• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             Thấy trên mặt Diệp An vẫn còn căng thẳng, trong lòng Tần Minh cũng không bối rối tí nào, cô nhóc này như thế nào anh còn không rõ sao, trong lòng nhất định đang nhịn cười.  

             “Đi thôi, cô Diệp thân mến của tớ, dẫn tớ đi xem triển lãm trang phục Hán đi.”  

             Khóe miệng Tần Minh nhếch lên thành một đường cong, nhìn Diệp An cười mỉm.  

             Nhìn thấy nụ cười của người đàn ông này, gương mặt căng thẳng của Diệp An rốt cuộc cũng không thể căng thẳng được nữa, nhịp tim đập nhanh hơn.  

             A, hỏng bét, cảm nhận nhịp tim!  

             Người đàn ông chết tiệt này, sao có thể đẹp trai như vậy?  

             Khó trách những học sinh nữ kia vừa nhìn thấy anh lập tức giống như uống nhầm thuốc, ai nấy đều chủ động như thế.  

             Gương mặt căng thẳng như tảng băng trôi của Diệp An đã tan ra, trong lòng có thêm chút gợn sóng, nhưng trên mặt vẫn giả vờ bình tĩnh:   

             “Được thôi, vậy để bổn tiểu thư dẫn cậu đi dạo triển lãm Hán phục, theo sát tớ, đừng để lạc.”  

             Vẻ mặt kiêu ngạo của Diệp An có thêm vài phần tươi cười, khóe miệng bất giác nở một nụ cười nhẹ.  

             “Được nha!”  

             Nói xong, Tần Minh cũng thuận thế đi bên trái Diệp An, nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại trắng nõn của cô.  

             “Như vậy sẽ không sợ bị lạc, đúng không cô Diệp của tớ.”  

             Nhất thời Diệp An cảm thấy bản thân có chút nóng lên, nhưng cô chẳng những không tránh, ngược lại còn có chút hưởng thụ trạng thái này, hai người rất ăn ý cứ như vậy nắm tay nhau đi dạo trong phòng triển lãm Hán phục.  

             Phòng triển lãm phía Bắc thành phố Tô Bắc rất lớn, bình thường không có nhiều người tới đây, nhưng bởi vì là triển lãm Hán phục, cho nên hôm nay thu hút rất nhiều người.  

             Tuy rằng Hán phục dường như chỉ chiếm số ít, thật ra trên khắp cả nước có khá nhiều người thích Hán phục , các trường đại học lớn đều có câu lạc bộ Hán phục .  

             Suy cho cùng, đây là một phần của văn hóa Hoa Hạ, rất đáng để học hỏi và truyền bá.  

             Dọc theo đường đi, có đủ loại trò chơi văn hóa Hán, ví dụ như hai người nhìn thấy một loại trò chơi gọi là ném bình.  

             Chính là đứng ở một khoảng cách nhất định đem mũi tên trong tay ném vào trong miệng bình, lấy số mũi tên hoặc trạng thái trúng tên ở miệng bình để quyết định thắng thua, người thắng nhận được thẻ, người thua uống rượu, trò chơi này bắt nguồn từ thời Tiền Tần.  

             “Ơ, ở đó là đang làm gì vậy, náo nhiệt quá, đi thôi Tần Minh, chúng ta đi xem một chút.”  

             Nói rồi, Diệp An lôi kéo Tần Minh dứt khoát đi qua đó.  

             Triển lãm Hán phục của ngày hôm nay có rất nhiều hoạt động, thơ ca cũng là một trong số đó!  

             “Còn có ai muốn chơi không?”  

             “Phần thưởng của đại hội thơ lần này của chúng tôi rất phong phú, giá trị hơn hai ngàn tệ nha.”  

             “Nếu như không có ai, vậy người chiến thắng chính là cô Thôn Hạ Hạnh Tử đến từ Đông Doanh.”  

             Người dẫn chương trình đứng trên sân khấu, cầm micro trong tay không ngừng nói.  

             Phía dưới đã sớm có người bắt đầu xì xào bàn tán.  

             “Cái gì vậy, Hoa Hạ đường đường nhiều người như thế, vậy mà không có ai có thể so tài với cô gái Đông Doanh này sao?”  

             “Đúng vậy, cô ta cũng đã thắng ba mươi mốt vòng rồi, tức quá đi!”  

             “Mau mau, còn có bạn nào dám lên hay không, đừng để Hoa Hạ chúng ta mất mặt!”  

             Hầu hết những người đến đây hôm nay đều là những người yêu thích Hán phục, họ cũng biết rất nhiều về thơ cổ, nhưng bọn họ vẫn bị cô gái này hất xuống ngựa từng người một.  

             Thắng 31 vòng liên tiếp!  

             Điều này rất có thể giải thích một vấn đề!  

             Trong bụng cô gái Đông Doanh này thật đúng là có thứ gì đó.  

             Rất nhanh, có hai học sinh nam mặc Hán phục đứng ra, bọn họ đều là sinh viên năm nhất khoa tiếng Trung Đại học Tô Bắc, đồng thời cũng là người yêu thích Hán phục, hôm nay vừa nghe chỗ này có triển lãm Hán phục, vội vàng chạy tới.  

             Không ngờ lại gặp phải chuyện như vậy, bọn họ đều là người đọc sách, tự nhiên là chịu không nổi bị một cô gái Đông Doanh khi dễ như thế.  

             Thấy có người đứng ra, trong nháy mắt phía bên dưới vang lên tiếng vỗ tay như sấm.  

             “Tốt lắm, cố lên!”  

             “Cố lên, cố lên!”  

             “…………”  

             “……”  

             Nội dung cuộc thi của họ rất đơn giản, trước mặt mọi người có một màn hình lớn, các câu hỏi sẽ xuất hiện ngẫu nhiên trên đó, mỗi vòng có 12 câu hỏi.  

             Mà việc bọn họ cần làm là giành quyền trở thành người đầu tiên trả lời một câu hỏi, trả lời đúng một câu được hai điểm, trả lời sai một câu trừ hai điểm, không trả lời sẽ không được điểm.  

             Người có số điểm cao nhất trong mỗi vòng là người dẫn đầu.  

             Mà Thôn Hạ Hạnh Tử này đã thắng ba mươi mốt vòng liên tiếp, nói cách khác làm người dẫn đầu ba mươi mốt vòng.  

             Cái này thật sự rất khủng bố, cần phải có nền tảng thơ từ vững chắc mới được.  

             Dù sao hệ thống thi đấu kiểu này hoàn toàn không có lợi thế cho người dẫn đầu.  

             Sau khi hai chàng trai bước lên sân khấu, bọn họ đứng hai bên.  

             Thôn Hạ Hạnh Tử đứng ở giữa hai người họ, cao khoảng một mét sáu năm, mặc một bộ quần áo JK, vớ dài màu đen, đeo kính đen, tuy rằng tuổi của cô ta không lớn, nhưng toàn thân lại lộ ra vẻ trưởng thành.  

             Khi ba người chuẩn bị xong, người dẫn chương trình liền tuyên bố trận đấu bắt đầu, sau đó, trên màn hình lớn đã xuất hiện câu hỏi đầu tiên.  

             Được Tô Thức miêu tả là “trong thơ có họa, trong họa có thơ” là nhà thơ nào:  

             A. Vương Duy  

             B. Mạnh Hạo Nhiên  

             C. Lưu Vũ Tích  

             “Cạch!”  

             Câu hỏi xuất hiện chưa đầy ba giây, Thôn Hạ Hạnh Tử lập tức nhấn xuống nút trả lời.  

             “Đáp án câu này chọn A, Vương Duy!”  

             Người dẫn chương trình cầm micro lên nói:  

             “Trả lời chính xác, cô Thôn Hạ Hạnh Tử cộng hai điểm!”  

             Hai học sinh nam kia liếc nhau một cái, bất chợt cảm giác được áp lực không nhỏ.Thành thật mà nói, bọn họ cũng trả lời được câu hỏi này, nhưng tốc độ xem câu hỏi và nhấn nút của bọn họ không nhanh bằng Thôn Hạ Hạnh Tử.  

             Câu hỏi thứ hai…  

             ………  

             ……  

             “Cạch!”  

             Thôn Hạ Hạnh Tử nhấn nút trả lời câu cuối cùng, sau đó đẩy mắt mình, khẽ cười rồi nói:  

             “Câu này chọn C!”  

             Người dẫn chương trình tiến lên nói:  

             “Chúc mừng Thôn Hạ Hạnh Tử trả lời chính xác, cộng thêm hai điểm, vòng thi này đã kết thúc.  

             Thôn Hạ Hạnh Tử: 20 điểm  

             Quách Tích Kiệt: 4 điểm  

             Lưu Hoa: 0 điểm  

             Cho nên, vòng thi này, Thôn Hạ Hạnh Tử chiến thắng, lại giành vị trí người dẫn đầu!”  

             Một mình Thôn Hạ Hạnh Tử ghi 20 điểm, thật sự là khủng bố!  

             Chỉ có điều sau khi người dẫn chương trình tuyên bố người chiến thắng xong, chẳng những không có bất kỳ tiếng vỗ tay nào, ngược lại còn cau mày.Tất cả mọi người đều là người Hoa Hạ, nhưng nhiều người như thế mà lại không làm gì được một cô gái Đông Doanh, còn bị người ta thắng ba mươi hai vòng, quá mất mặt! !  

             Sau khi hai người này đi xuống, người dẫn chương trình lại cầm micro nói:  

             “Còn có ai đồng ý lên sân khấu nữa không?”  

             Vừa dứt lời, phía bên dưới lập tức xôn xao.  

             “Cái này ... cô gái Đông Doanh này thật lợi hại nha, quả thật không đơn giản.”  

             “Đúng vậy, hai người kia vừa rồi tôi quen biết, sinh viên khoa tiếng Trung Đại học Tô Bắc, trình độ văn hóa cũng không tệ, vậy mà cũng đều thất bại nặng nề.”  

             Phải biết rằng mặc dù Đại học Tô Bắc không thể so sánh với hai trường đại học hàng đầu, Đại học Hoa Thanh và Đại học Yến Đại, nhưng nó chắc chắn có thể được xếp vào top mười trong cả nước, tất cả những sinh viên có thể vào học đều là những sinh viên cực kỳ xuất sắc.  

             Không ngờ hai người như vậy cũng bị Thôn Hạ Hạnh Tử áp đảo.  

             Khó, quá khó! !  

             Trên sân khấu, tay phải Thôn Hạ Hạnh Tử nhẹ nhàng đẩy gọng kính một chút, khóe miệng lộ ra một nụ cười khinh thường.  

             Người Hoa Hạ, xem ra cũng chỉ là như thế mà thôi, ngay cả một người có tư cách làm đối thủ với cô ta cũng không có!  

             Haha...  

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK