Mục lục
Boss nữ hoàn mỹ (full 517 chap) – Truyện tiểu thuyết ngôn tình tác giả: Long Ngư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 333: Bị bắt cóc rồi Lâu rồi không gặp, Ôn Hân lại nói một câu như vậy, tôi ngẩn ra chưa kịp lên tiếng, Triệu Thư Hằng ngồi ở phía sau đã lười nhác nói: “Oa, Phương Dương, anh có phúc thật đấy”. Tôi ngại ngùng sờ mũi, Ôn Hân bật cười: “Được rồi, tôi đùa với cậu thôi. Nhưng Phương Dương này, các cậu vội đến quán bar như thế làm gì?” Nói rồi, sắc mặt Ôn Hân nghiêm lại: “Theo tôi được biết, quán bar đó được một đám côn đồ xã hội đen bảo kê”. Đột nhiên Ôn Hân phanh gấp, suýt nữa tôi nhào người lên tấm kính chắn gió phía trước, sau đó tôi nhìn thấy vẻ mặt đầy lo lắng của cô ấy: “Không phải người nào đó của cậu đang bị uy hiếp đấy chứ?” Tôi phản ứng lại, nuốt nước miếng đáp: “Không, Ôn Hân, cậu đừng hiểu lầm, chúng tôi chỉ đến đó xem sao thôi”. Ôn Hân nhìn tôi một cách cổ quái, rồi lại nhìn Triệu Thư Hằng ở ghế sau vẫn chưa hoàn hồn, sau đó mới tiếp tục lái xe. Ôn Hân lại nói: “Bây giờ vẫn còn sớm, chắc quán bar chưa mở cửa đâu. Hay là sau khi đến đó, chúng ta cùng đi kiếm một quán cà phê nào đó ngồi đi. Phương Dương, coi như bạn học cũ gặp gỡ hàn huyên nhé!” Triệu Thư Hằng đột nhiên trợn tròn mắt hỏi: “Cái gì? Hai người là bạn học á?” Nhìn anh mắt kinh ngạc hiện giờ của anh ta, tôi dám chắc nếu anh ta vừa uống một ngụm nước, chắc chắn tôi và Ôn Hân đã bị anh ta phun cho ướt sũng người rồi. Tôi khó hiểu hỏi: “Sao? Chúng tôi không thể là bạn học à?” Ôn Hân chớp chớp mắt, rồi lại nghe thấy Triệu Thư Hằng chẹp miệng cảm thán: “Một cô gái xinh thế này lại là bạn học của Phương Dương anh, thế mà chưa bị anh hạ độc thủ, đúng là lạ thật”. Ôn Hân đáp lại một cách không đầu không đuôi: “Người ta đang muốn bị hạ độc thủ mà chưa có cơ hội đây. Năm xưa, Phương Dương có cô bạn gái cực xinh, nên đã hài lòng lắm rồi”. Tôi không khỏi đỡ trán, cuối cùng tôi đã hiểu lòng đố kỵ của phụ nữ là thứ đáng sợ nhất trên đời này. Câu nói này của Ôn Hân làm tôi nhớ lại những ngày tháng còn ở bên Lâm Lạc Thủy. Bắt đầu từ thời đại học, cuộc sống của tôi dường như chỉ còn lại mỗi mình cô ấy, còn những thứ khác rất khó lọt vào mắt tôi. Ngày đó, cô ấy chính là ánh trăng trong lòng tôi. Đáng tiếc là mọi chuyện đã kết thúc rồi, bây giờ chẳng còn lại gì nữa. Nghe thấy Ôn Hân nói vậy, Triệu Thư Hằng lập tức nghẹn họng, dứt khoát quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói gì nữa. Còn tôi thì len lén nhìn Ôn Hân, bây giờ, gương mặt của cô ấy hơi ửng đỏ. Hình như biết tôi đang nhìn lén mình, thoáng cái, làn da của cô ấy như trở nên trong suốt. Trong xe vừa yên tĩnh lại, tôi đột nhiên cảm thấy có người gọi cho mình. Tôi nhìn thì thấy là một số lạ gọi từ quê Quế Ninh của tôi tới, nên cau mày. Tôi nghe máy, chỉ nghe thấy một giọng nói khá quen ở đầu bên kia gào lên: “Phương Dương đâu? Tôi tìm Phương Dương, có chuyện gấp”. Tôi hỏi dò: “Cậu là Chu Hỉ Tài à?” Chu Hỉ Tài chính là cảnh sát ở đồn công an tại quê tôi. Cách đây không lây, vì lo lắng bố mẹ mình bị nhà họ Cung uy hiếp, tôi đã nhờ cậu ta để ý họ giúp mình. Không ngờ bây giờ, tôi lại nhận được điện thoại của cậu ta, hơn nữa cậu ta còn đổi số, trái tim tôi chợt lạnh đi. Nghe thấy tiếng thở hổn hển của Chu Hỉ Tài ở đầu dây bên kia, tôi nói tiếp: “Chu Hỉ Tài bình tĩnh, từ từ nói đi xem nào. Đã xảy ra chuyện gì rồi?” Chu Hỉ Tài đáp: “Bố mẹ cậu, bố mẹ cậu bị bắt cóc rồi! Tôi không đem theo điện thoại, nên mượn máy đồng nghiệp để gọi cho cậu. Bây giờ, tôi đang đuổi theo bọn họ, nhưng không kịp, họ chạy mất rồi!” “Cái gì?” Đầu tôi nổ tung, toàn thân như bị sét đánh. Ngay sau đó, trong lòng tôi dâng lên một nỗi sợ vô tận, không nhịn được mắng: “Mẹ cái nhà họ Cung khốn kiếp! Tao mà không đập chết chúng mày thì sẽ không mang họ Phương nữa!” Nhà họ Cung đáng chết, bây giờ họ còn dám lấy người nhà ra để uy hiếp tôi! “Phương Dương, sao thế?” Khi tôi đang giận ngút trời, đột nhiên có một bàn tay mang theo hương thơm vỗ vai tôi. Tôi ngoảnh sang thì trông thấy gương mặt lo lắng và nghi hoặc của Ôn Hân. Chu Hỉ Tài ở đầu bên kia ngẩn ra một lúc rồi hỏi: “Nhà họ Cung? Nhà họ Cung nào?” Vì sự việc phức tạp, nên bây giờ, tôi không có đủ thời gian để giải thích, chỉ nói: “Không có gì, chuyện này nói ra dài lắm. Chu Hỉ Tài, cậu có biết nhóm người nào bắt cóc bố mẹ tôi không? Có tin tức gì khác nữa không?” Chu Hỉ Tài thở dài đáp: “Không. Lần trước, cậu dặn tôi chăm sóc bố mẹ cậu giúp cậu, không ngờ mới có mấy ngày…” “Được rồi, tôi không trách cậu, cảm ơn người anh em. Lần sau về quê, tôi sẽ mời cậu uống rượu. Giờ cậu tìm gấp giúp tôi xem có thông tin gì liên quan không, tôi nhất định sẽ nhanh chóng nghĩ cách”. Tôi cảm thấy hơi thở của mình trở nên nặng nề hơn, nếu bây giờ người nhà họ Cung đứng trước mặt tôi, tôi nhất định sẽ lột da rút gân họ! Được, nếu các người đã muốn dùng cách này để uy hiếp tôi thì tôi cũng không khách sáo nữa. Nghĩ đến đây, tôi gọi điện cho Đỗ Minh Cường, rất nhanh điện thoại đã kết nối. Tôi không nhiều lời, lập tức nói thẳng: “Anh Cường, bố mẹ tôi bị nhà họ Cung bắt cóc rồi”. Đỗ Minh Cường trầm mặc một lát, sau đó mới cất giọng nói quen thuộc: “Bắt cóc? Được, tôi hiểu rồi, tôi sẽ cho người đến Thịnh Hải giúp cậu ngay”. Tôi nói: “Không, không cần đến đây giúp tôi. Tôi gọi cho anh chỉ muốn nhờ anh giúp làm một việc khác. Nếu nhà họ Cung đã không khách khí như vậy, tôi cũng sẽ không nương tay nữa. Hi vọng anh có thể tìm người cho nhà họ Cung nhớ là Hoa Hạ là một đất nước pháp trị. Ngoài ra, quê tôi ở Quế Ninh, bố mẹ tôi bị bắt cóc ở đó. Nếu anh có đủ người, mong anh đi tìm hộ tôi. Hiện giờ, tôi đang vướng chút chuyện ở Thịnh Hải, nên không đi được”. Đỗ Minh Cường vui vẻ đồng ý: “Được, tôi cũng đang chuẩn bị xử nhà họ Cung đây. Món nợ lần trước với Đỗ Minh Hào, tôi còn chưa tính rõ ràng với họ. Không ngờ lần này, họ lại giở trò với người nhà của cậu. Đến xã hội đen còn biết không được đụng đến người nhà nhau. Được, cậu cứ yên tâm. Bây giờ, tôi sẽ cho người đến Quế Ninh cứu hai bác ngay, rồi lại sai người đến Thịnh Hải, xem có gì giúp được cậu không”. Nghe thấy vậy, tôi cũng yên tâm phần nào. Hai bác, Đỗ Minh Cường thật sự đã coi tôi là anh em. Nhưng bây giờ để lật đổ nhà họ Cung, tôi cũng chỉ có thể nhờ Đồng An Chi, lợi dụng sức mạnh của tập đoàn Vọng Thiên để đánh đổ nhà họ Cung hoàn toàn, không chừa một mảnh giáp. Sự việc vội vã, còn thời gian thì gấp rút. Dù Ôn Hân đang ở đây, nhưng tôi cũng mặc. Tuy tôi nói không quá lớn, nhưng trong xe im ắng một cách lạ thường, nên hai người họ vẫn có thể nghe thấy rõ ràng. Ngắt máy của Đỗ Minh Cường xong, tôi lại gọi cho Đồng An Chi. Không ngờ lại không có ai nghe máy, tôi gọi lại thì vẫn vậy. Tôi cau mày, nhìn ra ghế sau, hỏi Triệu Thư Hằng: “Anh Đồng có phương thức liên lạc cá nhân nào không?” “Thế nào là phương thức liên lạc cá nhân?” Triệu Thư Hằng chớp mắt hỏi. “Bây giờ, tôi gọi cho ông ấy không được”. Nói rồi, tôi đưa điện thoại cho anh ta. Triệu Thư Hằng liếc nhìn, khinh bỉ nói: “Số anh gọi là số điện thoại riêng của chú ấy rồi đấy”. Chương 333: Bị bắt cóc rồiLâu rồi không gặp, Ôn Hân lại nói một câu như vậy, tôi ngẩn ra chưa kịp lên tiếng, Triệu Thư Hằng ngồi ở phía sau đã lười nhác nói: “Oa, Phương Dương, anh có phúc thật đấy”.Tôi ngại ngùng sờ mũi, Ôn Hân bật cười: “Được rồi, tôi đùa với cậu thôi. Nhưng Phương Dương này, các cậu vội đến quán bar như thế làm gì?”Nói rồi, sắc mặt Ôn Hân nghiêm lại: “Theo tôi được biết, quán bar đó được một đám côn đồ xã hội đen bảo kê”.Đột nhiên Ôn Hân phanh gấp, suýt nữa tôi nhào người lên tấm kính chắn gió phía trước, sau đó tôi nhìn thấy vẻ mặt đầy lo lắng của cô ấy: “Không phải người nào đó của cậu đang bị uy hiếp đấy chứ?”Tôi phản ứng lại, nuốt nước miếng đáp: “Không, Ôn Hân, cậu đừng hiểu lầm, chúng tôi chỉ đến đó xem sao thôi”.Ôn Hân nhìn tôi một cách cổ quái, rồi lại nhìn Triệu Thư Hằng ở ghế sau vẫn chưa hoàn hồn, sau đó mới tiếp tục lái xe.Ôn Hân lại nói: “Bây giờ vẫn còn sớm, chắc quán bar chưa mở cửa đâu. Hay là sau khi đến đó, chúng ta cùng đi kiếm một quán cà phê nào đó ngồi đi. Phương Dương, coi như bạn học cũ gặp gỡ hàn huyên nhé!”Triệu Thư Hằng đột nhiên trợn tròn mắt hỏi: “Cái gì? Hai người là bạn học á?”Nhìn anh mắt kinh ngạc hiện giờ của anh ta, tôi dám chắc nếu anh ta vừa uống một ngụm nước, chắc chắn tôi và Ôn Hân đã bị anh ta phun cho ướt sũng người rồi.Tôi khó hiểu hỏi: “Sao? Chúng tôi không thể là bạn học à?”Ôn Hân chớp chớp mắt, rồi lại nghe thấy Triệu Thư Hằng chẹp miệng cảm thán: “Một cô gái xinh thế này lại là bạn học của Phương Dương anh, thế mà chưa bị anh hạ độc thủ, đúng là lạ thật”.Ôn Hân đáp lại một cách không đầu không đuôi: “Người ta đang muốn bị hạ độc thủ mà chưa có cơ hội đây. Năm xưa, Phương Dương có cô bạn gái cực xinh, nên đã hài lòng lắm rồi”.Tôi không khỏi đỡ trán, cuối cùng tôi đã hiểu lòng đố kỵ của phụ nữ là thứ đáng sợ nhất trên đời này.Câu nói này của Ôn Hân làm tôi nhớ lại những ngày tháng còn ở bên Lâm Lạc Thủy. Bắt đầu từ thời đại học, cuộc sống của tôi dường như chỉ còn lại mỗi mình cô ấy, còn những thứ khác rất khó lọt vào mắt tôi. Ngày đó, cô ấy chính là ánh trăng trong lòng tôi.Đáng tiếc là mọi chuyện đã kết thúc rồi, bây giờ chẳng còn lại gì nữa.Nghe thấy Ôn Hân nói vậy, Triệu Thư Hằng lập tức nghẹn họng, dứt khoát quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói gì nữa.Còn tôi thì len lén nhìn Ôn Hân, bây giờ, gương mặt của cô ấy hơi ửng đỏ. Hình như biết tôi đang nhìn lén mình, thoáng cái, làn da của cô ấy như trở nên trong suốt.Trong xe vừa yên tĩnh lại, tôi đột nhiên cảm thấy có người gọi cho mình. Tôi nhìn thì thấy là một số lạ gọi từ quê Quế Ninh của tôi tới, nên cau mày.Tôi nghe máy, chỉ nghe thấy một giọng nói khá quen ở đầu bên kia gào lên: “Phương Dương đâu? Tôi tìm Phương Dương, có chuyện gấp”.Tôi hỏi dò: “Cậu là Chu Hỉ Tài à?”Chu Hỉ Tài chính là cảnh sát ở đồn công an tại quê tôi. Cách đây không lây, vì lo lắng bố mẹ mình bị nhà họ Cung uy hiếp, tôi đã nhờ cậu ta để ý họ giúp mình. Không ngờ bây giờ, tôi lại nhận được điện thoại của cậu ta, hơn nữa cậu ta còn đổi số, trái tim tôi chợt lạnh đi.Nghe thấy tiếng thở hổn hển của Chu Hỉ Tài ở đầu dây bên kia, tôi nói tiếp: “Chu Hỉ Tài bình tĩnh, từ từ nói đi xem nào. Đã xảy ra chuyện gì rồi?”Chu Hỉ Tài đáp: “Bố mẹ cậu, bố mẹ cậu bị bắt cóc rồi! Tôi không đem theo điện thoại, nên mượn máy đồng nghiệp để gọi cho cậu. Bây giờ, tôi đang đuổi theo bọn họ, nhưng không kịp, họ chạy mất rồi!”“Cái gì?”Đầu tôi nổ tung, toàn thân như bị sét đánh.Ngay sau đó, trong lòng tôi dâng lên một nỗi sợ vô tận, không nhịn được mắng: “Mẹ cái nhà họ Cung khốn kiếp! Tao mà không đập chết chúng mày thì sẽ không mang họ Phương nữa!”Nhà họ Cung đáng chết, bây giờ họ còn dám lấy người nhà ra để uy hiếp tôi!“Phương Dương, sao thế?”Khi tôi đang giận ngút trời, đột nhiên có một bàn tay mang theo hương thơm vỗ vai tôi. Tôi ngoảnh sang thì trông thấy gương mặt lo lắng và nghi hoặc của Ôn Hân.Chu Hỉ Tài ở đầu bên kia ngẩn ra một lúc rồi hỏi: “Nhà họ Cung? Nhà họ Cung nào?”Vì sự việc phức tạp, nên bây giờ, tôi không có đủ thời gian để giải thích, chỉ nói: “Không có gì, chuyện này nói ra dài lắm. Chu Hỉ Tài, cậu có biết nhóm người nào bắt cóc bố mẹ tôi không? Có tin tức gì khác nữa không?”Chu Hỉ Tài thở dài đáp: “Không. Lần trước, cậu dặn tôi chăm sóc bố mẹ cậu giúp cậu, không ngờ mới có mấy ngày…”“Được rồi, tôi không trách cậu, cảm ơn người anh em. Lần sau về quê, tôi sẽ mời cậu uống rượu. Giờ cậu tìm gấp giúp tôi xem có thông tin gì liên quan không, tôi nhất định sẽ nhanh chóng nghĩ cách”.Tôi cảm thấy hơi thở của mình trở nên nặng nề hơn, nếu bây giờ người nhà họ Cung đứng trước mặt tôi, tôi nhất định sẽ lột da rút gân họ!Được, nếu các người đã muốn dùng cách này để uy hiếp tôi thì tôi cũng không khách sáo nữa.Nghĩ đến đây, tôi gọi điện cho Đỗ Minh Cường, rất nhanh điện thoại đã kết nối.Tôi không nhiều lời, lập tức nói thẳng: “Anh Cường, bố mẹ tôi bị nhà họ Cung bắt cóc rồi”.Đỗ Minh Cường trầm mặc một lát, sau đó mới cất giọng nói quen thuộc: “Bắt cóc? Được, tôi hiểu rồi, tôi sẽ cho người đến Thịnh Hải giúp cậu ngay”.Tôi nói: “Không, không cần đến đây giúp tôi. Tôi gọi cho anh chỉ muốn nhờ anh giúp làm một việc khác. Nếu nhà họ Cung đã không khách khí như vậy, tôi cũng sẽ không nương tay nữa. Hi vọng anh có thể tìm người cho nhà họ Cung nhớ là Hoa Hạ là một đất nước pháp trị. Ngoài ra, quê tôi ở Quế Ninh, bố mẹ tôi bị bắt cóc ở đó. Nếu anh có đủ người, mong anh đi tìm hộ tôi. Hiện giờ, tôi đang vướng chút chuyện ở Thịnh Hải, nên không đi được”.Đỗ Minh Cường vui vẻ đồng ý: “Được, tôi cũng đang chuẩn bị xử nhà họ Cung đây. Món nợ lần trước với Đỗ Minh Hào, tôi còn chưa tính rõ ràng với họ. Không ngờ lần này, họ lại giở trò với người nhà của cậu. Đến xã hội đen còn biết không được đụng đến người nhà nhau. Được, cậu cứ yên tâm. Bây giờ, tôi sẽ cho người đến Quế Ninh cứu hai bác ngay, rồi lại sai người đến Thịnh Hải, xem có gì giúp được cậu không”.Nghe thấy vậy, tôi cũng yên tâm phần nào. Hai bác, Đỗ Minh Cường thật sự đã coi tôi là anh em. Nhưng bây giờ để lật đổ nhà họ Cung, tôi cũng chỉ có thể nhờ Đồng An Chi, lợi dụng sức mạnh của tập đoàn Vọng Thiên để đánh đổ nhà họ Cung hoàn toàn, không chừa một mảnh giáp.Sự việc vội vã, còn thời gian thì gấp rút. Dù Ôn Hân đang ở đây, nhưng tôi cũng mặc. Tuy tôi nói không quá lớn, nhưng trong xe im ắng một cách lạ thường, nên hai người họ vẫn có thể nghe thấy rõ ràng.Ngắt máy của Đỗ Minh Cường xong, tôi lại gọi cho Đồng An Chi. Không ngờ lại không có ai nghe máy, tôi gọi lại thì vẫn vậy.Tôi cau mày, nhìn ra ghế sau, hỏi Triệu Thư Hằng: “Anh Đồng có phương thức liên lạc cá nhân nào không?”“Thế nào là phương thức liên lạc cá nhân?”Triệu Thư Hằng chớp mắt hỏi.“Bây giờ, tôi gọi cho ông ấy không được”.Nói rồi, tôi đưa điện thoại cho anh ta. Triệu Thư Hằng liếc nhìn, khinh bỉ nói: “Số anh gọi là số điện thoại riêng của chú ấy rồi đấy”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK