Chương 308 Chúng ta đi đăng ký kết hôn
Hơi thở của anh bao quanh Giang Tiêu
Tiêu khiến cô cảm thấy yên tâm, từ từ bình
tĩnh lại.
"Tri Thận."
"Anh đây"
"Em không nên bỏ ngoài tai lời nói anh"
Nghe cô nói vậy, Cận Tri Thận buông cô ra
rồi cúi đầu nhìn cô bằng ánh mắt sâu thăm
thẳm như dòng nước xoáy khiến người ta
chìm sâu vào trong đó.
Giang Tiêu Tiêu cắn môi nói tiếp: "Hôm ấy
em không nên tỏ thái độ với anh. Anh nói
đúng, Giang Tình Tình mất con chẳng liên
quan gì đến em cả, em không nên thông
cảm với cô ta, cũng không cần cảm thấy
áy náy"
Cũng tại cô mêm lòng nên hôm qua mới
xảy ra chuyện.
"Em quá lương thiện nên mới tạo cơ hội
cho Giang Tình Tình hại em."
Cận Tri Thận nhìn bãng gạc quấn trên đầu
cô, ánh mắt chất chứa sự đau lòng: "Tiêu
Tiêu, cho dù sau này có xảy ra chuyện gì,
anh mong rằng em luôn đặt sự an toàn
của mình lên đầu, được không?"
Lần trước vì chuyện của Tiểu Bảo mà cô
đã bị thương một lần, bây giờ lại bị thương
lân nữa, anh thật sự không muốn cô lại
phải chịu bất kỳ tổn thương nào nữa cả.
Giang Tiêu Tiêu biết mình hại anh lo lắng
nên rất áy náy. Cô nhếch môi cười, gật đầu
thật mạnh xem như đồng ý với anh.
Lúc này Cận Tri Thận mới nở nụ cười, đầu
ngón tay khẽ vuốt ve mặt cô. Anh dịu dàng
bảo: "Em nằm xuống ngủ tiếp đi, lát nữa là
có cháo rồi”
"Vâng."
Giang Tiêu Tiêu ngoan ngoãn năm lại
giường, đôi mắt to chớp chớp. Thật ra cô
không buồn ngủ tí nào, mặc dù đầu óc
choáng váng nhưng không khó chịu lắm,
cô vẫn chịu được.
Cận Tri Thận thấy cô không ngủ mà mở to
mắt nhìn mình, trông rất đáng yêu.
Khóe môi anh bất giác cong lên: "Sao em
không ngủ?"
"Em không ngủ được” Giang Tiêu Tiêu
nghĩ một lát rồi hỏi: "Tiểu Bảo đâu anh?"
"Ở chỗ ba mẹ anh"
"Anh có nói cho con biết em đang ở đâu
không? Cẩn thận con lại tưởng em biến
mất"
Vì chuyện lần trước cô biến mất một thời
gian dài nên hiện giờ Tiểu Bảo rất thiếu
cảm giác an toàn, sợ cô lại bỏ đi lần nữa.
Cận Tri Thận nhướng mày: "Em vẫn nhớ
chuyện này à?"
"Đương nhiên là em nhớ mà”" Giang Tiêu
Tiêu chột dạ nhìn sang chỗ khác, nhỏ
giọng lẩm bẩm: "Em tưởng anh không để ý
cơ"
Cận Tri Thận nghe thấy lời cô nói, chỉ biết
cười bất đắc dĩ: "Tiêu Tiêu, sao anh không
để ý cho được? Anh không nói ra chỉ vì
không muốn em áy náy với anh và Tiểu
Bảo thôi."
"Vậy anh có trách em không?" Giang Tiêu
Tiêu dời mắt nhìn anh chăm chú.
Cận Tri Thận cười khẽ: "Không trách, anh
chỉ đau lòng thôi, thương em phải chịu khổ
nhiều năm như vậy”
"Em không sao" Giang Tiêu Tiêu cười an ủi
anh: "Mọi chuyện đã qua rồi, thật sự không
sao cả. Anh không cần xót xa cho em đâu”
"Đồ ngốc” Cận Tri Thận bị cô chọc cười:
"Làm sao anh không xót em cho được? Em
là vợ tương lai của anh, anh thương em là
chuyện hiển nhiên"
Giang Tiêu Tiêu rất cảm động, hai mắt bất
giác đỏ lên, rưng rưng nước mắt. Cô khit
mũi hỏi: "Vậy anh có để bụng không?”
Dù cô không nói rõ nhưng anh cũng biết cô
hỏi chuyện gì.
"Không để bụng” Anh cầm tay cô đặt lên
đó một nụ hôn rồi dịu dàng nói: "Anh
không để bụng chút nào. Người anh yêu là
em, quá khứ của em ra sao không quan
trọng"
Giọt nước mắt nóng hổi không kìm được
mà tràn mi.
Giang Tiêu Tiêu cắn môi, hai mắt đẫm lệ
nhìn anh, trái tim cảm động.
"Đừng khóc." Cận Tri Thận dịu dàng lau