• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             Tần Minh cầm 10 mũi tên đưa cho Diệp An nói: “Đây, cậu thử đi.”  

             “Được!” Diệp An cực kỳ hưng phấn, vội vàng cầm mũi tên, đứng bên ngoài sợi dây phân cách ném vào bên trong.  

             Khoảng cách từ đây đến những chiếc bình hoàn toàn không giống nhau, có chiếc chỉ cách đây ba, năm mét, có chiếc cách tới sáu, bảy mét. Sắp xếp lộn xộn không hề có quy luật.   

             Diệp An nắm mũi tên sau đó ném ‘vèo’ một cái.  

             “Bịch!” lập tức một mũi tên rơi vào trong! Trên mặt cô lập tức lộ rõ vẻ vui mừng, khắp người tràn đầy khí thế. Diệp An lại ném cây tên thứ hai, cây tên trong tay cũng nhanh chóng bay vào trong.  

             “Vèo!” nhưng lần này mũi tên chệch hướng, cô ném không trúng. Cây tên rơi xuống đất ngay lập tức. Lần thất bại này cũng đồng nghĩa với việc cô không có cơ hội nhận Hán phục nữa.   

             Ngay sau đó cô ném hết cả tám cây tên còn lại. Tổng cộng trúng 3/10 tên! Phần quà gì cũng không có được!  

             Trò chơi này ngoài thử thách kỹ năng ném tên ra còn thử thách tâm lý của người chơi. Ví dụ như vừa nãy, Diệp An ném trúng được một cây. Trong lòng trở nên kích động khiến tâm lý trở nên dao động. Khi ném cây thứ hai sẽ không chuẩn.  

             Đương nhiên là nếu cây đầu tiên Diệp An không ném trúng thì cây tên thứ hai cũng sẽ chịu ảnh hưởng không nhỏ. Vì thế nên chủ quầy hàng mới có thể tự tin không một chút lo lắng dùng Hán phục làm giải thưởng. Vì cơ bản không có ai có thể thành công.  

             Diệp An bĩu môi, trên mặt có chút không vui. Cô buồn chán nói: “Tần Minh, tiếp sau cậu chơi đi.”  

             “Được!” Tần Minh nhẹ nhàng cười, xoa xoa đầu nhỏ của cô: “Yên tâm đi, tớ chơi sẽ không có vấn đề.”   

             Dù anh không dám chắc chắn có thể lấy được giải thưởng quý giá nhưng tuyệt đối sẽ không lỗ vốn. Ông chủ muốn lừa mình, tuyệt đối không có cửa!  

             Tần Minh lại trả thêm 20 tệ nữa, ông chủ cười haha đưa cho anh 10 mũi tên. Theo ông ta thấy, hai học sinh này chính là đang tặng tiền cho ông ta. Nếu như có thể lấy được giải thưởng, ông ta sẽ trực tiếp ăn chặn!  

             Tần Minh đứng bên ngoài dây, thái độ trên người thay đổi, ánh mắt sắc bén như chim ưng nhìn thẳng phía trước. Ngay sau đó “vút!” một tiếng! Tần Minh ném mũi tên trong tay mình.  

             “Trúng rồi!” Diệp An đứng bên cạnh vui vẻ nói, nhưng cô biết không thể làm phiền Tần Minh nên chỉ nhỏ tiếng đứng bên cạnh cổ vũ.  

             Ở bên khác, Tần Minh tiếp tục ném một mũi tên khác. Lại ném vào rồi.  

             “Lại trúng rồi!”   

             Không sai, Tần Minh đã trúng liên tiếp hai mũi tên rồi. Vả lại tâm trạng của anh không hề bị ảnh hưởng chút nào, trạng thái rất tốt.   

             Thấy Tần Minh đang ở bên này ném tên, không ít người xung quanh đều tụ lại xem.  

             Một phút sau!   

             “Trời ạ, anh đẹp trai này lợi hại thật đó, đã trúng liên tiếp 8 tên rồi!”  

             “Trời đất ơi, trúng 8 tên, thế này cũng quá mạnh rồi đó.”  

             “Hôm nay tôi xem từ sáng đến chiều, vẫn chưa có ai trúng qua 5 tên.”  

             “Ha, sao không ai để ý đến nhan sắc của anh đẹp trai này chứ, đẹp quá đó.”  

             “……”  

             “…”  

             Tần Minh trúng liền 8 tên, ông chủ đang ở bên cạnh cũng không khỏi run rẩy, không ngừng lau mồ hôi. Còn tưởng cậu học sinh này không biết cái gì, không ngờ rằng cậu nhóc này vậy mà lại là người ‘tầm ngầm mà đấm chết voi’. Trúng liền 8 tên! Ông ta làm cái nghề này bao nhiêu năm cũng chưa từng gặp mấy người trúng được như vậy.  

             Rất nhanh ánh mắt Tần Minh ngưng lại, lại ném thêm 1 mũi tên nữa.  

             “Bịch!”  

             Lập tức mọi người xung quanh gần như bùng nổ.  

             “Trời đất ơi, đây đã ném trúng 9 cây rồi.”  

             “Trúng liền 9 tên, trâu bò thực sự!”  

             “Vậy không phải là lần này đạt được giải nhì sao.”  

             “Méee, 600 tệ cứ thế mà đến tay rồi, quá là ngầu đó!”  

             “……”  

             “…”  

             Tần Minh trúng liền 9 mũi tên khiến cho mọi người xung quanh ngay lập tức trở nên sôi sục. Từng người từng người kích động nhìn Tần Minh, trên mặt cũng lộ ra vẻ kinh ngạc cùng hâm mộ.  

             Mà có hai người đứng bên cạnh đang kích động hơn cả. Một là Diệp An, người khác chính là ông chủ quầy hàng. Có thể tượng tượng rằng ngay giây phút này trái tim ông chủ đang không ngừng nhỏ máu. Nếu lần này cậu ta lại tiếp tục ném trúng thì bộ Hán phục hơn 1000 tệ sẽ không cánh mà bay. Vậy thì ông ta thật sự lỗ to rồi.  

             Khi Tần Minh đang chuẩn bị ném lần cuối ông chủ cũng đang lo lắng nghẹn họng. Sợ Tần Minh lại ném trúng!   

             “Rắc!” Điều kinh ngạc là Tần Minh không ném trúng, mũi tên rơi trên đất. chỉ cách chiếc bình nửa bước chân.  

             Thật đáng tiếc, thật sự quá đáng tiếc. Trong ánh mắt Diệp An tràn ngập đáng tiếc. Chỉ thiếu một chút, chỉ thiếu một điểm nữa thôi. Cô đã có thể nhận được bộ Hán phục đó rồi.  

             Ông chủ kia thở phào một hơi, tuy rằng lỗ mất 600 tệ nhưng so với bộ Hán phục đó cũng đỡ hơn nhiều, tâm trạng bình tĩnh lại chút.  

             Tần Minh nhẹ nhàng cười bước đến nói: “Ông chủ, giải nhì 600 tệ, không sai chứ.”  

             Ông chủ quầy thở dài một hơi, có chút không muốn nói chuyện cùng Tần Minh, nhưng vẫn gật gật đầu nói: “Ừ, 600.” Nói xong, ông chủ trung niên lấy từ trong túi tiền ra sáu tờ 100 tệ màu hồng ra.  

             Tần Minh nhận tiền, trong đáy mắt lộ ra một chút vui vẻ. Không ngờ đến một buổi triển lãm Hán phục còn có những gặt hái ngoài ý muốn.  

             Thật ra vừa rồi, khi ném mũi tên cuối cùng anh nắm chắc chiến thắng trong tay nhưng lại cố ý nhích người qua một chút để ném trượt. Bởi vì anh không cần bộ Hán phục. 600 tệ này không tốt hơn sao, có thể dùng để chơi net tới mười mấy ngày, hehe, lại có thể mua hàng chục bộ tài liệu học tập. Thế này tốt hơn bộ Hán phục nhiều.  

             Dù sao Diệp An cũng không hề biết căn bản anh có thể ném trúng. Hihihi, thần không biết quỷ không hay.  

             Vậy mà lúc này Diệp An bước đến nói: “Ông chủ, chúng tôi chơi thêm lần nữa.”  

             Cái gì!?  

             Ông chủ trung niên nhất thời kinh ngạc, ông ta nhìn Tần Minh vội vàng lắc đầu: “Nếu cô chơi thì được, còn cậu ta thì không được.”  

             Diệp An: “Tại sao, dựa vào đâu mà cậu ấy không được, ông cũng đâu có nói chơi xong rồi thì không được chơi lại.”  

             “Cái này…” ông chủ quầy nhất lời bị những lời này chặn miệng.  

             Đúng là trước đó ông không nói chuyện này, nhưng mà kỹ thuật ném tên của Tần Minh quá mạnh. Ông ta sợ Tần Minh chơi thêm vài lần thì đến cái khố ông ta cũng không còn nữa. Vì thế ông ta vội vàng lắc đầu: “Không được không được không được.”  

             “Ông!” Diệp An nhất thời phát cáu.   

             Mọi người xung quanh đều đứng bên cạnh Diệp An lên tiếng nói:   

             “Tại sao không được.”  

             “Đúng thế đúng thế!”  

             Ông chủ, đây là ông không thành thật đó nha.”  

             “……”  

             Thấy tình hình đang mất kiểm soát, Tần Minh kéo Diệp An đi: “Được rồi được rồi, chúng ta không chơi nữa, đi thôi.”  

             “Áiii…” Diệp An còn chưa phản ứng lại đã bị Tần Minh kéo đi rồi. Hai người đi đến một chỗ, Diệp An hỏi: “Tại sao không cho tớ tiếp tục tranh luận với ông ta, rõ ràng là ông ta sai trước.”  

             Tần Minh cười nói: “Được rồi, làm người phải biết khoan dung, người ta cũng chỉ là chỗ làm ăn nhỏ, nếu như tớ thắng được hết mọi thứ vậy thì ông ta làm sao tiếp tục làm ăn được nữa.”  

             Làm người mà, phải biết cách khoan dung độ lượng. Không thể quá tham lam được!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK