• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             Giờ trưa, sau khi ăn cơm xong, Tần Minh và Diệp An đều quay về phòng học nghỉ trưa.  

             Giờ nghỉ trưa của trường nhất trung Tô Bắc thường là nghỉ ngơi trong phòng học.  

             Đánh cầu cả một buổi sáng, Tần Minh cũng thấy hơi mệt, nằm bò trên bàn bí mật gọi hệ thống ra.  

             “Kiểm tra bảng thuộc tính!”  

             Ting, đang kiểm tra  

             Kí chủ: Tần Minh  

             Chiều cao: 185  

             Thể lực: 90  

             Nhan sắc: 99  

             Kỹ năng hiện có:  

             Ngữ văn (cấp 1 0/500)  

             Toán (cấp 2 0/1000)  

             Tiếng Anh (cấp 1 0/500)  

             Vật lý (cấp 1 0/500)  

             Hóa (cấp 1 0/500)  

             Sinh (cấp 1 0/500)  

             Bóng rổ (**0/3000)  

             Số điểm tích lũy còn lại: 321  

             ……  

             ……  

             Sau khi nâng cấp bóng rổ lên cấp **,  điểm tích lũy của Tần Minh chỉ còn hơn 300.  

             Mặc dù bảng thuộc tính của mình trước mắt vẫn chưa mạnh, nhưng mà, Tần Minh tin rằng, chỉ cần cho anh thời gian, nhất định sẽ có thể tạo nên kỳ tích.  

             “Vãi!”  

             Tần Minh đang tập trung suy nghĩ thì tay trái đột nhiên cảm thấy đau nhức, giống như là bị con dã thú nào đó ngoạm một miếng vậy, đau đến mức anh nhe răng trợn mắt.  

             Anh đột ngột quay người lại, nhìn thấy Diệp An đang nhắm mắt, răng đang cắn lấy cánh tay anh, miệng còn chẹp chẹp, giống y như đang ăn cái gì đó ngon lành vậy.  

             Trên cánh tay in dấu răng đều tăm tắp.  

             Trên đó còn dính chút nước bọt…  

             Tần Minh: “Hay thật…”  

             Cảm giác như cô coi cánh tay của mình là cái giò heo rồi.  

             Tần Minh cạn lời nhích sang chỗ khác, ngồi quay lưng lại với cô đọc sách.  

             ……  

             Khoảng nửa tiếng sau!  

             Chuông báo hết giờ nghỉ trưa vang lên.  

             Diệp An ngồi dậy người còn ngái ngủ, ngáp một cái, gương mặt dần lấy lại tinh thần.  

             Quay đầu qua, cô nhìn thấy Tần Minh đang đọc sách học bài.  

             “Ấy? Tần Minh, cánh tay cậu làm sao vậy?”  

             Diệp An nhìn cánh tay Tần Minh với vẻ mặt đầy nghi ngờ.  

             Một hàng vết đỏ in dấu răng rất rõ ràng.  

             Chẳng lẽ là…  

             Có nữ sinh khác nhân lúc mình không để ý đã ôm ôm ấp ấp Tần Minh ư?  

             Hmm, xem ra rất có khả năng!!  

             Ngay lập tức, biểu cảm của Diệp An không nhịn được mà trở nên hơi căng thẳng.  

             Tần Minh quay đầu qua, nhìn dấu răng trên cánh tay mình, rồi lại nhìn Diệp An.  

             Vẻ mặt cạn lời mà nói:  

             “Há miệng ra!”  

             Há miệng… làm gì?  

             Diệp An nhất thời do dự.  

             Chẳng lẽ, Tần Minh… có âm mưu hại mình?  

             “Há… há miệng làm… làm gì?”  

             Tần Minh không vui nói:  

             “Để so sánh với răng cậu một chút.”  

             Diệp An: “......”  

             Trời ơi, thì ra là vết cắn của mình.  

             ……  

             Buổi học chiều nay vẫn rất căng thẳng, nhưng mà đối với Tần Minh mà nói thì ngược lại chẳng có chút cảm giác gì, cả buổi chiều anh đều nằm bò trên bàn đọc sách, tăng thêm điểm tích lũy.  

             Rất nhanh, ánh chiều tà đã chiếu vào trong lớp học, tiếng chuông tan học vang lên, sau khi thầy Toán giảng xong câu cuối cùng thì thông báo tan học, các tiết học buổi chiều cứ như thế kết thúc, hai người Tần Minh và Diệp An thu dọn cặp sách chuẩn bị đi về.  

             Trên đường, Diệp An luôn đi bên phải Tần Minh, biểu cảm có phần ngại ngùng, vừa nhìn đã thấy có gì đó không bình thường.  

             Lúc lâu sau, cô cuối cùng đã phá vỡ sự im lặng, đột nhiên mở miệng nói:  

             “Tần Minh, nói với cậu chuyện này nha…”  

             “Hả?”  

             Nhìn dáng vẻ kỳ quái của Diệp An, Tần Minh dừng bước theo bản năng, như ngửi được mùi nguy hiểm, anh nhìn Diệp An với vẻ mặt cảnh giác.  

             Không đúng, đây đâu phải phong cách của Diệp An!  

             Cô ấy như vậy, lại sắp có sự chẳng lành!  

             “Có chuyện gì vậy?”  

             Diệp An cười hehe, lộ ra cặp răng khểnh, nói:    

             “Thực ra thì… cũng chẳng có gì to tát, chỉ là, à ừm, cậu xem, ngày mai chẳng phải thứ 7 sao, tớ muốn cùng cậu đi dạo phố, mua ít quần áo, cậu thấy thế nào?”  

             Ô hô!  

             Cùng mình đi dạo phố mua quần áo?  

             Có quỷ mới tin cô!  

             Lần nào đi cùng Diệp An mà Tần Minh không phải xách theo túi lớn túi nhỏ đi đằng sau, anh không chỉ là công cụ khuân vác, mà còn là công cụ vô cảm.  

             Đồ mua được cũng toàn là đồ của Diệp An, Tần Minh cùng lắm cũng chỉ được cái áo cộc tay.  

             Cô gái nhỏ này, hoàn toàn coi anh là culi mà.  

             Mà mấu chốt là, chỉ làm việc mà không được trả đồng thù lao.  

             Như thế còn keo kiệt hơn so với lão địa chủ giàu có.  

             “Không đi!”  

             Tần Minh quả quyết cự tuyệt.  

             “Đừng mà, bạn học Tiểu Tần yêu dấu, tớ sẽ mời cậu ăn một bữa, cậu đi cùng tớ đi mà, dù sao thì thứ 7 cậu cũng ở nhà đâu làm gì đâu, chi bằng cùng tớ đi dạo phố, đúng không?”  

             Thấy đánh lừa không có kết quả, Diệp An đổi sang kế hoạch khác, bắt đầu dùng cách làm nũng.  

             Ôm lấy cánh tay Tần Minh nũng nịu làm vẻ cute, ánh mắt đáng yêu làm xiêu lòng người, giống như việc từ chối cô ấy là một việc sai lầm vậy.  

             Bày ra dáng vẻ dịu dàng của một nữ sinh, rất khó để cự tuyệt, đặc biệt là với nữ sinh xinh đẹp như Diệp An đây, nhìn thôi mà đã cảm thấy xiêu lòng.  

             Tuy nhiên, Tần Minh lại một lần nữa quả quyết từ chối.  

             “Không đi đâu, ở nhà đọc sách không sướng hơn hả, xin từ chối làm công cụ khuân vác!”  

             Đùa nhau à, đi dạo phố là không thể, cả đời này đều không thể!  

             Chơi game không sướng hơn sao, đọc sách không vui hơn à?  

             Diệp An: “Huhuhu…”  

             Hừ, đồ chó này, thay đổi rồi.  

             Vậy mà lại học lén ở nhà sau lưng mình.  

             Không được, tuyệt đối không thể bỏ qua như vậy, nhất định phải để đồ chó này đi với mình, không thể để cậu ta lén lút học bài được, hừ!  

             “Anh Tần Minh, anh… anh nhẫn tâm nhìn một cô gái gầy yếu như em đi ra ngoài một mình sao, nếu chẳng may gặp phải kẻ xấu thì biết làm sao, huhuhu…”  

             Tần Minh: “...”  

             Vãi, chị gái à, tốt xấu gì thì chị cũng phải khóc cho giống một chút chứ, một giọt nước mắt cũng không có thì thôi đi, trên khóe miệng là cái quỷ gì đây.  

             Khóc như vậy sao mà cảm giác đáng sợ nhiều hơn.  

             Tần Minh lại cự tuyệt, nhưng mà Diệp An lại dùng trùm cuối  

             “Cậu mà không đi cùng tớ, thì tớ sẽ nói với dì Lý là cậu ức hiếp tớ!”  

             Tần Minh: “Vãi!”  

             Thế này mà cũng được hả?  

             Con bé này, đúng là vì để biến mình thành công cụ, xách đồ cho nó, mà không từ bất cứ thủ đoạn nào.  

             Quan trọng là chiêu của Diệp An anh thực sự không thể phá được.  

             Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần Diệp An đi tìm dì Lý nói cậu bắt nạt cô, dì Lý Tiểu Lệ đều không nói nửa lời mà đập cậu ra bã.  

             Giải thích ư?  

             Hơ hơ, anh cũng có cơ hội để nói sao?  

             Lần nào cậu cũng chưa kịp nói gì đã bị đánh tới tấp.  

             Có lúc Tần Minh còn nghi ngờ không biết mình có phải là con ruột hay không, tại sao thái độ mà mẹ Lý Tiểu Lệ đối với Diệp An lại khác hoàn toàn với anh vậy?  

             “Rồi, được rồi được rồi, tớ sợ cậu luôn đó, tớ đi là được rồi chứ gì.”  

             Tần Minh vẻ mặt bất lực, đúng là ép người quá đáng mà, quan trọng là anh không thể không nghe theo.  

             “Hehehe, tốt quá rồi, cảm ơn anh Tần Minh nha.”  

             Diệp An bày ra điệu cười xấu xa, hehehe, đi dạo phố mua quần áo sao?  

             Đương nhiên không thể đơn giản như thế được.  

             Khó khăn lắm mới lừa được một công cụ tốt như vậy, sao có thể dễ dàng bỏ qua cho cậu ta chứ.  

             Cơ bụng sáu múi này, chiều cao này, không làm culi thì thật đáng tiếc.  

             Không lâu sau, hai người Tần Minh và Diệp An đã về tới nhà, đứng ở dưới lầu, Diệp An thích thú vẫy tay nói:  

             “8 giờ sáng mai, chúng ta không gặp không về đó nha.”  

             Tần Minh: “......”  

             Hê hê hê  

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK