị hạ gục. Nhưng tôi không đánh tên cuối cùng ngất xỉu, mà để hắn tỉnh táo còn hỏi vài chuyện. Tôi cởi trói cho Bạch Vi trước, cô ấy mặc kệ tất thảy lập tức ôm lấy vai tôi, khóc thút thít: “Phương Dương, em biết anh sẽ đến mà”. Tôi vỗ về tấm lưng mịn màng của cô ấy, rồi an ủi: “Em vẫn ở đây thì sao anh lại không đến chứ?” Chờ Bạch Vi ổn định lại tinh thần, mắt cô ấy đã đỏ hoe, tôi nói: “Mắt cá chân của em vẫn đang bị thương, chờ anh một chút đã nhé!” Dứt lời, tôi nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Bạch Vi, nên lại bổ sung thêm: “Anh không rời khỏi căn phòng này đâu, chỉ xử lý bọn chúng một chút thôi”. Tôi bê mấy tên đã ngất về cùng một chỗ, chỉ giữ lại tên cuối cùng để hỏi chuyện. Lúc này, sắc mặt hắn tái nhợt, còn quỳ dưới đất xin tha: “Đại… Đại ca, chúng tôi không biết cô ta là người của anh, là chúng tôi có mắt không tròng. Đại ca, anh đại nhân đại lượng, tha cho chúng tôi một lần này đi”. Tên còn lại này cạo trọc đầu, bây giờ, cái đầu trọc lốc của hắn đã đổ mồ hôi lạnh. Tôi hỏi: “Ai sai chúng mày tới bắt cóc Bạch Vi?” Thậm chí tôi còn thầm hoài nghi không biết đám người này có phải là đám đã bắt cóc La Nhất Chính hay không. Tên trọc nuốt nước miếng: “Không… Không có ai sai chúng tôi tới cả”. Tôi lại thượng cẳng chân hạ cẳng tay với hắn một lúc, chẳng mấy chốc, mặt tên trọc đã sưng như cái đầu heo, trông còn nghiêm trọng hơn cả Triệu Thư Hằng. Giọng nói của hắn hơi khang khác, dáng vẻ trông như sắp khóc đến nơi: “Tôi nói, tôi nói. Đại ca, anh còn nhớ đám người đã truy sát bọn anh ở quán bar hôm qua, nhưng đã bị bắt vào đồn công an không? Chúng tôi và bọn họ là cùng một nhóm. Tối qua, ba đại ca của chúng tôi quay về bảo nhất định phải tìm anh trả thù, nên chúng tôi mới tới đây bắt cóc người”. Trong đầu tôi lập tức hiện lên hình dáng của nhóm tên đầu cua, nhưng tôi vẫn không tin đây chỉ là một vụ trả thù đơn giản. Lúc tôi đang phân vân không biết có nên tin hắn hay không, Bạch Vi chợt lên tiếng: “Phương Dương, đừng tin hắn, nhất định có người đứng phía sau bọn chúng”. Mắt tôi sáng lên, tôi hỏi Bạch Vi: “Em biết chuyện gì sao?” Mặt Bạch Vi chợt đỏ lên: “Vốn dĩ chúng định giở trò đồi bại với em, nhưng sau đó đã nhận được một cú điện thoại, nên mới chạy đi đánh bài”. Tôi cau mày nhìn tên trọc, nói: “Xem ra mày sẽ không nói thật rồi”. Tên trọc đó giật mình, thấy tôi chuẩn bị đập mình, hắn vội vàng nói: “Đại ca, tôi sai rồi, tôi nói thật, đảm bảo là thật!” Tôi không trả lời, chỉ thờ ơ nhìn hắn đăm đăm. Toàn thân tên trọc run rẩy, hắn lắp bắp nói: “Chuyện là thế này, mấy hôm trước, có một người thần bí đến tìm đại ca của chúng tôi, bảo chúng tôi giết một người tên là Phương Dương, rồi người đó sẽ cho chúng tôi 500 nghìn”. Nói rồi, thấy tôi có vẻ không vui, hắn vội cười trừ nói: “Chính là anh đấy ạ. Nhưng sau này chắc chắn chúng tôi sẽ không bao giờ dám giở trò với anh nữa, tôi thề với trời đấy”. Tôi cầm cái dùi cui điện đập đập vào tay: “Bớt nói linh tinh lại, kể tiếp đi”. “Không ngờ chúng tôi có đông người như vậy mà cũng không giết được anh, ngược lại còn để các anh trốn thoát. Chuyện này thì thôi, nhưng chúng tôi còn bị bắt về đồn điều tra. Nhưng sáng nay, người thần bí đó lại gọi điện cho đại ca của chúng tôi, bảo chúng tôi đến bắt cóc người phụ nữ bên cạnh anh. Anh ta sẽ tính tiền theo giờ cho chúng tôi, cứ một tiếng là 100 nghìn. Lúc, lúc đó đại ca của chúng tôi cũng không nghĩ ngợi nhiều, lập tức đồng ý. Vì thế, mới sai chúng tôi đến đây xem xét địa hình, tiện thể coi tình hình cụ thể ra sao”. Tên trọc nói với vẻ tủi thân, tôi bực mình hỏi: “Nói thế là mày thấy chúng mày tủi thân lắm à?” “Vâng… À không, đương nhiên là không ạ”. Tên trọc ảo não nói: “Nếu sớm biết anh mạnh thế này, cho chúng tôi thêm mười lá gan cũng không dám đến”. Chương 323: Cứu cô ấyNhưng lúc này lại có tiếng bước chân truyền từ trong phòng ra, còn đi về phía cửa chính. Âm thanh ngày một gần, tôi vội vàng trốn sang bên cạnh, tìm một chỗ thuận tay nhất, đảm bảo ngay khi cửa mở ra, tôi có thể sử dụng cái dùi cui điện trong tay đánh ngã một người.Tôi nín thở, vốn định nhắn tin cho Tề Vũ Manh và Triệu Thư Hằng, nhưng giờ đành nhét điện thoại vào trong túi.Ngay sau đó, cánh cửa khẽ mở, một gã một đàn ông đô con bước ra, ngậm một điếu thuốc lá chưa châm trong miệng. Đôi đồng tử của tôi co lại, tôi dùng tư thế nhanh như chảo chớp đập mạnh cái dùi cui điện vào bụng tên đó.Tên đó không kịp kêu lên tiếng nào, chỉ co giật vài cái rồi ngã ra đất.Cùng lúc đó, âm thanh huyên náo trong phòng cũng chợt ngưng. Tôi thấy căng thẳng, nhấc chân đá tên đã ngất sang một bên, sau đó lẻn vào phòng.Ngay sau đó, căn phòng chợt yên tĩnh một cách kỳ lạ. Có tổng cộng sáu người ở trong đây, Bạch Vi bị trói chéo tay, ném trên sofa. Ba trong năm người đang đánh bài trên bàn, hai người còn lại thì đang đứng xem.Dường như họ không hề quan tâm tới lực lượng cảnh sát đông đảo đang bao vây bên dưới.Lúc tôi nhìn thấy Bạch Vi, ánh mắt vốn ảm đạm của cô ấy chợt lóe sáng. Tôi cũng thở phào một hơi, quần áo của cô ấy vẫn khá chỉnh tề, đám người này không làm gì cô ấy cả.Một lát sau, Bạch Vi vừa kêu lên “ưm ưm”, vừa lắc đầu với tôi.“Ôi mẹ kiếp! Lão Lục!”“Thằng chó này ở đâu ra vậy?”“Quan tâm chuyện đấy làm gì, anh em đâu, xử nó!”Mấy tên ngồi đánh bài trên bàn cũng đã lập tức phản ứng lại, lấy vũ khí của mình ở những chỗ khuất tầm mắt tôi ra, rồi bổ nhào về phía tôi.Nhưng tôi vừa xông vào, hơn nữa còn đang đứng. Còn bọn họ thì ngồi đánh bài trên sofa, tư thế này rất hạn chế tốc độ. Tôi vung mạnh cái dùi cui điện qua, dí vào lưng một tên gần tôi nhất. Tên đó lập tức buông thõng tay, cái gậy trong tay rơi xuống đất, phát ra tiếng bụp bụp.Sau khi tên này ngã xuống, bốn người còn lại đã tấn công tới gần tôi. Để đánh người ban nãy, vị trí của tôi quả thật quá gần phía trước. Cứ thế này thì kiểu gì tôi cũng sẽ bị hai tên đánh.Nhưng tôi đã nắm bắt thời cơ lách người sang bên phải, né khỏi đòn tấn công có sức uy hiếp lớn nhất là cái gậy sắt đập vào đầu mình. Lưng và vai tôi đều trúng hai đòn rất mạnh, nhưng tôi nghiến răng chịu đựng, dốc toàn sức lực tiếp tục lao nhanh lên trước, lộn nhào một cái đã ở phía sau mấy người này.Tôi đứng dậy, dí cái dùi cui điện vào lưng tên đứng cuối, toàn thân người đó lập tức co quắp lại. Tôi nhìn pin của cái dùi cui, chỉ còn lại một nửa.Tôi cử động chỗ vừa bị đánh trúng một chút, cảm thấy cơ thể thư thái hơn nhiều, sau đó tiếp tục xông tới ba tên còn lại.Bắt tôi đánh nhau trực tiếp với sáu tên có lẽ là cực kỳ khó, nhưng nhân lúc họ không đề phòng, tôi đã hạ được một tên, rồi lại liên tiếp đánh gục hai tên nữa, ba tên cuối cùng này đã không còn sức uy hiếp quá lớn với tôi như lúc đầu nữa.Ba tên này đều đánh đấm theo bản năng, nhưng tay phải của tôi đang cầm một cái dùi cui điện mạnh hơn những cái mà bảo vệ thường dùng rất nhiều, thậm chí có thể dùng từ tàn bạo để hình dung về nó.Chỉ trong vẻn vẹn vài phút, sáu người đều đã bị hạ gục. Nhưng tôi không đánh tên cuối cùng ngất xỉu, mà để hắn tỉnh táo còn hỏi vài chuyện.Tôi cởi trói cho Bạch Vi trước, cô ấy mặc kệ tất thảy lập tức ôm lấy vai tôi, khóc thút thít: “Phương Dương, em biết anh sẽ đến mà”.Tôi vỗ về tấm lưng mịn màng của cô ấy, rồi an ủi: “Em vẫn ở đây thì sao anh lại không đến chứ?”Chờ Bạch Vi ổn định lại tinh thần, mắt cô ấy đã đỏ hoe, tôi nói: “Mắt cá chân của em vẫn đang bị thương, chờ anh một chút đã nhé!”Dứt lời, tôi nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Bạch Vi, nên lại bổ sung thêm: “Anh không rời khỏi căn phòng này đâu, chỉ xử lý bọn chúng một chút thôi”.Tôi bê mấy tên đã ngất về cùng một chỗ, chỉ giữ lại tên cuối cùng để hỏi chuyện.Lúc này, sắc mặt hắn tái nhợt, còn quỳ dưới đất xin tha: “Đại… Đại ca, chúng tôi không biết cô ta là người của anh, là chúng tôi có mắt không tròng. Đại ca, anh đại nhân đại lượng, tha cho chúng tôi một lần này đi”.Tên còn lại này cạo trọc đầu, bây giờ, cái đầu trọc lốc của hắn đã đổ mồ hôi lạnh. Tôi hỏi: “Ai sai chúng mày tới bắt cóc Bạch Vi?”Thậm chí tôi còn thầm hoài nghi không biết đám người này có phải là đám đã bắt cóc La Nhất Chính hay không.Tên trọc nuốt nước miếng: “Không… Không có ai sai chúng tôi tới cả”.Tôi lại thượng cẳng chân hạ cẳng tay với hắn một lúc, chẳng mấy chốc, mặt tên trọc đã sưng như cái đầu heo, trông còn nghiêm trọng hơn cả Triệu Thư Hằng.Giọng nói của hắn hơi khang khác, dáng vẻ trông như sắp khóc đến nơi: “Tôi nói, tôi nói. Đại ca, anh còn nhớ đám người đã truy sát bọn anh ở quán bar hôm qua, nhưng đã bị bắt vào đồn công an không? Chúng tôi và bọn họ là cùng một nhóm. Tối qua, ba đại ca của chúng tôi quay về bảo nhất định phải tìm anh trả thù, nên chúng tôi mới tới đây bắt cóc người”.Trong đầu tôi lập tức hiện lên hình dáng của nhóm tên đầu cua, nhưng tôi vẫn không tin đây chỉ là một vụ trả thù đơn giản. Lúc tôi đang phân vân không biết có nên tin hắn hay không, Bạch Vi chợt lên tiếng: “Phương Dương, đừng tin hắn, nhất định có người đứng phía sau bọn chúng”.Mắt tôi sáng lên, tôi hỏi Bạch Vi: “Em biết chuyện gì sao?”Mặt Bạch Vi chợt đỏ lên: “Vốn dĩ chúng định giở trò đồi bại với em, nhưng sau đó đã nhận được một cú điện thoại, nên mới chạy đi đánh bài”.Tôi cau mày nhìn tên trọc, nói: “Xem ra mày sẽ không nói thật rồi”.Tên trọc đó giật mình, thấy tôi chuẩn bị đập mình, hắn vội vàng nói: “Đại ca, tôi sai rồi, tôi nói thật, đảm bảo là thật!”Tôi không trả lời, chỉ thờ ơ nhìn hắn đăm đăm. Toàn thân tên trọc run rẩy, hắn lắp bắp nói: “Chuyện là thế này, mấy hôm trước, có một người thần bí đến tìm đại ca của chúng tôi, bảo chúng tôi giết một người tên là Phương Dương, rồi người đó sẽ cho chúng tôi 500 nghìn”.Nói rồi, thấy tôi có vẻ không vui, hắn vội cười trừ nói: “Chính là anh đấy ạ. Nhưng sau này chắc chắn chúng tôi sẽ không bao giờ dám giở trò với anh nữa, tôi thề với trời đấy”.Tôi cầm cái dùi cui điện đập đập vào tay: “Bớt nói linh tinh lại, kể tiếp đi”.“Không ngờ chúng tôi có đông người như vậy mà cũng không giết được anh, ngược lại còn để các anh trốn thoát. Chuyện này thì thôi, nhưng chúng tôi còn bị bắt về đồn điều tra. Nhưng sáng nay, người thần bí đó lại gọi điện cho đại ca của chúng tôi, bảo chúng tôi đến bắt cóc người phụ nữ bên cạnh anh. Anh ta sẽ tính tiền theo giờ cho chúng tôi, cứ một tiếng là 100 nghìn. Lúc, lúc đó đại ca của chúng tôi cũng không nghĩ ngợi nhiều, lập tức đồng ý. Vì thế, mới sai chúng tôi đến đây xem xét địa hình, tiện thể coi tình hình cụ thể ra sao”.Tên trọc nói với vẻ tủi thân, tôi bực mình hỏi: “Nói thế là mày thấy chúng mày tủi thân lắm à?”“Vâng… À không, đương nhiên là không ạ”.Tên trọc ảo não nói: “Nếu sớm biết anh mạnh thế này, cho chúng tôi thêm mười lá gan cũng không dám đến”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK