Chương 324: Đừng có cố quá nhé Đột nhiên tôi nhớ đến chuyện khóa phòng, liền đanh mặt lại, nói: "Vậy các người mở khóa phòng như thế nào?" Tên trọc nở một nụ cười bối rối: "Lúc chúng tôi đến nghiên cứu tình hình thì tìm một nhân viên phục vụ phòng, cho anh ta năm trăm tệ anh ta liền đưa chìa khóa cho chúng tôi". Tôi sững sờ, sau đó nhìn Bạch Vi. Bạch Vi tỏ vẻ mình vô tội: "Ban đầu tôi cứ tưởng người cầm chìa khóa mở cửa là các anh, ai ngờ là bọn họ". Tôi nói: "Được rồi, tốt nhất là lát nữa các anh hãy tìm cho ra phục vụ phòng đó, nếu không thì cả ở phía trên và phía dưới tòa nhà đều có cảnh sát, anh cũng không chạy được đâu". Nói tới đó, tôi đột nhiên nhớ ra lúc tôi vừa đi vào bọn họ vẫn đang chơi bài Poker như không hề có chuyện gì xảy ra. Khi nhận ra tình hình không ổn mới ra tay với tôi, tôi cảm thấy nghi hoặc, liền hỏi: "Các anh không biết khách sạn đã bị cảnh sát bao vây rồi sao? Thế mà còn dám đánh bài ở đây?" Tôi hơi cảm thán, không biết là do họ thoải mái quá hay là nên nói bọn họ không có não đây. Tên trọc sờ đầu, không ngờ còn trả lời tôi bằng một câu rất hùng hồn: "Biết chứ, nhưng dù sao chúng tôi cũng không chạy thoát được, vội làm gì? Thế thì thà đánh bài còn hơn". Nghe tên trọc nói vậy tôi cảm thấy thật bất lực. Tôi cũng hơi tin lời của hắn, xem ra thì người đứng phía sau sai khiến người tới giết tôi mới là mấu chốt của tất cả chuyện này. Tôi thở dài: "Những điều cần nói đã nói hết cả rồi, vậy các người cứ chờ sự trừng phạt của pháp luật đi". Vẻ mặt tên trọc trông rất đau khổ, vì cõng Bạch Vi nên hành động rất bất tiện. Nếu lần này Đầu trọc mà còn có hành động bất thường gì thì tôi cũng không lo được, thế nên tôi gọi luôn cho Tề Vũ Manh, bảo cô ấy tôi đã cứu Bạch Vi ra rồi, tôi còn nói luôn cả số phòng cho cô ấy nữa. Không lâu sau, Tề Vũ Manh dẫn theo một đám cảnh sát xông vào, vừa vào cửa đã có nòng súng chĩa vào tôi khiến tôi sợ phát khiếp. Tôi sợ có đồng chí cảnh sát nào tay run lên, cướp cò một phát là tôi toi đời. Có cả mấy người Triệu Thư Hằng, cục trưởng Lâm và cả Hà Khai Thành đi theo phía sau, thấy tôi không sao thì đều thở phào nhẹ nhõm. Hà Khai Thành đi tới, nói: “Cô chủ, cô có sao không?” Bạch Vi lắc đầu: “Tôi không sao, chỉ bị trật chân hồi chiều thôi”. Hà Khai Thành nhíu mày rồi nhìn tôi. Tôi cũng trừng lại không hề khách khí. Mấy cảnh sát đi tới còng tay năm người nằm trên mặt đất và tên trọc với khuôn mặt đau khổ rồi đưa ra khỏi căn phòng. Tôi nhìn ra cửa, chỗ đó có thêm một người đàn ông tầm tuổi trung niên bụng phệ, mặt khó ở như đang bị táo bón. Mà trước ngực ông ta có gắn biển giám đốc khách sạn. Hôm nay Bạch Vi bị bắt cóc đi ở nơi này, còn là do nhân viên nội bộ ở đây đưa chìa khóa cho bọn bắt cóc nữa, thanh danh của khách sạn này sẽ hoàn toàn mất sạch không gượng dậy được, ít nhất là trong một khoảng thời gian dài. Mà trước khi đi, tên trọc còn nói ra tên người phục vụ cho họ chìa khóa phòng. Khuôn mặt phục vụ đó rất khó coi, cuối cùng phải lên xe cảnh sát. Không lâu sau, trong phòng chỉ còn lại lèo tèo vài người, mấy người chúng tôi, thêm Hà Khai Thành, cục trưởng Lâm, giám đốc khách sạn và cả một người đàn ông trung niên để đầu đinh, vì thường xuyên nhíu mày nên đã hằn cả nếp vào mi tâm. Tề Vũ Manh đi tới, khẽ nói bên tai tôi: “Người đằng sau cùng là cục phó Trương”. Lúc này, cục phó Trương đi qua. Ông ấy hỏi thăm Bạch Vi với khuôn mặt thân thiết, rồi lại nhìn Tề Vũ Manh, như rất quen thuộc: “Cháu chính là Tề Vũ Manh đúng không? Quả nhiên là cha nào con nấy, cháu tài giỏi y hệt bố vậy”. Tề Vũ Manh cũng lễ phép trả lời vài câu. Lúc này cục phó Trương mới đi qua nói với tôi: “Đây là cậu Phương Dương hôm nay đã cứu cô Bạch sao? Tốt lắm, tốt lắm, thật là một nhân tài, khí khái xuất chúng, là một hạt giống tốt hiếm có đấy”. “Được rồi. Ông Trương à, nếu mấy đứa trẻ không sao đều không sao thì ông về trước đi. Hôm nay xảy ra chuyện thế này ở đây, mọi người đều có trách nhiệm. Khi trỏe về chúng ta sẽ mở một cuộc họp đàng hoàng, đồng thời cũng phải điều tra kỹ càng, trừng phạt nghiêm minh, khai thác kỹ lưỡng, xem lần này rốt cuộc là kẻ nào to gan như vậy, dám trắng trợn bắt cóc người ở đất Thịnh Hải này". Mà cục trưởng Lâm với tư cách là cục trưởng chính hiệu vẫn luôn đứng ở ngoài cửa im lặng từ nãy tới giờ. Khi cục phó Trương nói xong, cục trưởng Lâm mới đi vào nói như vậy, cục phó Trương đáp lại hai câu thì im lặng không nói gì nữa, bầu không khí chợt cứng ngắc. Lúc này có thể cơ bản đoán ra được, quan hệ giữa cục trưởng Lâm và cục phó Lâm không hề hòa hợp như hai người nói. Thậm chí lúc này, cục trưởng Lâm đã bắt đầu cảnh giác với cục phó Trương. Lúc này, Hà Khai Thành nói: "Được rồi, nếu cô chủ không có chuyện gì thì cục trưởng Lâm và cục phó Trương xin mời về trước, tôi còn có chuyện cần nói với họ. Phải rồi, giám đốc cũng đi đi". Cục trưởng Lâm cười, cũng không để ý đến giọng điệu đuổi người của Hà Khai Thành. Ông ấy chào Tề Vũ Manh rồi mấy người cùng rời đi. Trong phòng chỉ còn lại chúng tôi. Triệu Thư Hằng nằm trên ghế sô pha giả vờ ngủ, Tề Vũ Manh thì nhìn chằm chầm ra bên ngoài cửa sổ ngẩn người. Cô ấy không đi theo mấy người kia về cục cảnh sát, tôi biết cô ấy có chuyện muốn nói, nhưng có người ngoài ở đây nên không tiện. Vì Hà Khai Thành đến nên tôi đã bỏ Bạch Vi ra. Lúc này chân cô ấy hoàn toàn không thể đi được, tôi nói: "Chú Hà, hôm nay Bạch Vi gặp phải nguy hiểm ở khách sạn nên phiền chú tối nay đưa Bạch Vi về". Hà Khai Thành hừ một tiếng, không trả lời. Bạch Vi càng bối rối hơn. Đối với cô ấy thì cả hai bên đều không tiện nói đỡ, thế nên cô ấy đành im lặng. Tôi ngồi xổm trước mặt Bạch Vi. Bạch Vi vừa định động đậy thì Hà Khai Thành đã giận dữ nói: "Phương Dương, cậu định làm gì?" Tôi ngạc nhiên nhìn ông ta: "Cõng Bạch Vi xuống. Hay là chú Hà cõng nhé". Hà Khai Thành tức điên lên nhưng lại không biết phải từ chối như thế nào, dù sao thì ngay cả Bạch Vi cũng không có ý từ chối. Thế là tôi lại cực kỳ tự nhiên cõng Bạch Vi đi vào thang máy. Vì camera trong thang máy đã hỏng nên Hà Khai Thành nói rất nguy hiểm, không nên đi. Tôi thầm mắng ông già này thật là vô liêm sỉ, chúng tôi ở tận tầng mười, không đi thang máy chẳng lẽ đi bộ xuống? Bạch Vi phản đối, nói là vừa nãy mọi người đều đi thang máy lên cũng không thấy có vấn đề gì. Nhưng Hà Khai Thành kiên quyết không đi thang máy. Tôi chỉ đành nhượng bộ, đồng ý đi cầu thang bộ. Không biết có phải ông già Hà Khai Thành này cố ý làm khó tôi không, dù sao thì tôi cũng đã thầm mắng ông ta cả trăm lần rồi. Lúc vào ở khách sạn, tôi thấy khách sạn thiết kế rộng rãi thoải mãi là rất tốt, nhưng khi cõng Bạch Vi tôi mới thấy không ổn, vì các tầng rất cao nên đi mỗi một tầng đều rất hao sức, may mà tôi thường xuyên rèn luyện sức khỏe nên cho dù vừa mới đánh đấm một trận quyết liệt tôi vẫn có thể cõng cô ấy với sức khỏe như trâu. Nhưng khó khăn lắm mới xuống được đến tầng ba, tôi thấy chân mình đã hơi mềm rồi, Bạch Vi cũng thấy tôi không đúng lắm. Tề Vũ Manh thì đã cười phá lên: "Phương Dương, có phải anh không chịu nổi nữa không? Không chịu nổi thì bảo tôi nhé, tôi có thể cõng Bạch Vi giúp anh". Mặt Bạch Vi đỏ lên, tôi cắn rằn: "Sao có thể chứ? Bạch Vi nhẹ hều". "Đừng có cố quá nhé". Triệu Thư Hằng cũng bu vào chế giễu tôi, tôi quát: "Cút!" Dù tôi không còn nhiều sức lắm nhưng Bạch Vi ôm chặt cổ tôi, tôi cõng cô ấy đi xuống từng bước từng bước một, thế lại làm tôi cảm thấy trái tim hai chúng tôi chưa bao giờ kề sát nhau đến như vậy, tạo ra một sự yên bình khác hẳn bình thường. Chương 324: Đừng có cố quá nhéĐột nhiên tôi nhớ đến chuyện khóa phòng, liền đanh mặt lại, nói: "Vậy các người mở khóa phòng như thế nào?"Tên trọc nở một nụ cười bối rối: "Lúc chúng tôi đến nghiên cứu tình hình thì tìm một nhân viên phục vụ phòng, cho anh ta năm trăm tệ anh ta liền đưa chìa khóa cho chúng tôi".Tôi sững sờ, sau đó nhìn Bạch Vi. Bạch Vi tỏ vẻ mình vô tội: "Ban đầu tôi cứ tưởng người cầm chìa khóa mở cửa là các anh, ai ngờ là bọn họ".Tôi nói: "Được rồi, tốt nhất là lát nữa các anh hãy tìm cho ra phục vụ phòng đó, nếu không thì cả ở phía trên và phía dưới tòa nhà đều có cảnh sát, anh cũng không chạy được đâu".Nói tới đó, tôi đột nhiên nhớ ra lúc tôi vừa đi vào bọn họ vẫn đang chơi bài Poker như không hề có chuyện gì xảy ra. Khi nhận ra tình hình không ổn mới ra tay với tôi, tôi cảm thấy nghi hoặc, liền hỏi: "Các anh không biết khách sạn đã bị cảnh sát bao vây rồi sao? Thế mà còn dám đánh bài ở đây?"Tôi hơi cảm thán, không biết là do họ thoải mái quá hay là nên nói bọn họ không có não đây.Tên trọc sờ đầu, không ngờ còn trả lời tôi bằng một câu rất hùng hồn: "Biết chứ, nhưng dù sao chúng tôi cũng không chạy thoát được, vội làm gì? Thế thì thà đánh bài còn hơn".Nghe tên trọc nói vậy tôi cảm thấy thật bất lực. Tôi cũng hơi tin lời của hắn, xem ra thì người đứng phía sau sai khiến người tới giết tôi mới là mấu chốt của tất cả chuyện này.Tôi thở dài: "Những điều cần nói đã nói hết cả rồi, vậy các người cứ chờ sự trừng phạt của pháp luật đi".Vẻ mặt tên trọc trông rất đau khổ, vì cõng Bạch Vi nên hành động rất bất tiện. Nếu lần này Đầu trọc mà còn có hành động bất thường gì thì tôi cũng không lo được, thế nên tôi gọi luôn cho Tề Vũ Manh, bảo cô ấy tôi đã cứu Bạch Vi ra rồi, tôi còn nói luôn cả số phòng cho cô ấy nữa.Không lâu sau, Tề Vũ Manh dẫn theo một đám cảnh sát xông vào, vừa vào cửa đã có nòng súng chĩa vào tôi khiến tôi sợ phát khiếp. Tôi sợ có đồng chí cảnh sát nào tay run lên, cướp cò một phát là tôi toi đời.Có cả mấy người Triệu Thư Hằng, cục trưởng Lâm và cả Hà Khai Thành đi theo phía sau, thấy tôi không sao thì đều thở phào nhẹ nhõm. Hà Khai Thành đi tới, nói: “Cô chủ, cô có sao không?”Bạch Vi lắc đầu: “Tôi không sao, chỉ bị trật chân hồi chiều thôi”.Hà Khai Thành nhíu mày rồi nhìn tôi. Tôi cũng trừng lại không hề khách khí.Mấy cảnh sát đi tới còng tay năm người nằm trên mặt đất và tên trọc với khuôn mặt đau khổ rồi đưa ra khỏi căn phòng. Tôi nhìn ra cửa, chỗ đó có thêm một người đàn ông tầm tuổi trung niên bụng phệ, mặt khó ở như đang bị táo bón.Mà trước ngực ông ta có gắn biển giám đốc khách sạn. Hôm nay Bạch Vi bị bắt cóc đi ở nơi này, còn là do nhân viên nội bộ ở đây đưa chìa khóa cho bọn bắt cóc nữa, thanh danh của khách sạn này sẽ hoàn toàn mất sạch không gượng dậy được, ít nhất là trong một khoảng thời gian dài.Mà trước khi đi, tên trọc còn nói ra tên người phục vụ cho họ chìa khóa phòng. Khuôn mặt phục vụ đó rất khó coi, cuối cùng phải lên xe cảnh sát.Không lâu sau, trong phòng chỉ còn lại lèo tèo vài người, mấy người chúng tôi, thêm Hà Khai Thành, cục trưởng Lâm, giám đốc khách sạn và cả một người đàn ông trung niên để đầu đinh, vì thường xuyên nhíu mày nên đã hằn cả nếp vào mi tâm.Tề Vũ Manh đi tới, khẽ nói bên tai tôi: “Người đằng sau cùng là cục phó Trương”.Lúc này, cục phó Trương đi qua. Ông ấy hỏi thăm Bạch Vi với khuôn mặt thân thiết, rồi lại nhìn Tề Vũ Manh, như rất quen thuộc: “Cháu chính là Tề Vũ Manh đúng không? Quả nhiên là cha nào con nấy, cháu tài giỏi y hệt bố vậy”.Tề Vũ Manh cũng lễ phép trả lời vài câu. Lúc này cục phó Trương mới đi qua nói với tôi: “Đây là cậu Phương Dương hôm nay đã cứu cô Bạch sao? Tốt lắm, tốt lắm, thật là một nhân tài, khí khái xuất chúng, là một hạt giống tốt hiếm có đấy”.“Được rồi. Ông Trương à, nếu mấy đứa trẻ không sao đều không sao thì ông về trước đi. Hôm nay xảy ra chuyện thế này ở đây, mọi người đều có trách nhiệm. Khi trỏe về chúng ta sẽ mở một cuộc họp đàng hoàng, đồng thời cũng phải điều tra kỹ càng, trừng phạt nghiêm minh, khai thác kỹ lưỡng, xem lần này rốt cuộc là kẻ nào to gan như vậy, dám trắng trợn bắt cóc người ở đất Thịnh Hải này".Mà cục trưởng Lâm với tư cách là cục trưởng chính hiệu vẫn luôn đứng ở ngoài cửa im lặng từ nãy tới giờ. Khi cục phó Trương nói xong, cục trưởng Lâm mới đi vào nói như vậy, cục phó Trương đáp lại hai câu thì im lặng không nói gì nữa, bầu không khí chợt cứng ngắc.Lúc này có thể cơ bản đoán ra được, quan hệ giữa cục trưởng Lâm và cục phó Lâm không hề hòa hợp như hai người nói. Thậm chí lúc này, cục trưởng Lâm đã bắt đầu cảnh giác với cục phó Trương.Lúc này, Hà Khai Thành nói: "Được rồi, nếu cô chủ không có chuyện gì thì cục trưởng Lâm và cục phó Trương xin mời về trước, tôi còn có chuyện cần nói với họ. Phải rồi, giám đốc cũng đi đi".Cục trưởng Lâm cười, cũng không để ý đến giọng điệu đuổi người của Hà Khai Thành. Ông ấy chào Tề Vũ Manh rồi mấy người cùng rời đi.Trong phòng chỉ còn lại chúng tôi. Triệu Thư Hằng nằm trên ghế sô pha giả vờ ngủ, Tề Vũ Manh thì nhìn chằm chầm ra bên ngoài cửa sổ ngẩn người. Cô ấy không đi theo mấy người kia về cục cảnh sát, tôi biết cô ấy có chuyện muốn nói, nhưng có người ngoài ở đây nên không tiện.Vì Hà Khai Thành đến nên tôi đã bỏ Bạch Vi ra. Lúc này chân cô ấy hoàn toàn không thể đi được, tôi nói: "Chú Hà, hôm nay Bạch Vi gặp phải nguy hiểm ở khách sạn nên phiền chú tối nay đưa Bạch Vi về".Hà Khai Thành hừ một tiếng, không trả lời. Bạch Vi càng bối rối hơn. Đối với cô ấy thì cả hai bên đều không tiện nói đỡ, thế nên cô ấy đành im lặng.Tôi ngồi xổm trước mặt Bạch Vi. Bạch Vi vừa định động đậy thì Hà Khai Thành đã giận dữ nói: "Phương Dương, cậu định làm gì?"Tôi ngạc nhiên nhìn ông ta: "Cõng Bạch Vi xuống. Hay là chú Hà cõng nhé".Hà Khai Thành tức điên lên nhưng lại không biết phải từ chối như thế nào, dù sao thì ngay cả Bạch Vi cũng không có ý từ chối.Thế là tôi lại cực kỳ tự nhiên cõng Bạch Vi đi vào thang máy. Vì camera trong thang máy đã hỏng nên Hà Khai Thành nói rất nguy hiểm, không nên đi.Tôi thầm mắng ông già này thật là vô liêm sỉ, chúng tôi ở tận tầng mười, không đi thang máy chẳng lẽ đi bộ xuống?Bạch Vi phản đối, nói là vừa nãy mọi người đều đi thang máy lên cũng không thấy có vấn đề gì. Nhưng Hà Khai Thành kiên quyết không đi thang máy.Tôi chỉ đành nhượng bộ, đồng ý đi cầu thang bộ. Không biết có phải ông già Hà Khai Thành này cố ý làm khó tôi không, dù sao thì tôi cũng đã thầm mắng ông ta cả trăm lần rồi.Lúc vào ở khách sạn, tôi thấy khách sạn thiết kế rộng rãi thoải mãi là rất tốt, nhưng khi cõng Bạch Vi tôi mới thấy không ổn, vì các tầng rất cao nên đi mỗi một tầng đều rất hao sức, may mà tôi thường xuyên rèn luyện sức khỏe nên cho dù vừa mới đánh đấm một trận quyết liệt tôi vẫn có thể cõng cô ấy với sức khỏe như trâu.Nhưng khó khăn lắm mới xuống được đến tầng ba, tôi thấy chân mình đã hơi mềm rồi, Bạch Vi cũng thấy tôi không đúng lắm. Tề Vũ Manh thì đã cười phá lên: "Phương Dương, có phải anh không chịu nổi nữa không? Không chịu nổi thì bảo tôi nhé, tôi có thể cõng Bạch Vi giúp anh".Mặt Bạch Vi đỏ lên, tôi cắn rằn: "Sao có thể chứ? Bạch Vi nhẹ hều"."Đừng có cố quá nhé".Triệu Thư Hằng cũng bu vào chế giễu tôi, tôi quát: "Cút!"Dù tôi không còn nhiều sức lắm nhưng Bạch Vi ôm chặt cổ tôi, tôi cõng cô ấy đi xuống từng bước từng bước một, thế lại làm tôi cảm thấy trái tim hai chúng tôi chưa bao giờ kề sát nhau đến như vậy, tạo ra một sự yên bình khác hẳn bình thường.
Chương 324
-
N/A
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK