Chương 307 Kín kẽ thế nào cũng có chỗ sơ hở
Nếu không có chứng cứ thì bọn họ không
làm gì Giang Tiêu Tiêu được.
Cận Tri Dực ngẫm nghĩ một lát rồi đề nghị:
"Hay là chúng ta thẳng thừng chấn vấn cô
ta. Với tố chất tâm lý của cô ta, chắc chắn
không chống đỡ được đâu."
"Không cân" Cận Tri Thận nhìn Giang Tiêu
Tiêu, ánh mắt âm u sâu thẳm không có
một ánh sáng: "Chỉ cần là cô ta làm thì ắt
có chứng cứ”
"Nói vậy không sai nhưng cô ta xảo quyệt
lãm, em sợ cô ta tiêu hủy hết chứng cứ rôi"
"Kín kẽ thế nào cũng có chỗ sơ hở" Cận Tri
Thận gắn giọng nói.
Cận Tri Dực gật đầu: "Ok, vậy để em cho
người theo dõi cô ta.
Nói xong anh ta lập tức rời đi.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại Cận Tri Thận
và Giang Tiêu Tiêu chưa tỉnh lại.
Anh nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô, trên mặt
nhuốm vẻ đau lòng.
"Tại sao em không chăm sóc bản thân cẩn
thận vậy?” Anh nhỏ giọng lẩm bẩm.
Anh cầm tay cô rồi nhẹ nhàng hôn xuống,
sau đó áp tay cô vào mặt mình, khóe
miệng cong lên nở nụ cười bất đắc dĩ:
"Người đêm đó là em có đúng không?”
Hôm ấy anh đi công tác ở thành phố Nam,
vì sơ ý uống say nên anh ra khỏi phòng
riêng tìm một chỗ ngồi xuống, tính đợi tỉnh
rượu hơn một chút sẽ rời đi.
Nhưng hôm sau anh lại tỉnh dậy trong
khách sạn.
Anh không say bí tỉ chẳng biết gì nhưng
vẫn nhớ chuyện xảy ra tối hôm đó. Chẳng
qua sáng hôm sau thức giấc, trong phòng
chỉ có mình anh nên anh tưởng rằng mình
nhớ cô quá mới nằm mơ.
Nếu không có chuyện lần này mới khiến
anh biết được cô mang thai hơn một tháng
thì có lẽ anh vẫn chẳng hay biết gì.
"Em ngốc quá, vì sao không nói với anh?”
Anh vừa đau lòng vừa bất lực.
Tuy mất con nhưng anh càng thương cô
hơn.
Nhỡ cô biết vì chuyện lần này mà mất con
thì chắc chắn cô sẽ chìm trong áy náy và
tự trách.
Cận Tri Thận suy tư một lúc, sau đó hôn
lên mu bàn tay cỏ: "Tiêu Tiêu, anh sẽ
không để em phải chịu bất kỳ tổn thương
nào nữa”
Khi Giang Tiêu Tiêu tỉnh lại đã là buổi
chiều ngày thứ hai sau khi xảy ra chuyện.
Cô mắt ra, trước mắt chỉ có một màu trắng
xóa khiến cô ngơ ngác vài giây, sau đó mới
nhận ra mình đang ở bệnh viện.
Ký ức dần ùa về, cô nhớ ra suýt chút nữa
thì mình bị tên bắt cóc kia cưỡng hiếp, sau
đó cô giãy giụa chạy trốn rồi không cẩn
thận bị té cầu thang.
Cô thử cử động cơ thể.
Đau đầu quá!
Hàng lông mày nhíu chặt, cô sờ lên đầu
mới phát hiện trên đâu quấn băng gạc.
Sao lại bị thương nặng đến vậy?
Cô bất giác cười khổ sở nhưng rồi chợt thở
phào. May là mình bị ngã, không thì gã kia
đạt được ý đồ rồi.
Giờ nghĩ lại tình hình nguy hiểm lúc ấy cô
vẫn còn sợ hãi.
Trong phòng bệnh chỉ có cô, ngoài ra
không còn ai khác.
Chắc là có người tốt cứu mình.
Không biết mình đi lâu không về, đám chú
Trương có sốt ruột không.
Điện thoại đâu nhỉ?
Cô nhìn quanh thì thấy điện thoại trên tủ
đầu giường.
Vì vậy, cô ráng ngồi dậy.
Đúng lúc này, có ai đó bên ngoài đẩy cửa
đi vào.
Cận Tri Thận vừa vào phòng thì trông thấy
cô muốn ngôi dậy, anh vội vàng lao đến:
"Em muốn làm gì vậy?"
Giang Tiêu Tiêu rất bất ngờ khi nhìn thấy
anh: "Tri Thận?”