Diệp An thần bí cười nói: “Không nói với cậu, đợi chút nữa là cậu sẽ biết thôi.”
Tần Minh: “???”
Cái dáng vẻ làm bộ này… sao đột nhiên lại cảm thấy có linh cảm không tốt nhỉ? Anh vỗ vỗ túi xách cảm thấy có chút mềm mại giống như quần áo vậy, nhưng không biết rốt cuộc trong đó đựng cái gì.
“Ai daa, được rồi được rồi, đi mau lên không chút nữa đến muộn bây giờ.” Nói rồi Diệp An liền kéo Tần Minh đi.
Không qua bao lâu hai người đã ngồi trên xe bus, vì nguyên nhân lúc sáng lại vì hôm nay được nghỉ vậy nên trên xe không có quá nhiều người, hai người họ cùng nhau ngồi ở hàng cuối cùng. Thời tiết buổi sáng tháng 7 không hề nóng, vậy nên trên xe không bật điều hoà, Tần Minh mở cửa sổ ra, những tia nóng bức còn sót lại của mùa hạ đã dần lùi lại về sau, làn gió nhẹ nhàng thoảng qua khiến tâm tình của mọi người đều có chút ngứa ngáy.
Tần Minh dựa sát vào cửa sổ trên xe, cơn gió bên ngoài thổi tung khiến tóc anh có chút loạn, nhìn từ bên cạnh tựa như một bức tranh tuyệt đẹp. Đơn giản mà nói là quá đẹp trai rồi!
Vốn dĩ Diệp An ngồi bên cạnh đang xem tin nhắn trên điện thoại, khi ngẩng đầu đột nhiên cô nhìn thấy góc mặt của Tần Minh. VL!! Cái tên này còn đang tự phát ra hào quang của mình? Thế này thì cũng quá đẹp rồi đó. Khuôn mặt đó còn tinh tế hơn cả con gái, làn da trắng mịn không thấy một vết xước nào. Cơn gió phả vào mặt anh càng tăng thêm vài phần quyến rũ. Diệp An cảm thấy vừa có dòng điện chạy qua người cô vậy, nhất thời sững sờ.
“Cùng nhau nghe nhạc không?”
Không biết từ khi nào Tần Minh định cầm chiếc tai nghe màu trắng đưa cho cô mới làm Diệp An tỉnh táo lại, mặt cô dần hồng lên bẽn lẽn nhận tai nghe, nhỏ giọng trả lời: “Ừm” Sau đó cô vén mái tóc lên, nhẹ nhàng đeo tai nghe vào.
“Tần Minh, bài hát này tên là gì thế, tớ chưa nghe qua bao giờ?”
“Anh yêu em.”
Khuôn mặt vốn đã phớt hồng của cô giờ đây lại càng thêm đỏ bừng.
“???”
Gì đây, cái quái gì vậy? Đây… đây là đang tỏ tình sao? Sao lại đột ngột như vậy. Nhưng cậu ấy nói như vậy rồi, vậy…vậy mình phải trả lời thế nào?
Từ chối?
Diệp An trộm liếc Tần Minh một cái, hình như hai chữ này có chút khó nói đó.
A a a a a !!! Cái tên chết tiệt này, sao lại tỏ tình vào lúc này chứ. Quá… quá đột ngột rồi đó!? Diệp An thấy tim mình sắp nổ tung rồi, cô còn có thể nghe thấy tiếng trái tim mình đang đập loạn, nhảy múa trong lồng ngực.
“Tần… Tần Minh, cậu… cậu nói gì đấy? Làm gì có ai lại tỏ tình ở trên xe bus cơ chứ.”
Tần Minh ngẩn người ra! Tỏ tình? Ai nói tôi đang tỏ tình cơ chứ? Anh mở màn hình điện thoại ra đưa ra lắc lắc trước mặt Diệp An. “Tớ nói là, bài hát này tên là 《anh yêu em》!!”
Diệp An: “Hả?”
Tên bài hát là anh yêu em? VL, đúng thật nè, bài hát của Lý Vinh Hào, bảo sao giai điệu này lại quen thuộc đến vậy. Diệp An thở phào nhẹ nhõm, vẫn may vẫn may, nếu thật sự Tần Minh muốn tỏ tình với mình thì cũng không biết nên trả lời lại như thế nào. Hai chữ từ chối thật sự rất khó để nói ra mà.
Nhưng mà Tần Minh lại ghé người qua, cười cười nói: “Không phải đó chứ bạn nhỏ An An, không lẽ cậu nghĩ đến chuyện gì đó không đàng hoàng hay sao, hehehe, cậu không đứng đắn!”
Hả???
Nhìn thấy nụ cười không có ý tốt của Tần Minh, khuôn mặt Diệp An lại càng trở nên đỏ hơn, khuôn mặt đỏ như trái táo vừa chín, thật làm cho người ta muốn cắn một cái.
“Không… không có, cậu đừng nói bừa, hứ, không…không quan tâm đến cậu nữa, đồ đáng ghét.” Nói xong Diệp An vội vàng quay đầu đi, không dám nhìn Tần Minh tiếp, sợ đến lúc cậu ta lại nói thêm gì đó nữa.
Phản ứng này của Diệp An khiến đáy lòng Tần Minh tràn ngập ý cười, cô bạn nhỏ này chỉ được cái cứng miệng. Rõ ràng đang nghĩ mấy chuyện không đứng đắn lại không chịu nói.
……
Nhìn là biết tài xế xe bus này là người lái xe lâu năm, lái xe rất ổn định, trên xe không có chút lắc lư nào.
Vì mới sáng sớm cô đã phải dậy trang điểm nên Diệp An có chút buồn ngủ, cô ngáp liền hai cái sau đó dựa vào vai Tần Minh ngủ gục. Mà Tần Minh cảm thấy hơi hỗn loạn, hơi cúi xuống liếc mắt nhìn cái đầu nhỏ nhắn của Diệp An. Ngửi mùi thơm trên tóc cô khiến Tần Minh cảm thấy thế giới bên ngoài bỗng chốc yên tĩnh, xinh đẹp lạ thường.
Hai người họ ngồi phía cuối xe bus giống như một đôi đang yêu nhau, vẫn may trên xe không có ai, cũng không có người nào phá vỡ sự yên lặng đó.
“Ding!”
Không biết qua bao lâu, đột nhiên Tần Minh cảm thấy hơi chấn động trực tiếp khiến anh tỉnh táo lại, anh mở mắt ra nhẹ nhàng nhúc nhích cử động cổ, sau đó Diệp An cũng tỉnh lại.
Nhưng rõ ràng cô bé này không hề tỉnh ngủ, vẫn là cái dáng vẻ ngái ngủ đó trực tiếp đánh vào mặt Tần Minh. “Cái tên Tần Minh đáng ghét, đánh thức tớ làm cái gì?”
Tần Minh cũng bị đánh choáng váng, nhìn bên ngoài cửa sổ, lại nhìn bến xe bus. “VL, sao đã đến bến cuối cùng rồi?”
Lúc bọn họ lên xe là điểm đầu tiên, vừa ngủ dậy đã ngồi hai, ba mươi trạm xe rồi? “Diệp An, rốt cuộc cậu muốn bắt cóc tớ đi đâu??”
“Hả?” Lúc này Diệp An cũng mở to mắt liếc nhìn bên ngoài cửa sổ, vươn eo cười nói: “Không đâu, chúng ta đến nơi rồi.”
Tần Minh: “??”
Vl, đây là đang nói đùa hay sao. Nhà bọn họ ở phía Nam, còn đây là phía Bắc, không phải nói cửa hàng ở trước cửa nhà sao. đến đây để làm cái gì?
“Được rồi được rồi, đừng ngây ra đó nữa, mau xuống xe thôi, đợi chút nữa là không kịp đó.” Nói rồi, Diệp An liền đứng dậy, đi đến cửa xe, Tần Minh cũng không kịp nghĩ gì vội vàng đi theo sau.
Vừa xuống xe, Tần Minh liền đeo chiếc túi màu hồng đi theo sau Diệp An, không qua bao lâu, hai người liền nhìn thấy sảnh triển lãm rất rộng.
“Đây không phải khu triển lãm phía Bắc sao, không phải cậu nói muốn đi dạo phố à, đến đây để làm gì?” Tần Minh nghi hoặc nhìn Diệp An, sao lại cảm thấy mình đang bị lừa nhỉ.
“Hì hì hì, đây… ý mà” Diệp An cũng có chút xấu hổ, mục đích của cô chính là đến triển lãm này. “Hôm nay, những người yêu thích Hán phục ở Tô Bắc, triển lãm mỗi năm một lần ở đây, hai năm trước tớ nói thế nào mẹ tớ cũng không cho tớ đến, nhưng lần này là lần cuối trước khi tớ lên đại học rồi, tớ không muốn bỏ lỡ, vậy nên mới bày ra một lý do…”
Cuối cùng nghe xong, Tần Minh cũng hiểu ra rồi. Cô gái nhỏ này muốn tới triển lãm Hán phục nên mới bày trò để kéo anh theo. Đương nhiên rồi, Tần Minh biết Diệp An đã tìm hiểu Hán phục từ lớp 8, cũng làm quen với vài người yêu Hán phục khác, đây cũng là điều rất bình thường, dù gì mỗi người đều có sở thích của riêng mình mà.
Mẹ Diệp An đối với sở thích Hán phục này của cô trước giờ không phản đối cũng không đồng ý, dù sao đối với những người lớn tuổi mà nói thì học hành là quan trọng nhất.
Tuy không phản đối nhưng cũng hạn chế việc Diệp An bỏ tiền túi ra để mua Hán phục, chưa kể triển lãm Hán phục có quy mô lớn như vậy,cho dù vài người yêu Hán phục cùng nhau tụ tập, ăn uống trò chuyện thì mẹ cô cũng không có phép. Thế nên vì buổi triển lãm Hán phục lần này, Diệp An cũng bày biết bao nhiêu trò để được tham gia.