Chương 269 Chân tướng sự việc năm năm trước
Điều Giang Chấn nói là sự thật, đúng là chị
dâu không muốn gặp ba ruột chút nào.
Cận Tri Dực trầm ngâm một lúc rôi mới lên
tiếng: “Được, tôi tạm tin chuyện ông không
giúp chị dâu tôi bỏ đi. Tuy nhiên, ông
không thể nói mình không biết chuyện
năm năm trước được”
“Tôi...”
“Từ từ, tôi vẫn chưa nói hết” Cận Tri Dực
giơ tay ngăn cản ông ta nói tiếp.
Giang Chấn bỗng dấy lên dự cảm không
lành, căng thẳng nhìn anh ta.
Cận Tri Dực bỗng bật cười: “Quên không
nói cho ông biết những vệ sĩ ở đây đã trải
qua khóa huấn luyện nghiêm ngặt, đánh
người chỉ để lại nội thương, tuyệt đối
không có ngoại thương đâu.
Giọng điệu của anh ta như đang kể một
câu chuyện bình thường nhưng Giang
Chấn lại nghe ra lời đe dọa trắng trợn.
Ông ta đảo mắt rồi nở nụ cười nịnh nọt:
“Cậu hai, có gì chúng ta cứ từ từ nói, cậu
muốn tôi nói gì tôi sẽ nói nấy”
Cận Tri Dực hài lòng: “Ông biết điêu sớm
hơn một chút có phải là tốt hơn không, đỡ
mất công tôi bắt ông đến đây”
“Cậu hai, cậu muốn biết chuyện gì?” Giang
Chấn hỏi.
“Có thật là chị dâu tôi đã sinh con trước
khi cưới không.
Cận Tri Dực vẫn còn ôm tâm lý may mắn,
cảm thấy chuyện này chỉ là do có người ác
ý vu oan cho chị dâu.
“Àil” Giang Chấn thở dài.
Cận Tri Dực nhíu mày: “Ông thở dài cái gì?”
“Tôi tự cảm thấy hổ thẹn vì không dạy bảo
con gái cho tốt” Giang Chấn “hổ thẹn” cúi
đầu, vừa vặn che giấu ánh mắt gian xảo
của mình.
Cận Tri Dực mỉa mai: "Ông đừng có giả vờ
mèo khóc chuột ở đây. Trả lời tôi đi, có
phải thật không?”
“Thật, là thật”
Sự việc đã được xác thực, Cận Tri Dực
không sao diễn tả được cảm xúc trong xúc
trong lòng mình lúc này.
Anh ta tiếp tục truy hỏi: “Tại sao? Năm đó
chị dâu tôi vẫn còn nhỏ, sao lại chưa
chồng đã chửa? Nhất định là có nguyên
nhân nào đó đúng không?”
“Còn nguyên nhân gì ngoài tiên nữa?”
Giang Chấn nghĩ tới năm đó nhà họ Giang
bị mất mặt vì chuyện này cho nên giọng trở
nên miệt thị như đang nói về một người lạ
chứ không phải con gái mình.
“Vì tiền?” Cận Tri Dực nhíu mày nghĩ ngợi,
anh ta cảm thấy có lẽ không phải vì
nguyên nhân này: “Chị dâu tôi không giõng
kẻ ham mê vật chất, sao có thể vì tiên mà
bán rẻ bản thân được?”
Giang Chấn bỗng trở nên kích động như bị
xát muối vào vết thương: “Đương nhiên là
không phải do nó ham vật chất, nó chỉ
muốn làm mất mặt nhà họ Giang, làm mất
mặt người ba này mà thôi”
Cận Tri Dực cứ cảm thấy mọi chuyện
không đơn giản như vậy.
Anh ta liếc nhìn người đàn ông đang kích
động, rồi bỗng đứng dậy đi đến trước mặt
ông ta, ngạo nghễ nhìn từ trên cao xuống:
“Giang Chẩn, tôi ghét nhất là bị người ta
lừa dối, tốt nhất ông nên ăn ngay nói thật,
nếu không tôi sẽ bắt ông và nhà họ Giang
phải trả giá thật đắt”
Giọng nói đều đều lộ rõ ý cảnh cáo.