• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             Lời nói của những người xung quanh cứ văng vẳng bên tai Vương Cường.  

             Những người này đa phần đều là các fangirl fanboy của Tần Minh, vừa rồi kỹ thuật chơi bóng rổ xuất thần của Tần Minh lại một lần nữa chinh phục bọn họ.   

             Cứ như vậy mà so sánh, việc nói mà không giữ lời của Vương Cường đương nhiên là hành vi của kẻ tiểu nhân.  

             Nếu như Vương Cường không giữ lời, thì chắc hẳn là ngày mai chuyện này sẽ được lan truyền khắp trường nhất trung Tô Bắc.  

             Đến lúc đó, sẽ trực tiếp mất hết mặt mũi!  

             Đây không phải nói chơi, 99% nhất định sẽ như vậy.  

             Suy cho cùng danh tiếng của Tần Minh ở trường nhất trung Tô Bắc không thể đùa được.   

             Vương Cường nắm chặt hai tay, vẻ mặt u ám đến đáng sợ.  

             Một lúc sau, cậu ta cúi đầu, nói một cách không cam tâm:  

             “Tôi…có… chơi… có… chịu!!”  

             Vương Cường nghiến răng nghiến lợi, lúc nói mấy câu đó gần như là gằn từng chữ một.  

             Có chơi có chịu, vậy chắc chắn là phải xấu mặt trước toàn trường rồi.  

             Tần Minh khẽ nhếch miệng, vỗ tay đầy tán thưởng nói:   

             “Nếu đã vậy, thì cậu hãy bắt đầu màn biểu diễn của mình đi.”  

             Tần Minh nói xong, đám đông đứng vây xem trong nháy mắt đã náo nhiệt hẳn lên.  

             “Đúng vậy đúng vậy, dám chơi dám chịu, mau lên nào!”  

             “Hahahaha, mau bò quanh tòa giảng đường 2 vòng đi, vừa bò vừa hô lớn lên.”  

             “Đúng vậy đúng vậy, gậy ông đập lưng ông thôi, còn muốn hãm hại nam thần của tao, hứ!”  

             “.........”  

             “......”  

             Bị nhiều người cười cợt trước đám đông như vậy, vẻ mặt Vương Cường vô cùng khó coi, hai người em trai kia của cậu cũng cúi thấp đầu, không dám nói gì, sợ bị liên lụy.  

             Vương Cường cúi đầu, nhanh chóng chạy về phía tòa giảng đường.   

             Mọi người trông thấy thế cũng đều xì xầm cười đùa theo.  

             Vài phút sau!  

             “Tôi là đồ rác rưởi!”  

             “Tôi là đồ rác rưởi…”  

             “Tôi là…”  

             “......”  

             “...”  

             Vương Cường vừa bò vừa hét lớn, hai tay dính đầy bụi đất, trong lòng thì lại càng thấy xấu hổ muốn chết.  

             Giọng của cậu ta đã lập tức thu hút sự chú ý của vô số học sinh.   

             Ngay tức khắc, hơn một nửa học sinh đang học trong phòng đều ầm ầm chạy ra.  

             Vương Cường cũng được coi là khá nổi tiếng ở trường nhất trung Tô Bắc, dù sao cũng là thành viên chủ lực trong đội thi đấu của trường, cho nên, ngay lập tức đã có không ít học sinh nhận ra.  

             “Vãi, đó chẳng phải là Vương Cường sao?”  

             “Hình như vậy, cậu ta đang làm cái quái gì vậy?”  

             “Không biết nữa, mau… mau chụp lại đi, tao cười chết mất.”  

             “Hahahaha, bò cũng không tồi đó chứ.”  

             “......”  

             “...”  

             Diệp An đứng gần bên Tần Minh, cô ngẩng đầu đánh vào cánh tay Tần Minh, kỳ quái nói:  

             “Được đó Tần Minh, từ lúc nào mà kỹ thuật chơi bóng rổ lại lợi hại như vậy, nhiều năm như vậy mà sao tớ không biết cậu chơi bóng rổ giỏi như vậy ta.”   

             Phải biết rằng Vương Cường chính là chủ lực trong đội thi đấu của trường, bình thường nở mày nở mặt biết bao nhiêu.  

             Lần này vậy mà lại lép vế trước Tần Minh, còn là ở phương diện bóng rổ mà cậu ta mạnh nhất nữa.  

             Đánh bại Vương Cường với tỉ số 10-0!  

             Chuyện này đúng là không thể tưởng tượng nổi mà.  

             Cái tên Tần Minh này chơi bóng rổ giỏi như vậy mà lại dám giấu mình.  

             Tần Minh cúi đầu, cười hehe.    

             “Sao, muốn biết hả?”  

             Diệp An gật gật đầu:  

             “Đương nhiên.”  

             “Emm, như vậy đi, cậu hôn tớ một cái thì tớ sẽ nói cho cậu biết, thế nào, công bằng chứ.”  

             Tần Minh cười haha, khóe môi khẽ cong lên.   

             Nhưng mà, gương mặt Diệp An đã đỏ như trái táo rồi.  

             Hừ!  

             Cái tên chết tiệt này, vậy mà lại đòi mình đi hôn cậu ta ư?  

             Hừ hừ hừ!  

             Tuyệt đối không thể.  

             Diệp An hừ một tiếng, mặt chuyển từ đỏ thành đen, giận dỗi nói:  

             “Hứ, không nói thì thôi, chắc tớ thèm.”  

             Nhìn thấy dáng vẻ khó chịu của Diệp An, Tần Minh cười haha thành tiếng.  

             Nhưng mà, anh cũng chưa có ý định giải thích.   

             Suy cho cùng thì lý do mà kỹ thuật chơi bóng rổ của cậu giỏi như vậy chủ yếu vẫn là nhờ vào hệ thống.  

             Thứ này lại có lai lịch rất thần bí, đến chính anh cũng không hiểu rõ, vẫn là không nên nói với Diệp An thì hơn.  

             Không lâu sau, đã kinh động đến chủ nhiệm Trương Ngạn Bác.  

             Cái thằng này được đó!  

             Nhiều học sinh không vào lớp như vậy, mà đi xem cậu ta ở đây bò vòng vòng?  

             Cậu cũng thật có tài đó!   

             Phải mời phụ huynh đến một chuyến thôi!  

             Rất nhanh, chủ nhiệm đã đen mặt, cùng vài thầy cô khác đến cưỡng chế đưa Vương Cường đi, đồng thời giải tán toàn bộ học sinh đang đứng xem kia.  

             ………  

             Mà ở một bên khác, Tần Minh nhìn vài cái liền cười kéo Diệp An chạy đi.  

             “Tần Minh, cậu kéo tớ đi làm gì?”  

             Tần Minh cười.   

             “Đi thôi bạn nhỏ Diệp An à, còn một lúc nữa mới hết tiết, đánh cầu lông với tớ một lúc đi.”  

             Tần Minh cười với Diệp An và đưa ra đề nghị.  

             Lúc này ánh mặt trời vừa đúng lúc chiếu vào một bên mặt của Tần Minh, khiến cho cậu nhìn càng có thêm khí chất của thần tiên.  

             Sạch sẽ, chói sáng như ánh nắng mặt trời!    

             99 phần mị lực đã hoàn toàn bùng nổ, nhất thời Diệp An cũng có chút ngây dại rồi.  

             Đồ chó nhà cậu, sao có thể đẹp trai như vậy.  

             Không được, mình phải trông chừng cậu ta, không thể để cậu ta hãm hại các nữ sinh khác được, lỡ như Tần Minh bốc đồng, sinh ra vài đứa trẻ, dì Lý chắc chắn sẽ không vui.  

             Đúng, mình như vậy là đang giúp dì Lý trông chừng đồ chó này, không để cậu ta trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi.  

             “Nếu cậu đã thành tâm cầu xin như vậy, thì tớ sẽ rủ lòng từ bi chơi với cậu một lúc vậy.”  

             Diệp An ngẩng đầu lên với vẻ mặt cao ngạo.  

             Tần Minh cười hihi, cô gái nhỏ này thật là già mồm, rõ ràng trong lòng thấy vui không chịu được mà vẫn cứ bày ra cái dáng vẻ không tình nguyện như vậy.  

             Cậu cũng không nói toạc ra, trực tiếp kéo tay Diệp An đi đến sân chơi cầu lông.  

             Bị Tần Minh kéo tay trước mặt nhiều người như vậy, Diệp An cũng cảm thấy hơi ngượng ngùng, muốn lén rút tay lại, nhưng lại phát hiện tên Tần Minh nắm quá chặt.  

             Ôi mẹ ơi, cái này không thể trách con được, đều là do Tần Minh, cứ vậy không thoát ra được, cô đành từ bỏ quách cho xong.  

             Không phải chứ, bị cái tên Tần Minh này kéo đi như vậy lại thấy có cảm giác an toàn.  

             Hai người cứ vậy mà đi, có vô số ánh mắt ngưỡng mộ nhìn qua.  

             Nhưng mà, ý nghĩ của Diệp An bắt đầu chệch đi rồi.  

             Người đánh cầu lông không nhiều nên Tần Minh đã thuận lợi mượn được 2 cái vợt, đưa 1 cái cho Diệp An.   

             Anh vô cùng phong độ, lịch thiệp đưa cầu cho Diệp An và nói:  

             “À ừm, tớ nhường cậu phát cầu trước.”  

             Diệp An bĩu môi: “Được thôi Tần Minh thối, cậu đừng tự tin quá, xem tớ có đánh cho cậu khóc không.”  

             Cầu lông trước nay luôn là thế mạnh của Diệp An.   

             “Nhìn cầu!”  

             Cầu lông bay nhanh qua lưới.  

             Tần Minh cười, bước chân lên, vợt trong tay được vung ra.   

             Hai người rất nhanh đã đánh qua đánh lại, từ nhỏ Diệp An đã rất thích đánh cầu lông, hai người thường cùng đánh cầu lông với nhau, cho nên chơi với Tần Minh cũng không tồi.   

             Nhưng mà, rất rõ ràng rằng Tần Minh kém hơn Diệp An nhiều ở mảng đánh cầu lông này, rất nhanh đã bắt đầu bị cô đánh bại.  

             “Cậu không được rồi Tần Minh thối à, chỉ có vậy thôi á hả?”  

             Diệp An cười hả hê, không ngờ cái tên Tần Minh cũng có lúc bị lép vế.  

             Chơi bóng rổ hay bao nhiêu thì chơi cầu lông lại ngược lại.  

             Hic~~  

             Tần Minh khẽ cong môi, cô gái nhỏ này, thật là tự mãn!  

             Thời gian buổi sáng trôi qua rất nhanh,chuông tan học reo lên, đám Tần Minh bọn họ cũng tan học, đáng tiếc là thầy Thể dục không bao giờ dạy quá giờ.  

             Sau khi thầy Thể dục tập hợp học sinh lớp 7 lại, thông báo hết tiết rồi liền cho giải tán.  

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK