Chương 161 Cố ý làm cô hiểu lầm
Giang Tiêu Tiêu im lặng nhìn Cận Tri Thận
gọi món, cũng không nói thêm gì nữa, dù
sao cậu chủ như anh không thiểu chút tiên
này.
Trong lúc thức ăn được đưa lên, Cận Tri
Thận cảm giác hình như từ lúc gặp đến
bây giờ Giang Tiêu Tiêu có tâm sự, bèn hỏi
thăm chuyện công tác của cô.
“Dự án vẫn tiến triển thuận lợi chứ?”
Trước khi đi Cận Tri Thận có nghe Tô San
nói Giang Tiêu Tiêu lâm thời tiếp nhận dự
án này, dường như bên đối phương rất khó
giải quyết, không biết tiến độ hiện giờ thế
nào rồi.
Giang Tiêu Tiêu thở dài, nói: “Rõ ràng là đối
phương cố ý gây khó dễ, đến bây giờ vẫn
chưa gặp mặt, chiêu nay bên họ sai trợ lý
đến lấy phương án thiết kế, không biết lân
sau sẽ như thế nào đây”
Nhắc đến việc này, tâm trạng Giang Tiêu
Tiêu không khỏi xuống dốc.
Cận Tri Thận nhíu mày, anh an ủi: “Đừng
gấp, rồi sẽ có cách thôi”
“Ừm” Giang Tiêu Tiêu gật đầu.
Bấy giờ phục vụ mang đồ ăn lên, Giang
Tiêu Tiêu đã ăn rồi nhưng vẫn bị Cận Tri
Thận ép ăn thêm không ít, lý do là đồ ăn ở
nhà hàng này rất ngon.
Đến khi bữa tối kết thúc, Giang Tiêu Tiêu
no đến mức không thở nổi, cô không kìm
được mà liếc xéo Cận Tri Thận với ánh mắt
đầy u oán.
Sau khi thanh toán, hai người bọn họ ra
khỏi nhà hàng, Cận Tri Thận biết Giang
Tiêu Tiêu ăn quá no nên cũng không vội về
ngay mà đi châm chậm với cô vê khách
sạn.
Bây giờ đã hơn mười một giờ, trên đường
cũng dần vắng bóng người đi lại, ánh đèn
kéo dài bóng hình hai người họ sóng vai đi
bên nhau.
Đột nhiên Giang Tiêu Tiêu cảm thấy hốt
hoảng, trong khoảnh khắc này cô thật lòng
hy vọng thời gian dừng lại, để hai người
bọn họ cứ đi mãi như thể.
Cận Tri Thận cũng vậy, sau khi Giang Tiêu
Tiêu rời đi anh đã bực bội mấy ngày liền,
giờ đây nhìn thấy gương mặt cô, niêm thỏa
mãn khó dản dâng lên trong lòng anh,
khóe miệng cũng khẽ cong lên thành một
nụ cười nhẹ.
Trái ngược với tình hình của hai người bọn
họ, hiện tại trong khách sạn, Tô Uyển Ương
ở trong phòng mình với vẻ mặt vô cùng u
ám.
Sắp mười hai giờ đêm rồi mà Cận Tri Thận
và Giang Tiêu Tiêu vẫn chưa trở về, cô ta
siết chặt nảm tay, cứ tiếp tục như thế thì
cô ta sẽ thua hoàn toàn mất.
Những năm qua cô chủ nhà họ Tô cành
vàng lá ngọc, sống như một nàng công
chúa, từ trước đến nay muốn cái gì là được
cái đó, chưa từng thua ai bao giờ, vậy mà
bây giờ lại thua Giang Tiêu Tiêu, thua một
người phụ nữ kém cỏi như vậy, làm sao Tô
Uyển Ương cam tâm cho được?
Huống hồ đó là người đàn ông cô ta yêu
mười mấy năm, dù thế này người đàn ông
ấy cũng chỉ có thể thuộc về cô ta.
Ánh mắt Tô Uyển Ương trở nên kiên định,
lân này ra nước ngoài nhất định cô ta phải
giành lại Cận Tri Thận
Trong lúc Tô Uyển Ương đang suy nghĩ thì
có tiếng động vang lên ngoài cửa, đã mười
hai giờ, cô ta ra mở cửa với bàn tay run rẩy.
Tô Uyển Ương tỉnh táo lại rồi đi ra ngoài.
Giang Tiêu Tiêu ở cùng một tầng với bọn
họ, cô và Cận Tri Thận vừa đi ra khỏi thang
máy thì cô ta đã lên tiếng trước: “Cuối
cùng anh cũng về rồi, em chờ anh lâu lắm
rôi đấy”
Trong giọng nói của cô ta ẩn giấu một chút
ám muội, Giang Tiêu Tiêu rủ mắt, trong
lòng cô ngổn ngang cảm xúc.
Cận Tri Thận mím môi, rồi nói với giọng
lạnh nhạt: “Cô không cần phải chờ tôi, đi
ngủ sớm đi”
Tô Uyển Ương mỉm cười: “Như vậy sao
được? Nếu đi ra ngoài với anh thì đương
nhiên em phải chăm sóc anh...”
Đang nói đở, Tô Uyển Ương bỗng ngửi thấy
mùi rượu, thế là cô ta lập tức hỏi han ân
cần: “Anh uống rượu à? Uống nhiều
không?”
Vừa nói cô ta vừa giơ tay định chạm vào
mặt Cận Tri Thận, nhưng bị anh giữ cổ tay.
Dường như Tô Uyển Ương nhận ra mình