Mục lục
Bé cưng tinh quái full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 323 Hình như có gì đó là lạ

Bà Tô đi thẳng đến nhà họ Cận và xông
vào trong nhà bất chấp sự ngăn cản của
quản gia, lớn tiếng hô: “Mộ Lan, chị đâu
rồi?”

Hoàn toàn không còn dáng vẻ đoan trang
và tao nhã của ngày thường.

Bà Cận đang ở phòng bếp chuẩn bị đồ ăn
cho hai đứa con đang nằm viện, bỗng
nghe được tiếng ôn bên ngoài, bà nhíu
mày, trên mặt hiện lên vẻ không vui.
Ai thế? Coi nhà họ Cận là cái chợ đấy à?
Bà đưa thức ăn trên tay cho người hâu rồi
đi ra ngoài.

Lúc nhìn thấy bà Tô, bà Cận không giấu
được vẻ ngạc nhiên, lại nhìn dáng vẻ nôn
nóng của bà ta thì hỏi han đây quan tâm:
“Có chuyện gì thế?”

“Mộ Lan”Bà Tô đẩy quản gia đang ngăn
mình ra và xông đến trước mặt bà, cầm hai

tay bà: “Mộ Lan, chị nhất định phải cứu
nhà họ Tô, cứu Uyển Ương!”

Vừa nghe đến tên Tô Uyển Ương, bà Cận
khẽ nhãn mày, lặng lẽ rút tay lại.

“Tại sao phải cứu nhà họ Tô và Tô Uyển
Ương?”

Bà Cận xoay người đi về phía phòng khách,
bởi vậy bà Tô không phát hiện ra vẻ mặt bà
bỗng chốc đanh lại.

Ngay cả giọng điệu cũng trở nên lạnh lùng
hơn.

“Tri Thận bảo tất cả các ngân hàng không
được cho Tô thị vay tiên, thậm chí còn nói
bất kỳ ai dám hợp tác với Tô thị thì chính là
đối địch với Cận thị”

Bà Tô đi theo sau bà: “Rõ ràng là nó đang
đẩy Tô thị vào bước đường cùng!”

Bà Cận ngồi xuống, ngẩng đầu lên và hỏi

một cách bình tĩnh: “Vậy chị có biết nguyên
nhân thăng bé làm như thế không?”

“Tôi..” Tức khắc bà Tô nói không ra lời.

Bà Cận mim cười, nhưng nụ cười chẳng hề
thật lòng, bà lạnh giọng nói: “Tôi quen biết
Uyển Ương từ khi con bé còn nhỏ cho đến
khi lớn, luôn cho rằng nó là một cô gái dịu
dàng, hiểu lý lẽ”

“Người ta thường nói hy vọng càng nhiều,
thất vọng càng sâu. Uyển Ương làm tôi
thất vọng quá”

Khi nói những lời này, trong giọng nói của
bà Cận tràn đầy sự chán chường.

Đúng như bà đã nói, bà biết Tô Uyển Ương
từ khi cô ta còn nhỏ, nhưng những chuyện
xảy ra dạo gân đây làm bà cảm thấy
dường như trước nay bà không hề quen
biết người tên Tô Uyển Ương này vậy.

Cô ta quá độc ác.

Chỉ cần nghĩ đến việc Tri Dực bị thương
cùng với đứa cháu trai không có duyên
phận ấy, bà Cận không còn chút thiện cảm
nào với Tô Uyển Ương, thứ còn sót lại cũng
chỉ là sự chán ghét và phẫn nộ.

Dù bà đã nói đến mức này, bà Tô vẫn sốt
ruột đến độ sắp khóc: “Mộ Lan, chị hiểu
Uyển Ương mà, hồi nhỏ đến cả một con
kiến con bé cũng không dám giết, nó
không xấu xa chút nào hết”

“Không xấu xa?” Bà Cận cau mày: “Vậy
chuyện lần này là thế nào? Chẳng lẽ chúng
tôi lại làm oan cho nó à?”

Chuyện lần này là do nó nhất thời hô đồ
mới phạm sai lầm, tôi mong anh chị có thể
cho nó một cơ hội”

Nhìn bộ dạng khóc lóc kể lể nom rất đáng
thương của bà Tô, bà Cận cũng cảm thấy
khó chịu, không cầm được mềm lòng: “Chị
tạm thời đừng khóc. Mọi chuyện cũng
không đến mức không thể vãn hồi”

Bà Tô nghe được câu này, tức thì hai mắt
sáng lên, bà ta hỏi, giọng điệu chừng như
không dám xác định: “Mộ Lan, chị đồng ý
giúp tôi tư?”

Bà Cận cau mày, thở dài ra chiêu khó xử:
“Nể mặt tình cảm giữa hai nhà chúng ta
bấy lâu nay, tôi sẽ khuyên nhủ Tri Thận,
nhưng chị cũng đừng hy vọng quá nhiều,
chị biết tính thằng bé rồi mà”

“Chỉ cận chị chịu giúp tôi là được” Bà Tô
lau nước mắt, nói tiếp: “Chuyện này tôi, tôi
thay mặt Uyển Ương xin lỗi chị, xin lỗi Tri
Dực và cô Giang”

“Thật sự xin lỗi” Bà Tô cúi gập người, thái
độ vô cùng thành khẩn.

Bà Cận thở dài: “Người cần nói xin lỗi
không phải chị mà là Uyển Ương. Đợi khi
nó về nước, chị bảo nó tự mình đến xin lỗi
Tiêu Tiêu và Tri Dực đi”



“Chắc chản, chắc chắn rồi” Bà Tô gật đầu





Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK