Chương 342: Có tin tức rồi Tôi nói vài câu với Roga và Ốc Trắng. Sau khi biết là tôi gọi tới, hai người họ đều rất ngạc nhiên và vui mừng. Tôi nói lâu rồi không gặp, nhân cơ hội ba người họ đến Hoa Hạ, chờ tôi về Quế Ninh, sẽ dẫn họ đi dạo, coi như bày tỏ lòng hiếu khách. Ba người họ vui vẻ đồng ý, rồi chúng tôi ngắt máy. Ngắt máy xong, tôi thở phào một hơi, nói: “Bên bố mẹ tôi đã hành động rồi, bây giờ chúng ta chỉ cần cầm chân nhà họ Cung là được. Nếu họ đã chắc chắn rằng tôi bị họ kiềm chế như vậy thì tôi sẽ cho họ được như ý”. Tề Vũ Manh đột nhiên nói: “Phương Dương, anh có từng nghĩ hôm nay là ngày cuối cùng Cung Chính Văn của nhà họ Cung bị chuyển từ Sở Tư pháp đến trại giam…” Tề Vũ Manh còn chưa nói hết câu, nhưng tôi đã hiểu ý của cô ấy. Nếu hôm nay, tôi lừa nhà họ Cung rằng thời hạn thi hành án của Cung Chính Văn đã được giảm xuống dưới ba năm, nhưng ngày mai, hắn ta lại bị chuyển tới trại giam, chắc chắn họ sẽ lập tức biết đã bị tôi chơi xỏ, rất có khả năng sẽ chó cùng rứt giậu. Tôi cười đáp: “Tôi đã nghĩ đến chuyện này rồi, nên lúc bảo Chúc Mi nói chuyện với người nhà cô ấy, tôi đã cố ý dặn cô ấy bảo người nhà tiết lộ thêm một tin tức là dời ngày chuyển Cung Chính Văn vào trại giam thêm bảy ngày nữa. Như vậy không những chúng ta có thể tranh thủ cơ hội, mà còn có thể làm nhiễu loạn thông tin của nhà họ Cung, để họ nghĩ cách tiếp tục móc nối quan hệ. Như vậy chúng ta sẽ có nhiều cơ hội thắng hơn”. Sắc mặt của Tề Vũ Manh thay đổi liên tục, cuối cùng cô ấy dựng ngón tay cái lên nói: “Phương Dương, nếu sống ở thời cổ đại, kiểu gì anh cũng là nhân vật xưng vương xưng tướng!” Tôi nói: “Cảnh sát Tề, cô đừng nói vậy, đây là tôi bị ép buộc thôi. Bây giờ, lúc nào nhà họ Cung cũng muốn dồn tôi tới chỗ chết. Nếu tôi không khôn ra, có lẽ đã thành bức ảnh đen trắng treo trên tường từ bao giờ rồi”. Ôn Hân cười phụt ra, vỗ vai tôi, sẵng giọng nói: “Phương Dương, cậu thật là, lúc nào rồi mà còn nói giỡn nữa”. Tôi gãi đầu: “Tóm lại là bây giờ cứ như thế đã. Mọi chuyện đều đã sắp xếp xong, tôi tin phía bố mẹ tôi cũng sẽ không khiến tôi thất vọng”. Chúng tôi cứ thế sắp xếp công việc và chuyện trò vui vẻ, đột nhiên tôi thấy tâm trạng của mình hình như đã tốt hơn khá nhiều, chí ít thì tôi không còn thấy áp lực như trước nữa. Chẳng mấy sau, Chúc Mi đã gọi điện thới, bảo với tôi là người nhà cô ấy đã đồng ý diễn vở kịch này với tôi, nhưng sau này họ muốn tôi giúp họ một việc. Tôi lập tức đồng ý, với tôi bây giờ còn gì quan trọng hơn tính mạng của bố mẹ và La Nhất Chính nữa? Chỉ cần có thể cứu được họ, điều kiện gì tôi cũng đồng ý hết. Rõ ràng Chúc Mi cũng thở phào một hơi, cười đáp: “Tôi cứ tưởng anh sẽ không đồng ý cơ”. Tôi nói: “Chúc Mi, cô và người nhà cô đã giúp tôi rất nhiều chuyện thì tôi đồng ý một yêu cầu của họ có gì là khó? Hơn nữa, tôi sẽ cố gắng giúp hết sức mình”. Chúc Mi nói: “Thế thì tốt, anh phải cẩn thận hơn đấy, tôi đi với nói người nhà ngay đây”. Tôi ngắt máy của Chúc Mi, dù tôi đã phải đồng ý với họ một chuyện, nhưng ngược lại đã nhận được sự giúp đỡ của người nhà cô ấy trong trận chiến giữa tôi và nhà họ Cung, phần thắng của tôi đã được nâng lên cao hơn. Dẫu sao dù là bất cứ khi nào, có tiền trong tay vẫn có quyền hạn hơn là tay không bắt giặc. Vì chúng tôi đang chờ đợi trong vô vị ở quán bar, Ôn Hân nói: “Hay là tôi hát cho hai người nghe nhé?” Tôi ngẩn ra: “Cậu còn biết hát à?” Ôn Hân đỏ mặt, liếc tôi nói: “Cậu còn biết ít thứ về tôi lắm”. Dứt lời, cô ấy chỉnh đốn lại đầu tóc, bước tới chỗ sân khấu có micro của quán bar, mở mic, bầu không khí của quán lập tức thay đổi hẳn. Ôn Hân nói: “Phương Dương, tôi sẽ hát cho cậu nghe một bài…” “Tôi có tin tức rồi! Anh Phương Dương, tôi có tin tức của La Nhất Chính rồi!” Ôn Hân còn chưa nói hết câu, chợt có một người đàn ông hấp tấp chạy từ bên ngoài vào. Chúng tôi đều ngoảnh lại, thì ra là một tên đàn em của Trịnh Cường. Bây giờ, gã đang thở hổn hển nhìn chúng tôi. Gã nói với vẻ vội vã: “Anh Phương Dương, chúng tôi đã tìm được tin tức của La Nhất Chính rồi”. “Cái gì?” Vừa nghe rõ xong, tôi lập tức kích động đứng bật dậy khỏi ghế, không còn để ý đến Ôn Hân đang có vẻ u ám ngồi ở trên sân khấu nữa. Triệu Thư Hằng và Tề Vũ Manh cũng vội vã quay người lại, mấy cặp mắt nhìn chằm chằm vào người này. Gã tái mặt, mỉm cười nói: “Chúng tôi đã… đã tìm thấy tin tức của La Nhất Chính rồi”. “Cậu ấy đang ở đâu?” Tôi vội hỏi, vừa nói vừa kích động nắm lấy vai gã. Dù trông gã đô con hơn tôi, nhưng lúc này, tôi vô thức túm lấy gã, làm gã không vùng ra được. Tên đàn em đó vùng vẫy một lúc, thấy không ăn thua, bèn bất đắc dĩ nói: “Chúng tôi vừa nghe ngóng tin tức ở bên ngoài. Mấy hôm trước, có một người bị bắt đi, mấy người bắt cóc trông rất dữ tợn nên đã bị chủ quán cạnh đó chú ý tới, nhưng ông ấy không dám nói gì. Hôm nay, chúng tôi đến hỏi, rơi vào đường cùng bất đắc dĩ, ông ta mới lặng lẽ nói cho chúng tôi biết. Sau đó chúng tôi đối chiếu thông tin một chút, La Nhất Chính bị một tổ chức của Thịnh Hải bắt cóc, nhưng đến giờ, chúng tôi vẫn chưa tìm ra được là tổ chức nào”. Tôi cau mày: “Thế bao lâu nữa các cậu mới có thể tìm được ra tên của tổ chức ấy?” Nghe gã nói đến đây, lòng tôi trùng xuống, quả nhiên là họ thuê xã hội đen giúp. Tôi cảm thấy chúng tôi đã cách sự thật gần thêm một bước nữa rồi. Vì gần đây, chúng tôi rất quan tâm đến chuyện này, nên lúc nào thần kinh cũng căng như dây đàn. Lúc này, nghe thấy tin tức ấy, chúng tôi không khỏi đi tới gần tên đàn em kia. Song do không cẩn thận, Tề Vũ Manh đã ngã vào người tôi. Tôi giật mình, vội thả gã kia ra, bước lên trước, ôm ngang người cô ấy. Tề Vũ Manh vừa “a” lên một tiếng, đã lập tức im bặt. Tôi nhìn đôi mắt sáng long lanh và làn da trắng ngần của cô ấy, rồi không nhịn được nuốt nước miếng. Tề Vũ Manh cũng ngẩn ra, ngay sau đó tôi đã phản ứng lại. Tề Vũ Manh đứng dậy khỏi lòng tôi, còn tôi thì ho khan một tiếng, để che giấu đi sự lúng túng của mình. Vừa hay Ôn Hân cũng đi tới. Lúc này, cô ấy có vẻ bực bội lườm tôi, rồi như cố ý nhìn sang Tề Vũ Manh. Tề Vũ Manh cũng không yếu thế, hừ một tiếng rồi nhìn lại. Tôi ho vài tiếng, nói: “Chúng ta nên nghe xem cậu ta nói gì tiếp đi”. Dứt lời, tôi nhìn sang tên đàn em rõ ràng chưa kịp phản ứng lại kia: “Cậu nói tiếp đi!” Gã đó đờ đẫn gật đầu, nói tiếp: “Bây giờ, chúng tôi đang âm thầm điều tra về đám người đó, xem họ là người của tổ chức nào. Nhưng quá trình này sẽ mất nhiều thời gian đấy, vì ở Thịnh Hải có rất nhiều tổ chức lớn như chúng tôi, nhưng chúng tôi lại không biết họ. Nên kết luận ban đầu họ là tổ chức nhỏ, nhưng những tổ chức như vậy ở Thịnh Hải có nhiều vô số kể, nên để tìm ra…” Chương 342: Có tin tức rồiTôi nói vài câu với Roga và Ốc Trắng. Sau khi biết là tôi gọi tới, hai người họ đều rất ngạc nhiên và vui mừng. Tôi nói lâu rồi không gặp, nhân cơ hội ba người họ đến Hoa Hạ, chờ tôi về Quế Ninh, sẽ dẫn họ đi dạo, coi như bày tỏ lòng hiếu khách.Ba người họ vui vẻ đồng ý, rồi chúng tôi ngắt máy.Ngắt máy xong, tôi thở phào một hơi, nói: “Bên bố mẹ tôi đã hành động rồi, bây giờ chúng ta chỉ cần cầm chân nhà họ Cung là được. Nếu họ đã chắc chắn rằng tôi bị họ kiềm chế như vậy thì tôi sẽ cho họ được như ý”.Tề Vũ Manh đột nhiên nói: “Phương Dương, anh có từng nghĩ hôm nay là ngày cuối cùng Cung Chính Văn của nhà họ Cung bị chuyển từ Sở Tư pháp đến trại giam…”Tề Vũ Manh còn chưa nói hết câu, nhưng tôi đã hiểu ý của cô ấy. Nếu hôm nay, tôi lừa nhà họ Cung rằng thời hạn thi hành án của Cung Chính Văn đã được giảm xuống dưới ba năm, nhưng ngày mai, hắn ta lại bị chuyển tới trại giam, chắc chắn họ sẽ lập tức biết đã bị tôi chơi xỏ, rất có khả năng sẽ chó cùng rứt giậu.Tôi cười đáp: “Tôi đã nghĩ đến chuyện này rồi, nên lúc bảo Chúc Mi nói chuyện với người nhà cô ấy, tôi đã cố ý dặn cô ấy bảo người nhà tiết lộ thêm một tin tức là dời ngày chuyển Cung Chính Văn vào trại giam thêm bảy ngày nữa. Như vậy không những chúng ta có thể tranh thủ cơ hội, mà còn có thể làm nhiễu loạn thông tin của nhà họ Cung, để họ nghĩ cách tiếp tục móc nối quan hệ. Như vậy chúng ta sẽ có nhiều cơ hội thắng hơn”.Sắc mặt của Tề Vũ Manh thay đổi liên tục, cuối cùng cô ấy dựng ngón tay cái lên nói: “Phương Dương, nếu sống ở thời cổ đại, kiểu gì anh cũng là nhân vật xưng vương xưng tướng!”Tôi nói: “Cảnh sát Tề, cô đừng nói vậy, đây là tôi bị ép buộc thôi. Bây giờ, lúc nào nhà họ Cung cũng muốn dồn tôi tới chỗ chết. Nếu tôi không khôn ra, có lẽ đã thành bức ảnh đen trắng treo trên tường từ bao giờ rồi”.Ôn Hân cười phụt ra, vỗ vai tôi, sẵng giọng nói: “Phương Dương, cậu thật là, lúc nào rồi mà còn nói giỡn nữa”.Tôi gãi đầu: “Tóm lại là bây giờ cứ như thế đã. Mọi chuyện đều đã sắp xếp xong, tôi tin phía bố mẹ tôi cũng sẽ không khiến tôi thất vọng”.Chúng tôi cứ thế sắp xếp công việc và chuyện trò vui vẻ, đột nhiên tôi thấy tâm trạng của mình hình như đã tốt hơn khá nhiều, chí ít thì tôi không còn thấy áp lực như trước nữa.Chẳng mấy sau, Chúc Mi đã gọi điện thới, bảo với tôi là người nhà cô ấy đã đồng ý diễn vở kịch này với tôi, nhưng sau này họ muốn tôi giúp họ một việc.Tôi lập tức đồng ý, với tôi bây giờ còn gì quan trọng hơn tính mạng của bố mẹ và La Nhất Chính nữa? Chỉ cần có thể cứu được họ, điều kiện gì tôi cũng đồng ý hết.Rõ ràng Chúc Mi cũng thở phào một hơi, cười đáp: “Tôi cứ tưởng anh sẽ không đồng ý cơ”.Tôi nói: “Chúc Mi, cô và người nhà cô đã giúp tôi rất nhiều chuyện thì tôi đồng ý một yêu cầu của họ có gì là khó? Hơn nữa, tôi sẽ cố gắng giúp hết sức mình”.Chúc Mi nói: “Thế thì tốt, anh phải cẩn thận hơn đấy, tôi đi với nói người nhà ngay đây”.Tôi ngắt máy của Chúc Mi, dù tôi đã phải đồng ý với họ một chuyện, nhưng ngược lại đã nhận được sự giúp đỡ của người nhà cô ấy trong trận chiến giữa tôi và nhà họ Cung, phần thắng của tôi đã được nâng lên cao hơn.Dẫu sao dù là bất cứ khi nào, có tiền trong tay vẫn có quyền hạn hơn là tay không bắt giặc.Vì chúng tôi đang chờ đợi trong vô vị ở quán bar, Ôn Hân nói: “Hay là tôi hát cho hai người nghe nhé?”Tôi ngẩn ra: “Cậu còn biết hát à?”Ôn Hân đỏ mặt, liếc tôi nói: “Cậu còn biết ít thứ về tôi lắm”.Dứt lời, cô ấy chỉnh đốn lại đầu tóc, bước tới chỗ sân khấu có micro của quán bar, mở mic, bầu không khí của quán lập tức thay đổi hẳn.Ôn Hân nói: “Phương Dương, tôi sẽ hát cho cậu nghe một bài…”“Tôi có tin tức rồi! Anh Phương Dương, tôi có tin tức của La Nhất Chính rồi!”Ôn Hân còn chưa nói hết câu, chợt có một người đàn ông hấp tấp chạy từ bên ngoài vào. Chúng tôi đều ngoảnh lại, thì ra là một tên đàn em của Trịnh Cường. Bây giờ, gã đang thở hổn hển nhìn chúng tôi.Gã nói với vẻ vội vã: “Anh Phương Dương, chúng tôi đã tìm được tin tức của La Nhất Chính rồi”.“Cái gì?”Vừa nghe rõ xong, tôi lập tức kích động đứng bật dậy khỏi ghế, không còn để ý đến Ôn Hân đang có vẻ u ám ngồi ở trên sân khấu nữa.Triệu Thư Hằng và Tề Vũ Manh cũng vội vã quay người lại, mấy cặp mắt nhìn chằm chằm vào người này. Gã tái mặt, mỉm cười nói: “Chúng tôi đã… đã tìm thấy tin tức của La Nhất Chính rồi”.“Cậu ấy đang ở đâu?”Tôi vội hỏi, vừa nói vừa kích động nắm lấy vai gã.Dù trông gã đô con hơn tôi, nhưng lúc này, tôi vô thức túm lấy gã, làm gã không vùng ra được.Tên đàn em đó vùng vẫy một lúc, thấy không ăn thua, bèn bất đắc dĩ nói: “Chúng tôi vừa nghe ngóng tin tức ở bên ngoài. Mấy hôm trước, có một người bị bắt đi, mấy người bắt cóc trông rất dữ tợn nên đã bị chủ quán cạnh đó chú ý tới, nhưng ông ấy không dám nói gì. Hôm nay, chúng tôi đến hỏi, rơi vào đường cùng bất đắc dĩ, ông ta mới lặng lẽ nói cho chúng tôi biết. Sau đó chúng tôi đối chiếu thông tin một chút, La Nhất Chính bị một tổ chức của Thịnh Hải bắt cóc, nhưng đến giờ, chúng tôi vẫn chưa tìm ra được là tổ chức nào”.Tôi cau mày: “Thế bao lâu nữa các cậu mới có thể tìm được ra tên của tổ chức ấy?”Nghe gã nói đến đây, lòng tôi trùng xuống, quả nhiên là họ thuê xã hội đen giúp. Tôi cảm thấy chúng tôi đã cách sự thật gần thêm một bước nữa rồi.Vì gần đây, chúng tôi rất quan tâm đến chuyện này, nên lúc nào thần kinh cũng căng như dây đàn. Lúc này, nghe thấy tin tức ấy, chúng tôi không khỏi đi tới gần tên đàn em kia. Song do không cẩn thận, Tề Vũ Manh đã ngã vào người tôi.Tôi giật mình, vội thả gã kia ra, bước lên trước, ôm ngang người cô ấy. Tề Vũ Manh vừa “a” lên một tiếng, đã lập tức im bặt.Tôi nhìn đôi mắt sáng long lanh và làn da trắng ngần của cô ấy, rồi không nhịn được nuốt nước miếng.Tề Vũ Manh cũng ngẩn ra, ngay sau đó tôi đã phản ứng lại. Tề Vũ Manh đứng dậy khỏi lòng tôi, còn tôi thì ho khan một tiếng, để che giấu đi sự lúng túng của mình.Vừa hay Ôn Hân cũng đi tới. Lúc này, cô ấy có vẻ bực bội lườm tôi, rồi như cố ý nhìn sang Tề Vũ Manh.Tề Vũ Manh cũng không yếu thế, hừ một tiếng rồi nhìn lại.Tôi ho vài tiếng, nói: “Chúng ta nên nghe xem cậu ta nói gì tiếp đi”.Dứt lời, tôi nhìn sang tên đàn em rõ ràng chưa kịp phản ứng lại kia: “Cậu nói tiếp đi!”Gã đó đờ đẫn gật đầu, nói tiếp: “Bây giờ, chúng tôi đang âm thầm điều tra về đám người đó, xem họ là người của tổ chức nào. Nhưng quá trình này sẽ mất nhiều thời gian đấy, vì ở Thịnh Hải có rất nhiều tổ chức lớn như chúng tôi, nhưng chúng tôi lại không biết họ. Nên kết luận ban đầu họ là tổ chức nhỏ, nhưng những tổ chức như vậy ở Thịnh Hải có nhiều vô số kể, nên để tìm ra…”
Chương 342
-
N/A
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK